Chương 263: Giá trị của bản thân.
Thông tin mà Cổ Đế để lại quá nhiều, trong đó có nhiều điều cũng không rõ đúng sai, có thể trong lúc điên loạn, Cổ Đế đã tự tưởng tượng ra. Rất khó để xác thực lời Cổ Đế nói.
Tôn Kỳ tạm thời rút ra được ba điểm cốt yếu, nhiều khả năng là thật.
Thứ nhất là câu: Ma giới bất diệt, bọn hắn bất tử.
Theo lời kể của Cổ Đế, Ma Hoàng và Lê Đình, thì đại khủng bố chính là Thất Ma Tổ và điều đáng sợ hơn nữa là Thất Ma Tổ bất tử. Tức là bọn hắn đã tồn tại từ sơ khai đến nay và vẫn sẽ tiếp tục tồn tại.
Bọn hắn mới thực sự là chúa tể Ma giới. Xưa nay vẫn thế và sau này vẫn vậy.
Tôn Kỳ mồ hôi trán không tự chủ chảy xuống. Đáng sợ!
Sự tồn tại của Thất Ma Tổ khiến Tôn Kỳ sợ hãi và tuyệt vọng. Bọn hắn chính là bảy tòa núi lớn trường tồn, Tôn Kỳ lại nhỏ bé như một con kiến.
Muốn giúp đỡ Nhân tộc quật khởi bắt buộc phải gây chiến với ba đại tộc kia, nhưng có bảy ngọn núi lớn này bảo hộ Ma giới, Tôn Kỳ có thể chống lại sao?
Không những thế. Tại Thần tộc còn có một tồn tại mà ngay cả Thất Ma Tổ cũng phải e ngại. Thần tộc và Ma tộc đã thế. Ai biết được Yêu tộc, Hải tộc còn có thứ gì.
Con đường Nhân tộc là con đường không chỉ đơn giản là khó khăn mà là tuyệt vọng.
Có thể sao? Hắn có thể đi trên con đường tuyệt vọng này sao?
Hiện tại đã đầy chông gai, trước mắt mặt là chông gai, tương lai cũng là chông gai. Xa hơn nữa, khó khăn còn hơn cả chông gai.
So với mấy cự sơn trong tương lai, thì chông gai hiện nay chỉ được coi là thảm cỏ xanh.
Nhưng hiện nay, Tôn Kỳ đã vô cùng chật vật. Mười ngày nữa đối mặt với xét xử, hắn còn chưa nghĩ ra cách thoát c·hết. Nghĩ đến tương lai con đường, thì chỉ có thể dùng chữ “tuyệt vọng” để mô tả.
Nhưng trong tuyệt vọng vẫn còn một tia hy vọng, chính là điều thứ hai Tôn Kỳ rút ra từ câu chuyện của Cổ Đế.
Điều thứ hai: Nhân tộc.
Trong yêu cầu thứ hai để thả Cổ Đế, có nói phải súc sinh hóa Nhân tộc.
Nếu Nhân tộc chỉ là một chủng tộc bình thường, Thất Ma Tổ sẽ không chú ý như vậy.
Tôn Kỳ để ý thấy trong tất cả những kẻ tự mở Thiên Linh mà hắn biết, đều ít nhiều có liên quan Nhân tộc: Cổ Đế, 72 Ma Hoàng, Lê Đình, hắn và bọn Tiểu U.
Tất cả đều có một nửa huyết mạch Nhân tộc hoặc là thuần Nhân tộc như hắn.
Nếu nói đây chỉ là sự trùng hợp thì chỉ có tên ngốc mới tin.
Nhưng Nhân tộc rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì, điều này thì không thể nào biết được.
Đây là một tia hy vọng cho Tôn Kỳ mà không một đầu mối để hắn lần theo.
Hắn tin tưởng Nhân tộc không thường, Nhân tộc có thể sánh ngang với các tộc khác. Như vậy là đủ để hắn vững tin bước tiếp con đường, dù biết phía trước là chông gai, nhưng ít nhất hắn biết mình đã đi đúng đường.
Điều thứ ba chính là ma pháp mà Cổ Đế để lại.
Ma pháp này là tâm huyết cuối cùng của Cổ Đế, kết tinh suốt cả đời trí tuệ của Cổ Đế.
Cổ Đế chính là muốn sáng tạo một cảnh giới mới, hắn dự định trước tiên thay đổi ma pháp.
Cổ Đế đã nhận ra Nhân tộc huyết mạch không bình thường, nên hắn xây dựng ma pháp mới dựa trên huyết mạch Nhân tộc của hắn, với mong muốn ma pháp mới sẽ giúp đẩy tu vi của hắn tiến thêm một bước, và hắn đã bước đầu thành công.
Xây dựng xong cơ sở ma pháp mới. Chỉ cần cho hắn thêm một chút thời gian, hoặc là có thêm nhiều mẫu vật nghiên cứu thì hắn sẽ hoàn thiện được ma pháp mới.
Nhưng đáng tiếc cả hai thứ này hắn đều không có. Vậy nên hắn chỉ có thể ôm hận mà c·hết.
Hắn đã đặt lại hy vọng vào đám huynh đệ của hắn. 72 Ma Hoàng trí tuệ không kém hắn nhiều, lại có nhiều tài nguyên nghiên cứu. Các Ma Hoàng chỉ cần chuyên tâm nghiên cứu, chắc chắn sẽ thành công.
Nhưng mà hắn không ngờ, các Ma Hoàng chỉ biết tranh đua quyền lực, hoàn toàn lãng quên hắn. Lúc các Ma Hoàng đi tìm hắn thì cũng đã muộn.
Hoàn toàn bị Thất Ma Tổ tiêu diệt.
Nguyên nhân Thất Ma Tổ không ngay một lần tiêu diệt các Ma Hoàng, theo suy đoán của Tôn Kỳ thì Thất Ma Tổ cần thời gian nuôi dưỡng lực lượng thay thế nên mới để các Ma Hoàng sống thêm một thời gian.
Tôn Kỳ quan sát ma pháp mới của Cổ Đế, hắn kinh ngạc phát hiện: ma pháp này khá giống với Linh Khí Quyết của hắn.
Cổ Đế dường như đã phát hiện ra ngoài chín đại huyệt, cơ thể còn cất chứa nhiều tiểu huyệt, các kinh, các mạch. Cổ Đế chính là dựa trên những phỏng đoán này xây dựng nên ma pháp mới.
Đáng tiếc ma pháp của Cổ Đế để lại quá sơ khai so với Linh Khí Quyết nên gần như vô dụng với Tôn Kỳ, không có ý nghĩa tham khảo. Nó chỉ cho Tôn Kỳ biết một điều: hắn và Cổ Đế cùng chung ý tưởng. Đây coi như là một chút an ủi về mặt tinh thần đi.
Còn có một số điểm hắn để ý: tên Ma Tổ bắt Cổ Đế tự xưng Nộ Chiến Ma Tổ, giống với tên Nộ Chiến Thành, nếu cộng thêm chuyện Thất Ma Tổ muốn xóa bỏ sự tồn tại của Cổ Đế và sự thống trị của Thất Thành hiện nay. Sẽ dễ dàng đoán được Thất Thành chính là do Thất Ma Tổ lập ra và đứng phía sau giật dây.
Vậy thì thật bi hài cho Lê Đình, hắn được hứa ban cho thành thứ tám. Nhưng nào biết Ma giới mãi mãi chỉ có bảy thành, vì chỉ có bảy ma tổ.
Tôn Kỳ hít một hơi sâu sau đó thở ra.
Hôm nay hắn đã biết quá nhiều mà toàn là những tin tức kinh thiên động địa, hắn không kịp tiêu hóa thông tin.
Giữ lại mọi chuyện trong lòng, về sau lại từ từ ngẫm.
Tôn Kỳ phất tay lau đi mồ hôi trên chán, hắn cảm thấy hắn đã già đi thêm mấy tuổi. Những thông tin này mang tính đả kích quá lớn, đã thay đổi thế giới quan bấy lâu nay của hắn.
Điều này tất nhiên là vừa tốt vừa xấu.
Tốt là giúp hắn đánh giá lại bản thân, đánh giá lại Nhân tộc, Ma tộc, thậm chí cả Thần tộc, Yêu tộc. Sau này lãnh đạo Nhân tộc quật khởi, hắn tự biết cần chuẩn bị những gì. Nếu như không nắm chắc, tuyệt đối không khởi sự.
Xấu là đả kích quá lớn, hắn cảm thấy… sợ!!!
Thất Ma Tổ đang tại trong bóng tối cùng vị tồn tại kia của Thần tộc đánh cờ, hắn chỉ là con ruồi vo ve trên bàn cờ, hắn có thể bị đập c·hết bất cứ lúc nào mà không hay.
Tôn Kỳ lau đi vệt mồ hôi trên trán, lấy lại tinh thần.
Tôn Kỳ bước lại trước xác của Cổ Đế, chắp tay cúi đầu lễ kính.
Dù không cùng thời đại và tư tưởng, nhưng hắn vẫn kính Cổ Đế là bậc anh hùng.
Cổ Đế đã giúp Ma tộc có văn minh đỉnh cao, vậy thì hắn sẽ mai táng Ma tộc vào dòng sông lịch sử.
Tôn Kỳ sau đó ra ngoài, để lại y nguyên mọi thứ.
Việc hắn cần làm nhất lúc này là tìm lối thoát hỏi Hắc Thủy Ma Ngục.
Mười ngày thời gian, không nhiều cũng không ít, hắn đảo qua đảo lại trong ma ngục vài vòng, nhưng vẫn không thể tìm được lối thoát.
Điều này cũng dễ hiểu thôi, Hắc Thủy Ma Ngục là xây theo ý của Nộ Chiến Ma Tổ làm sao có thể dễ dàng tìm được đường thoát.
Mười ngày thoáng cái qua đi, Tôn Kỳ buồn bã trở lại phòng giam. Hắn đã vô kế khả thi.
Bạch lão bước vào phòng giam, nhìn hắn cười nói:
“Mười ngày qua đi, không ngờ ngươi vẫn còn sống đã thế nhìn ngươi vẫn còn tươi tắn khỏe khoắn?!”
Sau đó, Bạch lão cầm vai Tôn Kỳ nhấc lên khỏi mặt hắc thủy. Tôn Kỳ mặt ảo não nói:
“Ta chuẩn bị đi c·hết rồi! làm sao mà vui vẻ tươi tắn gì chứ?”
“Ngươi còn trẻ không nên bi quan như vậy? chuyện gì cũng có hướng giải quyết.”
“Bạch lão nói đùa. Chuyện này là bên trên đánh cờ, ta chỉ là một con chốt thí, ta có thể làm gì được cơ chứ?”
“Bọn hắn sở dĩ đem ngươi ra làm chốt thí, vì ngươi không có giá trị. Nếu như ngươi làm một con chốt qua sông, vậy thì khác rồi. Nếu như ngươi là con chốt trong bàn cờ tàn, vậy thì vai trò càng quan trọng. Ngươi chỉ cần cho bọn hắn thấy ngươi giá trị thế nào.”
Tôn Kỳ nghe lời này như có chút ngộ ra, hắn lẩm bẩm: giá trị… giá trị… ta có giá trị gì…
Bạch lão sau đó đưa hắn ra ngoài.
Hai tên lính đã đợi sẵn ngoài cửa. Bọn hắn cùng Bạch lão trao đổi vài câu, sau đó dẫn Tôn Kỳ đi.
Khi hai tên lính muốn đeo xích vào người Tôn Kỳ, Bạch lão cười nói:
“Hắn đã trọng thương các ngươi cần gì mang thêm dây xích, hắn dù sao cũng sắp c·hết rồi, để hắn thoải mái một chút có sao?”
Hai tên lính nghĩ nghĩ, thấy lời Bạch lão cũng có lý, bọn hắn cũng lười vẽ thêm chuyện.
Tôn Kỳ thì hai mắt lóe hào quang: có cơ hội trốn.
Bạch lão dường như nhìn ra tâm hắn nghĩ gì, lão nói:
“Ngươi cũng không cần nghĩ đến bỏ trốn. Luôn có Hợp Nhất cảnh dõi mắt theo ngươi. Ngươi muốn sống, vẫn là nên nghĩ xem, bản thân ngươi có giá trị với bọn hắn không?”
Tôn Kỳ nghe vậy thở dài, hắn có thể ẩn nấp khỏi Hợp Nhất cảnh, nhưng trước mắt Hợp Nhất cảnh thoát đi là không thể nào.
Một tên lính cười nói:
“Bạch lão, hôm nay hình như nói hơi nhiều.”
Bạch lão vuốt chòm râu cười ha hả:
“Được ăn thịt lừa nướng, tự nhiên cao hứng, nói nhiều vài câu.”
…
Tôn Kỳ được dẫn ra ngoài, qua nhiều chốt kiểm tra, đổi mấy lần lính dẫn đường. Hắn cuối cùng được đưa đến nơi.
Nơi đây là một tòa cung điện rộng lớn uy nghi lộng lẫy, sơn son thếp vàng.
Trong chính cung, ngồi trên vương tọa, chính là kẻ thống trị Nộ Chiến Thành, được xưng hoàng đế. Hắn ngồi trên ngai vàng uy nghi bễ nghễ, khí thôn thiên hạ. Hắn gọi Lý Thiên Hoa.