Chương 689: Nhận truyền thừa.
Tôn Kỳ và Dạ Tuyết đồng loạt xông lên c·ướp lấy thất sắc tâm, ngón tay của bọn họ gần chạm vào thì có t·iếng n·ổ oanh thiên, sóng chấn động đánh bọn họ bay đập vào vách động.
Cả hai chống tay đứng dậy nhìn về phía v·ụ n·ổ, từ trong khói lửa, Nguyên Sa bước ra ánh mắt cực kỳ tức giận, quần áo rách nát, để lộ một bộ giáp nhẹ, không cần là chuyên gia cũng biết là cực phẩm. Hắn lấy tay lau đi máu nơi khóe miệng.
Tôn Kỳ và Dạ Tuyết ngạc nhiên, vậy mà không c·hết. Nhưng mà nghĩ lại cũng bình thường, Nguyên Sa kế thừa Bắc Ngạo tướng quân di sản, Bắc Ngạo tướng quân là ai? một trong 12 đại tướng quân Thần tộc, tài sản có thể nghĩ, vài ba món bảo vật giữ mạng là chắc chắn có.
Ba bọn hắn nhìn nhau, trong phút giây im lặng.
“Cùng g·iết hắn sao?” Nguyên Sa đầu tiên lên tiếng, là nói với Dạ Tuyết. Hắn thật sự rất hận Tôn Kỳ.
“Hắn là học trò của Hàn phu tử, ra tay với hắn, ai có thể chịu được lửa giận của Hàn phu tử, đừng nói là Lý Bôn, Bắc Ngạo tướng quân sống lại cũng không được.” Dạ Tuyết lắc đầu nói.
“Hắn chỉ có thể c·hết bởi thứ gì đó. Đáng tiếc cơ hội qua rồi.” nàng thở dài.
“Chẹp! đúng là đáng tiếc thật.” đúng lúc này Tôn Kỳ lên tiếng, giống như là không phải đang nói hắn vậy.
Nguyên Sa hừ một tiếng, hắn hít một hơi sâu để tự bình tĩnh lại.
Ba bọn hắn thân phận siêu phàm, ai bị g·iết cũng sẽ gây nên những chấn động lớn. Thần tộc rất coi trọng tính mạng tộc viên, mỗi n·gười c·hết đi đều phải có nguyên nhân rõ ràng.
“Còn cái viên cầu nào không?” Tôn Kỳ hỏi.
“Theo ta được biết thì chỉ có một cái này.” Dạ Tuyết trả lời.
“Vậy xem ra chúng ta có thể lấy đi tâm này rồi.” Tôn Kỳ mỉm cười.
Ba bọn hắn liếc nhìn nhau, không ai nói một lời nào, đột nhiên… phốc! cả ba động thân, lao tới chụp lấy thất sắc tâm.
Nguyên Sa nhắm vào Tôn Kỳ, chân phải quét hông. Tôn Kỳ tránh né Nguyên Sa, đấm tới Dạ Tuyết. Dạ Tuyết cánh tay uyển chuyển gạt tay hắn, bồi tiếp cho hắn một chưởng. Tôn Kỳ đạp bước lùi lại.
Nguyên Sa nhân lúc này, cầm kiếm đâm tới, tập kích sau lưng Tôn Kỳ. Cùng lúc, Dạ Tuyết sấn tới, một cây chủy thủ lóe sáng từ trong tay áo bay ra bị nàng nắm trong tay.
Tôn Kỳ bị giáp công hai mặt, nhưng không hoảng loạn, hẳn phất tay tung ra một nắm minh văn.
Oanh, oanh, oanh… minh văn p·hát n·ổ nhưng đã bị nơi đây áp chế nên không gây tổn thương được cho ai. Chỉ tranh thủ cho Tôn Kỳ một chút điểm trống.
Khói lửa chưa tan, từ trong lửa một mũi thương nhắm chuẩn đầu Nguyên Sa bắn tới. Nguyên Sa phát hiện thì mũi thương đã ngay trước mặt, hắn chỉ đủ thời gian nghiêng đầu né tránh.
Phốc! mũi thương sượt qua mí mắt, cắt ra một đường. Nguyên Sa kéo dãn khoảng cách, suýt nữa thì bị phế mắt con mắt, Tôn Kỳ ra tay thật thâm độc.
Tôn Kỳ muốn nhân cơ hội tiếp tục t·ruy s·át Nguyên Sa, nhưng cùng lúc, một cái chủy thủ đã tại sau gáy. Tôn Kỳ lập tức cúi đầu.
Phốc! chủy thủ bắn qua, tóc bay lả tả. Sự việc cũng chưa kết thúc, Dạ Tuyết đè tay kéo giật chủy thủ trở về, thì ra trên chủy thủ có gắn một sợi tơ vô hình, đây chính là tơ của Vạn Thiên Băng Tằm, tính bền chắc, dẻo dai khỏi cần nói.
Tôn Kỳ lật người sang trái.
Xẹt! chủy thủ chém một đường dài trên mặt đất, rồi quay lại tay Dạ Tuyết.
Tôn Kỳ cũng phải toát mồ hôi với nàng, ra tay thật hiểm.
Nguyên Sa ánh mắt lóe sự vui mừng, cảm giác như bọn họ đang phối hợp đánh bại Tôn Kỳ. Đây có thể là lần hợp tác thứ hai, lần trước là đối phó với Lôi Động. Bọn họ hợp nhau đến như vậy.
Nguyên Sa đạp bước, nhân lúc Tôn Kỳ lóng ngóng, lấy mạng hắn, à không, không lấy mạng hắn được, lấy một chân thôi.
Nguyên Sa cầm kiếm chém tới, Tôn Kỳ lăn người né tránh.
Phốc! một lưỡi sắc chuẩn xác chọn thời điểm cắt vào gân chân Tôn Kỳ, hắn coi như bị phế mất một chân.
“Á!” Tôn Kỳ kêu lên.
Dạ Tuyết phất tay thu chủy thủ, vuốt nhẹ tay xóa đi v·ết m·áu trên chủy thủ.
Nguyên Sa ánh mắt sáng rực. Quả nhiên là nàng chọn hắn.
Nguyên Sa ngay lập tức cầm kiếm đâm tới. Tôn Kỳ lập tức bật dậy, mũi thương đâm ra.
Trường Hồng Vấn Huyết.
Thương dài hơn kiếm, Nguyên Sa không thu kiếm thủ chắc chắn sẽ bị lấy huyết. Nguyên Sa hoành kiếm trước ngực.
Keng! thương kiếm chạm nhau, bắn ra hỏa hoa.
Tôn Kỳ nhân thương hợp nhất, cả hai xoay tròn.
Phá Thương Thức.
Nguyên Sa nhăn mặt liên tục bị đẩy lui.
Đúng lúc này, Dạ Tuyết đạp đất phóng tới.
“Ta chờ chính là ngươi.” Tôn Kỳ hét lên một tiếng, hắn bỏ Nguyên Sa, lập tức biến chiêu quay đầu t·ấn c·ông Dạ Tuyết.
Lạc Nguyệt Thiên Sơn! Tôn Kỳ cầm thương đập xuống.
“Cẩn thận!” Nguyên Sa kêu lên.
Dạ Tuyết giật mình, dừng gấp, vội hoành ngang chủy thủ đón đỡ.
Oanh! trường thương đập xuống, mặc dù đã dùng chủy thủ đỡ, trường thương vẫn đập vào vai. Dạ Tuyết rên lên một tiếng đau đớn, ngã quỵ một chân, vai áo bị phá, lộ ra băng y. Đây chính là băng y dùng tơ của Vạn Thiên Băng Tằm dệt, độ chắc chắn không cần phải giới thiệu.
Xoẹt! ánh kiếm sáng lên. Tôn Kỳ vội vàng tránh đi.
Nguyên Sa đứng trước người Dạ Tuyết, hoành kiếm bảo vệ, ánh mắt trừng trừng nhìn Tôn Kỳ, nói với Dạ Tuyết:
“Không sao, đã có ta...”
Phốc! hắn chưa nói hết lời thì thấy bắp chân nhói đau. Hắn ngỡ ngàng cúi đầu nhìn xuống, một cái chủy thủ cắm xuyên qua bắp chân. Vì sao lại làm như vậy? vì sao lại phản bội ta? vì cái gì chứ?
Nguyên Sa nghĩ quá nhiều, hắn đang ảo tưởng tình cảm. Dạ Tuyết lại không có tình cảm đấy.
Kế hoạch của nàng rất đơn giản, trước hợp lực với Nguyên Sa phế Tôn Kỳ, cái này đã làm được. Tiếp cận Nguyên Sa, phế luôn hắn nhưng không ngờ là Nguyên Sa chủ động tới gần, đã thế còn quay lưng lại với nàng, nàng làm sao có thể bỏ qua. Kế hoạch thuận lợi!
Tôn Kỳ nhìn Nguyên Sa còn đang trong ngỡ ngàng, nhếch mép cười, tội nghiệp cậu bé ngây ngơ.
Dạ Tuyết ngay lập tức ngay đầu chạy đến chỗ thất sắc tâm. Tôn Kỳ và Nguyên Sa đều đã bị phế đi chân, không ai có thể ngăn cản nàng nữa, thất sắc tâm chắc chắn là của nàng.
Nhưng đúng lúc này, v·út một tiếng.
Dạ Tuyết hoảng hốt nghiêng người. Phốc! mũi thương cắm xuyên qua bắp tay nàng.
“Ngươi không cho rằng như vậy là loại được ta rồi chứ?!” Tôn Kỳ mỉm cười nói, kẻ ra tay tất nhiên là hắn.
Tôn Kỳ lúc này dán lên người một tấm minh văn trị thương, vết cắt ở chân nhanh chóng lành lại.
Dạ Tuyết hừ lạnh, rút ra mũi thương, hơi nhăn mặt, sau đó dán lên mình một tấm minh văn trị thương.
Nguyên Sa cũng làm tương tự, hắn cầm chủy thủ trong tay, nghĩ nghĩ gì đó lại cất vào trong túi thay vì trả lại hoặc vứt đi.
Ba bọn họ trở lại điểm xuất phát.
“Đánh nhau như vậy không phải là cách, nhiệm vụ của chúng ta thế nhưng là mang thất sắc tâm trở về, không phải t·ranh c·hấp nhận phần thưởng.” Dạ Tuyết lúc này lên tiếng.
“Cũng phải! mỗi giây mỗi phút chúng ta chậm trễ sẽ có nhiều binh sĩ ngã xuống, vì chúng ta tư lợi đã g·iết c·hết rất nhiều đồng đội.” Nguyên Sa gật đầu đồng ý.
“Vậy hai ngươi có cách gì?” Tôn Kỳ mỉm cười hỏi.
“Ta thấy vẫn lên đặt nhiệm vụ lên hàng đầu, một trong chúng ta sẽ lấy thất sắc tâm, nếu có phần thưởng sẽ chia ba.” Dạ Tuyết đề nghị. “Thế nào?”
“Ta đồng ý.” Nguyên Sa gật đầu.
“Nhưng ai là người sẽ đi lấy?” Tôn Kỳ lại hỏi.
Ba bọn họ quyết độc chiếm thất sắc tâm cũng không đơn thuần vì điểm, còn có tâm tư cá nhân.
Dạ Tuyết, Nguyên Sa không muốn Tôn Kỳ lấy được, vì phần thưởng sẽ giúp hắn tăng lên vài chức vụ. Tưởng tượng tới cảnh Tôn Kỳ hênh hoang đứng trước mặt bắt bọn hắn cúi chào, thật không thể chịu nổi. Người khác có thể không làm những hành động tiểu nhân này nhưng Tôn Kỳ chắc chắn sẽ làm. Hắn chính là tiểu nhân điển hình.
Tôn Kỳ muốn lấy thất sắc tâm cũng có tâm tư. Hắn muốn hênh hoang đứng trước mặt Tiểu Tuyết Tuyết và Tiểu Sa, mỗi ngày bắt bọn họ cúi chào mình một trăm lần. Nghĩ thôi cũng thấy rất vui rồi!
Đến phần quyết định ai là người lấy, thì trầm mặc, bọn họ không tin tưởng lẫn nhau. Sau cùng, Dạ Tuyết lên tiếng:
“Để ta đi!”
“Ta đồng ý!” Nguyên Sa ngay lập tức đồng ý.
Bọn họ đưa mắt nhìn Tôn Kỳ chờ hắn quyết định. Tôn Kỳ nhún vai nói:
“Nếu hai ngươi đã quyết định vậy thì cứ như vậy đi.”
Dạ Tuyết tiến lên, Nguyên Sa nhìn chằm chằm Tôn Kỳ.
Khi nàng vừa chạm tay vào thất sắc tâm, chưa kịp nắm lấy thì Tôn Kỳ đột nhiên tay kết ấn ký vỗ xuống mặt đất, từng mạch xung sáng lên, không biết từ lúc nào, hắn đã vẽ pháp trận dưới nền. Từng sợi quang tuyến vươn lên quấn lấy Nguyên Sa, bắt lấy Dạ Tuyết kéo xuống.
“Tên khốn!” Nguyên Sa và Dạ Tuyết đồng thanh mắng.
Hai bọn họ gồng lên. Phực, phực, phực… quang tuyến liên tục bị giật đứt. Chỉ sợ bọn chúng không thể kéo dài lâu nhưng với Tôn Kỳ vậy là đủ.
Tôn Kỳ nhếch mép cười vươn tay bắt lấy thất sắc tâm, tất cả đều là của ta!
“Cẩn thận!” đột nhiên Hỏa Hỏa lên tiếng nhắc. Tôn Kỳ dừng lại chậm mất một nhịp. Ngay lúc này, Nguyên Sa hét lớn một tiếng, phá hết quang tuyến, hắn thật sự giận, vô cùng giận.
Nguyên Sa phóng người lao tới, khí thế như một con mãnh thú.
Tôn Kỳ nhẹ nhàng lách người sang bên. Nguyên Sa cũng hơi bất ngờ, theo thế hắn bay thẳng tới chỗ thất sắc tâm.
Hắn muốn nhường thất sắc tâm cho Dạ Tuyết nhưng nếu thời chọn hắn, vậy thì biết làm sao. Hắn đưa tay chụp lấy.
Ngay khi ngón tay hắn vừa chạm vào thất sắc tâm, thời gian đột nhiên ngưng kết, tinh thần hắn bị kéo vào một không gian huyền diệu.
Dưới chân như mặt nước hồ, mỗi bước đi đều có gợn sóng lăn tăn, cúi đầu nhìn xuống là tinh không vô tận lấp lánh ánh sao, ngẩng đầu nhìn lên là thiên hà tinh tú, có ánh sao xẹt qua bầu trời kéo theo vạn đạo tinh quang.
Nguyên Sa nhìn mà ngẩn ngơ, hắn dường như quên bản thân. Đúng lúc này bên tai hắn vang lên tiếng nói:
“Hậu thế của ta, đến đây!”
Nguyên Sa theo tiếng gọi, từng bước tiến lên, đạp trên ngân hà, vượt qua vạn ngôi sao, hắn cảm giác mình như chí cao vô thượng, mỗi bước đều khiến vũ trụ rung động.
Tại cuối cùng của vũ trụ, hắn thấy được thứ đã kêu gọi mình.
Là một con mắt màu đỏ cam như mặt trời đang cháy.
“Là ngài gọi ta?” Nguyên Sa hỏi.
“Phải!” con mắt trả lời.
“Ngài là ai?”
“Ta gọi là Vu, ngươi đang ở trong cơ thể ta.”
Nguyên Sa giật mình, nói như vậy thì đây chính là Cổ Thiên Thần.
“Ngài gọi ta có chuyện gì?”
“Ta sắp c·hết rồi!” con mắt cảm thán.
“Thiên Thần không phải bất tử bất diệt sao?” Nguyên Sa thắc mắc.
“Không có cái gì là vĩnh viễn cả, ngay cả vũ trụ này đến một ngày nào đó cũng sẽ c·hết. Thiên Thần có thể đồng sinh đồng thọ với vũ trụ, nên nói bọn ta bất tử bất diệt cũng coi như đúng. Nhưng mà ta b·ị t·hương quá nặng, đại đạo của ta sắp tiêu tán hết. Đến lúc đó ta phải c·hết.”
“Vậy ngài muốn ta làm gì?”
“Ta muốn truyền lại tất cả cho ngươi!”
Nguyên Sa nghe lời này mà tròn mắt, không thể tin được, đây là một vị Cổ Thiên Thần muốn nhận hắn làm truyền nhân, cái này còn quý giá gấp vạn lần kế thừa Bắc Ngạo.
“Vì sao lại là ta? bên ngoài thế nhưng còn rất nhiều người.”
“Vì ngươi có thiên mệnh, tương lai sẽ gánh vác đại trọng trách. Ngoài ngươi ra hai tên kia cũng được.”
Nguyên Sa ngay lập tức biết Cổ Thiên Thần đây là muốn nói đến Tôn Kỳ và Dạ Tuyết. Hắn nhớ người đầu tiên chạm vào thất sắc tâm là Dạ Tuyết, còn Tôn Kỳ hình như cũng đã chạm vào.
“Ta đã quan sát ba bọn ngươi từ lúc vào đây, hai tên kia âm hiểm, xảo trá, lừa lọc... chỉ có ngươi đạo tâm trong sáng, chính trực, phân minh, biết nghĩ cho người khác, bỏ qua cái tôi cá nhân. Người như vậy mới có thể tiếp nhận lực lượng của ta.” nói đến đây, con mắt như thở dài cảm thán: “Hậu thế của ta không ngờ đã tệ đến mức này, may mà vẫn còn ngươi. Nếu không ta thà tiêu tán vĩnh viễn cũng không muốn truyền lại cho ai.”
Nguyên Sa xúc động, nghĩ lại từ lúc sinh ra đến nay, hắn gặp nhiều trắc trở thử thách, bị người ta khi nhục, bị người ta phế, mọi người xa lánh, rơi vào tuyệt cảnh, vừa rồi người yêu còn bồi cho một dao… nhưng cứ sau mỗi khó khăn, hắn lại càng mạnh mẽ hơn đứng dậy.
Phá thử thách, nhận truyền thừa, nhập q·uân đ·ội xông pha chiến trường, bây giờ hắn còn được một vị Cổ Thiên Thần nhận.
Nếu nói hắn không có thiên mệnh, chính hắn cũng không tin. Câu nói ngày xưa lại vang lên trong đầu hắn: sinh mà bất phàm, lấy phong thần làm cất bước.
Đúng! phong thần với hắn chỉ là cất bước, thiên mệnh đã chú định hắn trở thành vạn cổ duy nhất: Thần Đế! đế của tất cả các thần.
Nguyên Sa trong cơn say mê man, mãi một lúc sau mới tỉnh lại, làm ra vẻ khiêm tốn, chắp tay nói:
“Hậu thế bất tài chỉ sợ phụ lòng Thiên Thần.”
“Không! ngươi chính là lựa chọn tốt nhất. Ngươi không thấy nhưng ta thấy được, xung quanh ngươi có vạn đạo phủ phục, bây giờ ngươi nhỏ bé không đáng chú ý nhưng tương lai chắc chắn độc đoán vạn cổ. Thiên Thần cũng vì ngươi chinh chiến.”
Nguyên Sa nghe những lời này mà sướng rơn hết cả người. Ngoài mặt vẫn làm ra vẻ lưỡng lự:
“Hậu thế chỉ sợ không thể tiếp nhận hết lực lượng Thiên Thần.”
“Không sao! ta sẽ phong ấn lực lượng của ta trong ngươi, mỗi khi ngươi lớn mạnh, phong ấn sẽ tự động cởi bỏ.”
Nghe rất hợp lý, Nguyên Sa cũng không còn gì thắc mắc nhưng hắn vẫn tỏ ra lưỡng lự, để chứng tỏ mình không phải là kẻ tham lam.
“Thời gian không còn kịp nữa rồi! Ngươi hãy sẵn sàng.”
Rồi không chờ Nguyên Sa nói thêm lời nào, từ con mắt một dòng ánh sáng đổ vào người Nguyên Sa.