Chương 435: Tương lai gặp.
Ma Sư Hoàng có được tin tức về Nguyên Sơn, tiết lộ này thật sự chấn động tinh thần đám Ma Sư tộc.
Nên nhớ tại Yêu giới, qua vô số năm đã có vô số kẻ tìm kiếm Nguyên Sơn, nhưng kết quả đều lấy thất bại làm kết thúc. Bọn chúng cố chấp đến nỗi di huấn cho hậu thế phải tiếp tục con đường bọn chúng để lại. Bọn chúng được gọi là những Kẻ Đuổi Bóng.
Những kẻ này tập hợp với nhau vì mục đích chung là tìm Nguyên Sơn. Bọn chúng thỉnh thoảng gặp nhau trao đổi tin tức. Lâu dần Kẻ Đuổi Bóng hoạt động giống như một tổ chức bí mật.
Tổ chức hoạt động với một mục đích duy nhất là truy tìm Nguyên Sơn. Tổ chức tương đối đơn giản và không có nhiều ràng buộc. Tổ chức không phân biệt già trẻ, đực cái, bất cứ chủng tộc nào cũng có thể tham gia. Nhưng cũng có một số quy định như: Muốn tham gia thì thực lực ít nhất là Yêu Vương, cần có thành viên trong tổ chức giới thiệu và dẫn tiến, cần thể hiện quyết tâm thực sự muốn truy tìm Nguyên Sơn.
Tổ chức không yêu cầu khai báo danh tính, không cần đóng góp bất kỳ loại vật chất gì, thứ bọn hắn cần chỉ là tin tức Nguyên Sơn.
Tổ chức Kẻ Đuổi Bóng đơn giản và bí ẩn, thành viên trải rộng khắp nơi, giữ đủ mọi chức vị trong các tộc.
Đám Ma Sư tộc nuốt xuống một ngụm nước bọt, tập trung tinh thần lắng nghe.
“Lão tổ tông đã có được manh mối gì?” một tên hỏi.
Thiên Tằm mỉm cười nói:
“Không phải trong truyền thuyết đã nói rõ ràng rồi sao? Nguyên Sơn là nơi Nguyên Tổ gối đầu, thân hình khổng lồ của ngài khiến mặt đất lõm xuống. Nước từ trên Nguyên Sơn đổ xuống tạo thành Nguyên Hà. Nếu như muốn tìm Nguyên Sơn vậy chỉ cần đi theo Nguyên Hà.”
Đám Ma Sư tộc nghe xong thì hụt hẫng. Điều này ai chẳng biết, nhưng vấn đề là Nguyên Hà ở đâu cũng không ai biết được.
Yêu giới rộng lớn vô cùng, các chủng tộc san sát, chưa có ai có thể ghi lại trọn vẹn bản đồ Yêu giới, vì các chủng tộc không cho phép điều này, bọn hắn sợ nếu như địa hình lãnh thổ bị ghi lại sẽ dễ bị t·ấn c·ông. Có những dãy núi, đồng bằng, sa mạc, con sông… là địa bàn của nhiều tộc, qua mỗi nơi, các tộc lại gọi với cái tên khác nhau.
Nếu một con sông chảy qua lãnh thổ ba tộc thì sẽ có ba cái tên khác nhau, chảy qua mười tộc thì sẽ có mười cái tên. Nguyên Hà được mô tả là vô cùng rộng lớn, chảy từ chân núi Nguyên Sơn ra biển. Nếu như vậy thì Nguyên Hà chảy qua rất nhiều địa bàn các tộc, chỉ sợ sẽ có vài trăm, thậm chí vài ngàn cái tên. Có rất nhiều tộc đều tự nhận con sông chảy qua lãnh thổ của mình là Nguyên Hà, dù sao cũng không có ai có thể chứng thực đúng sai, vậy thì việc gì không dát vàng lên mặt.
Tại Yêu giới có vô số con sông lớn nhỏ đổ ra biển, nhưng phù hợp nhất với miêu tả về Nguyên Hà chỉ có chín con sông. Bọn chúng được gọi với nhiều cái tên khác nhau.
Có thể từ trong truyền thuyết suy ra muốn tìm Nguyên Sơn thì chỉ cần ngược dòng Nguyên Hà, không chỉ có một Ma Sư Hoàng, mà trước đó, trước đó nữa, cũng đã có nhiều kẻ đi tìm Nguyên Hà. Bọn chúng nhận định Nguyên Hà sẽ là một trong chín con sông lớn. Bọn chúng đi ngược theo dòng sông tìm cội nguồn.
Kết quả hoặc là c·hết giữa đường hoặc là đến đích nhưng không phải Nguyên Sơn. Nhưng đáng giận hơn là những kẻ này chia sẻ rất ít về chuyến đi, bọn chúng luôn miệng: “Muốn biết thì hãy tự đi xem.”
Cái này cũng không phải bọn chúng muốn làm cao, mà là muốn làm tiền, dù sao cũng bỏ ra rất nhiều công sức thời gian, thậm chí mạo hiểm cả tính mạng, ai lại đơn giản nói cho kẻ khác biết. Mà cái giá phải trả cho tin tức là không hề rẻ.
Thấy kiếm tiền dễ dàng, một số kẻ liền bịa ra tin tức để bán. Kết quả là khiến cho thông tin hỗn loạn, không thể phân biệt thật giả.
Bởi vậy trải qua vô số năm từ thời thượng cổ đến nay, có vô số kẻ đi thăm dò, cũng chỉ có chín con sông vậy mà mãi vẫn không thể kết luận được đâu là Nguyên Hà, đâu không phải.
Thậm chí câu hỏi Nguyên Hà có hay không tồn tại? cũng không trả lời được.
Đến cuối cùng Nguyên Hà và Nguyên Sơn vẫn là bí ẩn không thể giải đáp.
Thiên Tằm nói dựa vào Nguyên Hà tìm Nguyên Sơn thật giống như mò trăng trong nước.
Đám Ma Sư tộc nhìn nhau, mất hết cả hy vọng, nếu Thiên Tằm không phải là tân thủ lĩnh, thậm chí có nhiều kẻ mở miệng mắng lớn.
Thiên Tằm thu hết biểu cảm của đám tộc viên vào trong mắt, hắn không cảm thấy bất ngờ, hắn nói:
“Ta biết các ngươi đang suy nghĩ điều gì? Nhưng lão tổ tông không ngốc khi nói ra những điều này, ngài đã nắm được ít nhiều tin tức đáng tin cậy trong tay nên mới đưa ra kế hoạch này.
Ta hiện giờ không thể nói với các ngươi tin tức đó là gì, các ngươi chỉ cần tin tưởng là được.
Lần này ta tập hợp các ngươi ở đây ngoài thông báo di ngôn của lão tổ tông, còn có lựa chọn tộc viên đi đưa quan tài.
Khác với việc đưa quan tài bình thường, lần này là đi đến Nguyên Sơn, đường đi xa xôi vạn dặm, lại không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì. Vậy nên ta cần sự hy sinh, cống hiến của các ngươi.
Có ai muốn tham gia chuyến đi lần này?!”
Đám Ma Sư tộc nhìn nhau chần chừ, lo lắng.
Vân Ma lúc này tiến lên nói:
“Các ngươi yên tâm, lần này lên đường còn có ta, Huyết Thực, Giản Canh. Có ba bọn ta, các ngươi còn sợ gì? Nếu có nguy hiểm bọn ta sẽ đi đầu ứng phó, nếu có c·hết, bọn ta cũng mở một con đường sống cho các ngươi.”
Đám Ma Sư tộc nghe xong yên tâm được một chút, nhưng vẫn không có kẻ nào đứng ra xung phong.
Đúng lúc này, có tiếng vang lên:
“Nhị Tổ, ta muốn tham gia!”
Đám Thiên Tằm quay đầu nhìn, kẻ lên tiếng không ai khác chính là Lạc Bá. Bọn hắn hơi bất ngờ vì kẻ lên tiếng đầu tiên lại là Lạc Bá.
“Ngươi chắc chứ?! Chuyến đi này có thể sẽ rất chông gai.” Thiên Tằm mở miệng nói.
Lạc Bá gật đầu chắc chắn nói:
“Có thể đưa l·inh c·ữu của lão tổ tông đến nơi an nghỉ cuối cùng, chính là vinh hạnh của mỗi tộc viên Ma Sư tộc, ta thân là kẻ kế thừa, nên đi đầu làm gương.”
Lời của Lạc Bá chính nghĩa hùng hồn, khiến cho tất cả Ma Sư tộc có chút bất ngờ, Thiên Tằm tất nhiên sẽ không bị những lời này lừa gạt, hắn tin tưởng trí tuệ của Lạc Bá đủ nhận ra chuyến đi lần này có thể có đi mà không có về. Lạc Bá chắc chắn mang âm mưu, Lạc Bá muốn thoát khỏi sự khống chế của bọn hắn sao? có thể lắm!
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Thiên Tằm sẽ không phơi bày, hắn mỉm cười:
“Tộc ta có ngươi trung kiên như vậy, thật là một tấm gương sáng. Nhưng ngươi thân mang danh kẻ kế thừa, nếu như có mệnh hệ gì thì bọn ta biết phải làm sao?”
“Nhị Tổ quá lo, chuyến đi này không phải còn có ba vị nhị thế tổ sao? làm sao có thể có chuyện được! Vả lại ta tin tưởng tộc ta thiên tài lớp lớp, cho dù không có ta thì vẫn còn vô số các tộc viên thiên tài khác kế thừa ý chí của lão tổ tông.” Lạc Bá nghĩa chính ngôn từ, giọng nói hùng hồn thuyết phục.
Thiên Tằm liếc hắn một cái, không còn nghi ngờ nữa Lạc Bá muốn trốn chạy.
Vừa hay rơi vào cái bẫy hắn bày ra. Trên đường đi hắn sẽ cho Lạc Bá c·hết một cách tự nhiên.
Thiên Tằm là tân thủ lĩnh, nhưng Lạc Bá lại được định là kẻ kế thừa, đây chẳng khác là lưỡi kiếm treo trên đầu hắn, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bị lật đổ. Lạc Bá lúc này thực lực, uy vọng không bằng hắn, nhưng tương lai ai biết được. Tiêu diệt mầm họa khi nó chưa phát triển mới là công đạo.
Vả lại trước khi c·hết phụ thân cũng muốn Lạc Bá đưa l·inh c·ữu cho mình.
Không hẹn mà hợp, hắn, phụ thân và Lạc Bá đều cùng chung ý muốn.
“Nếu ngươi đã muốn như vậy thì ta há có thể từ chối.” Thiên Tằm mỉm cười gật đầu nói.
“Đa tạ Nhị Tổ cho phép.” Lạc Bá hơi cúi đầu nói.
Tiếp sau Lạc Bá lại có vài kẻ xung phong, nhưng số lượng không đủ. Thật ra đám nhị thế tổ đã chọn trước một nhóm, hỏi ý kiến chỉ là thủ thuật mua sư tâm.
Ngay sau đó, tất cả lập tức lên đường, bọn chúng chỉ có chút thời gian chào hỏi gia đình.
Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết ôm chân Lạc Bá khóc sướt mướt, bọn chúng dù sao cũng còn nhỏ, chưa bao giờ chịu cảnh biệt ly. Bọn chúng chỉ cảm giác lần này chia tay có thể là mãi mãi.
Lạc Bá xoa đầu chúng, hắn không giỏi an ủi, hắn chỉ đơn giản nói:
“Các ngươi ở lại, phải bảo vệ cho mẹ và bà ngoại.”
Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết nước mắt tèm nhem gật đầu. Nguyệt Cơ kéo hai đứa ra khỏi Lạc Bá, nàng lúc này cảm xúc khó tả. Nàng cũng không biết vì sao? có lẽ mười năm nay, nàng cảm thấy Lạc Bá không còn là Lạc Bá ngày xưa, hắn tốt với nàng hơn xưa.
Thái Doãn hai mắt sưng đỏ, cố không cho nước mắt rơi xuống, nàng bây giờ là chỗ dựa duy nhất cho mẹ con Nguyệt Cơ, nàng phải mạnh mẽ. Nhưng nhìn con trai đi xa, có thể là đi mãi mãi, nàng quặn thắt tim đau, nước mắt tự động trào ra.
Lạc Bá có chút bùi ngùi, nhưng cũng chỉ có như thế. Đây không phải gia đình của hắn, cha mẹ hắn đ·ã c·hết từ khi hắn là một cậu nhóc.
Lúc này, Vân Ma lớn tiếng:
“Tất cả lên đường!”
Lạc Bá quay lưng lạnh lùng bước đi, Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết khóc rống lên nức nở. Nguyệt Cơ và Thái Doãn hai dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Đi được mấy bước, Lạc Bá chợt dừng chân, hắn quay lại.
“Cha! ngài quyết định không đi nữa sao?” Tuyết Tuyết nước mắt nước mũi chảy lòng thòng thút thít nói.
Lạc Bá cúi đầu nhìn hai đứa một cái, sau đó nhìn Nguyệt Cơ, hắn giơ một chân lên. Nguyệt Cơ sợ cứng người, theo bản năng lùi lại. Lạc Bá cũng dừng lại hành động. Nguyệt Cơ biết mình không phải, liền lấy hết can đảm đứng yên tại chỗ, mắt nhắm chặt.
Lạc Bá nhẹ nhàng đặt chân lên đầu Nguyệt Cơ, nói:
“Ngươi tự do! từ nay hãy làm điều mình thích. Ngươi từng thử Cực Huyết Tâm Đan, đan này mặc dù là dùng để g·iết Ngạc Hoán, nhưng tác dụng kích thích huyết mạch là thật, nếu không làm sao có thể lừa được Ngạc Hoán. Huyết mạch của ngươi đã đột biến, là tốt hay xấu liền phải xem bản thân ngươi.
Nếu ngươi đạt tới cấp độ kia, tương lai chúng ta còn có thể gặp lại. Lúc đó tư thế của hai ta sẽ rất khác.”
Nói xong, không cần nghe câu trả lời, Lạc Bá quay lưng bước đi.
Nguyệt Cơ đứng sững tại chỗ, không hiểu lắm lời Lạc Bá nói.