Chương 289: Ngươi yên tâm sống trong bụng ta.
Không thể dùng thuộc tính nguyên tố tiêu diệt đỉa ma, cũng không thể cách nguồn cung ma khí để đỉa ma tự c·hết, cả chiêu di hoa tiếp mộc cũng vô dụng. Trong đầu Tôn Kỳ chỉ còn một cách, nhưng mà cách này có chút đau đớn.
Nghĩ ngợi một hồi, hắn cắn răng làm ra quyết định.
Tôn Kỳ nắm trong tay một đống ma thạch, ma khí cuộn trào cuốn quanh nắm đấm. Đỉa ma đang nằm im bỗng giơ lên cái đầu lắc qua lắc lại giống như đang đánh hơi mùi ma khí.
Khi đã xác định được phương hướng chính xác, đỉa ma trườn qua đan điền thông qua các kinh mạch đi đến cánh tay, mỗi khi bò được một quãng nó lại nâng đầu lên lắc lư đánh mùi tìm phương hướng. Không lâu sau, nó đã bò đến cánh tay, rồi thuận theo cánh tay bò tới nắm ma thạch.
Tôn Kỳ nín thở chờ đợi, hắn đang chờ đỉa ma mắc câu. Đỉa ma nhe răng cắm xuyên qua bàn tay hắn hút lấy ma khí.
Thân hình nó phình to, ma khí đang được chuyển hóa khiến nó lớn dần sắp lấy lại chiều dài trước khi bị Tôn Kỳ chặt đứt. Nó cảm thấy vô cùng thỏa mãn, đang mê man trong cơn say ma khí.
Đúng lúc này, Tôn Kỳ lấy tay làm đao, làm ra vẻ quyết tuyệt, đao thủ giơ cao dứt khoát chém xuống. Phốc! cánh tay đứt rời, bả vai trống không, máu phun ra như vòi bắn đầy mặt hắn.
Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi chém đứt cánh tay, hắn vẫn không khỏi rên lên đau đớn, hai hàm răng nghiến vào nhau muốn vò nát cuộn vải trong miệng. Cổ họng hắn rung lên những tiếng rên trầm thấp. Có thể tượng tưởng tự chặt cánh tay là cỡ nào đau đớn.
Hắn vội lấy đan dược nuốt vào, đồng thời băng bó bả vai đang ào ào chảy máu.
Một lúc sau, khi thương thế đã tạm ổn, hắn dùng thần thức kiểm tra thân thể. Cả người hắn lạnh băng như rơi vào hầm lạnh, đỉa ma lúc này đang nằm cuộn tròn trong đan điền giống như mèo con vừa ăn no nằm ngủ bên lò sưởi.
Ngay cả chặt đi một cánh tay cũng không thể loại bỏ được đỉa ma, loại thi thuật này thật sự quá độc ác, muốn dằn vặt n·ạn n·hân đến c·hết, đáng sợ là đỉa ma vô hình vô tướng nếu chỉ dùng hồn lực tuyệt đối không thể tra ra, đỉa ma gây ra cơn nghiện ma khí vô cùng khủng kh·iếp, khiến n·ạn n·hân luân hãm trong cơn nghiện không bao giờ thoát ra được.
Đỉa ma này đã cắm rễ bên trong hồn phách, chém bỏ cánh tay chỉ là bỏ đi cơ thể không ảnh hưởng đến hồn phách, đó là lý do vì sao đỉa ma vẫn còn tại trong đan điền hồn phách.
Tôn Kỳ nghiến răng đầy tức giận, thà một đao chém c·hết hắn còn dễ chịu hơn còn hơn là từng bước từng bước đẩy hắn vào tuyệt vọng, đã thế còn không cho chống trả một chút nào.
Nếu đỉa ma đã nằm trong hồn phách, vậy thì chém xuống hồn phách, Tôn Kỳ sắc mặt dữ tợn điên cuồng, hắn quyết sống mái với đỉa ma. Lấy tay làm đao, hắn giơ tay cao chuẩn b·ị c·hém xuống.
Vút! Đao thủ như điện xẹt chém vào đan điền… bỗng nhiên dừng lại cách đan điền nửa tấc. Tôn Kỳ sắc mặt dữ tợn chuyển sang hiền hòa. Thôi… thôi… tạm nuôi đỉa ma thêm một thời gian nữa vậy!
Chém xuống hồn phách cũng không đơn giản chỉ là đau đớn, có thể ảnh hưởng đến cả sinh mệnh bản nguyên. Hắn không cần nóng nảy nhất thời mà đưa ra quyết định, hẳn là vẫn còn cách khác.
Tôn Kỳ xoa xoa bụng, nói thầm: Ngươi và ta coi như cũng có duyên phận, ngươi yên tâm sống trong bụng ta một thời gian, ta đảm bảo rất nhanh thôi ngươi sẽ ước ngươi chưa từng xuất hiện trên đời!!!
Mười ngày sau, Tôn Kỳ ra khỏi phòng, cánh tay bị mất đã mọc lại như cũ, thời gian này hắn đã suy nghĩ nhiều đường nhưng vẫn không dám thực hiện, khả năng đỉa ma chưa c·hết thì hắn đã tự giày vò mình c·hết trước.
Hắn cuối cùng chọn giải pháp hòa hoãn, hắn vẫn sẽ cung cấp ma khí cho đỉa ma để giảm cơn nghiện, nhưng tất nhiên sẽ không để cho đỉa ma thỏa mãn. Theo tính toán của hắn, nếu cứ tiếp tục duy trì trạng thái nghiện nhẹ, hắn có thể chống đỡ vài ba năm, sau đó thì khó tránh khỏi c·ái c·hết.
Tôn Kỳ đi đến thư phòng Đan Thanh Cung tìm đọc tài liệu có liên quan đến đỉa ma, mặc dù hy vọng không nhiều nhưng hắn vẫn mong tìm được một chút gì đó.
Năm ngày năm đêm trong thư phòng đọc sách khiến cho hắn mệt lả, hắn mơ màng chìm vào trong giấc ngủ. Không biết qua bao lâu, có tiếng nói nhỏ nhẹ bên tai hắn.
“Ca, ngươi sao lại nằm ở đây?”
Tôn Kỳ nhập nhèm mở ra đôi mắt, lấy tay dụi dụi mắt, hiện ra trước mắt hắn là một thiếu nữ nhỏ nhắn, hắn cười nói:
“Ta không sao? chỉ là đọc sách có chút nhập tâm.”
Tiểu U dìu Tôn Kỳ ngồi dậy, xung quanh hắn là ngổn ngang sách thuộc đủ mọi thể loại, Tiểu U xếp đống sách xuống bàn, nàng đặt lên bàn một tô thịt hầm nghi ngút khói, hương thơm ngào ngạt, dịu dàng nói:
“Muội thấy ca dạo này tiều tụy, hẳn là gặp chuyện khó giải quyết, muội biết chuyện mà ca đau đầu thì muội cũng không giúp được. Chỉ có thể làm chút đồ ăn giúp ca mau phục hồi sức khỏe.”
Tôn Kỳ nhìn tô thịt hầm rồi nhìn Tiểu U, không hiểu vì sao nàng lại có suy nghĩ này, nên biết tu sĩ có thể thông qua hấp thụ ma khí bổ sung thiếu hụt cho cơ thể không cần ăn uống, bọn họ ăn uống chỉ vì sở thích. Chuyện ăn uống để bổ sung năng lượng cho cơ thể chỉ dành cho tu sĩ cấp thấp không có ma thạch phải thông qua thức ăn hấp thu năng lượng.
Tiểu U nhớ ra điều gì đó, ngại ngùng nói:
“Muội quên mất ca là luyện linh sư, không thiếu đan dược bổ sung, vốn không cần sử dụng thức ăn, là muội nhiều chuyện rồi.”
Nàng mang theo nụ cười u sầu, đôi mắt xa xăm nhớ về quá khứ, nàng không tự chủ nói ra nội tâm:
“Nhớ năm xưa bọn muội còn là đám trộm vặt đầu đường xó chợ, bữa đói bữa no, lại thường xuyên bị đ·ánh đ·ập. Còn nhớ trong một đêm lạnh lẽo, muội không kiếm đủ tiền theo yêu cầu, hắn đ·ánh đ·ập muội rồi vứt ra đường, bắt muội kiếm đủ tiền mới được cho về. Muội lúc đó rất đau và đói. Muội đi qua quán ăn, trên bàn ăn là những đĩa thức ăn nghi ngút b·ốc k·hói thơm lừng. Muội lúc đó chỉ ước được ăn nước canh thừa trên bàn thì hạnh phúc biết mấy, nhưng mà không ai cho muội, bọn hắn còn xua đuổi muội như thứ ôn dịch.
Trên bàn kia rơi xuống mẩu bánh vụn, muội vồ tới chụp lấy mẩu bánh rồi cho vào miệng ăn ngấy nghiến. Muội cảm thấy lúc đó thật sung sướng, mọi đau đớn trên cơ thể dường như đều tan biến. Từ đó về sau, mỗi lần b·ị t·hương, muội chỉ cần một mẩu bánh, một chén canh nóng thì mọi đau thương đều bị xua tan.”
Tiểu U vén lên tóc mai, tự cười nói:
“Ca có phải thấy muội trẻ con lắm không?” nói rồi, nàng nhấc lên khay đựng thức ăn mang đi.
Tôn Kỳ đưa tay ngăn lại, nói:
“Ta có thể hiểu được. Ta lúc đầu cũng gặp rất nhiều gian nan thử thách, thậm chí khiến ta nghi ngờ chính mình, để đi đến được hôm nay, những gì ta đã trải qua không ai có thể tưởng tượng được, cho nên ta rất trân trọng những thứ đang có.”
Tôn Kỳ cầm lên muỗng húp nước canh, Tiểu U nở nụ cười, nàng ngồi chống cằm vừa nhìn Tôn Kỳ vừa kể chuyện bâng quơ:
“Sau này bên cạnh muội có thêm hai tên nhóc, bọn nó cũng giống muội bị gia đình đem đi bán, tên muội là Tiểu U nên muội gọi bọn nó là Tiểu Phán và Tiểu Diêm. Bọn nó như hai cái đuôi lúc nào cũng lẽo đẽo theo muội. Bọn nó cũng bị lây thói quen cứ có ăn là cảm thấy mọi đau thương đều tan biến. Tiểu Phán mỗi lần ăn đều thích cho thêm một chút tiêu, nó nói có thêm tiêu ăn sẽ ấm lòng hơn. Tiểu Diêm thì lại ghét ăn hành, nó mỗi lần ăn hành đều bị sưng phù khắp mặt, nó nói nó bị dị ứng với hành…”
Tôn Kỳ đang nghe bỗng nhiên như bắt được gì đó, hắn bật dậy hỏi:
“Muội vừa nói cái gì, nói lại ta xem!”
Tiểu U có chút bất ngờ với hành động của Tôn Kỳ, nhưng nàng vẫn làm theo:
“Muội nói bọn nó cũng giống muội…”
“Không, sau đó nữa…”
“Tiểu Phán thích thêm tiêu…”
“Sau đó nữa…”
“Tiểu Diêm ghét ăn hành vì nó bị dị ứng.”
“Đúng… đúng là cái này… dị ứng… chính là dị ứng…” Tôn Kỳ vỗ bàn, hắn dường như đã phát hiện ra mấu chốt vấn đề mà hắn ngày đêm suy nghĩ. Không thể chờ đợi được thêm, hắn phải thử nghiệm ngay.
Hai bàn tay ôm lấy mặt Tiểu U, Tôn Kỳ hôn chụt lên trán Tiểu U. Rồi hắn bưng lên tô canh, húp một phát hết sạch, hắn lau miệng, trước khi rời đi hắn gửi lại lời cám ơn.
Tiểu U sững sờ tại chỗ, hai má nàng có vệt ửng hồng.
Trở lại phòng thí nghiệm. Tôn Kỳ lập tức đả tọa. Hắn đã nghĩ ra mấu chốt vấn đề để tiêu diệt đỉa ma.
Đỉa ma chỉ sử dụng duy nhất ma khí làm thức ăn, vậy phải chăng thức ăn khác sẽ gây dị ứng cho nó? nó hoàn toàn không có hứng thú gì với đan dược, không thể dùng độc dược với nó. Nhưng mà Tôn Kỳ còn có một thứ khác, chính là linh khí.
Ma khí và linh khí là hai thứ đối nghịch nhau, linh khí rất có thể là thứ khắc chế đỉa ma.
Hiện giờ hắn đã không còn hắc động nên không thể tạo ra linh khí, nhưng cũng nhờ vậy mà hắn nghĩ ra rất nhiều vấn đề khác. Hắn tạo ra Linh Khí Quyết vốn là muốn phổ biến cho mọi Nhân tộc tu luyện, nhưng mà muốn tu luyện cần có linh khí mà linh khí chỉ có thể do hắc động chuyển hóa.
Hắc động là hắn may mắn có được, hắn không chắc sẽ có người thứ hai có được. Vậy nên kế hoạch phổ biến Linh Khí Quyết của hắn đã sai ngay từ gốc.
Hắn cần cải tiến Linh Khí Quyết để tự sinh ra linh khí.
Một tháng sau đó, dựa trên rất nhiều ma pháp đã biết cùng không ngừng thử nghiệm, hắn đã bù đắp được phần khuyết điểm.
Tôn Kỳ ngồi đả tọa, ngũ đỉnh vấn thiên, hắn hít một hơi thật dài bằng mũi rồi thở ra bằng miệng, rồi lại hít một hơi dài, rồi thở ra bằng miệng… lặp lại ba lần để xả hết tạp khí ra khỏi người.
Sau đó từ từ hít vào bằng mũi, đưa luồng khí này xuống đan điền, nén luồng khí này lại, cho đến lúc không chịu được thì lại thở từ từ ra bằng mũi. Cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi cảm thấy vùng đan điền nóng lên. Đây là do quá trình nén khí sẽ ép các khí co lại ma sát với nhau sinh ra nhiệt lượng, dùng nhiệt lượng này thiêu đốt tạp khí để giữ lại tinh khí. Sau đó đẩy luồng tinh khí này xuống Hội Âm, Trường Cường (là phần xương cụt) rồi đi lên Mệnh Môn, Đốc Mạch, Linh Đài, Đại Chùy, Á Môn, Ngọc Chẩm (là những huyệt dọc xương sống lưng) kéo lên Bách Hội (đỉnh đầu) rồi đi xuống Ấn Đường, Nhân Trung, Thừa Tương, Thiên Đột, Đản Trung rồi trở lại Đan Điền.
Qua một vòng tuần hoàn quanh cơ thể tinh khí đã được chuyển hóa thành linh khí. Linh khí được giữ lại Đan Điền, còn tạp khí lại được từ từ đẩy ra bằng đường mũi.