Chương 424: Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết.
Nguyệt Cơ, nàng thuộc tộc Hỏa Minh Sư sống tại cánh cỏ phía tây Ma Sư Vực, nàng mới bước vào tuổi trưởng thành, cái tuổi mà vẫn còn theo lũ bạn chơi rong chơi trên cánh đồng bắt cào cào châu chấu, đuổi theo cơn gió, vui đùa dưới mưa.
Một hôm cô của nàng trở về tộc mang theo rất nhiều thức ăn, thảo dược và bảo vật.
Cả tộc đều hồ hởi ra chào đón, nàng lúc đó nép sau lưng mẹ chen chúc trong bầy sư tử nhìn vị cô cô như lạ như quen.
Nàng thấy tộc trưởng và các vị trưởng lão bình thường hét ra lửa, lại tỏ ra khúm núm trước mặt cô cô, nhìn cô cô giống như nữ vương đi tuần tra. Nàng lúc đó vô cùng ngưỡng mộ vị cô cô này.
Cô cô mang về rất nhiều thứ, đám nhóc như nàng thì được tộc phân cho một miếng thịt nai lớn bằng bàn tay. Nàng chưa bao giờ được ăn thứ thịt ngon như vậy, nghe nói đây là thịt của Sao Hoa tộc - trung đẳng huyết mạch trung cấp Yêu tộc.
Trung đẳng huyết mạch trung cấp Yêu tộc là cái gì? Là cao hơn Hỏa Minh Sư của nàng một cái tiểu cấp độ huyết mạch. Trong mơ, nàng cũng không dám nghĩ sẽ có ngày được ăn thịt một tộc trung đẳng huyết mạch trung cấp.
Xem số lượng mà cô cô mang về, có vẻ như ngày nào cô cô cũng được ăn. Nàng tự nghĩ cuộc sống của cô cô bên đấy chắc chắn rất rất tốt. Nàng ước giá như mình cũng được một góc như cô cô.
Hôm sau khi nàng đang chơi nghịch bùn với đám bạn, thì cô cô bất ngờ xuất hiện, cô cô nhẹ nhàng hỏi:
“Bọn con đang làm gì đấy?!”
“Bọn con đang chơi nghịch bùn.” Nàng nhanh nhảu đáp, có lẽ trong đám chỉ có nàng là thân thích với cô cô nên mới can đảm mở miệng đáp, còn bọn kia thì khúm núm nói không lên lời.
Cô cô gật đầu mỉm cười, rồi bỏ đi.
Ba ngày sau, nàng mới biết tin nàng được cô cô chọn làm vợ cho Lạc Bá.
Lạc Bá là con ruột của cô cô, là tân tinh trong tộc Ma Sư, được đặt rất nhiều kỳ vọng, thanh danh rất lớn, nàng cũng thỉnh thoảng nghe trong tộc nhắc đến tên hắn.
Cả tộc chúc mừng nàng và gia đình, nói nàng có phúc lắm mới được gả cho Lạc Bá.
Nàng sẽ là vợ đầu tiên của Lạc Bá, tất nhiên tương lai Lạc Bá có thể có thêm nhiều vợ mới, nhưng vợ đầu tiên lúc nào cũng có nhiều ý nghĩa nhất.
Ngày nàng theo cô cô về Ma Sư tộc, cả tộc ra đưa tiễn, tộc trưởng và đám trưởng lão ân cần dặn dò nàng đủ điều, hứa sẽ giúp đỡ gia đình nàng hết sức, nếu như nàng có yêu cầu gì bọn hắn cũng tận lực đáp ứng. Nàng chưa bao giờ được hưởng thụ cảm giác như thế này, nó giống là mình làm một bà hoàng vậy.
Nàng chia tay gia đình trong nước mắt đi về một nơi xa mà chẳng biết tương lai sẽ như thế nào? là sướng hay khổ, thậm chí nàng còn chẳng biết làm vợ là gì? Cuộc đời cứ như thế đẩy đưa và chẳng cho phép nàng có lựa chọn riêng.
Ngày thành hôn với Lạc Bá có tất cả Ma Sư tộc chứng kiến, ngay cả một Ma Sư Hoàng cũng xuất hiện thoáng qua, giữa một bầy sư tử nàng cảm giác mình chỉ như chú mèo con.
Nàng được tất cả tộc viên tung hô chúc mừng, nàng nhận được rất nhiều lễ vật. Nàng tưởng đó là ngày vui nhất trong đời mình.
Nhưng không phải! đó là ngày khởi đầu cho cuộc sống như địa ngục của nàng.
Nàng phát hiện Lạc Bá ánh mắt rất kỳ quái, đó không phải là ánh mắt chồng dành cho vợ, cũng không phải ánh mắt đồng loại nhìn nhau, càng không phải của kẻ săn mồi nhìn con mồi, mà giống như là ánh mắt ghen tỵ, nhưng nàng có gì để mà hắn ghen tỵ chứ?!
Hắn là thiếu chủ của Ma Sư tộc, cao đẳng huyết mạch cao cấp, mang trong mình huyết mạch thuần khiết gần nhất với Ma Sư Hoàng, tương lai đã chỉ định hắn sẽ kế thừa Ma Sư tộc. Còn nàng, nàng có gì đâu? nàng chỉ là một con sư tử nhỏ trong một sư tộc bình thường. Nàng thực sự không hiểu.
Lạc Bá còn có những sở thích rất quái đản, lúc hành sự hắn luôn luôn bịt mắt nàng lại, sau đó mò mẫm cơ thể nàng. Hắn la hét tự cào cấu thân thể mình, nàng nghe tiếng kêu gào của hắn thì rất sợ hãi, nhưng hắn không cho phép nàng mở mắt ra, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm im.
Sau đó hắn đánh ngất nàng.
Khi tỉnh dậy, toàn thân nàng đau nhức, chằng chịt những vết xước lớn nhỏ, nhưng may mắn chỉ là v·ết t·hương ngoài da, sau một thời gian sẽ tự lành. Nàng phát hiện trên người nàng có vài mảng lông bị nhổ trụi, giữa hai chân sau nàng loe loét v·ết m·áu và dịch nhầy, có cái đã khô, có cái còn ướt.
Nàng cảm thấy vô cùng đau, lần đầu tiên khiến nàng đứng dậy cũng không nổi. Lúc đó may mắn có cô cô hay cũng là mẹ chồng của nàng đến an ủi, chăm sóc nàng.
Dặn nàng phải giữ bí mật, không được nói ra với ai. Sau đó cô cô cho nàng thảo dược và thức ăn để bồi bổ.
Nàng tưởng sẽ chỉ phải chịu đựng một lần đau như thế. Nhưng rồi hết lần này qua lần khác, Lạc Bá hành vi càng ngày càng quái đản, ra tay càng lúc càng mạnh. Hắn h·ành h·ạ nàng cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nàng rất sợ! nàng cảm thấy đây không phải cuộc sống vợ chồng mà nàng biết, đây giống như là địa ngục, là ác mộng không hồi kết.
Mỗi lần nàng muốn chọn c·ái c·hết để kết thúc chuỗi ngày địa ngục thì cô cô lại ngăn cản, dùng đủ lý lẽ để thuyết phục nàng. Cô nói nếu nàng t·ự t·ử thì cha mẹ nàng cũng sẽ c·hết theo, vì nghĩa cha mẹ, nàng cắn răng sống tiếp, sống như một khôi lỗi.
Rồi một ngày, nàng phát hiện mình có thai, cũng là lúc ác mộng tạm lắng xuống, Lạc Bá không còn đụng đến nàng nữa. Hắn hững hờ mỗi lần nhìn thấy nàng.
Thời gian này nàng cảm thấy dễ thở hơn, áp lực tinh thần giảm bớt.
Sau đó nàng sinh con, là một cặp đực cái. Nàng sợ sau khi sinh con sẽ phải sống tiếp ngày tháng ác mộng kia, nên vừa gặp Lạc Bá, nàng đã run như cầy sấy.
Hai con sư tử nhỏ chạy tới ôm chân Lạc Bá cọ cọ, miệng bập bẹ nói tiếng không ai nghe hiểu.
Nguyệt Cơ thấy vậy thì sợ hãi, nàng sợ mấy đứa con khiến Lạc Bá không vui, vội chạy tới kéo chúng ra.
Lạc Bá đưa tay ngăn lại, nói:
“Được rồi! cứ để bọn chúng như vậy.”
“Nhưng...” Nguyệt Cơ run sợ nói.
Lạc Bá liếc nhìn nàng ánh mắt sắc bén, vừa bắt gặp ánh mắt của hắn, Nguyệt Cơ rụt cả người lại run run.
Tôn Kỳ thở dài, hắn biết trước kia Lạc Bá đã đối xử với nàng thế nào, khó trách nàng sinh ra ác cảm với hắn.
Hắn bây giờ tuy sống tiếp cuộc đời của Lạc Bá, nhưng một số hành vi tàn độc trước kia của Lạc Bá, hắn không cần bắt chước.
Hắn nằm xuống ôm hai đứa nhỏ vào trong lòng, hai đứa nhỏ nghịch ngợm một lúc sau đó lăn ra ngủ. Nguyệt Cơ muốn đem bọn chúng về hang thì Lạc Bá nhỏ giọng nói:
“Đừng đánh thức bọn chúng, cứ để bọn chúng với ta.”
Nguyệt Cơ liếc nhìn Thái Doãn, Thái Doãn nhẹ gật đầu, Nguyệt Cơ sau đó lui sang một bên.
Thái Doãn nhìn Lạc Bá, ánh mắt lóe tinh quang, nàng cảm thấy Lạc Bá thay đổi, một loại thay đổi rất nhỏ, chỉ có kẻ làm mẹ như nàng mới phát hiện ra.
Trong đôi mắt của Lạc Bá đã bớt đi sự dằn vặt đau khổ, đã nhiều hơn tình thương của kẻ làm cha. Nàng cảm thấy quyết định lấy vợ cho Lạc Bá vô cùng chính xác, tình phụ tử có thể sẽ giúp Lạc Bá trở lại bình thường.
Thái Doãn nhìn ba cha con ôm nhau ngủ, mỉm cười nói:
“Lạc Bá, con đã nghĩ sẽ đặt tên gì cho bọn chúng chưa?”
“Đặt tên sao?” Lạc Bá hỏi lại.
“Không phải con nói sau khi trở về sẽ đặt tên cho bọn chúng sao?” Thái Doãn nói.
Lạc Bá gật đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
“Nhóc chị sẽ gọi là Tuyết Tuyết, nhóc em sẽ gọi là Hỏa Hỏa. Đợi đến lễ trưởng thành, ta sẽ công bố tên chính thức của bọn chúng với toàn tộc.”
Thái Doãn, Nguyệt Cơ nhìn nhau, hai cái tên này nghe có vẻ kỳ kỳ.
Lạc Bá hiểu tâm tư bọn họ, liền kể lại chuyện đã xảy ra ở Bạch Vân Sơn, đặc biệt nhấn mạnh đến câu sấm: “Hỏa, Tôn, Cốt, Tuyết, Hợp.” Ý hắn rất rõ ràng, muốn tranh giành đại thế về phía tộc mình. Hắn tin tưởng sau ngày hôm đó sẽ có rất nhiều ấu thú được đặt tên liên quan đến các câu sấm, thậm chí có tộc cũng sẽ đổi tên.
Thái Doãn và Nguyệt Cơ nghe xong thì sắc mặt nghiêm trọng, xem ra Yêu giới sắp tới sẽ không yên tĩnh. Bọn họ muốn yên ổn mà sống chỉ có thể trông chờ Ma Sư tộc vững vàng không ngã.
Mà Ma Sư tộc do một mình Ma Sư Hoàng chống đỡ, Ma Sư Hoàng không c·hết, Ma Sư tộc không ngã. Nhưng hiện nay Ma Sư Hoàng đã cao tuổi, thọ nguyên đã gần cạn kiệt, mà vẫn chưa có kẻ kế thừa. Đây là nỗi lo chung của toàn Ma Sư tộc.
Thái Doãn và Nguyệt Cơ liếc nhìn Lạc Bá đang nằm cuộn tròn ôm hai con ngủ, Lạc Bá được cả tộc đặt rất nhiều hy vọng, chỉ mong hắn kịp trưởng thành trước khi Ma Sư Hoàng c·hết.
…
Tại trong hồn cư.
Hỏa Hỏa tức giận, nắm cổ Tôn Kỳ lắc lắc, mắng:
“Ngươi sao có thể lấy tên của ta đặt cho con sư tử kia hả?????”
“Ngươi buông tay ra đã, để ta giải thích… ặc… ặc… ặc...” Tôn Kỳ vừa nói vừa cố gỡ tay nó ra.
“Nói!” Hỏa Hỏa hơi buông lỏng cổ hắn ra nói.
“À… thật ra thì… tại ta thấy cái tên Hỏa Hỏa rất đẹp...” Tôn Kỳ đảo mắt mấy vòng, vừa nói vừa liếc ngang.
“Nhìn thẳng vào mắt ta mà nói! ngươi đang nói dối đúng không?” Hỏa Hỏa b·óp c·ổ hắn tức giận nói.
“Tại… tại... ta không nghĩ ra tên gì khác, nên đặt đại. Ngươi cũng biết ta không giỏi trong khoảng đặt tên mà.” Tôn Kỳ quay mặt sang chỗ khác nói.
Hỏa Hỏa nắm cổ Tôn Kỳ, gặng hỏi:
“Vậy lúc trước ngươi đặt tên cho ta cũng là đặt đại sao?
Ngươi nhìn đi đâu vậy? Nhìn vào mắt ta này!
Ngươi… ngươi… ngươi thật sự đặt đại tên cho ta sao?! A! tức quá đi mà!
Hèn gì lúc đó ta thấy cái tên Hỏa Hỏa kỳ kỳ! Tên khốn! ta sẽ không tha cho ngươi!!!!!”