Chương 54: Thiên Hải
Trên không Thực Nguyệt thành, tầng hắc vân dày đặc yên tĩnh bỗng nhiên nhộn nhạo.
Bên trên hắc vân.
Thiên lôi cuồng bạo oanh phá.
Cuồng phong rít gào.
Thần quang như từng thanh kiếm sắc nhọn đâm phá hắc vân.
Thiên Địa vạn vật tự nhiên không ngừng công phá hắc vân.
Hắc vân ra sức chống đỡ nhưng rất nhanh bị tan rã.
Hắc vân như có linh tính thét gào, cuồng bạo không chịu nhận thua, điều động tất cả lực lượng chống lại.
….
Tại một nơi nào đó, một tên trung niên hối hả đi đến tế đàn thắp lên hương trầm, chấp tay bái lạy:
“Lão tổ! có chuyện…”
Trong hương khói phiêu miểu quện lại thành hình một khuôn mặt, mở miệng nói:
“Ta đã biết! chuyện này có ta xử lý. Ngươi trở về đi.”
Vị trung niên này lau vệt mồ hôi trên chán, thở phào nếu như lão tổ nói tự xử lý thì hắn không còn lo lắng gì.
Hương khói tiêu tán, cả tế đàn trở lại yên tĩnh.
Lại tại một chỗ nào đó, không gian tối kịt, một đôi mắt chợt mở liếc nhìn thương khung.
Ánh mắt đáng sợ xuyên phá từng chướng ngại nhìn qua hắc vân. Miệng lẩm bẩm:
“Thiên biến!”
Sau đó nhắm mắt, không gian lại chìm vào trong bóng tối.
Tại trong một thâm uyên nào đó, có một giọng nói cổ xưa vang lên rồi có một giọng nói cổ xưa khác đáp lời. Rồi lại có thêm hai giọng nói nữa.
Ngôn ngữ bọn họ dùng cổ xưa, khó hiểu khác hoàn toàn với ngôn ngữ Ma tộc hiện nay. Lời bọn họ chất chứa đạo lý Ma Đạo, một chữ chứa vạn thông tin.
Sau một vài câu trao đổi, bọn họ thống nhất một điều. Một chữ phun ra:
“Tổ!”
Chỉ một chữ là đủ. Thông tin trong đó chỉ sợ Hợp Nhất cảnh cũng không hiểu hết.
Tại một cung điện khổng lồ, bề thế, uy nghi vô lượng. Trong một căn phòng có bảy bóng hình ngồi tại một chiếc bàn tròn.
Khuôn mặt của họ không thể nhìn rõ, đây là do tu vi quá cường đại ma khí xung quanh bị vặn vẹo. Bọn họ đang bàn chuyện.
“Đối với chuyện hắc vân xao động các vị thấy sao?”
“Khoảng cách quá xa. Không thể nhìn rõ nguyên nhân.”
“Hình như là hướng Hách Liên Khu bìa ngoài gần khu vực bình nguyên.”
“Ta phát hiện một canh giờ trước, đã phái thám báo đi kiểm tra.”
“Có khi nào là Thiên tộc q·uấy r·ối?”
“Rất có khả năng! Ta cảm thấy khí tức Thiên Địa khá giống với bọn Thiên tộc. Dùng bình nguyên làm chỗ đặt chân t·ấn c·ông Ma giới là chiến thuật dễ đoán.”
“Nhưng ta cũng cảm thấy khí tức vạn vật tự nhiên của bọn Yêu tộc. Có khi nào hai tộc đó liên kết.”
“Nếu vậy tại sao không có chút tin tình báo nào? Hai tộc liên kết động tĩnh sẽ không nhỏ.”
“Bên trên nói như thế nào?”
“Ta đã bái kiến lão tổ. Lão tổ nói sẽ tự xử lý.”
“Nếu lão tổ đã nói như vậy chúng ta cũng không cần lo lắng.”
Bọn họ bàn chuyện thêm một lúc nữa thì giải tán, riêng phần mình hành động phái ra tham báo điều tra.
Hắc vân rung động gây chú ý cho toàn bộ thành Thực Nguyệt.
Thành chủ ngóng nhìn thương khung nhíu mày. Sự việc bất thường tất có nguyên do, đề phòng trước vẫn hơn. Hắn lập tức truyền lệnh toàn thành giới nghiêm, chuẩn bị tinh thần chiến đấu.
Thành Thực Nguyệt nằm gần khu vực bình nguyên, rất dễ bị Thần tộc, Yêu tộc chọn làm điểm tiến công Ma giới. Trong quá khứ, thành Thực Nguyệt không ít lần bị xâm lấn.
Đã một canh giờ trôi qua kể từ khi hắc vân xao động.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có âm thanh ầm ầm nổ vang, hắc vân bị gọt đi một mảng lớn.
Tại thành Thực Nguyệt có thể nhìn thấy sau màn hắc vân mỏng là sấm sét cuộn trào không ngừng đánh xuống.
Cuối cùng hắc vân cũng không chịu được b·ị đ·ánh vỡ toác.
Sấm sét, ánh sáng, thiên hoả… thay nhau trút xuống thành Thực Nguyệt.
Tường thành đổ sụp, nhà cửa bị san bằng.
Cây cối cháy rụi, mặt đất cũng cháy theo.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng. Tiếng ai oán vang dội.
Ánh sáng chiếu tới đâu có tiếng la hét đến đó, liên tục có kẻ tan biến vào không khí.
Chỉ có Tạo Thể cảnh mới không sợ ánh sáng. Luyện Linh cảnh không muốn ánh sáng chiếu c·hết thì chỉ có trốn. Trốn thật sâu.
Trong cảnh hỗn loạn, lộn xộn. Một sợi thất thải quang mang trốn trong ánh sáng từ từ hạ xuống.
Nơi nó hạ xuống chính là phủ Hắc Tông.
Trong căn phòng kín, Tôn Kỳ vẫn đang nỗ lực trong vô vọng để mở Thiên Linh.
Hắn gần như cạn kiệt cả về thể lực lẫn tinh thần.
Trong cơ thể hắn lúc này không gian nứt toạc thành những rãnh lớn, hắn biết ngày hôm này không thể mở Thiên Linh thì sẽ không còn cơ hội nữa. Thậm chí sau này sẽ ảnh hưởng căn cơ của hắn, chỉ sợ tu vi sẽ đình trệ suy yếu.
Tôn Kỳ lẩm bẩm nói trong bất lực:
“Đến đây là kết thúc! Ta sẽ sống trong được đời vô vị mãi mãi.”
Tôn Kỳ nhắm mắt để mặc mọi thứ.
Một tia thất thải quang mang nhỏ như sợi chỉ đột nhiên chui vào trong đầu Tôn Kỳ.
Tia thất thải này đi vào Thiên Linh huyệt rồi rực sáng quang mang bảy màu.
Ánh sáng chiếu rọi khắp cơ thể Tôn Kỳ. Ánh sáng êm ái dịu nhẹ không hề có tính p·há h·oại. Ánh sáng đi tới đâu không gian vết nứt được chữa lành tới đó, cả những ẩn tật trước đó cũng được chữa lành.
Ánh sáng sau khi khuếch tán cực đại, lại từ từ co rút. Hoá thành một biển ánh sáng tại Thiên Linh.
Lúc này một cỗ năng lượng từ trên trời cao giáng xuống, đi vào Thiên Linh.
Năng lượng tinh thuần không ngừng trút vào Thiên Linh. Năng lượng từ khí hoá lỏng đổ đầy biển lớn.
Năng lượng hoá thành biển lớn, sóng đánh dạt dào, nước biển sóng sánh điểm điểm tinh quang.
Biển lớn từ Thiên Linh đổ xuống, phá tan chướng ngại, tràn xuống huyệt Thiên Đột. Lại từ Thiên Đột đổ vào Tả Môn, Hữu Môn, Đản Trung, cuối cùng là đến Đan Điền.
Năm hồ này trước đây linh khí cạn kiệt, nay lại được đổ đầy.
Một biển, năm hồ liên kết thành một vòng tuần hoàn luân chuyển linh khí.
Tôn Kỳ dần dần khôi phục ý thức, cảm giác thanh tỉnh, thoải mái.
Tôn Kỳ dò xét toàn thân một phen thì ngạc nhiên.
“Thiên Linh! Ta đã mở ra Thiên Linh thành công. Chuyện này sao có thể? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Tôn Kỳ cố nhớ lại chi tiết nhưng mà ký ức của hắn quá mơ hồ, thật giả lẫn lộn.
Hắn chỉ biết mình dùng Nhập Linh Đan mở Thiên Linh thất bại sau đó thì hắn cưỡng ép tự mở Thiên Linh.
Và thành công!
Hắn nghĩ lại mình tự mở Thiên Linh mà còn thấy sợ.
Nếu như là lúc bình thường để hắn tĩnh tâm suy nghĩ hắn có thể nghĩ ra cả trăm cách. Trong đó có một cách tự mở Thiên Linh thì hắn sẽ chọn chín mươi chín cách kia mà không bao giờ chọn cách tự mở Thiên Linh.
Cổ ngữ nói không sai:
Kẻ khôn suy nghĩ trăm điều, tất hở một điều.
Kẻ ngốc suy nghĩ trăm điều, tất được một điều.
Nếu như cái “được” của kẻ ngốc đúng vào cái “hở” của kẻ khôn thì kẻ ngốc cũng thắng được kẻ khôn.
Tôn Kỳ lần này đúng là kẻ ngốc may mắn chọn đúng.
Tôn Kỳ chú ý Thiên Linh bây giờ giống như một mảnh hải dương mênh mông, sóng biển dạt dào.
Thiên Linh bây giờ quả nhiên không giống với khai linh hồ trong sách nhập linh vẫn mô tả mà giống như Thiên Hải.
Tôn Kỳ lẩm bẩm:
“Lão giả ở Thông Thiên Linh Các nói tự mở Thiên Linh thành Thiên Hải quả không sai nhưng mà Thiên Hải có công dụng khó lường thì ta lại không thấy.”
Thiên Hải là chỉ so với khai linh hồ bình thường thì lớn hơn, chứa được nhiều linh khí hơn. Nhưng nếu chỉ có như vậy thì thật là tầm thường nếu so sánh độ khó tự mở Thiên Linh và dùng Nhập Linh Đan.
Tôn Kỳ thăm dò một lúc cũng không thấy điểm đặc biệt liền thôi.
Tôn Kỳ lại nghĩ: không biết bên ngoài thế nào rồi.
Tâm vừa động, niệm vừa sinh một cỗ ý niệm lập tức khuếch tán bao phủ toàn bộ Thực Nguyệt thành, có thể thấy rõ từng chi tiết.
Tôn Kỳ kinh ngạc giật mình thì ý niệm tan rã, hình ảnh Thực Nguyệt thành cũng tan rã theo.
Tôn Kỳ hít một ngụm khí cố trấn tĩnh. Đây là có chuyện gì?
Cái này giống như dùng hồn lực thăm dò nhưng mà hiển nhiên là rộng hơn, rõ hơn, chi tiết hơn so với hồn lực.
Tôn Kỳ nghĩ một lúc thì vỗ tay một cái, cười:
“Chẳng lẽ đây là chỗ tốt tự mở Thiên Linh.”
Tôn Kỳ lần nữa thử nghiệm.
Một mô hình nhỏ Thực Nguyệt thành hiện ra trong đầu hắn.
Có thể thấy rõ cảnh hoang tàn đổ nát, tiếng la thảm thiết không ngừng, binh lính hối hả chạy đi cứu giúp.
Khi hắn quét tới chỗ thành chủ đang chỉ huy q·uân đ·ội thì rụt lại. Hắn sợ đụng phải hồn lực thành chủ, bị thành chủ phát hiện.
Tại Ma giới, thường dùng hồn lực để thăm dò. Hồn lực có thể đụng nhau, giao phong, áp chế lẫn nhau.
Hồn lực kẻ yếu nếu như chạm phải hồn lực kẻ mạnh thì xem như bất kính có thể bị trừng phạt, thậm chí hồn lực kẻ mạnh có thể lần theo giấu vết mà t·ấn c·ông hồn phách kẻ yếu.
Tôn Kỳ lúc nãy quét trúng thành chủ liền sợ run. Sợ thành chủ truy kích t·ấn c·ông.
Hắn co vào hồn lực phòng thủ nhưng mà chờ một lúc lâu sau vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Tôn Kỳ lại dùng ý niệm mở ra thăm dò. Hắn chần chờ một chút rồi lại thử quét thành chủ một cái rồi co lại nhưng mà thành chủ hình như không hay biết.
Tôn Kỳ lại thử vài lần thì kết luận thành chủ hoàn toàn không biết bị hắn quét qua.
Tôn Kỳ vui sướng khôn cùng. Đây chính là lợi ích của Thiên Hải đi.
Tôn Kỳ tuy vui mừng nhưng hắn cần làm một điều: kiểm tra lại những thứ đã quét được có phải thật hay không.
Vì hình ảnh hắn thấy được là Thực Nguyệt thành như một đống phế tích, cái này không bình thường. Hắn mới bế quan không lâu sao lại thành như thế này.
Tôn Kỳ đẩy cửa phòng bước ra khỏi phủ thì quả thật xung quanh là cảnh hoang tàn. Phủ của hắn cũng sụp đổ không ít, may mắn là phòng hắn tu luyện vẫn bình yên nếu không thì chỉ sợ hắn đ·ã c·hết rồi.
Tôn Kỳ nhìn cảnh này không những không buồn mà còn vui vẻ trong lòng. Vậy là hình ảnh ta nhìn thấy đều là thực.