Chương 646: Liều mạng.
Ầm, ầm, ầm… một đường dài đại địa bị phá nát.
“Chuột nhắt, ngươi còn có thể chạy đi đâu?!!” Hùng Mao đằng không nhìn Tôn Kỳ trốn chui trốn nhủi, lợi dụng bụi cây, hốc đá tránh đi ánh mắt của hắn. Cuộc săn này thật giống như đại bàng với chuột nhắt.
Rất nhiều Thần tộc nghe được tiếng động nhưng không ai để ý, có lẽ ngày thường bọn chúng sẽ chạy tới xem nhưng bây giờ khắp nơi đều là đánh nhau, chẳng ai sẽ để ý bên này, bởi vậy Hùng Mao mới thoải mái truy bắt Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ vẫn đang cắm đầu chạy, hắn đang hướng đến gần đạo thạch, đó là lối thoát duy nhất của hắn.
Oanh! cự chưởng đánh xuống, Tôn Kỳ dừng gấp, tí nữa là b·ị đ·ánh bẹp.
Hùng Mao hạ xuống ngay sau lưng, mở miệng:
“Ngươi khoanh...”
Hắn mới phun ra được hai chữ, thì Tôn Kỳ đã quay đầu cầm thương đâm tới, đối đầu với người mạnh hơn mình nhớ kỹ hai điều: nhanh và liều mạng.
Nhanh để kẻ địch không kịp tụ lực, tất nhiên bản thân cũng không có thời gian tụ lực, cả hai sẽ phải trực tiếp v·a c·hạm, như vậy hắn ít nhất sẽ không quá thiệt, thậm chí chiếm lợi thế nếu thân thể đối thủ yếu hơn hắn.
Liều mạng để kẻ địch trùng tay, ai cũng quý mạng mình hơn mạng kẻ khác, lấy một đổi một, kẻ địch sẽ cảm thấy không đáng!
Tôn Kỳ sau rất nhiều trận chiến rút ra được một điều: yếu sợ mạnh, mạnh sợ liều, liều sợ điên.
Tôn Kỳ cầm thương đâm tới, Hùng Mao tung chưởng đánh trả.
Rắc, rắc… trường thương gãy khúc từng đoạn.
Tôn Kỳ không chút e ngại bỏ thương dùng chưởng đối chưởng. Oanh! Hùng Mao lui một bước, Tôn Kỳ bắn ngược ra sau hai chân cày ra rãnh sâu.
Tôn Kỳ bàn tay đỏ ửng run run, hiển nhiên là b·ị đ·au nhưng chưa thương cũng vì Hùng Mao chưa kịp tụ lực, nếu không sẽ không chỉ như vậy.
Hùng Mao bừng bừng khí thế đạp mặt đất phóng tới, hai tay nắm chặt đặt cạnh hông, thần khí cuồn cuộn chuẩn bị ra chiêu.
Tôn Kỳ từ trong túi gấm ném ra một viên cầu. Hùng Mao đưa tay đấm nát. Bùm! một làn khói vàng bao trùm, Hùng Mao hừ lạnh, hai tay vỗ mạnh, khí lãng quét sạch bụi khí, hắn nhìn lại thấy Tôn Kỳ đã chạy được một quãng.
Hùng Mao tung nắm đấm, một quang cầu bắn ra. Tôn Kỳ như có mắt sau lưng, hắn nhảy lên vừa kịp né tránh.
“Chuột nhắt, ngươi chạy không thoát, đầu hàng sớm bớt đau khổ.”
Tôn Kỳ không thèm nghe vẫn cắm đầu chạy.
“Ngươi nếu ngoan ngoan ta sẽ không làm gì ngươi, ta sẽ đưa ngươi gặp Dạ Tuyết, giúp ngươi nói chuyện, ta đảm bảo ngươi sẽ không việc gì.” Hùng Mao công tâm.
“Được!” Tôn Kỳ đột nhiên thắng gấp, đồng ý.
Hùng Mao cũng hơi ngạc nhiên, đơn giản như vậy?!?
“Học đệ lựa chọn như vậy là sáng suốt, ta hứa sẽ...” Hùng Mao tươi cười, đưa tay như muốn vỗ vai Tôn Kỳ nhưng thật ra là để khống chế.
Tôn Kỳ đột ngột quay đầu, ném ra một thủy cầu.
Oa! không cần v·a c·hạm thủy cầu đã tự vỡ. Hùng Mao theo bản năng nhắm mắt, mặt hắn ướt đẫm dịch thủy. Hắn lau mặt, Tôn Kỳ lại chạy xa. Hùng Mao bị chọc giận thật sự, hắn sẽ không lại nói lời nào, hắn mà bắt được Tôn Kỳ sẽ đánh một trận nhừ tử.
Khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần, Hùng Mao đưa tay cảm giác sắp bắt được vai Tôn Kỳ nhưng mà mỗi lần chụp đều chụp phải không khí.
Sau vài lần chụp hắn phát hiện bất thường. Hùng Mao hét lớn thần khí bùng nổ, trước mắt lại quang minh. Hắn thấy được Tôn Kỳ đã cách hắn một khoảng rất xa, thì ra dịch thủy đã tạo ra hiện tượng gương ảo ảnh, khiến Hùng Mao nhìn thấy ảnh Tôn Kỳ gần hơn so với ảnh thật.
“Tên khôn lỏi!” Hùng Mao mắng chửi.
Lúc này Tôn Kỳ đã xông vào khu vực nhị dực, hắn bắt đầu thấy các hình ảnh gợn sóng, cảm giác như say sóng do đại đạo vượt quá khả năng tiếp nhận của hắn.
Tôn Kỳ chậm dần, cảm giác như sa vào vũng bùn, càng đi càng khó. Hùng Mao nhếch mép cười:
“Xem ngươi còn chạy được nữa không?”
Với ưu thế tu vi, Hùng Mao ít bị ảnh hưởng hơn. Khi hắn đưa tay chụp lấy Tôn Kỳ thì… phốc! bàn tay rớt xuống, vết chém cực ngọt.
Hùng Mao ngẩn ngơ, Tôn Kỳ sững sờ.
“Hai tên tiểu tử các ngươi chạy đến đây làm gì?” trên cao có tiếng mắng chửi.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn thì ra có hai vị nhị dực đang đánh nhau, vô tình có một phong nhận bắn ra cắt đứt tay Hùng Mao. Hai tên nhị dực cảm thấy bị làm phiền, phất cánh liền bay ra chỗ khác tiếp tục.
Biết được là hai vị học huynh đang đánh nhau, Hùng Mao giận cũng không dám lên tiếng hắn cầm bàn tay quay đầu, nhìn Tôn Kỳ với ánh mắt uất hận. Hắn muốn nhanh chóng trở về chữa thương.
Tôn Kỳ nhún vai, ngươi đừng nhìn ta với ánh mắt như vậy, là ta cố tình dẫn ngươi đến đây, chính là đánh cược năm ăn năm thua, kết quả người thua là ngươi.
Hùng Mao ôm v·ết t·hương bỏ đi, chợt lông tơ dựng đứng, khi vừa quay đầu một mũi thương đã đến trước mặt, hắn vội đưa cánh đỡ lấy.
Phốc! mũi thương đâm vào lông vũ, bị kẹt cứng không thể tiến thêm. Hùng Mao hừ lạnh:
“Ngươi cho rằng ta b·ị t·hương thì có thể đối phó ta sao? ngươi không đến nhất dực không thể nào lường hết sức mạnh của nhất dực.”
“Vậy sao?” Tôn Kỳ nhếch mép cười. “Nổ!”
Oanh! cây thương tự bạo, một loại khói xanh lan tỏa.
“Khốn kiếp!” Hùng Mao phất cánh xua tan màn khói. “Ngươi đã thành công chọc giận ta.”
Trước đó đuổi bắt, hắn thực ra chưa dùng toàn lực, đơn giản vì không thù không oán, Tôn Kỳ cũng yếu như vậy, không đáng để hắn toàn lực. Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Hùng Mao siết chặt nắm tay, đấm ra. Hắn thiện quyền cước, v·ũ k·hí mạnh nhất chính là nắm đấm, đáng tiếc một bàn tay bị đứt, giảm đi rất nhiều chiến lực của hắn, nhưng không sao một tay vẫn đủ đánh Tôn Kỳ nằm gục.
Tôn Kỳ chính là chờ điều này, hắn nãy giờ làm nhiều như vậy không phải là để chạy trốn, mà tìm cách cân bằng lực lượng hai bên. Tôn Kỳ cùng tung ra nắm đấm.
Oanh! nắm đấm v·a c·hạm, Hùng Mao lui một bước, Tôn Kỳ lui ba bước, hơn thua thấy rõ.
Nhưng mà lại khiến Hùng Mao nhíu mày, theo tin tức thì Tôn Kỳ mới Tinh Khiếu cảnh, sao có thể chịu một đấm của hắn mà chỉ lui ba bước, đã thế còn đẩy lùi hắn một bước.
Hùng Mao một bước nặng nề giẫm lên đại địa, mặt đất nứt thành mạng nhện, hai cánh vung lên lấp lánh tinh quang, một vầng trăng dâng lên, khí thế như rồng thăng thiên nhưng mà chỉ một giây sau hai cánh hạ xuống, vầng trăng ảm đạm vô quang, khí thế tiêu tán.
Hùng Mao ngẩn ngơ, là chuyện gì?
“Xem ra thuốc đã có hiệu quả.” Tôn Kỳ nhếch mép cười.
“Là ngươi!” Hùng Mao nghiến răng, nhớ lại trước đó Tôn Kỳ thả ra nhiều loại khí, thì ra là c·hất đ·ộc. Hắn không biết chính xác vì sao trúng độc, nhưng chỉ cần bắt lại Tôn Kỳ thì sẽ có thuốc giải.
Hùng Mao tung cước móc ngang, tinh thần lực không dùng được nhưng hắn vẫn còn luân hoàn, hắn thế nhưng tu luyện chủ lực là Chuyển Luân. 36 vòng chuyển luân hiện quanh người, một cước của hắn bài sơn đào hải.
Tôn Kỳ ngửa người né tránh, 32 vòng chuyển luân xuất hiện. Thời gian cho hắn cũng không nhiều, dự đoán c·hất đ·ộc chỉ có hiệu quả 30 phút, trước khi bị cơ thể bài xuất, nhất định trong vòng thời gian này, phải đánh lui Hùng Mao.
Bốp, bốp, bốp… Tôn Kỳ dính liền ba đấm, Tôn Kỳ liều mạng trả lại Hùng Mao một cước. Khoảng cách thực lực hai bên không xa nhưng vẫn có.
Hùng Mao quyền thuật vừa mạnh vừa tinh, hắn tu vi cao, mua được quyền pháp tốt hơn Tôn Kỳ. Nhưng Tôn Kỳ kinh nghiệm phong phú, phát huy quyền pháp đến cực điểm, mà lại rất hung hăng liều mạng.
Hùng Mao kẹp cổ Tôn Kỳ liên tục húc đầu gối, đánh cho lục phủ ngũ tạng bầm dập, Tôn Kỳ chụp lấy tay bị đứt của hắn, hai ngón cái bấu mạnh vào v·ết t·hương. Hùng Mao hét lớn, húc mạnh đầu gối đánh Tôn Kỳ bay lên.
Bịch! Tôn Kỳ nặng nề đập xuống đất, Hùng Mao ôm tay cụt đẫm máu. Tôn Kỳ bật dậy, bàn tay chụm lại, thi triển Hắc Hổ Đào Tâm. Hùng Mao giáng xuống nắm đấm thi triển Cự Hùng Phá Sơn, chiêu này đáng lẽ phải dùng hai tay, nhưng chỉ có một tay khiến lực công giảm mạnh.
Phốc! ngón tay Tôn Kỳ cắm vào ngực, mò thấy xương sườn.
Bộp! Nắm đấm giáng xuống bả vai, Tôn Kỳ đập đất, há miệng phun máu.
Hùng Mao quét chân, Tôn Kỳ lật ngươi né tránh. Hùng Mao nhếch mép cười, đúng như hắn dự đoán, nắm đấm giáng xuống. Nhất Kích Lật Sơn!
Bịch! nắm đấm giáng lên ngực đau đến trợn mắt khiến hắn phun máu như vòi, xương sườn không biết gãy mấy cái.
Hùng Mao thu tay chuẩn bị đấm thứ hai, Tôn Kỳ lập tức bắt lấy tay hắn, xoay người, hai chân kẹp tay khóa cổ hắn, các ngón tay bấu chặt tay hắn cắm vào các điểm gân cơ khiến hắn không thể vận lực tay.
Tôn Kỳ giống như con trăn siết chặt con mồi, bóp nghẹt không cho thở. Sau đó dùng hết lực vặn mình giống như cá sấu xé xác con mồi.
Răng rắc… có tiếng xương gãy. Hùng Mao hét lên đau, vung tay hất Tôn Kỳ đi. Tôn Kỳ cũng không định giữ lại, hắn liền buông tay buông chân, nhưng trước khi buông lại cắn chặt ngón cái của Hùng Mao, lợi dụng sức vẫy tay, cắn đứt ngón cái.
“A!” Hùng Mao đau đớn, nhìn cánh tay bị vặn xoắn, chỗ ngón cái trống không.
Tôn Kỳ khó khăn đứng dậy, há miệng phun ra ngón cái, làm tư thế sẵn sàng chiến đấu:
“Ta có thể như thế này cả ngày!”
Hùng Mao ngửa mặt gầm lên như con thú điên, sau khi giải tỏa, hắn bình tĩnh hơn, cảm thấy đánh tiếp không có lợi, đợi khi hắn khôi phục, chắc chắn sẽ lột xác tên này. Hắn ánh mắt hung ác, từ từ lùi bước, vẫn chú ý Tôn Kỳ đề phòng đánh lén.
Tôn Kỳ vẫn giữ thế thủ cho đến khi bóng Hùng Mao xa khuất, hắn lập tức khuỵu ngã, không ngừng ói ra máu. Hắn b·ị t·hương nặng hơn Hùng Mao. Lúc này 30 phút cũng sắp hết.
Nếu Hùng Mao liều mạng hơn, người thua chắc chắn là hắn. Đúng là kẻ mạnh luôn sợ kẻ liều.
Không có thời gian cho hắn nghỉ ngơi, hắn cần nhanh chóng tìm chỗ trốn.
Mấy ngày sau, Tôn Kỳ khỏi hẳn, cảm giác toàn thân sảng khoái, tu vi lại có tinh tiến. Đúng là không phải ngẫu nhiên mà mọi người thích đánh nhau. Đánh nhau càng kịch liệt, tiêu hao càng lớn, lợi dụng đại đạo nơi đây khôi phục, tẩy lễ hiệu quả sẽ càng tốt.
Có lẽ hắn nên chủ động tìm người đánh nhau. Nhưng thân phận này đã kéo quá nhiều thù hận. Phải đổi cái khác thôi.