Chương 614: Thế tội.
Tôn Kỳ bị điểm mặt, không khỏi kinh ngạc, hắn nghĩ lại toàn bộ sự việc, không biết là sơ hở từ đâu. Hắn trước đó đối chiến một chưởng bị chấn lực đánh bay ra ngoài, gần đó có một con rạch, hắn liền theo con rạch thoát đi.
Định rằng sau đó xuất hiện như một công chúng, nhưng hắn phát hiện quần áo mình bị cháy xém, nên hắn tương kế tựu kế cởi áo ra d·ập l·ửa. Không ngờ vẫn bị Vương Diễm nhận ra! Tôn Kỳ định lên tiếng phủ nhận nhưng hắn vừa mở miệng chưa phát ra tiếng thì…
“Hoang đường! Vương Diễm, ngươi b·ị đ·ánh đến điên rồi phải không?” Tôn Kỳ quay đầu, sau lưng hắn là Tư Mã Quân bừng bừng khí thế như ngọn núi lửa sắp bùng nổ.
“Hừ! ta không nói sai, ta có bằng chứng.” Vương Diễm hừ lạnh khẳng định.
Tôn Kỳ vuốt ngực thở phào, thì ra Vương Diễm chỉ là Tư Mã Quân đứng sau lưng hắn. Lúc này đã có rất nhiều người tụ đến đây, Tư Mã Quân cũng là theo t·iếng n·ổ chạy đến.
“Bằng chứng? ngươi có bằng chứng gì?” Tư Mã Quân khinh thường nói.
“Ta cùng h·ung t·hủ đối chiến một chiêu. Chiêu ta dùng là Hỏa Tẫn, h·ung t·hủ chỉ dùng thủ thế cơ bản, dựa vào nắm đấm đánh tan Hỏa Tẫn, tạo ra v·ụ n·ổ như mọi người đã thấy. Ta và hắn đều bị cuốn vào trong v·ụ n·ổ, cũng may ta nhanh trí trốn xuống đất.” Vương Diễm miêu tả lại sự việc, sau đó chỉ thẳng Tư Mã Quân nói: “Mọi người thử nói xem, trong cảnh giới Liên Tinh, có thể dùng nắm đấm phá Hỏa Tẫn, có được mấy người. Tư Mã Quân, ngươi còn lời nào chối cãi.”
Đám người nghe Vương Diễm phân tích đều gật đầu, cảm thấy mười phần chí lý, ai cũng biết Tư Mã Quân song tu tinh thần và thân thể. Tu luyện tinh thần có kém hơn Vương Diễm nhưng tu luyện thân thể lại rất mạnh, thân thể có thể xưng số 1 số 2 trong cảnh giới Liên Tinh. Nhưng tổng hợp lại nhiều người vẫn cho rằng Vương Diễm mạnh hơn, nên vì giải đấu sắp tới, rất có thể Tư Mã Quân đã giở trò.
Tôn Kỳ lại khinh thường trong lòng, lời buộc tội này có đầy sơ hở, nhưng cũng không trách được bọn hắn, do bọn hắn không có nhiều kinh nghiệm nên chưa nhìn ra những điểm bất hợp lý. Hắn cũng chẳng muốn nói ra, buộc tội là người khác, có phải ta đâu!?? có người gánh tội giùm, cầu còn không được.
Tư Mã Quân tức giận bừng bừng.
“Vương Diễm, ngươi ngậm máu phun người, ta không có làm chuyện đê tiện như vậy, chính ta cũng là một n·ạn n·hân.”
“Bằng chứng rõ ràng, ngươi còn gì để chối.” Vương Diễm sắc bén.
“Toàn lời bịa đặt.” Tư Mã Quân phản pháo.
Hai bọn hắn nói qua nói lại, không ai chịu thua ai.
Chu Duyên hắng giọng cắt ngang, ở đây có nhiều người thực lực không kém nàng, thậm chí là mạnh hơn, nhưng nàng là người của Pháp Gia cộng thêm tính cách nghiêm khắc, bọn họ đều coi nàng như người chủ trì ở đây.
Nghe tiếng hắng của Chu Duyên, Tư Mã Quân và Vương Diễm đều im miệng. Chu Duyên nhìn Tư Mã Quân hỏi:
“Trước đó ngươi ở đâu?”
“Trong phủ.” Tư Mã Quân trả lời.
“Có nhân chứng?” Chu Duyên tiếp tục hỏi.
“Không có.” Tư Mã Quân lắc đầu, hắn trong phủ tu luyện chẳng lẽ còn cần mời người đến xem.
“Không có nhân chứng vậy thì chắc chắn là ngươi rồi.” Vương Diễm cười lạnh kết tội.
“Không phải ta. Ta thấy ngươi mới khả nghi nhất.” Tư Mã Quân quay ngược mũi giáo chỉ thẳng Vương Diễm.
“Hoang đường, lời ngu ngốc thế này ngươi cũng có thể nói ra.” Vương Diễm khinh thường nói.
“Hoang đường ư? ta thấy nãy giờ toàn là ngươi tự biên tự diễn. Ta hỏi ngươi: ngươi cùng h·ung t·hủ đánh nhau có ai là nhân chứng?” Tư Mã Quân hỏi.
Tôn Kỳ nghe mà gật đầu, bắt đầu thông minh lên rồi.
“Ta...” Vương Diễm hơi lúng túng nhưng rất nhanh phản biện: “Nơi này chính là bằng chứng cho trận chiến giữa ta và h·ung t·hủ.”
“Hừ!” Tư Mã Quân cười lạnh: “Ai biết được có phải ngươi dựng lên không, vừa đánh trống vừa la làng.”
Hai tên bọn hắn lại tiếp tục đổ tội cho nhau, khiến người bên ngoài cũng phải đau đầu, không biết ai đúng ai sai.
Đúng lúc này, tại một phương khác trong khu Vọng Nguyệt đột nhiên có t·iếng n·ổ ầm ầm, một cột sáng bắn lên cao. Nghe thấy t·iếng n·ổ, cả đám đều đồng loạt chạy tới xem. Bọn hắn thấy được một vị thiên thần ngũ dực sừng sững giữa trời, tiếng nói như chuông đồng:
“Còn không mau đầu hàng!”
“Ta đầu hàng... ta đầu hàng...” một tên đeo mặt nạ giơ hai tay đầu hàng, hoàn toàn không có ý phản kháng.
“Tháo xuống mặt nạ.” vị thiên thần ra lệnh.
Người đeo mặt nạ đưa tay từ từ tháo xuống mặt nạ.
“Là ngươi!” vị thiên thần ngạc nhiên.
“Là ta! ngạc nhiên lắm sao.” người đeo mặt nạ thản nhiên nói.
“Lão Tửu, ngươi vì sao làm vậy?” vị thiên thần đáp xuống, đứng đối diện Tửu lão, giọng nói thân thiết.
“Lão Đường, ngươi cũng biết ta gần đây có thử một loại rượu mới, không đủ thần khí nên ta đành...” Tửu lão thành thật, hắn b·ị b·ắt rồi, không cần giấu giếm nữa.
“Mọi chuyện trước đó đều là do ngươi làm?” Đường lão hỏi.
“Đều là ta.” Tửu lão thản nhiên thừa nhận.
Đường lão thở dài.
“Ngươi… quá cuồng rượu rồi! còn đâu người huynh đệ năm xưa...”
“Đừng nhắc chuyện ngày xưa nữa, giờ tâm ta chỉ có rượu.” Tửu lão cười nhạt nói.
“Nếu ngươi đã thừa nhận, vậy thì cùng ta tới Pháp Gia thôi. Ta sẽ nói đỡ cho ngươi, đảm bảo h·ình p·hạt không quá nặng.” Đường lão nhẹ giọng.
Tửu lão mỉm cười, không có ý kiến.
Đường lão nhìn đám học viên, phất tay nói:
“Được rồi! h·ung t·hủ đã bắt được, mọi người trở về an tâm tu luyện, từ nay sẽ không còn chuyện mất trộm thần khí nữa, cũng không cần nghi ngờ nhau nữa. Biết không?”
“Cẩn tuân lời Đường lão dạy.” đám học viên chắp tay cúi đầu nhận lệnh, không một chút nghi ngờ lời Đường lão.
Đường lão chính là người phụ trách học viên năm nhất học đường, chuyện mất trộm thần khí lão biết, định điều tra thì bên trên có lệnh triệu tập, lúc trở về thì mọi chuyện đã lớn. Cũng may vẫn chưa vượt ra ngoài kiểm soát.
Đường lão cùng Tửu lão dắt nhau rời đi, đám học viên xì xầm bàn tán một hồi rồi cùng giải tán.
Trên đường đi, Đường lão đột nhiên lên tiếng:
“Ngươi vì học viên không tiếc hy sinh, là tên nào vậy? Trúc Dã, Tư Mã Quân hay Vương Diễm?”
Tửu lão nhíu mày:
“Lão nói gì ta không hiểu?”
“Lão giấu được bọn họ sao có thể giấu được ta. Lão và ta đã làm bạn được bao nhiêu lâu rồi, ta còn không hiểu được lão sao?” Đường lão mỉm cười nói.
Tửu lão làm mặt lạnh không thừa nhận, nhưng Đường lão cứ nhìn lão tủm tỉm cười, Tửu lão thở ra mặt ỉu xìu. Bọn họ quen biết nhau từ thời đại Cổ Thần, cùng nhau kề vai chiến đấu trải qua vô số lần sinh tử, thời trai trẻ hăng hái chiến đấu. Trong một trận chiến ác liệt, bọn họ lọt vào phục kích, Tửu lão bị phế mất đôi mắt không thể khôi phục lại, Đường lão bị hủy căn cơ, mãi mãi dừng lại ở ngũ dực.
Bọn hắn sau đó được giải giáp, trở thành cựu binh, phụ trách Thần tộc nội sự. Từ đó đến nay đã trải qua không biết bao nhiêu thời đại, thanh kiếm sắc bén cũng trở thành một thanh sắt rỉ. Đường lão tâm tình còn tốt một chút, Tửu lão thì suốt ngày chán chường, sống như người mất hồn.
Cho đến kỷ 70, Nhân tộc Thảo sáng chế ra thứ chất lỏng gọi là rượu, Tửu lão ngày ngày chìm trong hơi rượu, tìm niềm vui trong cơn say, từ đó mọi người gọi lão là Tửu lão.
“Ngươi vì sao phát hiện?” Tửu lão hơi ngạc nhiên hỏi.
“Ta đã nhìn qua hồ sơ điều tra của mấy đứa nhóc Pháp Gia, không thể là ngươi. Vừa rồi, ta thấy ngươi cơ bản là để ta bắt. Với lại ngươi muốn thần khí, không cần đi trộm. Ta thấy ngươi là muốn nhận tội thay cho học viên.” Đường lão phân tích.
Tửu lão nhún vai, bị nói trúng đành thừa nhận.
“Ta chỉ muốn các học viên không cần nghi ngờ lẫn nhau, mâu thuẫn nội bộ.”
“Huynh vẫn là như vậy, luôn nghĩ cho người khác trước, nhớ năm đó huynh...” Đường lão đổi giọng nhẹ nhàng.
“Đừng nhắc nữa! những chuyện đó ta quên rồi.” Tửu lão lớn giọng cắt ngang.
Đường lão thở dài, vị huynh trưởng này vẫn là như vậy, được rồi không nhắc thì không nhắc. Lão nói sang chuyện khác.
“Tội lần này chỉ sợ sẽ bị phạt không ít công huân, ít nhất cũng 100 công huân.”
“100 thì 100 đi, ta dù sao cũng không cần dùng, trả lại bọn chúng.” Tửu lão không coi là chuyện lớn. Nếu mà đám học viên mà nghe được chỉ sợ sẽ trợn ngược mắt.
Nên biết điểm công huân là điểm thưởng trong q·uân đ·ội, mỗi điểm công huân bằng mười điểm bình thường. 100 công huân là 1000 điểm thường, con số này hoàn toàn không nhỏ với học viên.
Tôn Kỳ trở về biệt phủ, cảm giác như vừa trải qua cơn mê, mọi chuyện diễn biến nằm ngoài sự tưởng tượng của hắn, không ngờ cuối cùng người b·ị b·ắt lại là Tửu lão. Hắn hoàn toàn thoát tội, sự việc cũng coi như kết thúc. Hắn cũng phải từ bỏ luôn chuyện hút trộm thần khí. Tốc độ tu luyện tinh thần đành phải chậm lại.
Bây giờ là lúc thích hợp tu luyện cơ thể.
…
Tại trong sân biệt phủ, một vị học huynh đang biểu diễn một bài quyền, Tôn Kỳ chăm chú theo dõi.
Kết thúc, vị học huynh lau mồ hôi trên trán, giảng giải:
“Bài Ngưu Sơn Quyền này chú trọng lực tay và thế vững, trong quyền thứ 18 đệ chú ý lấy hơi, ra đòn nhanh, quyết liệt giống như đại ngưu phá sơn...”
Tôn Kỳ nghe một cách say mê, sau đó chắp tay nói:
“Đa tạ Vân Nhạc huynh chỉ bảo.”
“Ha, ha… chuyện phải làm mà thôi, đã nhận tiền công phải làm cho tới nơi tới chốn.” Vân Nhạc phóng khoáng cười nói.
Vân Nhạc chủ tu thân thể trong số những học viên năm nhất cũng được xem là nổi bật. Tôn Kỳ mời vị học huynh này cầm tay chỉ việc cũng vì như vậy, số điểm bỏ ra nhiều hơn một chút nhưng đáng.
Tôn Kỳ bắt đầu múa quyền, Vân Nhạc bên cạnh tỉ mỉ chỉ bảo, chỉnh sửa từng động tác cho hắn.
Một lúc sau, Vân Nhạc mỉm cười, khen:
“Thẩm Văn học đệ đối với tu luyện thân thể rất có thiên phú, tập qua mấy lần đã nhớ bài.”
Tôn Kỳ khiêm tốn đáp:
“Học huynh quá khen, cũng nhờ học huynh tận tình chỉ bảo.”
“Ha, ha… đệ không cần khiêm tốn, ta nói là thật lòng, đệ thật sự có thiên phú. Còn nhớ lúc trước, ta phải mất mấy ngày tập đi tập lại mới nhớ được bài quyền.” Vân Nhạc gãi đầu cười.
“Tu luyện bài quyền này nếu như kết hợp với tắm thuốc, hiệu quả sẽ càng tốt.” Vân Nhạc tiếp tục.
“Ồ! vậy sao?” Tôn Kỳ hứng thú.
Vân Nhạc gật đầu, lòng vòng nói:
“Ta có bài thuốc ngâm người, là bài thuốc ngâm ta vất vả nhiều lần thử nghiệm mới đưa ra được công thức tối ưu, đảm bảo tốt hơn đa phần các học viên khác...”
“Học huynh cứ nói đừng ngại.” Tôn Kỳ hiểu ý cười nói.
“5 điểm, ta đưa đệ công thức.” Vân Nhạc giơ năm ngón tay.
“Được.” Tôn Kỳ sảng khoái nhận lời.
Giao ra công thức, Vân Nhạc dặn dò:
“Đệ tập bài quyền đến khi mệt mỏi rồi ngâm thuốc mới càng hiệu quả. Thảo dược trong đơn tốn 10 điểm cho một lần ngâm, đệ tính toán kỹ lưỡng khi tu luyện.”
Tôn Kỳ gật đầu nhớ kỹ.