Chương 610: Thần khí biến mất.
Tôn Kỳ hỏi:
“Làm thế nào có được Tinh Thần Thạch?”
“Cái này sao?” Chung Sơn chỉ Tinh Thần Thạch nói: “Cái này tại Vạn Cơ Điện có bán, giá không đắt. Viên này ta mới dùng một lần, nếu đệ muốn ta nhường lại cho đệ, chỉ cần hai điểm là được.”
Tôn Kỳ thấy giá không đắt lên quẹt thẻ giao dịch. Tôn Kỳ cầm trong tay Tinh Thần Thạch, lại hỏi:
“Cái này là vật phẩm tiêu hao sao?”
Chung Sơn gật đầu.
“Đúng vậy! nhưng đệ yên tâm, viên Tinh Thần Thạch này đệ dùng được ít nhất vài chục lần nữa. Tinh Thần Thạch cũng có phân cấp bậc, đây là viên cấp một, thích hợp cho chúng ta dùng. Tu thành càng nhiều tinh thần sẽ cần càng cao cấp Tinh Thần Thạch.”
Tiếp sau đó Tôn Kỳ hỏi về các vấn đề khác. Một giờ rất nhanh trôi qua, ba vị học huynh chắp tay cáo từ, tất cả đều vui vẻ ra về.
Tôn Kỳ trở lại phòng tu luyện, lần này trong phòng chỉ có mình hắn, hắn muốn giữ bí mật về mức độ tinh thần của mình.
Tôn Kỳ nắm trong tay Tinh Thần Thạch, đổ toàn bộ thần lực vào.
Tinh Thần Thạch sáng lên bắt đầu nhảy số. Một… hai… mười… năm mươi… số liên tục nhảy, Tôn Kỳ lúc đầu thấy vui, nhưng càng lúc càng mướt mồ hôi, số quá lớn đồng nghĩa với việc phải tạo rất nhiều tinh thần, hắn sợ không đủ sức.
Con số đã vượt qua một trăm… hai trăm… ba trăm... một lúc sau con số dừng lại ở 630, điều này đồng nghĩa với hắn phải chọn mốc 610. Thắp sáng 610 viên tinh thần!?! nghĩ thôi hắn cũng thấy mệt.
Tôn Kỳ vuốt mặt, số ta thật khổ a! 610 viên! thắp sáng tới bao giờ mới xong. Biết vậy lúc đó đừng quá tham lam, ta không muốn nổi bật. Ta dù sao cũng đã có đường riêng của mình, hệ thống tu luyện của Thần tộc chỉ là một loại tham khảo, nên chỉ cần ở mức bình thường là được không cần quá mạnh.
Nghe nói dù liên tinh chỉ có 5 viên, 8 viên thì vẫn có khả năng ngộ đạo, tất nhiên khả năng khó hơn so với liên tinh nhiều.
Mục đích cuối cùng vẫn là ngộ đạo, tu luyện tinh thần chỉ là một trong những con đường đến đích, không phải con đường duy nhất.
Hắn không muốn bỏ quá nhiều sức cho tu luyện tinh thần, hắn còn phải nghiên cứu tu luyện cơ thể. Chuyện này thật là đau đầu mà.
Tôn Kỳ sau một lúc tự khổ, hắn bắt đầu tu luyện, việc đã lỡ không thể quay đầu chỉ có thể tiếp tục. Sớm tu luyện sớm kết thúc.
Đêm nay, nhờ có kinh nghiệm hôm qua, cộng với sự quyết tâm, hắn thắp sáng thêm được 4 viên tinh thần.
Hắn sở dĩ có thể mở được nhanh và nhiều tinh thần hơn Thần tộc khác là nhờ tinh thần lực mạnh, ý chí kiên cường, cộng thêm rất nhiều kinh nghiệm với các phương pháp tu luyện khác nhau.
Nếu là Thần tộc khác, mỗi lần tia điện v·a c·hạm nhóm lửa tinh thần đầu sẽ đau như búa bổ, là cực kỳ thống khổ đối với Thần tộc tuổi này, nhưng đối với Tôn Kỳ lại như gió xuân ấm áp, vậy nên hắn có thể liên tục nhóm lửa tinh thần mà không cảm thấy vấn đề.
Hai đêm được 6 viên, tính toán một chút thì hắn phải mất hơn hai trăm ngày mới hoàn thành cảnh giới thứ nhất.
Hơn 200 ngày, nếu như hắn có thể hoàn thành trong thời gian này, có thể xưng khủng bố, toàn bộ Thần tộc có thể sẽ bùng nổ. Nên nhớ Thần tộc tuổi thọ dài đằng đẵng gần như trường sinh bất tử, 200 ngày với bọn hắn như một cái chớp mắt. Tôn Kỳ vẫn còn mang tư tưởng của Nhân tộc nên hắn cảm thấy 200 ngày rất dài.
Tất nhiên đây là tính trên điều kiện lý tưởng, còn thực tế Tôn Kỳ nhận ra một điều là thần khí xung quanh đây đã bị hắn hút sạch, muốn tiếp tục tốc độ tu luyện hắn cần nơi có thần khí dồi dào hơn.
Thần tộc tất nhiên có những nơi như vậy, nhưng muốn đến đó cần có điều kiện, hắn nghĩ nếu như tiết lộ thiên phú của mình, đạt được Thần tộc coi trọng, hắn sẽ có được điều kiện tu luyện tốt hơn. Nhưng vấn đề ở chỗ là hắn không muốn bộc lộ bản thân quá nhiều, hắn chỉ muốn bình bình thản thản sống qua kiếp này. Thật là mâu thuẫn!
Hắn không muốn nghĩ đến vấn đề này nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Sáng sớm, hắn lại đến lớp, yên lặng ngồi vào chỗ cũ, chờ giảng viên lên lớp.
“Này hôm qua ngươi có cảm thấy kỳ lạ gì không?”
“Kỳ lạ? cái gì kỳ lạ.”
“Khoảng giữa đêm, ta đột nhiên không thể hấp thụ bất kỳ thần khí nào, giống như bị bốc hơi, kéo dài khoảng 1 giờ.”
“Vậy sao? đêm qua ta có thấy gì đâu?”
“Không thấy gì? hay là ngươi nằm ngáy o o rồi.”
“Khục, khục… ta có tu luyện mà, chỉ là mệt quá nhắm mắt ngủ một chút.”
“Ngươi cũng bị vậy ư? ta còn tưởng chỉ có mỗi mình ta.” một tên khác xen vào câu chuyện.
“Ừ! Không biết là nguyên nhân vì sao?”
“Có lẽ Thần tộc vị nào đó điều chỉnh dòng chảy thần khí. Cứ một khoảng thời gian thì lại có sự điều chỉnh một lần. Các ngươi không cần quá bận tâm.” một vị học huynh gần đó nghe được câu chuyện thì lên tiếng.
“Thì ra là như vậy. Đa tạ học huynh giải đáp.”
Tôn Kỳ nghe lén câu chuyện, vuốt trán lau mồ hôi, may mắn chưa bị để ý.
Tối đến hắn lại tiếp tục tu luyện, lần này tiết chế một chút chỉ thắp sáng ba viên tinh thần.
Hôm sau đến lớp.
“Này! đêm hôm qua ta lại bị như lần trước, thần khí đột nhiên bị rút sạch.”
“Vậy sao?”
“Vậy sao là sao? có phải ngươi lại đi ngủ, không lo tu luyện.”
“Không… ta có tu luyện mà. Mà không phải nói do vị Thần tộc đại năng nào đó điều chỉnh dòng chảy sao?”
“Điều chỉnh gì mà tới hai lần, mà lại đều trong đêm, nên biết đêm chính là thời điểm hấp thụ tinh quang tốt nhất. Ta nghĩ không vị đại năng nào lại chọn thời điểm như vậy điều chỉnh dòng chảy thần khí.”
“Ừm! ngươi nói cũng đúng. Nhưng cũng có thể chỉ là một chút vấn đề ngẫu nhiên phát sinh. Đêm nay ta sẽ thức xem sao.”
“Vậy là ngươi thừa nhận cả hai đêm chỉ lo ngủ!”
“Hả? cái gì cơ, ta vừa nói cái gì cơ.”
Câu chuyện về thần khí đột nhiên trống không bắt đầu râm ran trong học viên, nhưng vẫn chưa lớn chuyện, chỉ có khoảng mấy chục học viên phủ ở gần hắn mới bị ảnh hưởng, còn lại thì vẫn tốt.
Chuyện này đặt cho Tôn Kỳ hai lựa chọn hoặc là chậm rãi tu luyện sẽ tránh cho bị phát hiện, dù sao thì tuổi thọ của hắn cũng rất dài, dùng vài trăm năm, vài ngàn năm để thắp sáng tất cả tinh thần vẫn tính là nhanh. Hoặc là cấp tốc tu luyện, nhân lúc chưa bị ai để ý, làm một vố lớn, mở ra lượng lớn tinh thần.
Hai lựa chọn đều có ưu khuyết.
Sau một lúc suy nghĩ, hắn quyết định chọn cách hai vì hắn tin tưởng… Sứ Thanh Giang!?!
Sứ Thanh Giang sống vô số tuế nguyệt, có được khả năng nhìn thấy tương lai. Hắn không tin Sứ Thanh Giang rảnh hơi đến nỗi không tiếc hy sinh cực lớn cũng phải thực hiện quẻ bói tiên tri cho các giới và cho Đại Thế Giới.
Hắn còn nhớ rõ như in những lời tiên tri ấy, đều cho thấy đại thế đang đến gần.
Ma giới thì là:
“Đồng khô hồ cạn, đá nổi lông chìm.
Lửa cháy thiên thành, quần tinh trụy lạc
Ngung bổ làm ba, không còn nghi ngờ
Đế nhị xuất thế, trăm sông về biển.”
Hắn không hiểu hết lời sấm này nhưng chỉ bằng vào câu: “Đế nhị xuất thế, trăm sông về biển.” đủ nói rõ Ma giới sẽ thống nhất, vị đế thứ hai sau Cổ Đế sẽ ra đời.
Hải giới thì là:
“Cửu cửu long đầu.
Thập thập ngư vĩ.
Rồng nằm đồng cạn.
Cá phơi đồng khô.
Thiên Lãng xẻ đôi.
Trâu đất xuống biển.
Trời mờ trăng sáng.
Mười tám quỳ một.”
Đại Hải được cai trị bởi 18 vị Hải Vương, câu “Mười tám quỳ một” không phải đã nói rõ Đại Hải sẽ xuất hiện một vị Hải Đế thống nhất Đại Hải sao?!!
Yêu giới thì là:
“Các ngươi đang đứng xem gì?
Thần sao? Thánh sao?
Không! Sẽ không có thần hay thánh.
Chỉ có một hạt cải nhỏ mọc lên từ trong bùn.
Hạt cải là loại hạt nhỏ nhất trong số tất cả các loại hạt.
Nhưng khi nó lớn lên lại là cây lớn nhất trong số tất cả các loại cây.
Trống đã nổi lên.
Vì sao các ngươi còn chưa đến triều bái?”
Yêu giới thì không rõ ràng như hai bài sấm trên, nhưng chú ý hai câu “Thần sao? Thánh sao? Không! Sẽ không có thần hay thánh.” và “Vì sao các ngươi còn chưa đến triều bái?” Tôn Kỳ cho rằng hai câu này nói đến một vị mạnh hơn cả thần, thánh khiến tất cả Yêu tộc phải triều bái.
Các giới đều cho thấy dấu hiệu đại loạn và thống nhất, siêu cấp cường giả sẽ xuất hiện. Trong loạn thế không có sức tự vệ sẽ giống như chiếc lá bị cuốn trôi trong cơn lũ, hắn muốn sống, nếu có thể hắn còn muốn truy cầu cho Nhân tộc một mảnh tịnh thổ. Vậy nên hắn cần nhanh lên.
Đã có quyết định, vậy thì đêm nay hãy thật cố gắng.
…
Trên một bãi đất trống giữa một vườn hoa, một tên Thần tộc đang ngồi tĩnh tọa, hấp thụ tinh quang, mồ hôi chảy dài trên trán hắn. Hắn đang bước vào thời điểm quan trọng, tinh thần vừa mới được thắp sáng cần hấp thu tinh quang củng cố tinh viên.
Nhưng đột nhiên thần khí trống không, hắn toát mồ hôi cố gắng vận chuyển công pháp hấp thụ thần khí nhưng vẫn không được gì.
Viên tinh thần rung động dữ dội, cực không ổn định, ngay sau đó… răng rắc! viên tinh thần xuất hiện vết nứt.
Tên Thần tộc hét lên, há miệng phun máu, sắc mặt tái nhợt. Viên tinh thần nguội đi tự ổn định, hắn quan sát thì thấy đây là viên tinh thần méo mó đầy vết nứt, quang mang ảm đạm, rõ ràng là một viên khuyết tinh.
Tên Thần tộc giận không thể tả, hắn rõ ràng có thể tạo một viên tinh thần hoàn hảo, nhưng vì không đủ thần khí mà tạo ra khuyết tinh. Hắn tất nhiên không thể chấp nhận khuyết tinh.
Tên Thần tộc gồng lên huy động 16 viên tinh thần oanh phá viên khuyết tinh.
Oanh… oanh… oanh… viên khuyết tinh b·ị đ·ánh nát, hóa thành năng lượng tan biến. Hắn chịu cực lớn tổn thương, thần hải đau đớn nhưng không bằng lửa giận trong lòng hắn.
“Khốn kiếp! 7 năm của ta, viên tinh thần thứ 17! chuyện gì? rốt cuộc là chuyện gì?”
Hắn chạy ra ngoài, sắc mặt hằm hằm giống như muốn g·iết người.
Chuyện này không chỉ diễn ra ở mình chỗ tên này, xung quanh rất nhiều tình cảnh tương tự nhưng không có ai thê thảm như hắn, đúng lúc tạo tinh thần thì bị phá, những kẻ khác nhiều nhất là bị cách đứt tu luyện, có giận nhưng chưa đến mức hận. Thậm chí nhiều tên còn đang ngáy o o, không chút bị ảnh hưởng.
Ngày hôm sau đến lớp, chuyện thần khí đột nhiên trống không đã thành chuyện lớn.
“Đêm qua thần khí lại biến mất, ngươi biết chứ?”
“Biết! lúc đó ta đang tu luyện, suýt nữa b·ị t·hương.”
“Ngươi như vậy là may, ngươi có biết Hồ Mạc?”
“Hắn làm sao?”
“Đêm qua hắn tạo tinh thần, ngay lúc mấu chốt nhất thì thần khí biến mất, hắn bị phản phệ cực nặng. Không những thế tinh thần tạo ra là một viên khuyết tinh, hắn phải tự hủy, chịu thêm một lần phản phệ.”
“Thê thảm như vậy? vậy bây giờ hắn sao rồi? nằm liệt giường sao?”
“Làm gì có chuyện nằm liệt giường, hắn bây giờ đang chạy khắp nơi k·iện c·áo, nghe nói Pháp Gia đã thụ lý chuyện này.”
“Pháp Gia vào cuộc?! chỉ sợ gà bay chó chạy. Bọn họ nổi tiếng cho dù có phải lật ba thước đất cũng phải tìm ra manh mối.”
“Haizz… những ngày tiếp theo chỉ sợ không còn được ngủ yên.”