Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Tổ

Chương 691: Thiên mệnh sở quy.




Chương 691: Thiên mệnh sở quy.

Dạ Tuyết đứng trước mặt Tôn Kỳ, ánh mắt nhìn xuống. Tôn Kỳ đôi mắt ngấn lệ cảm động:

“Tiểu Tuyết Tuyết...”

Bốp! Dạ Tuyết thẳng chân đạp mặt.

“C·hết đi, c·hết đi, c·hết đi...” Dạ Tuyết ra chân không chút nương tình, vừa đạp vừa mắng, nàng đã nhịn hắn lâu lắm rồi.

Tôn Kỳ kêu la thảm thiết. Nguyên Sa trợn mắt, nữ thần trong lòng hắn cũng thật cá tính.

Đánh mệt, Dạ Tuyết thở dốc, nói:

“Giao ra thất sắc tâm.”

“Nếu không?” Tôn Kỳ tỏ ra cứng rắn.

“Ngươi có thể thử.” Dạ Tuyết giơ chân.

“Được rồi, cho ngươi!” Tôn Kỳ cắn răng, ném đi thất sắc tâm.

Dạ Tuyết chụp lấy thất sắc tâm, mỉm cười, cuối cùng lại tới tay nàng.

“Kéo ta lên!” Tôn Kỳ hằn học.

Dạ Tuyết nhìn hắn cười, lươn lẹo:

“Ta có nói kéo ngươi lên sao?”

“Ngươi...” Tôn Kỳ tức giận, nhận ra mình đã bị lừa, nhưng hắn chỉ có thể nhịn xuống. “Ngươi muốn làm sao?”

“Gọi ta bằng mẹ đi!” Dạ Tuyết trêu đùa.

“Ta gọi, ngươi sẽ kéo ta lên chứ?”

“Chắc chắn!”

“Mẹ!” Tôn Kỳ lớn tiếng gọi. Dạ Tuyết cũng hơi bất ngờ, hắn vậy mà gọi thật.

Nguyên Sa khịt mũi khinh thường, đúng là tiểu nhân điển hình.

“Con ngoan, để mẹ kéo con lên.” Dạ Tuyết được thế lấn tới, nhưng khi nàng vừa cúi đầu giơ tay thì đột nhiên hành tinh rung lắc mạnh, có t·iếng n·ổ vang.

Cả Nguyên Sa và Tôn Kỳ đều không giữ được, tuột tay rớt xuống. Dạ Tuyết cũng không lấy gì làm tốt đẹp, nàng loạng choạng muốn ngã. Đúng lúc này có một sợi dây bắn lên cuốn lấy chân nàng.

Dạ Tuyết sắc mặt tái đi, không tốt!

Vụt! nàng bị kéo xuống dưới.

“Ha, ha, ha… Tiểu Tuyết Tuyết xuống đây cùng sư thúc.” Tôn Kỳ từ dưới vực cười lớn.

Bọn họ rơi tự do, không có chỗ bám, muốn dùng v·ũ k·hí đâm vào vách giảm tốc độ rơi, nhưng mà đây là đạo thạch, v·ũ k·hí đâm vào lập tức gãy đôi.

Nguyên Sa lo lắng, hắn vô kế khả thi. Đúng lúc này có tiếng Vu vang lên:

“Không cần sợ.”

“Thiên Thần, ngài có cách sao?” Nguyên Sa mừng rỡ, suýt nữa hắn quên, trong người có một cái Thiên Thần, ngài ấy làm sao có thể để hắn xảy ra chuyện được.

“Ta sẽ giải trừ áp lực cho ngươi.” Vu nói, sau đó một sợi khí tức vô hình quấn quanh người Nguyên Sa, hắn lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, đôi cánh mở ra tự do bay lượn.

Cùng lúc đó, bên phía Tôn Kỳ, hắn đang cùng Dạ Tuyết tranh đấu.

“Tên khốn kiếp! ngươi lại muốn dùng ta làm đệm thịt.”

Đây không phải lần đầu, lần trước rơi xuống vực nàng cũng bị hắn lợi dụng làm tấm đệm.

“Chính xác! ngươi thông minh lên rồi.” Tôn Kỳ cười tươi.

Hai bên vừa rơi tự do vừa đánh nhau, Tôn Kỳ thân thể mạnh hơn, lại thêm hắn có được nguồn năng lượng vô tận, hắn đã đè được Dạ Tuyết xuống.



“Tên khốn...” Dạ Tuyết mắng to. Nhưng đúng lúc này… Ầm! nàng đập mình xuống một mỏm đá. Dạ Tuyết rên lên một tiếng, há miệng phun máu, ngất đi.

Tôn Kỳ đưa tay ôm lấy Dạ Tuyết, khí tức đột nhiên bùng nổ, chân đạp đá rơi thoát khỏi nguy hiểm. Hắn sau đó đáp xuống một mỏm đá.

“Hỏa Hỏa, giúp một chút.”

“Ngươi không sợ lộ sao?”

“Không sao! Vu c·hết, Ngang cũng sắp c·hết, chỉ còn tồn tại trong người Nguyên Sa nhưng ta đoán hắn ẩn trốn còn không kịp, lấy đâu sức lực thăm dò ta.”

“Được, theo ý ngươi.”

Tôn Kỳ mượn nhờ hỏa đạo, khoét ra một lỗ bên vách đá, sau đó chui vào.

“Ngươi không định thoát ra sao?” Hỏa Hỏa thắc mắc.

“Không kịp! trốn tạm trong đây thôi, hy vọng mọi thứ bình yên.” Tôn Kỳ trả lời.

Đây dù sao cũng là đạo thạch, hẳn là có thể bảo vệ an toàn cho hắn.

Bên ngoài, Ngang cười lớn:

“Ha, ha, ha… sứ mệnh của ta đã hoàn thành, tất cả cùng đi c·hết đi.”

Hắn hét lớn, bùng nổ tất cả năng lượng còn lại. Oanh! hành tinh tím nổ bể, sóng chấn động khuếch tán.

Phong thần lập tức dựng lên lồng phòng ngự.

Vụ nổ bắn phá hành tinh trắng thành vô số mảnh.

Phốc, phốc, phốc… mảnh vỡ bắn xuyên lồng bảo vệ, nổ tan xác rất mấy trăm tên Thần tộc, không biết là có kịp thoát xác.

Mãi một lúc sau v·ụ n·ổ mới kết thúc, các mảnh vỡ đã biến mất trong vũ trụ bao la.

“Nhanh dọn dẹp chiến trường.” Man Vương ra lệnh.

“Có lấy được tâm.” Trần Đằng hét lớn, nhưng mà tất cả đều lắc đầu.

“Chỉ sợ tâm đã lạc bên ngoài.” Man Vương đưa ra suy đoán. Hắn tin tưởng tâm không thể bị phá vỡ bởi v·ụ n·ổ.

Trần Đằng gật đầu:

“Vậy chúng ta cho quân tìm kiếm, thu gom các mảnh vỡ.”

Những mảnh vỡ này là đạo thạch giá trị không nhỏ.

Nhụy Kiều lúc này đang tìm kiếm Dạ Tuyết.

“Các ngươi có thấy Dạ Tuyết?”

Bọn cấp dưới đều lắc đầu. Nhụy Kiều lo lắng, Dạ Tuyết thế nhưng được Thanh Thiên đích thân giao phó, nàng cũng hứa sẽ bảo vệ cho Dạ Tuyết. Nếu như con bé xảy ra chuyện, nàng không tốt bàn giao.

Không chỉ Nhụy Kiều xoắn xuýt tìm Dạ Tuyết mà còn có Lý Bôn tìm Nguyên Sa. Còn Tôn Kỳ, không nhắc thì không ai nhớ.



Nguyên Sa dưới sự bảo vệ của con mắt đỏ lửa an toàn trong v·ụ n·ổ. Nhưng mà bọn họ bị chấn bay lạc vào vũ trụ vô tận.

Ngồi trên khối đạo thạch, Nguyên Sa tỏ ra lo lắng.

“Ngươi đang lo lắng cái gì?” con mắt đỏ lửa hiện ra hỏi.

“Không giấu gì Thiên Thần, ta sợ không thể duy trì hô hấp.” Nguyên Sa nói ra nỗi lòng.

Trong vũ trụ không có dưỡng khí.

“Ngươi có thể duy trì bao lâu?” con mắt hỏi.



“Một tháng, nếu như cố gắng có thể ba tháng.” Nguyên Sa ước tính.

Con mắt thở dài:

“Thế hệ sau thật kém như vậy sao? bọn ta ở trong vũ trụ rong ruổi thế nhưng chẳng cần đến cái gọi là dưỡng khí.”

“Có lẽ do sinh tại Đại Thế Giới, chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh sống.” Nguyên Sa đổ lỗi cho hoàn cảnh. “Nếu như ta là phong thần cũng có thể không cần dưỡng khí.”

“Nói theo ý ngươi thì tu vi càng cao càng có thể tồn tại lâu dài.”

“Đúng là như thế.”

“Được rồi! cũng là đúng dịp, ta sẽ dạy ngươi tu luyện.”

Nguyên Sa ánh mắt sáng ngời, đây là thứ hắn hằng mong mỏi, vội quỳ xuống bái:

“Học trò bái lạy thầy.”

Con mắt hơi nghi ngờ:

“Đây là văn hóa của các ngươi sao? cũng được, tùy ý ngươi vậy.”

Nguyên Sa vui vẻ, coi như mối quan hệ thầy trò đã được thiết lập. Vậy là từ nay hắn đã có một người thầy siêu siêu cường đại. Hắn trước đó nhiều lần chịu khuất nhục cũng chỉ vì Dạ Tuyết, Tôn Kỳ có những người thầy quyền lực nhưng bây giờ thì khác rồi, so với Hàn Thuyên và Thanh Thiên, Vu cách bọn họ vạn vạn lần. Từ bây giờ còn ai dám khinh nhục hắn.

Con mắt bắt đầu bằng câu hỏi:

“Đạo đầu tiên là cái gì?”

Nguyên Sa sau một thoáng suy nghĩ nói:

“Không gian?”

Con mắt lắc đầu.

“Thời gian?”

Con mắt vẫn lắc đầu.

Nguyên Sa không hiểu, vạn đạo đều nằm trong vũ trụ, mà vũ trụ không phải là thời không sao? không có thời không làm sao có vạn đạo. Giống như một cái ly nước, không có ly thì làm sao có nước trong đó.

“Học trò ngu dốt, mong thầy chỉ rõ.” Nguyên Sa làm ra khiêm tốn.

“Là ánh sáng.” con mắt trả lời.

Nguyên Sa kinh ngạc. Quang minh đại đạo cũng là một loại đại đạo lợi hại nhưng nói quang minh là đại đạo đầu tiên thì hình như hơi quá. Thực tế những người tu luyện quang minh rất mạnh nhưng không đến mức áp đảo quần hùng. Tu luyện đại đạo thứ nhất nếu chỉ như vậy thì không xứng với thứ nhất.

Bởi vậy Nguyên Sa và phần lớn người khác đều không nghĩ đến quang minh là đại đạo thứ nhất.

“Học trò không hiểu, xin thầy nói rõ.” Nguyên Sa hỏi.

“Ngươi nhớ câu chuyện sáng thế sao?” con mắt hỏi lại.

Nguyên Sa gật đầu, đây là câu chuyện mà Thần tộc nào cũng thuộc trong lòng.

“Ngài phán: có ánh sáng, lập tức có ánh sáng. Ánh sáng xua tan màn đêm...”

“Đúng vậy!” con mắt ngắt lời nói: “Ánh sáng chính là thứ xuất hiện đầu tiên, ánh sáng đi đến đâu không gian rộng đến đó, tốc độ ánh sáng tạo nên thời gian. Ánh sáng là quy chuẩn cho thời gian và không gian.”

Nguyên Sa nghe đến đây mà sửng sốt, giống như mây đen được xua tan mở ra cho hắn một chân trời mới. Ánh sáng chính là đại đạo thứ nhất.

Nguyên Sa vẫn còn một thắc mắc:

“Nếu như ánh sáng là đại đạo thứ nhất vậy vì sao người tu luyện quang minh đại đạo không quá mạnh?”

“Vì bọn họ tu luyện là quang minh đại đạo, thứ ta nói đến là ánh sáng sáng thế.” con mắt trịnh trọng nói.

“Ánh sáng sáng thế?” Nguyên Sa lẩm bẩm, trong lòng kinh động.

“Tu luyện thành ánh sáng sáng thế, ngươi có thể khởi thời không, khống vạn đạo, ngạo thế vĩnh hằng.” con mắt nói.

Nguyên Sa nghe mà lòng sục sôi, nghĩ thôi mà cũng thấy sướng hết cả ngươi nhưng khi bình tĩnh lại, hắn có một thắc mắc.



“Vậy vì sao thầy...”

Hắn muốn nói ánh sáng sáng thế nếu mạnh như vậy vì sao Vu còn bị diệt.

“Vì ta không tu luyện ánh sáng sáng thế.” con mắt trả lời.

Nguyên Sa ồ lên ngạc nhiên.

“Ta thấy ngươi có vạn đạo phủ phục, chính là điềm báo chí tôn, chỉ có ngươi mới phù hợp tu luyện ánh sáng sáng thế. Ngươi sẽ là Sáng Thế Chủ.” con mắt nói tiếp.

Nghe nói đến Sáng Thế Chủ, cơ thể hắn tự động run lên, vì sợ.

Có thể xưng Sáng Thế Chủ, xưa nay chỉ có một vị, là đấng mà các vị Thiên Thần đang phục vụ, Thần tộc là hậu thế của Thiên Thần, theo lý vẫn là phục vụ đấng này. Thực tế cũng cho thấy Thần tộc tự hào vì được phục sự cho Đấng Sáng Thế.

“Thầy… người đùa học trò… phải không?” Nguyên Sa sợ thật sự, nói hắn thành phong thần, thành Thần Đế, hắn còn dám làm, thành Sáng Thế Chủ, hắn chưa bao giờ nghĩ đến.

“Thiên Thần nói một là một, không biết nói đùa.” con mắt nghiêm túc.

“Chuyện này...” Nguyên Sa chưa thể hết hoảng loạn.

“Ngươi có biết Quang Minh?” con mắt hỏi.

“Có! chính là Kẻ Phản Bội.” Nguyên Sa gật đầu.

“Quang Minh tu luyện chính là Sáng Thế Chi Quang, hắn sắp thành Sáng Thế Chủ...” con mắt nói một nửa, ngập ngừng không muốn nói tiếp, giống như chạm phải cấm kỵ.

Nguyên Sa nuốt khan, cảm thấy mình vừa mới tiếp xúc phải thiên cổ bí mật.

Con mắt liền đổi chủ đề:

“Sáng Thế Chi Quang là một cái cấm kỵ. Sáng Thế Chi Quang là chủ vạn đạo nên chỉ có một người có thể thành. Quang Minh ngã xuống, vạn đạo sẽ tự động tìm người kế thừa. Ta ngay từ khi nhìn thấy ngươi thì biết người được chọn đã xuất hiện.”

Nguyên Sa càng nghe càng kinh hãi, chẳng lẽ hắn thật là thiên mệnh sở quy?

Thấy Nguyên Sa chần chừ, con mắt thở dài:

“Nếu ngươi chối bỏ thiên mệnh thì thôi, vạn đạo sẽ chọn một cái khác làm Sáng Thế Chủ.”

“Không, không, không...” Nguyên Sa vội vã lên tiếng, nhưng thấy mình thất thố vội điều chỉnh lại, nho nhã lên tiếng: “Thiên mệnh đã chọn, học trò làm sao dám từ chối.”

“Tốt!” con mắt hài lòng nhưng mà trong lòng khinh bỉ: đã nghiện rồi còn ngại.

“Nhưng thưa thầy, thầy đâu có tu luyện Sáng Thế Chi Quang, làm sao để chỉ?” Nguyên Sa thắc mắc.

“Các này ngươi không cần lo. Sáng Thế Chi Quang không phải là pháp, mà là đạo, ngươi phải ngược dòng tìm về cội nguồn. Cái này ta có thể hướng dẫn ngươi.”

Nguyên Sa nghe vậy thì yên tâm.

“Nhưng ta có một điểm cần nhắc ngươi.” con mắt nghiêm trọng nói.

“Xin thầy cứ nói.”

“Ngươi không được tiết lộ sự tồn tại của ta cũng như việc ngươi tu luyện Sáng Thế Chi Quang.”

“Vì sao?” Nguyên Sa không hiểu, hắn còn đang định dùng Vu chèn ép Tôn Kỳ một phen, xem chỗ dựa ai lớn hơn.

“Vì thứ ngươi tu luyện là cấm kỵ, nếu bị lộ, bọn hắn sẽ g·iết ngươi, thôn phệ ngươi, thay ngươi trở thành người được chọn.”

“Còn có chuyện này?” Nguyên Sa tròn mắt.

“Thế ngươi nghĩ được thiên mệnh chọn thì chắc chắn thành tựu sao? vậy thì cần gì cố gắng nữa, lên giường ngủ một giấc, sáng tỉnh dậy thành thần luôn đi. Được thiên mệnh chọn đồng nghĩa với ngươi phải cố gắng gấp trăm ngàn lần người thường, chịu được những thứ mà không ai chịu được, làm những việc phi thường mà không ai dám làm… chỉ có như vậy ngươi mới có thể thành tựu không ai làm được.”

Con mắt lớn tiếng hỏi:

“Ngươi có dám chịu đau khổ, chịu sỉ nhục, chịu nghi ngờ, chịu ruồng bỏ...”

Tiếng nói đánh thẳng vào lòng Nguyên Sa, kích thích đấu trí của hắn. Nguyên Sa siết chặt nắm tay, kiên định nói:

“Học trò dám!”

“Tốt!” con mắt cười nói.