Chương 296: Di hoa tiếp mộc vu oan giá họa.
Tôn Kỳ đi xuống, miệng mỉm cười. Hắn biết với tính cách tự phụ của mình, Vô Ưu sẽ không mở miệng hỏi hắn nhưng không có hắn hướng dẫn, Vô Ưu chắc chắn sẽ không tìm được đạo lộ, kết quả duy nhất là hao kiệt đến c·hết. Nhưng đó đã không phải chuyện hắn quan tâm.
Điểm tiếp theo Tôn Kỳ đến là động phủ của Thanh Trí.
Tại trong sân nhỏ, Thanh Trí vẫn như mọi khi ngơ ngơ ngác ngác ngồi đếm kiến. Thấy Tôn Kỳ đến, hắn ngửa mặt cười, nụ cười rất trong sáng. Tôn Kỳ đáp lại bằng nụ cười bí hiểm.
Thanh Trí không để ý Tôn Kỳ, cúi đầu đếm kiến, hỏi:
“Thất đệ đến chơi sao?”
Tôn Kỳ ngồi trên ghế đá, cười nói:
“Mời tứ ca ngồi, đệ có vài chuyện muốn nói.”
Thanh Trí không để ý nói:
“Ta thì có chuyện gì để nói, có việc thì đệ cứ bàn với đại ca rồi thông báo cho ta một tiếng là được.”
Tôn Kỳ ngửa mặt để cho làn gió phất phơ cuốn động từng sợi tóc.
“Gió thoảng mây bay.
Trăm vạn năm tiếc thay.
Gặp điều chẳng may.
Phá hủy trong một ngày.”
Thanh Trí nhìn Tôn Kỳ cười nói:
“Thất đệ hôm nay còn có hứng làm thơ sao?”
Tôn Kỳ không để ý, tiếp tục đọc:
“Đá nổi lông chìm.
Cây xanh trút lá.
Diệp gia mất nhà.
Thiên la địa võng.
Một mống không thoát.”
Thanh Trí nghe xong, nụ cười trên môi từ từ chìm xuống, thần thái biến đổi, không còn là một tên ngốc nghếch đếm kiến nữa, mà đã lộ ra khí chất bá giả, hắn gằn giọng hỏi:
“Ngươi đến bắt ta sao?”
Tôn Kỳ lắc đầu cười nói:
“Tứ ca nghĩ nhiều rồi, ta không nghe lệnh hắn.”
“Hừ! Ngươi không nghe lệnh hắn, thì làm sao biết được những chuyện này.”
“Ngày Tứ ca giao cho ta viên đá thì hẳn phải biết sẽ có một ngày này.”
Thanh Trí ánh mắt sắc bén, hắn nhìn xem Tôn Kỳ, hắn muốn biết lời Tôn Kỳ có mấy phần thật giả.
Đôi mắt Tôn Kỳ trong suốt không một tạp ý. Thanh Trí không thể nhìn ra điều gì, chỉ có thể kết luận hoặc là Tôn Kỳ nói thật hoặc là Tôn Kỳ nói dối quá tinh vi.
Thanh Trí thu hồi ánh mắt, hỏi:
“Ngươi muốn cài gì? Bắt ta lập công sao?”
Tôn Kỳ lắc đầu:
“Đệ chỉ muốn biết sự thật.”
“Ngươi không phải đã biết mọi thứ rồi sao?”
“Ta muốn nghe tứ ca kể tường tận.”
“Nếu không thì sao?”
“C·hết!”
“Vậy nếu ta kể hết thì ngươi tha cho ta chứ?”
“Không! Tứ ca vẫn phải c·hết. Chuyện viên đá quá nghiêm trọng, một mình ta biết là đủ rồi. Tứ ca không cần làm ra phản kháng, tin tưởng ta, ta có thể g·iết tứ ca bất cứ lúc nào, không một dấu vết để lại.”
“Vậy thì ta kể cho ngươi nghe thì có lợi ích gì?”
“Sự giải thoát, cùng với một tâm nguyện.”
Thanh Trí như nghe được chuyện nực cười nhất trên đời, hắn ngửa mặt cười lớn:
“Thất đệ, đệ thật hài hước.”
Tôn Kỳ lắc đầu:
“Tứ ca có hét lên cũng không ai chú ý, ta đã phong cấm nơi này. Khói độc, trùng độc của ca đối với ta vô dụng. Ca có thể nuốt độc đan t·ự t·ử, nhưng tin tưởng ta, trước khi ca thực sự c·hết, ta sẽ lấy được thông tin mình cần. Tứ ca chỉ có hai lựa chọn: c·hết hoặc là c·hết với một tâm nguyện.”
Phốc… phốc… phốc… mấy con ong sau lưng Tôn Kỳ b·ị đ·âm xuyên đầu, lã chã rơi xuống. Thanh Trí trong lúc nói chuyện đã khu trùng t·ấn c·ông phía sau, nhưng trong phạm vi thần thức của Tôn Kỳ, hắn dễ dàng kiểm soát mọi chuyện.
Thanh Trí sắc mặt trầm xuống, muốn hay không thử cách khác, cuối cùng hắn thở dài, buông tay khỏi túi đồ, hắn ngồi lên ghế đá đối diện với Tôn Kỳ.
“Cuộc đời ta đã trải qua quá nhiều đau thương, ta còn sống chỉ vì muốn báo thù nhưng đời này ta đã vô vọng…” giọng hắn gằn lên dữ tợn: “Liệu đệ có thể giúp ta báo thù?”
“Ai?”
“Nộ Chiến Thành. Không! Toàn bộ Ma giới, ta muốn toàn bộ Ma giới bị hủy diệt.” Thanh Trí cười lên những tràng ghê rợn.
“Được!” Tôn Kỳ gật đầu.
Thanh Trí ngừng bặt tiếng cười, chăm chăm nhìn Tôn Kỳ, hắn nghĩ yêu cầu này là không thể thực hiện, không ai dám đáp ứng, hắn cũng chỉ là hận quá mà nói lên điều này. Không ngờ Tôn Kỳ lại dứt khoát đồng ý, đôi mắt của Tôn Kỳ vẫn trong như đại dương, không hề có chút tạp ý.
Thanh Trí cuối cùng lắc đầu, quả nhiên ở trong hoàng thành, nói dối đã thành thói quen, ngay cả hắn cũng suýt nữa tin tưởng. Thanh Trí coi là Tôn Kỳ hứa lèo để đạt được thông tin từ hắn.
Thanh Trí thở dài, hắn cảm thấy quá mệt mỏi, sống cũng không có hy vọng, sao không tự giải thoát. Hắn hỏi:
“Đệ muốn biết cái gì?”
“Toàn bộ, bắt đầu từ Lê Đình đi.”
Thanh Trí nhìn Tôn Kỳ có chút ngạc nhiên, quả nhiên Tôn Kỳ đã biết gì đó.
“Ta tên thật là Diệp Thanh trưởng tử dòng chính Diệp gia, một trong những đại thế lực Nộ Chiến Thành. Vô Ưu vẫn luôn tự hào về xuất thân của hắn, khinh thường huynh đệ, mặc dù bình thường xưng huynh gọi đệ nhưng hắn thực sự chỉ coi chúng ta như tay chân sai vặt, hắn nào biết trong mắt ta hắn chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Diệp gia mấy ngàn năm trước vô cùng cường thịnh, có xu hướng thay Lý gia quân lâm thiên hạ. Bọn ta lúc đó đang chờ một cơ hội.
Vào một ngày, Lê Đình bỗng nhiên xuất hiện, cường hoành quật khởi, bại tận chư thế lực. Bọn ta điều tra, truy nguyên nguồn gốc của hắn, cuối cùng phát hiện hắn chỉ là một tên thợ mỏ trong Tổ Địa. Bọn ta sau đó hợp mưu đẩy Lê Đình tiến đánh Yêu giới.
Đúng lúc này Thất Ma Tổ phát hiện sự việc…”
Thanh Trí nói đến đây thì dừng lại, quan sát Tôn Kỳ. Sắc mặt Tôn Kỳ vẫn bình thản, Thanh Trí nghĩ: không ngờ ngay cả Thất Ma Tổ Tôn Kỳ cũng biết đến.
Hắn chậm rãi kể tiếp:
“Thất Ma Tổ vô cùng giận dữ, trách phạt bọn ta. Nhưng bọn ta không hiểu vì sao Thất Ma Tổ giận dữ như vậy. Sau đó bọn ta nhận được tin Thất Ma Tổ tẩy sạch Tổ Địa, hình như trong Tổ Địa đã xảy ra chuyện gì đó.
Ma Tổ để lại một đạo ma pháp trong Nộ Chiến Thành để đối phó với Lê Đình.
Khi Lê Đình chiến thắng trở về, bị một đạo ma pháp của Thất Ma Tổ đánh trọng thương. Bọn ta giam hắn vào Hắc Thủy Ma Ngục, tiến hành tra khảo.
Cuối cùng bọn ta nhận được kết quả không ngờ. Đệ có biết là gì không?”
“Liên quan đến viên đá thần bí?!”
“Phải. Bọn ta phát hiện: Lê Đình quật khởi chính nhờ viên đá này, bọn ta suy đoán viên đá liên quan đến truyền thừa Ma Tổ.
Thất Ma Tổ chắc là phát hiện Ma Tổ truyền thừa nên mới gấp rút đến Tổ Địa.
Sau khi có được viên đá, bọn ta được lệnh đưa nó đến Tổ Địa cho Thất Ma Tổ.
Diệp gia cùng với các gia tộc khác nhận nhiệm vụ vận chuyển viên đá.”
“Diệp gia bỗng nổi tham niệm?” Tôn Kỳ hỏi.
Thanh Trí lắc đầu:
“Không phải ngẫu nhiên, bọn ta đã bàn bạc kỹ kế hoạch. Viên đá này rất có thể là Ma Tổ truyền thừa, nếu có thể nhận được truyền thừa này, Diệp gia có thể trở thành bá chủ Ma giới, thống nhất Thất Thành, trở thành thiên cổ nhất quốc, không còn đứng dưới Thất Ma Tổ.
Ban đầu kế hoạch rất thuận lợi, viên đá bị mất, không tìm được manh mối, các thế lực nghi ngờ lẫn nhau.
Nhưng cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Diệp gia chưa kịp tìm ra tác dụng của viên đá thì bị các thế lực phát hiện rồi liên hợp tiêu diệt. Diệp gia lúc đó như mặt trời ban trưa nhưng cũng không đỡ nổi sóng lớn.
Ta lúc đó mới chỉ bước vào Tạo Thể cảnh không thể giúp gì cho gia tộc, phụ thân và các trưởng lão biết tình thế gia tộc không ổn, liền quyết định đưa thế hệ trẻ thoát đi, chờ tương lai báo thù.
Ta là thiên tài đệ nhất gia tộc bấy giờ nên được giao giữ viên đá.
Diệp gia không lâu sau đó sụp đổ. Các thế lực tiến hành truy quét Diệp gia thành viên.
Quãng thời gian đó, ta liên tục thay đổi thân phận, sống chui lủi khắp nơi. Cuộc sống lúc đó tuy khó khăn nhưng ta vẫn chưa bao giờ từ bỏ hy vọng, ta tin chắc có một ngày ta sẽ tham thấu được huyền bí của viên đá, nhận được truyền thừa, trở thành một đời tân Ma Tổ.
Ta sống ẩn dật trong rừng sâu. Trong một lần vô tình, ta cứu đoàn thương buôn khỏi đám đạo tặc. Đó là lần đầu ta gặp Thanh Trúc.”
Nói đến đây, trong ánh mắt của Thanh Trí có một tia yêu thương hiếm hoi.
“Nàng là tiểu thư một tiểu gia tộc. Ta và nàng ngay từ khi ánh mặt chạm nhau đã nhớ nhau cả đời. Ta mặc dù tứ cố vô thân nhưng là Tạo Thể cảnh cường giả, gia tộc nàng nhanh chóng đồng ý cho hai bọn ta.
Vậy là bọn ta kết nên duyên vợ chồng. Cuộc sống sau đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời ta. Bọn ta còn có một hài tử, gọi Trường Thanh Diệp, hy vọng nó mãi mãi xanh tươi sống động.
Sau đó không lâu, tại khắp nơi Ma giới bỗng xuất hiện rất nhiều truyền thừa chi địa mang danh Lê Đình. Ta ngay lập tức đoán biết, bọn hắn không tìm được viên đá, nên giở chiêu dụ rắn ra khỏi hang.
Ta có thể không bị mắc bẫy, nhưng Thanh Diệp lại không nghe lời ta, nó cứ nhất quyết muốn tham gia truyền thừa chi địa. Nó tuổi trẻ khí thịnh, không hiểu được khổ tâm của ta.
Nó lén ta tham gia, kết quả là nó đã đạt được một phần truyền thừa. Nó hớn hở chạy đến khoe với ta, nhưng ngay khi ta và nó gần nhau, thân thể nó cứng ngắc, tự hóa hắc động, thôn phệ ma khí xung quanh, đồng thời viên đá cũng sinh ra cảm ứng.
Ta ngay lập tức nhận ra đây là độc kế muốn ta tự bại lộ. Ta dứt khoát ra tay chém c·hết Thanh Diệp.”
Nói đến đây, hai dòng nước mắt tự nhiên chảy xuống, nhưng nét mặt của Thanh Trí vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Để không lộ chuyện, ngày hôm đó ta hóa hắc ma điên cuồng chém g·iết. Thanh Trúc gục ngã ngay trên tay ta, nàng trước khi c·hết vẫn nhìn ta tròng trọc không hiểu chuyện gì. Ta đã khóc rất nhiều, nước mắt hòa theo màn mưa. Ta đã tự tay c·hôn v·ùi cả gia tộc nàng.”
Nước mắt trên má Thanh Trí tự rơi thành giọt.
“Ta lại trở thành kẻ không nhà không cửa, ta lang thang khắp nơi với nỗi đau dằn vặt, ta tự hỏi bản thân sống vì điều gì? Gia đình, vợ con? Gia tộc? báo thù? Bản thân? Lý tưởng? Ta không biết.
Ta sau đó tham gia thử đan với hy vọng có thể nhận được một c·ái c·hết thật đau đớn. Nhưng mà ta lại c·hết không được, cuối cùng ta lại đi vào con đường đan đạo, mặc dù không có nhiều thành tựu, nhưng năng lực dị bẩm của ta lại lọt vào mắt Vô Ưu, cuối cùng ta theo lên Vĩnh Lục Sơn Cư, sống cuộc đời vô vị.”
“Vì sao lại trao viên đá cho ta, muốn di hoa tiếp mộc vu oan giá họa sao?” Tôn Kỳ lạnh nhạt hỏi.
“Đúng một nửa, một nửa còn lại là ngay lần đầu gặp ngươi, viên đá bỗng nhiên sinh dị động, nhưng khác với Thanh Diệp, nó cảm ứng được viên đá, còn ngươi thì được viên đá cảm ứng.”