Chương 663: Nhất dực xuất hiện.
Trận đấu giữa Tôn Kỳ và Du Nhiên diễn ra kịch liệt khiến mọi người kinh ngạc. Hai bên thứ tự hạt giống thế nhưng cách nhau rất xa.
Du Nhiên càng là không thể hiểu được, hắn đã thi triển toàn bộ 34 vòng chuyển luân, vẫn không thể làm được gì 35 vòng chuyển luân nguyện lực của Tôn Kỳ.
Du Nhiên tinh thần cũng xuất ra, nhưng mà vẫn không chiếm được lợi thế. Hắn cảm giác hắn mạnh lên bao nhiêu, Tôn Kỳ cũng có thể mạnh lên bấy nhiêu. Thêm vào đó thuật pháp, công pháp Tôn Kỳ sử dụng diệu đến đỉnh hào, giống như là chủ nhân sáng tạo công pháp.
Nhưng đáng sợ nhất là mọi chiêu thức hắn sử ra đều bị Tôn Kỳ dễ dàng hóa giải, giống như bị nhìn thấu.
Cuối cùng, Du Nhiên bị Tôn Kỳ một đấm đánh văng xuống sân.
Tôn Kỳ phủi tay, miệng nở nụ cười khó khăn nhìn Diệp Thanh Tuyền, mũi vẫn thở phì phò.
“Tiếp tục!”
“Ngươi có cần nghỉ ngơi? ta không muốn mang tiếng là ức h·iếp kẻ yếu.” Diệp Thanh Tuyền mở miệng.
“Tốt a!” Tôn Kỳ lập tức đồng ý, ngồi xuống khôi phục, rảnh rỗi lấy ra bánh mì gặm.
Diệp Thanh Tuyền nhìn ngứa mắt.
“Hừ! ngươi đùa ta sao?!”
Nàng cầm kiếm trực tiếp đâm tới. Tôn Kỳ cười nhẹ, nàng t·ấn c·ông trong lúc cảm xúc bất ổn sẽ bộc lộ sơ hở.
Tôn Kỳ đột nhiên khí thế thăng thiên, tích súc một chiêu đã lâu, chính là chờ Diệp Thanh Tuyền lao tới.
Hắn gầm lên như mãnh hổ vồ mồi. Diệp Thanh Tuyền nhất thời bị khí thế của hắn áp đảo, trong một giây. Tôn Kỳ cũng không cần nhiều, một giây là đủ. Hắn căng người như mũi tên bắn tới, hai nắm tay đấm tới. Diệp Thanh Tuyền giật mình hoành kiếm ngăn trước người.
Ầm! Tôn Kỳ đấm thẳng vào người nàng. Răng rắc… kiếm gãy, Diệp Thanh Tuyền bắn ngược ra sau.
Tôn Kỳ chóng vánh lấy được chiến thắng.
Hắn bước xuống đài, Trần Kỷ còn không tin trận đấu đã kết thúc.
“Ngươi… ngươi làm thế nào?”
“Đơn giản thôi! cho mỗi tên một đấm.”
Trần Kỷ sững sờ chẳng biết nói gì, nàng lại cược thua, đã lên đến 450 điểm.
“Không cần phải sững sờ như vậy, ngươi còn có thể tiếp tục cược mà, còn thở là còn cược.”
“Nhưng… nhưng...”
“Lo gì chứ! đằng nào chẳng thiếu nợ. Ngã ở đâu gấp đôi ở đó. Chỉ cần thắng một trận ngươi thế nhưng có thể trả hết tiền gốc mà còn có lãi.”
Trần Kỷ cảm thấy cũng phải, bị cờ bạc làm cho u mê, thua thì muốn gỡ, thắng thì muốn thắng tiếp.
Vòng đấu 62 tiếp tục diễn ra, Tôn Kỳ gặp phải các hạt giống càng mạnh. Trần Kỷ tiếp tục cược và tất nhiên lại thua.
Đến vòng 15, Tôn Kỳ gặp phải hạt giống số 3 Cố Giang.
Cố Giang từ xưa đến nay danh tiếng cực thịnh, lần trước thi tuyển biểu hiện cực kỳ xuất chúng, chỉ kém một chút so với đám Vương Diễm, Trúc Dã… mà đám Vương Diễm này đã Vọng Nguyệt nhất dực.
Nghe nói Cố Giang đã một bước đạp vào Vọng Nguyệt cảnh, hắn là cố tình ép lại cảnh giới để tham dự lần này thi tuyển, hắn định kiếm một số tài nguyên để chuẩn bị Vọng Nguyệt.
Cả hai bước lên sân đấu, Cố Giang không một lời mở đầu, tiến lên một bước, hai cánh hư ảo mở rộng, một cỗ khí tức trầm trọng đè ép không gian.
Cố Giang mang cho Tôn Kỳ một cảm giác hoàn toàn khác các đối thủ trước đó.
Hắn đưa tay lên, sau đó đập xuống, chỉ đơn giản một động tác nhưng đã có đạo vận trong đó, không gian giống như bị kéo theo, kim thuộc tính gia trì.
Tôn Kỳ vận lực tung nắm đấm.
Keng! giống như tiếng kim loại v·a c·hạm, tay gấu của hắn vỡ tan. Kim chưởng hơi dừng lại, rồi tiếp tục ép xuống.
Tôn Kỳ thu thế, sau đó liên tục đấm ra, quyền ảnh như mưa.
Oanh, oanh, oanh… mất hết sức chín trâu hai hổ, hắn mới có thể đánh tan kim chưởng.
“Ngươi còn chưa nhận thua.” Cố Giang cao cao nhìn xuống lạnh nhạt hỏi.
“Vẫn còn tiếp được.” Tôn Kỳ xoa xoa nắm đấm nói.
“Ngu ngốc.” Cố Giang hừ lạnh, ngu ngốc trên đời này có rất nhiều, phải đánh thật đau bọn chúng mới tỉnh ra.
Cố Giang vươn tay, là Cầm Long Thủ.
Tôn Kỳ đơn giản một đấm, mang theo đạo vận, là Nhất Kích Phá Vạn Quân.
Oanh! Cố Giang bắn ngược, tay run run, chuyện này sao có thể?!
Tôn Kỳ cất bước, 40 vòng chuyển luân tỏa sáng.
Cố Giang nhíu mày, với 40 vòng chuyển luân Tôn Kỳ đúng là không kém hắn.
“Ngươi giấu bài?!”
“Cái gì giấu bài, là bọn hắn không đủ trình bức ra chân thực lực của ta.” Tôn Kỳ lạnh nhạt.
“Cũng phải! nhưng gặp ta, ngươi phải dừng lại rồi!” Cố Giang tự tin.
“Sai rồi! ngươi cũng không đủ trình bức ra chân thực lực của ta.” Tôn Kỳ cuồng ngôn.
Tôn Kỳ mỗi trận đánh đều thể hiện ra một loại cảm xúc khác nhau, lúc thì lưu manh, đa đoan, âm hiểm lúc thì ngây ngô, may mắn lúc lại bá đạo cuồng ngôn. Đâu là con người thật của hắn? tất cả đều là con người thật của hắn. Con người có tính cách gì, hắn có tính cách đấy.
Tôn Kỳ từng bước tiến lên, luân hoàn sáng chói, thần khí quấn quanh tay, có tiếng lách tách nổ, là thần khí bị nhóm lửa.
Vẫn là Nhất Kích Phá Vạn Quân!
Cố Giang bị chọc giận, hắn không nghĩ mình yếu hơn nên không cần phòng thủ, ương ngạnh lấy công đối công.
Tay phải chỉ ra, hư ảo một thanh kiếm xuất hiện. Thiên Nguyên Ngũ Chỉ Kiếm, kiếm thứ nhất Cái Đồ Kiếm.
Quyền và kiếm v·a c·hạm, răng rắc… kiếm gãy, quyền đi như vạn mã bôn đằng không thể ngăn cản.
Cố Giang thật không ngờ, kiếm của hắn không cản nổi một quyền. Hắn vội lui lại giữ khoảng cách, đồng thời bắn ra kiếm thứ hai. Kinh Bạt Kiếm!
Tôn Kỳ vẫn như cũ một quyền, đúng với tên gọi Nhất Kích Phá Vạn Quân.
Trên khán đài danh dự, một vị lão tướng quân thân hình uy vũ, nhìn Tôn Kỳ vô cùng hài lòng.
“Tên nhóc này tu tới tám phần ảo diệu của Nhất Kích Phá Vạn Quân. Rất tốt!”
Thì ra Nhất Kích Phá Vạn Quân chính là của lão tướng quân này sáng tạo.
“Phá Quân, người vừa mắt hắn sao?” Đấu Chiến bên cạnh hỏi.
“Rất vừa mắt!” Phá Quân Thần gật đầu cười. “Nhất định phải kéo hắn vào Binh Gia, ta muốn nhận hắn làm đệ tử, các ngươi ai cũng đừng có giành.”
“Phá Quân, người ta chưa chắc đã vừa mắt ngươi?” Nhã Văn gấp quạt cười nói.
“Hừ! ta nhắm hắn chắc rồi! các ngươi ai dám nhận hắn ta đánh cho mềm xương.” Phá Quân Thần hùng hổ nói.
Đám phong thần cười thành tiếng, Phá Quân tướng quân thực lực không phải đệ nhất nhưng bạo tính chắc chắn là không thua ai.
Trên sân đấu, Tôn Kỳ cuồng bạo công kích, đánh cho Cố Giang không kịp thở, Thiên Nguyên Ngũ Chỉ Kiếm của hắn lần lượt bị phá.
Cố Giang bị ép đến nổi giận, hắn hét lên, hai tay chụm lại, thi triển chung cực sát chiêu của Thiên Nguyên Ngũ Chỉ Kiếm: Ngũ Chỉ Hợp Nhất!
Trên trời cao, tầng mây xoáy thành vòng tròn, từ bên trong, một mũi kiếm lộ ra. Ngũ Chỉ Hợp Nhất khiến thiên địa sinh dị biến, đây là điều mà nhất dực cũng không dễ dàng làm được. Thiên phú của Cố Giang thật sự rất cao.
Tôn Kỳ nhìn trời, ánh mắt sắc lạnh. 40 vòng chuyển luân sáng chói, nắm đấm giáng xuống đất.
Sân đấu ầm ầm nứt toạc, một cái cự quyền nhô lên.
Thiên kiếm đối với địa quyền! không có chỗ khoan dung.
Học viên phía dưới nhìn mà sửng sốt, hơi bất ngờ khi cả đều có thể kéo theo thiên địa dị biến, đây là điều rất hiếm gặp.
Lôi Động liếc mắt nhìn, không thích, hai tên nhóc lại dám chiếm hết sự chú ý. Hắn thế nhưng là phong thần chuyển thế thân, chú định sẽ là trung tâm của mọi người. Hai tên này tốt nhất trận sau đừng gặp hắn.
Ầm, ầm, ầm… thiên kiếm nặng nề v·a c·hạm với địa quyền. Cả hai cùng nổ bể vỡ vụn.
Cố Giang không tin vào mắt mình, tuyệt chiêu của hắn cứ như vậy bị phá.
Đúng lúc này Tôn Kỳ sấn tới, tung liên hoàn đấm.
Một lúc sau, Cố Giang không chịu nổi, b·ị đ·ánh bay ra ngoài. Hắn trợn mắt trừng trừng nhìn trời, hắn vậy mà thua rồi!
Các trận đấu 15 người tiếp tục diễn ra, tuy có ác liệt nhưng không có hoành tráng như trận Tôn Kỳ và Cố Giang. Không có ai khiến thiên địa sinh dị biến.
Ngoại trừ trận đấu ba người có Lôi Động Thần, hắn thực lực hoàn toàn có thể áp chế hai đối thủ nhưng như để thu hút sự chú ý, hắn cũng khiến thiên địa dị biến.
Kết thúc vòng đấu còn 7 người, kết quả khá bất ngờ, khi có bốn người xếp hạng hạt giống rất thấp nhưng lại vẫn đi tới vòng đấu này: Tôn Kỳ, Dạ Tuyết, Nguyên Sa, Lôi Động.
Tôn Kỳ là hạt giống 1000, thấp nhất trong tất cả hạt giống. Dạ Tuyết lần trước xếp thứ 999, lần này là xếp hạt giống thứ 875.
Nguyên Sa lần trước không có xếp hạng, nhưng thời gian gần đây biểu hiện chói mắt, trở th·ành h·ạt giống thứ 956.
Lôi Động mới xuất thế, không có bất kỳ chiến tích, không được xếp hạt giống. Nhưng mà mọi người đều biết Lôi Động nên thuộc nhóm 10.
Tiếp theo sẽ là 3 trận đấu trong đó có một trận 3 người, cuối cùng ba người sẽ lọt vào vòng chung kết, chọn người đứng nhất.
Các trận đấu khốc liệt và khó đoán, đặc biệt là những trận đấu ba người, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Vòng đấu 7 người chuẩn bị diễn ra, nhưng đúng lúc này Lôi Động bước lên đài, dùng ánh mắt thượng vị giả nhìn đám học viên, mà cũng phải thôi hắn vốn là thượng vị giả.
“Ta chán rồi! không chơi với các ngươi nữa. 6 tên các ngươi cùng lên đi!”
Tất cả đều bất ngờ hành động của Lôi Động, đây là muốn lấy sức một người đánh bại quần hùng.
Vị trọng tài nhíu mày, nói:
“Lôi Động Thần đại nhân, chuyện này không có trong quy tắc, không thể làm được.”
“Ta biết!” Lôi Động mỉm cười, chỉ lên khán đài danh dự: “Nhưng chỉ cần bọn họ đồng ý là được.”
“Các ngươi nói có phải không?” Lôi Động lớn tiếng nói.
Mấy vị phong thần nhìn nhau, tên Lôi Động này thật lắm trò, phá rối luật lệ.
“Thương Quân thấy thế nào?” Thiết Thủ Thần hỏi, dù sao Thương Quân cũng chủ luật lệ, nếu có thay đổi vậy nên do Thương Quân quyết định.
Thương Quân sau một thoáng suy nghĩ thì nói:
“Ta không ý kiến.”
Thương Quân không phản đối vậy thì mấy vị phong thần khác cũng không phản đối.
“Chi bằng tăng thêm chút kích thích.” Phượng Minh đề nghị.
“Thế nào kích thích?” Băng Lạc hỏi.
“Để 6 đứa nhỏ đánh hội đồng Lôi Động, tăng thêm 1000 điểm thưởng nếu như chiến thắng.” Phượng Minh mỉm cười nói.
“Được! cứ như vậy đi.”
Quyết định đã có, bọn họ chấp nhận lời đề nghị của Lôi Động.
Sáu tên học viên sục sôi tinh thần, 1000 điểm thưởng thêm thật là không nhỏ. Mặc dù Lôi Động từng là phong thần nhưng bây giờ cũng chỉ như bọn hắn, đánh đơn thì không chắc nhưng đánh hội đồng thì hoàn toàn có cơ hội.
Nên nhớ sáu bọn họ đều là siêu cấp thiên tài, tinh anh trong tinh anh. Không tin hạ không được Lôi Động.
Lôi Động nhìn ra ý nghĩ của đám nhóc, mỉm cười, khí tức bộc phát, trên trời đột ngột giăng đầy sấm sét. Lôi Động tắm rửa trong lôi điện, từ từ bay lên, sau lưng hội tụ lôi điện. Một đôi lôi dực xuất hiện. Đôi mắt của hắn lập lòe tia điện. Khí chất của Lôi Động triệt để thay đổi, toàn thân lượn lờ lôi điện đại đạo.
Trên khán đài có vị phong thần chẹp lưỡi:
“Thì ra đã bước vào nhất dực, nên mới tự tin như vậy.”
“Trong vòng trăm năm nhất dực, cũng không tệ.” một vị khác tiếp lời.
“Cái này có được cho là vi phạm quy tắc?” Băng Lạc Thần nhìn Thương Quân hỏi.
“Chắc chắn là vi phạm. Nhưng mà hắn ngang nhiên như vậy, chắc là có chuẩn bị lý do. Chúng ta cứ ngồi chờ xem sao.” Thương Quân lòng sáng như ánh trăng, đoán được Lôi Động ý nghĩ.
Quả nhiên sau đó có tên học viên chấp vấn, Lôi Động chỉ đơn giản nói lâm trận đột phá, chuyện này trong luật không cấm a! nếu không cấm vậy thì được phép!
Mọi người nhìn Thương Quân chờ phán xét.
“Đây là lần đầu có chuyện này, là quy tắc thiếu sót, lần sau sẽ bổ sung.” Thương Quân trả lời.
Điều này đồng nghĩa với chuyện của Lôi Động được chấp nhận.
Lôi Động mỉm cười, ngoắc tay:
“Được rồi! đừng làm mất thời gian của ta nữa, các ngươi nhanh lên đây.”
Sáu tên học viên nhìn nhau, có đánh hay không? làm sao mà đánh, người ta thế nhưng đã nhất dực, còn đánh cái gì nữa!
Lôi Động híp mắt cười, hắn chính là muốn thấy biểu cảm này, cảm giác cao cao tại thượng lúc nào cũng vô cùng sung sướng.
“Một trận đánh thôi mà! cùng lắm là thua.” Một tên hừ lạnh bước lên đài.
Bọn còn lại thấy cũng đúng, có gì mất đâu mà sợ. Nhưng mà Lôi Động không cho là vậy, hắn búng tay, một tia sét bắn ra.
Tên này gồng lên tất cả sức mạnh, hai tay bắt chéo, hai cánh hư ảo bao bọc.
Á!!! hắn hét lên một tiếng, bay ngược ra sau, tất cả phòng ngự bị phá, giữa ngực là một cái hố đen, ngất ngay tại chỗ.
Tất cả học viên nhìn mà sợ hãi.
Lôi Động chính là muốn như vậy, sợ hãi mà nhận thua. Nhưng đang trong lúc hắn đắc ý nhất, có một người từng bước từng bước tiến lên sân đấu.