Chương 57: Khách không mời mà đến
Hôm nay, Tôn Kỳ lại đến Thiên Dương cửa hàng bán đan dược.
Tên chưởng quầy sau khi thanh toán giao dịch thì vui vẻ nói:
“Chúc mừng quý khách! Giao dịch cùng bổn tiệm đã đạt năm mươi ngàn có thể đổi thành lệnh bài hắc sắc.”
“Có thể giảm giá mười phần trăm khi mua hàng với đơn giá năm ngàn ma thạch trở lên.”
Tên chưởng quầy có chút chần chờ, hỏi:
“Không biết quý khách có phải là đan sư?”
Tôn Kỳ nhíu mày, giọng không vui:
“Có ý gì?”
Tôn Kỳ trải qua chuyện tại cửa hàng Liên Vân dò ra lai lịch đan sư của mình thì có chút cảnh giác.
Tên chưởng quầy vội chữa lời:
“Xin quý khách đừng hiểu lầm! Cửa hàng Thiên Dương chuyên bán đồ luyện đan nên khách hàng thường có hai loại”
“Một là bán đan dược, mua thảo dược là đan sư. Hai là bán thảo dược, mua đan dược thường là sơn phu tìm thảo dược trong núi.”
“Với từng loại khách hàng thì cửa hàng Thiên Dương có ưu đãi riêng.”
“Nếu quý khách là đan sư thì nhận lệnh bài hắc sắc cho đan sư sẽ có lợi hơn.”
Tôn Kỳ hiểu ra, hiếu kỳ hỏi:
“Có lợi ích gì?”
Tên chưởng quầy từ tốn đáp:
“Đan sư của cửa hàng Thiên Dương thường có những buổi tụ họp để mua bán, trao đổi, đấu giá, bàn luận, học hỏi… ”
Tên chưởng quầy dừng lời nói, liếc nhìn Tôn Kỳ sau đó lại tiếp tục:
“Đặc biệt hữu ích đối với đan sư trẻ để mở mang kiến thức.”
“Ngoài ra, cửa hàng Thiên Dương còn có bảng nhiệm vụ luyện đan. Phần thưởng đặc biệt hấp dẫn.”
Tôn Kỳ bị lời tên chưởng quầy động tâm.
“Vậy thì làm cho ta hắc sắc lệnh bài đan sư.”
Tên chưởng quầy vui vẻ nhanh tay ghi chép.
Cách làm của cửa hàng Thiên Dương không khác gì với cửa hàng Liên Vân là lôi kéo đan sư nhưng hiển nhiên là cách làm cao minh hơn hẳn, từ lời nói đến hành động đều vừa phải không khiến đối phương sinh cảnh giác.
Đây cũng là chỗ cao minh của tên chưởng quầy đầy kinh nghiệm so với tiểu thư non trẻ của cửa hàng Liên Vân.
Tên chưởng quầy giao lệnh bài cho Tôn Kỳ dặn:
“Ba ngày nữa có một buổi đan sư tụ hội, quý khách nếu muốn tham gia thì hãy đến đây sẽ được dẫn đi.”
“Tại lầu ba, phòng hai có treo nhiệm vụ luyện đan, quý khách có thể lên đấy xem thử.”
Tôn Kỳ ngẫm nghĩ một chút sau đó cầm lệnh bài tiến lên lầu ba.
Tại trong phòng cũng đang có mấy bóng hình đang xem nhiệm vụ.
Trên bảng nhiệm vụ dán những giấy nhiệm vụ.
Luyện Dưỡng Dung Đan ba viên. Dưỡng Dung Đan là ma linh đan nhất hoàn. Phần thưởng: sáu ngàn ma thạch.
Luyện Ảo Hồn Đan một trăm viên. Ảo Hồn Đan là đan dược bát hoàn. Phần thưởng: tám ngàn năm trăm ma thạch, nếu như chất lượng đan tốt thì sẽ thêm phần thưởng.
Luyện Phá Linh Đan năm mươi viên. Phá Linh Đan là đan dược lục hoàn. Phần thưởng: ba ngàn hai trăm ma thạch.
….
Nhiệm vụ luyện đan rất nhiều nhưng đa số đều vượt qua trình độ luyện đan của Tôn Kỳ.
Hắn hiện tại chỉ là đan sư tứ cấp bình giai.
Tôn Kỳ định bỏ đi thì mắt bỗng sáng lên, có nhiệm vụ hấp dẫn:
Luyện tinh dược Hoá Long Thảo năm lọ. Yêu cầu là tinh dược cao giai gần hoàn mỹ. Phần thưởng: ba trăm ma thạch.
Tôn Kỳ giật luôn tờ nhiệm vụ, đi tới quầy ghi chép gần đó:
“Ta muốn tiếp nhiệm vụ này.”
Lão giả nhìn tờ nhiệm vụ thì nói:
“Nhiệm vụ này yêu cầu hoàn thành trong năm ngày kể từ lúc tiếp nhiệm vụ. Nếu hoàn thành thì đến đây trả nhiệm vụ, nếu thất bại sẽ bị cảnh cáo, thất bại hai lần sẽ bị hạ cấp lệnh bài.”
“Yêu cầu chất lượng tinh dược cao giai, khi thử thì hồn nô có màu vàng nhạt.”
“Quý khách lần đầu tiếp nhiệm vụ có chắc chắn muốn tiếp tục?”
Tôn Kỳ gật đầu chắc chắn.
Hoá Long Thảo thường dùng cho đan dược thất hoàn, loại đan dược này hắn còn không luyện được thế nhưng chỉ là tinh chế một loại tinh dược thì hắn hoàn toàn tự tin.
Dù sao thì thần thức của hắn có thể phân biệt được tinh chất cùng tạp chất.
Vậy là lão giả ghi xuống thời gian nhiệm vụ, cùng số hiệu lệnh bài của Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ đi xuống mua thảo dược.
Hắn mua mười cây Hoá Long Thảo tốn hết hai trăm ma thạch.
Tôn Kỳ trở lại phòng luyện đan.
Lần thứ nhất luyện tinh dược Hoá Long Thảo: thất bại.
Lần thứ hai: tinh dược đạt bình giai.
Lần thứ ba: tinh dược cao giai.
Lần thứ bốn trở đi: tinh dược hoàn mỹ.
Cuối cùng Tôn Kỳ được một lọ tinh dược bình giai, một lọ cao giai, bốn lọ hoàn mỹ, cùng ba cây Hoá Long Thảo dư.
Tôn Kỳ chắc chắn sẽ không mang tinh dược hoàn mỹ đi đổi nhiệm vụ như vậy thì có thể gây chú ý.
Hắn dùng bốn lọ hoàn mỹ trộn với một lọ cao, một lọ bình giai chế biến thành năm lọ cao giai gần hoàn mỹ như yêu cầu.
Năm ngày sau, đúng hạn thời gian, Tôn Kỳ đến giao nhiệm vụ.
Lão giả kiểm tra thì thấy đều đạt yêu cầu, lão giao ba trăm ma thạch cho Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ tính toán: hắn lãi một trăm ma thạch cùng ba cây Hoá Long Thảo.
Tôn Kỳ cảm thấy đây là con đường kiếm ma thạch nhanh và dễ hơn luyện đan.
Vậy là Tôn Kỳ tiếp hết nhiệm vụ luyện tinh dược, tổng cộng sáu cái nhiệm vụ.
….
Thời gian lại một tháng nữa qua đi, Tôn Kỳ chuẩn bị tiến vào Liên Vân sơn mạch rèn luyện. Hắn đã chuẩn bị mười ngàn ma thạch, đủ để tu luyện một thời gian trong sơn mạch.
Nhưng vào lúc này có một tên hồn nô tới đưa lời. Là lời của My Trúc.
Đại ý là: Khi biết Hắc Tông trưởng lão q·ua đ·ời, ta vô cùng thương tiếc.
Tinh Niệm tiểu điệt là đồ đệ của Hắc Tông cũng coi là ta nửa cái đồ đệ, gọi ta một tiếng sư bá.
Thời gian gần đây xảy ra nhiều chuyện, ta không có thời gian hỏi thăm Tinh Niệm tiểu điệt.
Hai ngày nữa, tiểu nữ My Thanh Thanh chứng nhận tiến cấp đan sư tam hoàn. Nhân dịp này sao tiểu điệt không cùng luyện đan để sư bá xem tiểu điệt tiến bộ thế nào.
Nếu có gì thắc mắc sư bá sẽ tận tình trả lời.
Tôn Kỳ nghe xong thì mỉm cười đồng ý.
Khi hồn nô đi xa thì hắn nhếch miệng cười. Đây rõ ràng là muốn hắn đến làm nền cho con gái My Trúc. Vậy mà lời nói ra thật đường hoàng cao thượng.
Nhưng hắn cũng không thể không đồng ý, hắn không muốn vì chuyện nhỏ mà xung đột với My Trúc.
Tiện thể hắn chứng nhận tiến cấp đan sư nhị cấp trung giai cũng không tệ.
Hai ngày sau, tại một quảng trường luyện đan, có hơn mười vị thanh niên trẻ chứng nhận đan sư, trong đó có Tôn Kỳ cùng Dương Tùng, Lưu Hiền và đặc biệt chói mắt nhất là My Thanh Thanh.
Trên khán đài thì đông đúc, có mấy hàng ghế trung tâm ngồi mấy vị lão giả, hiển nhiên là địa vị không thấp.
Tất cả đều là do My Trúc bày bố. Hắn là loại thích danh tiếng, địa vị, thích ăn trên ngồi chốc, thích lời ngợi khen nịnh hót…
Chỉ sợ sau này mỗi lần My Thanh Thanh tiến cấp hắn đều sẽ phô trương như vầy.
Tôn Kỳ cũng không thể làm gì, hắn chỉ có thể là vật làm nền.
Luyện đan rất nhanh bắt đầu.
Ba ngày luyện đan, có không ít kẻ bị nổ lô thất bại.
Hoàn thành sớm nhất là Lưu Hiền, tiếp đến Dương Tùng, My Thanh Thanh, những kẻ còn lại thì không được chú ý trong đó có cả Tôn Kỳ.
Kết quả:
Lưu Hiền thành công tấn cấp đan sư nhị cấp cao giai.
Dương Tùng tấn cấp đan sư nhị cấp trung giai.
Và đặc biệt My Thanh Thanh tấn cấp đan sư tam cấp bình giai. Chiếm hết tất cả hào quang chú ý.
Tôn Kỳ thì không ai chú ý trở thành đan sư nhị cấp trung giai. Kết quả này là Tôn Kỳ cố ý tạo nên vì thực chất Tôn Kỳ đã đến đan sư tứ cấp bình giai.
Mọi chuyện tưởng chừng đến đây kết thúc thì từ phương xa có tiếng vọng lại:
“Sư huynh! Chuyện vui thế này sao không nói một câu với sư đệ.”
My Trúc nghe giọng nói này thì nhíu mày, hắn biết kẻ đến là ai. Sư đệ của hắn Trần Dư.
Hai sư huynh đệ bái cùng một sư, thiên phú luyện đan cũng tương đương nhau, cả hai cùng là hội trưởng luyện linh sư hội một thành, My Trúc tại thành Thực Nguyệt, Trần Dư tại thành Uông Dương.
Không biết từ bao giờ mà sư huynh đệ bọn họ dần chán ghét nhau, thường ít qua lại nhưng mỗi lần gặp mặt đều xỉa xói nhau.
My Trúc biết kẻ đến không thiện nhưng bên ngoài vẫn vui vẻ.
“Sư đệ đường xa mà đến. Mời vào.”
Trần Dư xuất hiện, sau lưng là ba tên thiếu niên.
Tôn Kỳ vốn định rời đi nhưng thấy có chuyện bất ngờ nên cũng nán lại xem.
Sau đó hắn biết mình đã sai lầm.
My Trúc đứng trên đài cao phát biểu:
“Hôm nay là ngày vui khi các thanh niên thiên tài luyện đan tụ họp. Lại có khách từ phương xa đến chơi.”
“Chính là Trần sư đệ của ta, cũng là hội trưởng luyện linh hội thành Uông Dương, mang theo ba vị sư đồ.”
“Nhân dịp này hai bọn ta để thanh niên thiên tài luyện đan hai thành giao lưu.”
“Trận đấu ba – ba, thắng hai lần là thắng.”
“Phần thưởng là năm ngàn ma thạch, một viên Phá Linh Đan tuỳ chọn, một đan phương tứ cấp tuỳ chọn.”
Câu chuyện đại khái là Trần Dư là sư đệ của My Trúc đến thăm nhưng thực chất là đến gây chuyện bẽ mặt sư huynh.
Trần Dư dẫn theo ba đệ tử đắc ý khiêu khích.
My Trúc tất nhiên không chịu nhường nhịn nên chấp nhận thách đấu.
My Trúc không có đệ tử nên hắn chọn: My Thanh Thanh, Lưu Hiền cùng Tôn Kỳ.
Tại sao lại chọn Tôn Kỳ mà không phải Dương Tùng khi Dương Tùng được đánh giá có thiên phú hơn hẳn Tôn Kỳ.
Rất đơn giản vì Tôn Kỳ và Dương Tùng cùng trình độ luyện đan, mà theo lẽ thường khi cùng trình độ luyện đan, ai có tu vi cao hơn thì tỉ lệ thành đan cũng cao hơn.
Tôn Kỳ là Luyện Linh lục trọng còn Dương Tùng là Luyện Linh ngũ trọng.
Tôn Kỳ nghe tên mình thì cười khổ không thôi, hắn tự trách mình sao lại nhiều chuyện ở lại.
Nhưng mà bây giờ cũng chỉ có thể theo lệnh. Mà hắn hoàn toàn tự tin với trình độ luyện đan của mình muốn thắng hay thua đều tuỳ ý hắn.