Chương 443: Cát ăn thịt.
A! A! A! có tiếng hét vang lên, ngay lập tức thu hút sự chú ý của toàn đội.
“Có chuyện gì?” Vân Ma mở miệng hỏi, thân hình đã lao đến chỗ tiếng hét, Huyết Thực, Giản Canh, Lạc Bá chạy theo ngay phía sau.
Khi đám Vân Ma tới, bọn hắn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
Tiếng thét liên tục vang lên, đàn Bố Giáp Tượng hoảng loạn, hai chân giẫm xuống đất ầm ầm, quất vòi gào rú. Đàn Thiên Lý Mã lồng lên chạy chồm, hí dài giật đứt dây cương. Đám Ma Sư tộc mạnh ai lấy chạy bỏ mặc bầy thú.
Từng tên Yêu tộc ngã xuống, thân thể nhanh chóng bị hút khô, bọn chúng cả cơ hội giãy giụa chống trả cũng không có, bọn chúng chỉ kịp kêu lên một tiếng tuyệt vọng. Giống như là d·ịch b·ệnh l·ây l·an, tên này nối tiếp tên kia ngã xuống.
Giản Canh gầm lên thi triển Sư Tử Hống, sóng âm chấn động màng tai.
“Tất cả bình tĩnh, lập đội hình chiến đấu!”
“Nhưng chúng ta chiến đấu với cái gì?” một tên đội trưởng hỏi lại.
Giản Canh ớ người, hắn cũng không biết là thứ gì đang t·ấn c·ông.
Huyết Thực hừ lạnh, gồng lên yêu khí, hắn vỗ tay xuống mặt đất. Ầm, ầm, ầm… cát vàng bắn lên mù mịt, một làn sóng cát lấy Huyết Thực làm trung tâm khuếch tán tứ phía.
Đám Yêu tộc b·ị b·ắn lên cao rồi lộp bộp rớt xuống như sung rụng. Bọn chúng lôm côm bò dậy, lúc này tinh thần mới ổn định một chút.
Vân Ma yêu khí cuộn trào trên tay, hắn đưa tay lên trời. Phong vân biến ảo, một cái sư trảo hình thành từ từ hạ xuống, năm cái móng vuốt như năm cái trụ cột cắm vào mặt đất, tạo thành cự trảo tù lung, phong tỏa hoàn toàn khu vực này.
Trong lồng phong tỏa cự trảo, giam mấy chục tên Yêu tộc, bọn chúng sợ hãi nhìn tên bên cạnh trong chớp mắt hủ hóa, đáng sợ hơn là bọn chúng không biết do thứ gì gây ra, bọn chúng rơi vào trạng thái hoảng loạn tinh thần. Bọn chúng tỏa ra các hướng bỏ chạy.
Một tên Ma Sư tộc chạy lao ra ngoài nhưng b·ị b·ắn ngược lại, hắn sợ hãi phát hiện trước mắt là không gian phong ấn, hắn nước mắt dàn dụa:
“Thế tổ, mau thả ta ra.”
Vân Ma ánh mắt lạnh lùng, hắn đang tập trung nhìn xem rốt cuộc là thứ gì đang tác oai tác quai, đôi mắt hắn trở nên yêu dị bắn ra ma quang.
Nhìn đồng bạn bị vây nhốt, từ từ đón nhận c·ái c·hết, đám Yêu tộc bên ngoài không kìm nổi lòng. Một tên Bố Giáp Tượng lại gần cầu xin:
“Vân Ma thế tổ, xin mở một mặt lưới, bên trong là huynh của ta!”
Vân Ma lúc này đang tập trung quan sát hoàn toàn không để ý những lời này. Huyết Thực đứng bên cạnh hừ lạnh:
“Cút!”
“Huyết Thực thế tổ, tộc bọn ta...”
Bùm! tên Bố Giáp Tượng chưa kịp nói hết lời đã bị Huyết Thực một bàn tay bóp nát, nổ bắn thành một trận mưa máu thịt.
Tên Thiên Lý Mã định bước lên xin cho đồng tộc, thấy vậy liền ngậm miệng, lui lại.
Đám Yêu tộc bên trong hoảng loạn, mấy tên Bố Giáp Tượng dùng hết sức tông vào không gian cự trảo phong tỏa, nhưng thứ bọn hắn nhận được chỉ là phản lực khiến ruột gan lộn nhào, máu huyết trào ngược.
Đám Thiên Lý Mã đạp không bay lên trời đụng phải phong ấn bật ngược trở lại, nhưng bọn chúng không từ bỏ, vẫn cắm đầu lao lên, trán bọn chúng bật máu, bộ lông bờm trắng mượt đẹp đẽ nhuốm màu đỏ máu.
Đám Ma Sư tộc thì điên cuồng t·ấn c·ông trong tuyệt vọng, bọn hắn biết thực lực bọn hắn không thể nào đánh vỡ được phong ấn của thế tổ Vân Ma, bọn hắn vừa t·ấn c·ông vừa khóc lóc cầu xin:
“Thế tổ, xin thả bọn ta ra, bọn ta không bị sao cả? Nhanh thả bọn ta ra nếu không bọn ta c·hết mất.”
Vân Ma vẫn bất động như thái sơn.
“Thế tổ, ta là cháu đời thứ hai của ngài đây, cha ta là...”
“Thế tổ, không phải ngài nói chuyến đi này có nguy hiểm, ngài sẽ đi đầu gánh vác sao?”
“Thế tổ, xin thả ta ra, Bảo Bảo đang chờ ta trở về, ta đã hứa sẽ trở về làm lễ trưởng thành cho nó.”
“Thế tổ, ngươi lừa bọn ta! Ta hận đã tin lời ngươi.”
Bọn chúng trong lúc tuyệt vọng, lời nào cũng có thể nói ra: cầu xin năn nỉ, đay nghiến nguyền rủa, trách móc oán hận… Nhưng tất cả đều vô dụng, bọn chúng đều lần lượt đón nhận c·ái c·hết.
Chỉ một thoáng sau, tất cả đều bị hút sạch sinh mệnh sống, trở thành những cái xác khô.
Mặc dù tất cả đều đ·ã c·hết, Vân Ma cũng không dám buông lỏng, hắn từ từ cắm cự trảo vào sâu trong cát, sau đó nắm lại nhấc lên, cát vàng chảy qua khe tay của hắn, hoàn toàn không có thứ gì bất thường. Thứ cuối cùng còn lại trong tay hắn chỉ là mấy cái xác khô, hắn nắm tay một cái, tiếng rộp rộp phát ra, giống như đang bóp lá khô.
Hắn mở lòng bàn tay, chỉ còn lại những mảnh vụn, một cơn gió thổi qua, tất cả bay theo chiều gió. Hắn buông tay, cự trảo biến mất.
Hắn nhíu mày, Huyết Thực lại gần hỏi:
“Nhị ca phát hiện gì sao?”
Vân Ma lắc đầu, nói:
“Hoàn toàn không có yêu khí, không có dấu hiệu sự sống, bọn chúng vì sao c·hết, ta cũng không rõ. Còn các ngươi các ngươi có phát hiện gì không?”
Đám Huyết Thực, Giản Canh, Lạc Bá đồng loạt lắc đầu.
Đám Yêu tộc còn lại thì vẫn đang trong trạng thái sợ hãi, bọn chúng quên mất phải tìm nguyên nhân c·ái c·hết. Bọn chúng có tên nước mắt dàn dụa khóc nấc từng tiếng, có tên sững sờ tại chỗ, có tên gào thét đấm ngực… nhìn đồng bạn mình c·hết đi.
Lạc Bá trong đầu lục lại tất cả những kiến thức hắn từng đọc được, biết được và những nghiên cứu của hắn. Hắn mong muốn tìm được gợi ý gì đó, nhưng trong nhất thời hắn không nghĩ ra được gì.
Lúc này không khí có chút căng thẳng.
Chợt! một tên Bố Giáp Tượng hét lên thân hình cấp tốc khô héo.
Đám Yêu tộc sợ hãi vội vã tránh xa.
Tên Bố Giáp Tượng vùng vẫy trong tuyệt vọng, không đợi hắn bị hút đến c·hết, Vân Ma đưa tay, cách không đánh một chưởng. Tên Bố Giáp Tượng thân hình nổ nát, không có nhiều máu thịt bắn ra, chỉ có vài mảnh thịt còn tươi, phần còn lại đa số đã bầm tím đen thui như được phơi dưới trời nắng nhiều ngày.
Thịt tươi khi rơi xuống cát ngay lập tức khô quắt hủ hóa.
Những mảnh huyết nhục bắn tung tóe dính vào những tên xung quanh. Mấy tên này sợ hãi, vội vàng phủi tay. Nhưng mà bọn hắn phát hiện bọn hắn đang gầy đi nhanh chóng. Bọn hắn chới với, cơ thể ngay sau đó bị hủ hóa.
Đám Vân Ma ngay lập tức ra tay ngăn cắt đám bị c·hết với phần còn lại.
“Cẩn thận thứ này có thể l·ây l·an!”
“Thứ này giống như là d·ịch b·ệnh.”
“Nó hình như lây qua tiếp xúc.”
“A! đừng lại gần ta, ngươi đứng xa ta một chút, ngươi có thể sẽ lây bệnh cho ta.”
“Tên khốn, nếu có lây thì là ngươi lây cho ta mới đúng.”
Đám Yêu tộc cảm thấy đây rất có thể là một loại d·ịch b·ệnh. Tại Yêu giới, d·ịch b·ệnh cũng không phải điều gì quá lạ, chỉ là d·ịch b·ệnh thường ảnh hưởng đến dã thú hoặc Yêu tộc cấp thấp, với Yêu tộc thực lực cao, khả năng bị nhiễm bệnh là gần như không có.
“Ta thấy đây không giống d·ịch b·ệnh. Dịch bệnh không thể g·iết c·hết vật chủ nhanh như vậy, đã thế lại không có thời gian ủ bệnh, hay biểu hiện của bệnh.” một tên Ma Sư tộc nhiều kiến thức nói.
Đám Yêu tộc cảm thấy lời này có lý, đây chắc không phải là d·ịch b·ệnh.
Nhưng ngay sau đó, tên Ma Sư tộc vừa nói không phải d·ịch b·ệnh thì cơ thể hắn đang teo nhỏ thấy rõ, hắn ớ lên được một tiếng rồi đổ sụp, thân thể nát vụn thành từng mảng.
Đám Yêu tộc xung quanh sợ hãi, tên nào đó hét lên:
“Dịch bệnh! là d·ịch b·ệnh lây qua không khí.”
Đám Yêu tộc láo nháo chạy loạn, cố tránh xa nhau, tránh xa đám bị bệnh nhưng mà bọn hắn phát hiện: “d·ịch b·ệnh” dường như không theo quy tắc bình thường, bất cứ tên nào cũng có thể bị dính.
Lạc Bá lúc này bất ngờ gồng lên yêu khí, hắn giơ tay liên tục giáng liên hoàn chưởng xuống mặt cát.
Bụi cát bay mù mịt, đám Vân Ma nhíu mày đoán rằng Lạc Bá đang thử làm gì đó. Quả nhiên, một thoáng sau, Lạc Bá mỉm cười, phóng thân lên cao, nói:
“Tất cả đằng không!”
Đám Yêu tộc không chút chần chờ, lập tức làm theo, đám Thiên Lý Mã và Bố Giáp trượng bỏ lại hàng hóa đằng không. Ngay cả đám Vân Ma cũng như vậy. Sau khi tất cả đã đứng trên không, Vân Ma hỏi:
“Ngươi phát hiện ra gì sao?”
Lạc Bá không vội trả lời, hắn đưa tay phất một cái hình thành một cái cự trảo nắm lấy một tên Thiên Lý Mã gần bên, tên này giãy giụa nhưng hoàn toàn vô dụng.
Lạc Bá nắm tên này trong tay đập xuống mặt cát. Sau đó nhấc lên.
“Nhìn!” Lạc Bá nói.
Từ mặt cát dựng lên vô số sợi tơ trong suốt siêu mảnh, nếu không tập trung quan sát là không thể phát hiện được. Sợi tơ đuổi theo tên Thiên Lý Mã, khi đuổi theo đến một trượng trên không, không bắt được con mồi, các sợi tơ rụt lại trong cát, biến mất như chưa từng xuất hiện.
Những sợi tơ này vô cùng mảnh và trong suốt, không mang bất kỳ loại khí tức nào, ngay cả hơi thở của sự sống cũng không có. Bọn chúng phản ứng với chấn động trên cát và khí tức sự sống. Bọn chúng ẩn sâu dưới lớp cát sa mạc.
Bọn chúng không có khí tức nên không thể cảm nhận được. Bọn chúng trong suốt vô hình, lại vô cùng mảnh nên nếu bọn chúng ẩn dưới cát thì các chủng tính tăng cường thị giác không tài nào nhìn ra được.
Những sợi tơ tuy mảnh và mềm yếu nhưng lại có khả năng xuyên qua lồng yêu khí bảo vệ, xuyên qua lớp da dày như của đám Bố Giáp Tượng. Khi bọn chúng đã chui được vào trong cơ thể, bọn chúng sẽ nhả ra một loại chất an thần khiến cho con mồi buông lỏng mọi cảnh giác, sau đó bọn chúng bắt đầu thưởng thức bữa ăn.
Đám Yêu tộc sợ hãi, nhìn nhau tự hỏi: Kia là thứ gì? Cát này biết ăn thịt!? Đây là lần đầu tiên trong đời bọn chúng nhìn thấy một thứ như thế này, trước đây nghe cũng chưa từng nghe qua.
Không ngờ những sợi tơ mảnh này lại là h·ung t·hủ g·iết c·hết hơn một trăm tên Yêu tộc. Bọn chúng vậy mà còn nghĩ là do d·ịch b·ệnh.
Vân Ma nhíu mày hỏi:
“Ngươi làm sao phát hiện?”
Lạc Bá chậm rãi giải thích:
“Vừa rồi trong lồng phong ấn, đám Ma Sư tộc và Bố Giáp Tượng rõ ràng mạnh hơn nhưng lại c·hết trước đám Thiên Lý Mã. Đám Thiên Lý Mã chỉ c·hết khi b·ị đ·ánh rơi xuống đất. Ta sau đó t·ấn c·ông dồn dập xuống mặt đất, cuối cùng bắt được vài sợi tơ trong suốt. Khi ta vừa giật đứt thì những sợi tơ lập tức tiêu tán thành không khí.”