Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Tổ

Chương 399: Chữa thương.




Chương 399: Chữa thương.

Đoạt xá: hủy hồn phách, chiếm thân xác, thiêu đốt sinh mệnh bản nguyên vật chủ thành sinh mệnh bản nguyên cho mình.

Mới nghe sẽ khiến nhiều kẻ nảy ra ý nghĩ đoạt xá có thể giúp bọn hắn bất tử bất diệt.

Nhưng trên đời này không có sinh mệnh nào là bất tử bất diệt, đoạt xá cũng không thoát khỏi quy luật này.

Bước đầu tiên phá hủy hồn phách vật chủ là cuộc chiến giữa hồn phách và hồn phách, chỉ cần một chút sơ suất khiến hồn phách b·ị t·hương vậy thì được không bù mất. Trận chiến với Hồng Côn Nữ Hoàng là một ví dụ, mặc dù chỉ là một loại trùng yêu nhỏ bé nhưng với đặc thù chủng tính, Hồng Côn Nữ Hoàng khiến cho Tôn Kỳ ăn không ít thiệt thòi. Từ đó về sau, hắn rất cẩn trọng trong việc chọn đối tượng đoạt xá.

Nếu không phải trong tình huống bắt buộc, hắn cũng không muốn từ bỏ vật chủ.

Khi chiếm được thân xác vật chủ, cần nhập chủ điều khiển cũng sẽ tốn mất một khoảng năng lượng.

Đến bước thứ ba thiêu đốt sinh mệnh bản nguyên vật chủ thành sinh mệnh bản nguyên của mình, hắn mới chỉ suy nghĩ trên lý thuyết, chưa bao giờ thực hành.

Hôm nay đến bước đường cùng hắn chỉ có thể mạo hiểm dùng cách này.

Đừng cho rằng mỗi lần sắp hết thọ nguyên cạn kiệt sinh mệnh bản nguyên, chỉ cần đi đoạt xá c·ướp đoạt sinh mệnh bản nguyên của vật chủ thì có thể sống mãi. Vẫn là câu nói kia trên đời này không có sinh mệnh nào bất tử bất diệt.

Hai sinh mệnh bản nguyên giống như hai hồ nước liên kết với nhau, cân bằng với nhau. Muốn cưỡng ép c·ướp đoạt sinh mệnh bản nguyên của cơ thể chẳng khác nào buộc dòng nước chảy ngược. Có thể được nhưng sẽ rất khó khăn và nguy hiểm.

Thiêu đốt sinh mệnh bản nguyên của cơ thể nếu không cẩn thận thì sẽ thiêu đốt luôn sinh mệnh bản nguyên hồn phách, vì cả hai vốn liên kết với nhau. Giống như dẫn lửa tự thiêu thân.

Hắn lần này chỉ có một cơ hội, không có thử nghiệm, nếu thất bại thì mất hết, hồn phách tiêu tán, biến mất hoàn toàn trong trời đất.

Hắn dự định thiêu đốt một phần ba sinh mệnh bản nguyên của cơ thể để chữa trị hồn phách. Hắn không định dùng hết, vì cơ thể này vẫn còn có giá trị, nếu mất đi không biết kiếm đâu ra cơ thể tốt giữa nơi xa lạ hoang vắng này.

Tôn Kỳ ổn định tinh khí thần, hắn chờ đến lúc có trận mưa to nhất thì bắt đầu thực hiện.

Quá trình thiêu đốt sinh mệnh bản nguyên sẽ tỏa ra một lượng nhiệt rất lớn, để tránh bị bạo tẩu, hắn cần phải có đan dược hoặc bảo vật phụ trợ. Nhưng tại đây hắn chỉ có thể mượn dùng mưa lớn làm dịu cơ thể.



Ngày hắn chờ đợi cuối cùng đã đến, ngay giữa trưa trời bỗng nhiên sập tối, mây đen giăng kín trời, từng tia sét thô to oanh phá bầu trời, gió lớn lồng lộng.

Ào… ào… ào… Mưa bắt đầu trút xuống.

Tôn Kỳ tập trung tinh thần nung nóng bản nguyên sinh mệnh của cơ thể. Bản nguyên sinh mệnh bắt đầu nóng lên sôi sùng sục, từng sợi sinh mệnh bay lên.

Tôn Kỳ điều động thần thức dẫn dắt từng sợi sinh mệnh đi vào hồn cư của hắn.

Khởi đầu tương đối thuận lợi.

Từng sợi sinh mệnh hóa thành năng lượng bản nguyên tiến vào hồn cư, hồn phách hấp thụ năng lượng bản nguyên chuyển thành sinh mệnh bản nguyên cho hồn phách.

Hồn phách của Tôn Kỳ dần được chữa lành, thần thức cũng trở nên mạnh mẽ hơn.

Sinh mệnh bản nguyên của cơ thể đang dần vơi đi. Bên ngoài cơ thể, tóc của Bạch Dã bắt đầu điểm hoa râm, làn da vốn đã trắng bệch nay lại thêm đôi chút nhăn nheo, vảy đuôi màu sắc ảm đạm phai mờ, lỏng lẻo dễ bị bong tróc.

Cơ thể hắn suy yếu nhưng hồn phách hắn cảm thấy thoải mái thư thái.

Đột nhiên sinh mệnh bản nguyên sôi sục dần vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hắn. Tôn Kỳ điều động thần thức cố đè ép lại nhưng càng đè ép, sinh mệnh bản nguyên càng sôi sục dữ dội.

Giống như một ngọn lửa bất kham càng quạt gió thì lửa cháy càng lớn, không hề kiềm chế được ngọn lửa.

Tôn Kỳ lần đầu làm việc này, sự việc xảy ra bất ngờ, khiến hắn bối rối không biết phải làm thế nào. Hắn càng cố đè ép thì càng muốn hỏng việc.

Không cần sự điều khiển của hắn, sinh mệnh bản nguyên của cơ thể vẫn tự động thiêu đốt, càng đốt càng dữ dội giống như muốn bạo tẩu.

Cơ thể của Bạch Dã cấp tốc lão hóa, tóc hoa râm rồi chuyển trắng càng lúc càng nhiều, mười sợi tóc thì có đến chín sợi màu trắng và vẫn đang tiếp tục hóa trắng.

Da hắn trùng xuống, các nếp nhăn hiện rõ, trên trán hắn năm đường gợn sóng hằn sâu, trên má hắn lấm tấm những vết đồi mồi.

Răng hắn ố vàng lung lay.



Móng tay của hắn trắng bệch.

Vảy đuôi thất sắc chuyển sang màu trắng bạc, có vài cái vảy đã tự bong ra.

Một nửa sinh mệnh bản nguyên của cơ thể đã bị thiêu đốt. Tôn Kỳ hiện tại trong lòng gấp gáp, nếu để sinh mệnh bản nguyên của cơ thể này hao hết, cơ thể sẽ c·hết đi.

Không những thế sinh mệnh bản nguyên của cơ thể bị thiêu đốt xong, có thể lan tới sinh mệnh bản nguyên hồn phách, lúc đó thì hắn nguy to.

Hắn không thể để cơ thể c·hết đi vì hồn phách không có cơ thể bảo vệ rất dễ bị tiêu tán. Hắn cũng không thể để sinh mệnh bản nguyên hồn phách bị thiêu đốt, như vậy thì hắn c·hết chắc.

Đầu hắn rối như tơ vò, mỗi khắc thời gian trôi qua cơ thể hắn trở nên già yếu thấy rõ.

Không còn cách nào khác, hắn chọn cách cực đoan nhất.

Hắn dùng thần thức cắt đứt liên kết giữa sinh mệnh bản nguyên của cơ thể và sinh mệnh bản nguyên hồn phách. Tôn Kỳ rên lên một tiếng đau đớn.

Hồn phách của hắn thoát khỏi cơ thể.

May mắn lúc này là trời mưa, không có ánh sáng nên hồn phách của hắn không bị đốt cháy. Đây là một trong những tình huống xấu nhất hắn từng nghĩ đến, nên hắn đã chọn lúc trời mưa để thực hiện.

Hồn phách Tôn Kỳ lơ lửng nhìn thân xác Bạch Dã đang già nua. Tôn Kỳ phất tay cuốn lấy nước mưa đổ vào cơ thể chỉ mong nhiệt độ cơ thể giảm bớt. Đây cũng là việc duy nhất hắn có thể làm lúc này. Nếu không có hiệu quả, vậy thì hắn phải đi tìm cơ thể khác rồi.

Thời gian trôi qua, Tôn Kỳ càng lúc càng gấp trong lòng nhưng hắn cũng càng tỏ ra bất lực nhìn cái xác trở nên già đi.

Rồi đột nhiên quá trình già nua chậm lại, sau đó dừng hẳn.

Tôn Kỳ ánh mắt sáng lên, trời chưa tuyệt đường hắn.



Tôn Kỳ nhanh chóng kiểm tra cơ thể Bạch Dã, thấy quá trình thiêu đốt sinh mệnh bản nguyên đã dừng lại. Tôn Kỳ vui mừng lại nhập chủ thân xác.

Kiểm tra một hồi.

Tôn Kỳ vừa mừng vừa lo.

Sinh mệnh bản nguyên của cơ thể chưa tiêu hao hết, vẫn còn sử dụng được. Nhưng sinh mệnh bản nguyên của cơ thể chỉ còn thọ nguyên mười năm.

Hắn nếu chọn tiếp tục dùng cơ thể này thì chỉ còn sống được mười năm. Mười năm sau hắn phải tìm được cơ thể mới, nếu không sinh mệnh bản nguyên của hồn phách sẽ bị cơ thể hút lấy. Lúc đó hắn sẽ dần c·hết theo cơ thể.

Nhanh chóng thiết lập lại liên kết với cơ thể, Tôn Kỳ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đây là sự mệt mỏi của tuổi già, của cơ thể lão hóa.

Hắn lúc này vẫn là một phế nhân, cơ thể không thể động đậy nhưng thần thức của hắn đã khôi phục được một phần. Hắn đã có thể dùng thần thức hóa tơ để điều khiển vật thể nhỏ.



Sau cơn mưa trời lại sáng, từng tia nắng chiếu xuyên qua áng mây, sóng êm gió lặng, giống như chưa hề có trận giông bão vừa rồi.

Tôn Kỳ thân thể già nua nhưng tinh thần dồi dào, hắn cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn lúc trước.

Một con còng giương đôi mắt to tròn nhìn ra khỏi hang. Sau mỗi trận giông bão đi qua, sẽ có rất nhiều thứ b·ị đ·ánh dạt vào bờ biển, trở thành bữa tiệc thịnh soạn cho lũ còng.

Con còng tám chân nhanh như gió chạy trên cát. Đột nhiên phốc! một tiếng, con còng ngã c·hết t·ại c·hỗ, thân thể nó dần dần bị nâng lên đưa tới miệng Tôn Kỳ.

Hắn há miệng nhai rột… rột… hắn cảm thấy sung sướng. Quyết định trước chữa trị hồn phách của hắn là hoàn toàn đúng đắn. Bây giờ hắn đã chủ động hơn trong tìm kiếm thức ăn.

Phốc! lại một con còng khác bị hắn g·iết c·hết.

Trận mưa giông vừa rồi mang cho hắn thực đơn phong phú, thần thức của hắn có thể tỏa ra quanh thân trăm thước, phạm vi này không lớn nhưng đủ để kiếm thức ăn.

Một đàn cá nhỏ trong vũng nước gần đó bị hắn từ từ ăn hết, đây là bữa tiệc thịnh soạt nhất từ lúc hắn ở đây, hắn chậm rãi nhai từng con cá, cảm nhận sự quý giá của từng miếng ăn.

Hắn còn cuộn thêm rong biển để tăng thêm mùi vị cho cá.

Một tháng sau, nhờ tích lũy những khoảng năng lượng ít ỏi từ còng, cua, cá và rong biển, ngón tay của hắn đã nhúc nhích được. Đây là tiến bộ vượt bậc sau một khoảng thời gian dài.

Một năm sau, Tôn Kỳ hai tay gian nan chống lấy cây gậy lết đi. Phần trên cơ thể hắn đã tạm ổn, phần đuôi thì vẫn còn thương. Sau quãng thời gian dài nằm ngửi mùi cát, hắn cuối cùng cũng đi được.