Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Tổ

Chương 639: Thân bại danh liệt.




Chương 639: Thân bại danh liệt.

Nguyên Sa cầm kiếm dựng thẳng trước mặt, hai mắt nhắm lại, thần khí truyền vào thân kiếm. Lưỡi kiếm ong ong rung lên. Tiếng rung có nhịp điệu như tiếng chuông gọi dậy mãnh thú. Có tiếng gầm trầm thấp vang. Gió nổi lên mây kéo đến.

Có tên nhận ra dị tượng này, kinh hãi nói:

“Đây là Phệ Long Thăng Thiên!”

Tôn Kỳ một chiêu lục sát khiến thiên địa sinh dị tượng, vậy thì Nguyên Sa xuất ra Phệ Long Thăng Thiên cũng tương tự khiến thiên địa sinh biến.

Tôn Kỳ và Nguyên Sa khiến mọi người bất ngờ hết lần này đến lần khác, có thể khiến thiên địa sinh dị tượng ít nhất cũng phải nhất dực hiểu đạo, nhưng thực tế thường là tới tam dực, vậy mà hôm nay bọn họ lại thấy ở hai vị Tinh Khiếu cảnh. Quả không uổng danh thiên tài, không ai có thể lường trước được bọn họ.

Tôn Kỳ hai tay vỗ xuống Thanh Huyền Cầm, từ trong huyết thiên đổ xuống huyết đao.

Cùng lúc, Nguyên Sa đột ngột mở mắt, tròng mắt hóa thành màu hoàng kim, bên người vang lên tiếng gầm thét, giống như ngọa long tỉnh giấc. Hắn hét lớn, chân đạp mặt đất cầm kiếm phóng thẳng lên trời, có ảo ảnh kim long vờn quanh, há miệng gào lên như muốn thôn thiên phệ nhật.

Keng, keng, keng… Huyết đao rơi xuống kim long, tóe ra hỏa hoa, huyết đao vỡ vụn, kim long cũng liên tục tan rã. Bọn họ đang đấu xem ai tận trước.

Huyết đao thế rơi hung mãnh, nhưng càng lúc càng kiệt. Kim long ngoan cường nghịch thế mà lên.

Mọi người nhận ra Tôn Kỳ yếu hơn Nguyên Sa, xem ra vị trí đệ nhất tân sinh đã được xác định.

Tôn Kỳ đột nhiên nhếch mép cười, năm viên tinh thần tỏa sáng, hắn vỗ vào Thanh Huyền Cầm ép xuống.

“Vô sỉ!” Có người không nhịn được kêu lên.

Nguyên Sa dùng cùng cảnh giới đối đầu, Tôn Kỳ lại bộc phát thêm ngũ tinh, đồng thời dùng thêm Thanh Huyền Cầm ép xuống. Đây là vừa dùng lợi thế tu vi vừa dùng linh khí chiến thắng.

Cũng từ đây mọi người biết được Tôn Kỳ tu vi ngũ tinh, tam chuyển.

Oanh, oanh, oanh… với gấp đôi lợi thế, quả nhiên Tôn Kỳ một đường ép tới phá hủy kim long.

Kim long bị phá lập tức lộ ra Nguyên Sa, hắn lúc này ánh mắt vẫn sắc bén, không một chút e ngại chùng bước. Mũi kiếm trực chỉ Thanh Huyền Cầm.

Răng rắc… kiếm vỡ ra từng đoạn, khoảng cách v·ũ k·hí hai bên vẫn rất lớn, linh khí Thanh Huyền Cầm không thể khinh thường, lại một lần nữa mang cho Tôn Kỳ lợi thế.

Khi kiếm vỡ tới chuôi, Tôn Kỳ nhếch mép cười cảm thấy chiến thắng đã đến gần, Nguyên Sa thì vẫn như thế bình tĩnh, vứt kiếm, hai tay vỗ vào Thanh Huyền Cầm.

Ầm! Nguyên Sa mượn thế bật ra xa, Tôn Kỳ lao xuống đánh vỡ một mảng sân.

Khói bụi lắng xuống.

Tôn Kỳ đứng chống đàn, trên người ngũ tinh tam chuyển cùng phát, tỏa sáng rực rỡ. Nguyên Sa tại góc sân, hai tay rướm máu.

“Linh khí quả nhiên là linh khí.” Mã Đại cười không ngậm được miệng.

“Đừng quá vội mừng.” Hoàng Tung liếc mắt nói.

Tôn Kỳ vuốt nhẹ Thanh Huyền Cầm tự tin nói:

“Có Thanh Huyền Cầm, ta vĩnh viễn ở thế bất bại.”

“Một thanh linh khí lại khiến ngươi như thế bành trướng tự tin.” Nguyên Sa lạnh nhạt nói, đồng thời thần khí lưu chuyển chữa lành hai tay.

“Ta hôm nay sẽ cho ngươi biết ngoại vật mãi mãi là ngoại vật, thực lực bản thân mới là chân thực.” Nguyên Sa từ từ tỏa sáng, sau lưng từng viên tinh thần mọc lên.

1, 2, 3… 12 viên tinh thần tỏa sáng, chiếm giữ hoàn toàn sân đấu, hắn lúc này như độc tôn chúa tể. Tôn Kỳ năm viên tinh thần bị áp chế ảm đạm phai mờ, giống như phàm nhân phải quỳ gối trước đế vương.



Cùng là tinh thần cũng có to nhỏ khác nhau, của Nguyên Sa hiển nhiên gấp bội so với Tôn Kỳ.

Tất cả đều trầm trồ kinh ngạc, Tôn Kỳ cũng là lần đầu biết được Nguyên Sa thực lực.

Hoàng Tung cười khẩy:

“Ngươi bây giờ còn dám nói Thẩm Văn thắng chắc?”

“Thẩm Văn vẫn còn có Thanh Huyền Cầm, hắn cũng từng đánh bại 15 tinh.” Mã Đại mặt tối sầm, tính toán có biến, nhưng hắn không có tuyệt vọng, cơ hội chiến thắng vẫn còn.

“15 tinh? vậy thì cũng phải xem thế nào 15 tinh. Nguyên Sa 12 tinh thế nhưng căng tròn no đủ, rõ ràng không tầm thường, chỉ sợ lấy trên một trăm tinh làm căn.” Hoàng Tung cười nhạt nói, bây giờ thì hắn có thể cười nhạo lại được rồi.

Mã Đại không nói, nắm tay siết chặt, hắn không muốn cũng phải thừa nhận Nguyên Sa rất mạnh, danh hiệu Nhật Nguyệt Song Kiệt không phải đặt bừa.

“12 viên tinh thần, quả nhiên là 12 viên.” một tên trước đó nghe Bảo Ngọc nói còn không tin, tận mắt chứng kiến mới thấy đáng sợ.

“Bảo Ngọc, ngươi làm sao biết được hắn 12 tinh?” một tên tò mò hỏi.

“Có gì khó, ta đến hỏi trực tiếp hắn.” Bảo Ngọc mỉm cười, mặt tươi như hoa đáp.

“Đơn giản như vậy?” một tên trợn mắt khó tin.

Nguyên Sa chắc không phải loại người đầu óc đơn giản, ngươi hỏi, hắn khai luôn a.

“Ta chỉ nói là muội muội tốt của Tuyết tỷ, hắn liền nói ra.” Bảo Ngọc che miệng cười khúc khích nói.

Đám người ồ lên hiểu ra: lại một tên nữa có ý với Dạ Tuyết!

Xem ra lại lộ ra thêm một đối thủ cạnh tranh mà đối thủ cạnh tranh này rất đáng gờm, thiên phú song song với Dạ Tuyết. Trên lý thuyết nếu bọn họ kết hợp thì không còn gì đẹp bằng, sẽ trở thành giai thoại thiên cổ người đời ca tụng không dứt.

“Tuyết tỷ, có nhìn ra hay không hắn lấy bao nhiêu làm căn.” Bảo Ngọc thu lại vẻ tươi cười, nghiêm túc hỏi, so với mấy tên Thần tử chỉ lo thêm một tên tình địch, Bảo Ngọc thực sự lo cho vị thế của Dạ Tuyết.

Dạ Tuyết ánh mắt sắc bén, một thoáng quan sát, nói:

“Đã vượt qua số 100.”

Đám người hít một hơi sâu, vượt qua 100, vậy là 144 hay 233? dù là con số nào cũng quá đáng sợ, theo bọn hắn biết cả học đường lúc này chỉ có Dạ Tuyết vượt qua số 100, cụ thể bao nhiêu bọn hắn cũng không biết.

“Còn Thẩm Văn?” Bảo Ngọc lại hỏi.

“Có lẽ là 89.” Dạ Tuyết liếc nhìn các viên tinh thần của Tôn Kỳ, đưa ra suy đoán.

Đám ngươi nghe được số 89 thì bình thản hơn nhiều. 89 đủ xưng siêu cấp thiên tài, thế nhưng có một cái Nguyên Sa phía trước, Tôn Kỳ trở nên ảm đạm phai mờ, không đáng nhắc tới.

Tôn Kỳ nhìn thấy tinh thần của Nguyên Sa thì bắt đầu hoảng loạn, lòng tự tin vào danh hiệu thiên tài đệ nhất của hắn bị đả kích, nếu hắn là thiên tài đệ nhất vậy thì Nguyên Sa là cái gì? buồn cười, vậy mà hắn trước giờ vẫn dương dương tự đắc. Bây giờ nhìn lại chẳng khác nào tự đánh mặt, làm trò cười cho thiên hạ.

“12 tinh thì đã sao chứ!!! ta còn có Thanh Huyền Cầm.” Tôn Kỳ hét lên, quyết tâm phải bại bằng được Nguyên Sa, nếu không Nguyên Sa sẽ trở thành tâm bệnh của hắn, là chướng ngại trên đường hắn thành đạo.

Tôn Kỳ đạp mạnh mặt đất xông lên, giơ lên Thanh Huyền Cầm.

Ầm! Thanh Huyền Cầm đập xuống, Nguyên Sa tung chưởng đón đỡ.

“Ngoan cố!” Nguyên Sa chỉ hừ lạnh một tiếng.

Đột nhiên, Tôn Kỳ vỗ mạnh Thanh Huyền Cầm:



“Thanh Huyền ra đây cho ta.”

Tiểu Thanh Huyền từ trong đàn phóng ra, hai tay chụp lại trước miệng, rít lên những âm thanh cực khó nghe, trực tiếp công kích thần hồn đối phương.

“Hắn vậy mà gọi ra linh của Thanh Huyền Cầm, đây là muốn liều mạng sao?” đám người kinh ngạc.

Nguyên Sa choáng váng, thần hồn điên đảo.

Tôn Kỳ thấy vậy cười tươi, cơ hội đến! hắn dồn sức vào Thanh Huyền Cầm ép xuống.

“Quỳ xuống cho ta!”

Răng rắc… sàn đấu dưới chân Nguyên Sa rạn nứt như mạng nhện, đầu gối hắn từ từ gập lại.

“Chỉ bằng ngươi!” Nguyên Sa ánh mắt kiên cường, 12 viên tinh thần vờn quanh thân thể bảo vệ thần hồn, ba vòng chuyển luân chói sáng. Cùng là tam chuyển nhưng Nguyên Sa vẫn sáng chói hơn Tôn Kỳ, lại một lần nữa khoảng cách thiên phú hai người được bày ra.

Nguyên Sa từ từ thẳng gối, nghịch thế mà lên, hai tay sáng lên kim văn, hắn đang chuyển lực lên hai tay. Nguyên Sa thu tay rồi đột ngột vỗ ra.

Oanh! Tôn Kỳ và Thanh Huyền Cầm b·ị b·ắn ngược lên không.

Cùng lúc, Nguyên Sa há miệng gầm lên.

“Cút!!!”

Tiểu Thanh Huyền bị sóng âm công kích ngược, nó như chó con sợ hãi cong đuôi chạy trở về Thanh Huyền Cầm.

Tôn Kỳ sau khi đứng vững thân hình, sắc mặt không tốt, như vậy còn không đánh bại được Nguyên Sa, hắn tự hỏi trong tay còn át chủ bài nào có thể xuất ra.

“Bây giờ đến lượt ta.” Nguyên Sa lạnh lùng ra phán quyết.

Hai ngón tay chắp lại lấy chỉ làm kiếm, đặt lên mi tâm.

“Ta sẽ khiến ngươi thân bại danh liệt.”

Nguyên Sa mi tâm sáng lên, kiếm chỉ phóng ra.

Kiếm này vô hình vô sắc, cực tốc như không nhìn khoảng cách.

“Là Bách Lý Truy Hồn kết hợp với Thần Hồn Kiếm.” có người kinh hãi kêu lên.

“Có thể kết hợp hai loại công pháp đến hoàn hảo thế này, Nguyên Sa trí tuệ cũng không tầm thường.” lại có người nhận xét.

Hôm nay Nguyên Sa khiến bọn hắn kinh hãi quá nhiều lần, không đánh thì thôi đã đánh thì thiên hạ chấn kinh.

Lúc này, Tôn Kỳ cũng nhận ra nguy hiểm, vội giơ lên Thanh Huyền Cầm làm lá chắn, tiếp đó tam luân cùng chuyển, cuối cùng là ngũ tinh liên hoành.

Vút! Thần Hồn Kiếm xuyên qua Thanh Huyền Cầm, xem ra Nguyên Sa đã tu Thần Hồn Kiếm đến mức xuyên qua linh khí.

Phốc, phốc, phốc! Thần Hồn Kiếm xuyên thủng liên tiếp tam luân, thế đi không thể ngăn cản.

Thần Hồn Kiếm trực tiếp đánh vào ngũ tinh, đây là hàng phòng ngự cuối cùng và mạnh nhất của Tôn Kỳ, nếu bị phá, thần hồn của hắn sẽ bị uy h·iếp trực tiếp.

Tôn Kỳ vội vàng vận dụng tất cả thần lực gia cố tinh thần.

Phốc! Thần Hồn Kiếm đâm vào viên thứ nhất tinh thần thì bị trì trệ, không thoát ra được.



Tôn Kỳ vui mừng:

“Ngươi không thể phá được tinh thần của ta.”

Nguyên Sa nhìn hắn với ánh mắt lạnh nhạt, khinh thường.

“Sâu kiến như ngươi làm sao có thể hiểu được phượng hoàng trên trời.”

Nguyên Sa sau đó gia lực.

Phốc, phốc… mấy viên tinh thần như đậu hũ bị Thần Hồn Kiếm dễ dàng xuyên qua.

Thần Hồn Kiếm bắn vào mi tâm.

Tôn Kỳ như c·hết đứng, đúng lúc này Nguyên Sa phất tay thu lại Thần Hồn Kiếm.

“Tha cho ngươi một mạng!” vừa rồi Thần Hồn Kiếm đã gần như tru sát thần hồn Tôn Kỳ, nếu không phải Nguyên Sa dừng lại đúng lúc chỉ sợ thần hồn của hắn đã bị xuyên thủng.

Mi tâm Tôn Kỳ chảy xuống một giọt máu, “A!” hắn đột nhiên ngửa mặt hét lên một tiếng, hai tay dang rộng, tóc tai bù xù.

Ầm! hắn ngã bật ngửa ra sau.

Tất cả khán giả lặng yên như tờ.

Trần Dung hai tay bịt miệng khóe mắt rưng rưng, Trần Kỷ cũng tỏ ra lo lắng, dù sao đã lấy gà của hắn nhiều như vậy, tình cảm là có. Ngọc Ly khó hiểu, bọn họ có cần phải sống c·hết như vậy không, dù sao cũng cùng là đồng sinh, hy vọng Tôn Kỳ không sao.

Còn lại nhìn Tôn Kỳ đều có ý hả hê.

Một lúc sau, Tôn Kỳ mới khó khăn chống tay đứng dậy. Lần này đúng là thân bại danh liệt. Tam luân, ngũ tinh đều bị phá cần rất nhiều thời gian để khôi phục. Danh tiếng thì càng không phải nói.

Hắn ngước nhìn, trong tròng mắt hắn hình ảnh Nguyên Sa cứ lớn dần hóa thành bức tường cao không thể với, hắn như con kiến ngước nhìn thần nhân.

Nguyên Sa đứng đó một tay chắp sau lưng, một tay chỉ xéo, bễ nghễ thiên hạ, đã có phong thái của bậc thượng thần. Trong đầu hắn lúc này lại vang lên câu nói: ngươi sinh mà bất phàm, nên lấy phong thần làm cất bước!

Hắn đang tự nghĩ: sau khi phong thần, hắn sẽ chỉnh hợp thống nhất Thần tộc, bắc diệt Ma tộc, nam phạt Yêu tộc, đông thu Đại Hải, hoàn thành vô thượng bá nghiệp, trở thành vĩnh hằng thiên thu Thần Đế.

Hắn đưa mắt nhìn mọi người, mọi người như thấy được một vị tân thần, trong lòng chợt muốn quỳ bái, tất nhiên chỉ là một ý nghĩ thoáng qua mà thôi, không có ai làm như vậy.

Khi nhìn tới Dạ Tuyết thì ánh mắt hắn hơi ngưng lại, nhưng rất nhanh chuyển đi.

Mọi người kinh ngạc, còn nàng vẫn lạnh nhạt, thiên phú tốt, thực lực tạm được, cũng chỉ có vậy thôi.

Nguyên Sa đánh bại Tôn Kỳ, từ nay hắn chính thức trở thành đệ nhất nhân trong số những tân sinh. Trước đây nhiều người đã cho rằng Nguyên Sa là đệ nhất nhưng vì trong đợt xếp hạng Tôn Kỳ xếp cao hơn nên vẫn còn nhiều ý kiến trái chiều. Nhưng sau trận chiến này không ai còn dám nghi ngờ.

Tôn Kỳ khó khăn đứng dậy, đôi mắt xích hồng:

“Thù này ta nhớ kỹ, lần sau nhất định sẽ bắt ngươi trả lại gấp bội.”

Tôn Kỳ buông ngoan thoại, Nguyên Sa lại chẳng coi ra gì.

“Ngươi không có cơ hội, ngươi bại một lần sẽ vĩnh viễn bại, khoảng cách giữa ngươi và ta sẽ càng ngày càng xa, ngươi chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của ta mà sống.”

Tôn Kỳ hừ lạnh, chẳng thể phản lại, thắng làm vua thua làm giặc. Hắn lê thân hình bước xuống sân đấu. Hai bên người tự động tách ra.

Nhìn Tôn Kỳ thê lương, cô độc bước đi, Trần Dung không kiềm được muốn chạy tới an ủi nhưng đã bị Trần Kỷ kéo tay, nàng nhẹ lắc đầu.

“Nam tử, bọn hắn lòng tự trọng rất cao, hắn sẽ không muốn ai nhìn thấy hắn lúc yếu lòng. Muội để cho hắn một mình đi.”

Trần Dung gật đầu, chỉ cầu mong hắn có thể vượt qua.