Chương 145: Gián điệp.
“Hai tên tiểu tử các ngươi rốt cuộc chịu lên rồi sao?” Một bóng hình từ phương xa đã cất tiếng nói.
Hình ảnh của hắn rất nhanh sáng rõ, chính là tên họ Dư lúc nãy trên bờ huyết hồ tìm kiếm. Hắn nhìn Tôn Kỳ cùng tên trộm cười nói:
“Ta thật vất vả mới kiếm cớ cắt đuôi hai tên kia, cũng may là các ngươi vẫn còn ở nơi đây.”
“Hắc... hắc... còn không mau giao ra vật kia, ta sẽ cho ngươi c·hết nhanh gọn. Nếu không thì ngươi sẽ chịu thống khổ sống không bằng c·hết.”
Tôn Kỳ làm bộ cười khổ nói:
“Vị đại ca này, ta và hắn cũng không quen biết. Vị đại ca này để ta đi, ta tuyệt đối sẽ giữ kín chuyện này.”
Tên họ Dư nhìn Tôn Kỳ cười độc ác:
“Đi!? Không ai trong hai ngươi có thể đi. Tất cả đều phải c·hết!”
Tên Sùng Chính quay sang nhìn Tôn Kỳ cười thân thiện:
“Vị huynh đệ này, ngươi cũng nghe hắn nói rồi, muốn sống thì hai chúng ta phải hợp tác với nhau.”
Tôn Kỳ làm ra vẻ miễn cưỡng gật đầu, những diễn biến này đúng với những gì Tôn Kỳ đã suy diễn trong đầu. Hắn và Sùng Chính đang ở thể giằng co chuẩn bị chiến đấu nhưng mà hắn tu vi quá thấp chắc chắn sẽ chịu thiệt nhưng có sự xuất hiện của tên họ Dư làm thay đổi thế cục.
Tên họ Dư tu vi Luyện Linh cửu trọng, tên Sùng Chính tu vi Luyện Linh bát trọng còn hắn chỉ là Luyện Linh nhất trọng. Vậy nên tên họ Dư chắc chắn sẽ đặt trọng điểm chú ý vào tên Sùng Chính, còn tên Sùng Chính vì muốn có thêm phần thắng chắc chắn sẽ hợp tác với hắn.
Vậy là hắn tại giữa hai tên cao thủ vẫn có thể sống tốt.
Trận chiến giữa bọn họ lập tức bộc phát. Tên họ Dư đao pháp bá đạo, mạnh mẽ dựa vào lợi thế tu vi cao hơn mà áp chế đối thủ, Sùng Chính thì thân pháp nhanh nhẹn tìm cơ hội cận thân, chủy thủ trong tay lúc nào cũng sẵn sàng cho một đòn chí mạng, Tôn Kỳ thì đứng bên ngoài thỉnh thoảng thả ra vài hỏa cầu q·uấy n·hiễu tên họ Dư.
Trận chiến giằng co, tên họ Dư cũng không sốt ruột, hắn dù sao cũng có lợi thế tu vi chỉ cần triền đấu cho đến khi đối phương cạn kiệt ma khí thì hắn thắng chắc. Tên Sùng Chính cũng không vội vàng, hắn vẫn đang tìm sơ hở của đối phương, có câu: “công lâu không thắng, tất lộ sơ hở” hắn chính là đang chờ cơ hội này. Còn Tôn Kỳ bên ngoài lại càng không vội vàng, hắn đang đợi làm “ngư ông đắc lợi.”
Nửa canh giờ trôi qua, trận chiến vẫn đang ở thế giằng co, Tôn Kỳ thì ở bên ngoài liên tục nuốt đan dược bổ sung.
Lại qua nửa canh giờ nữa, tên Sùng Chính chỉ còn lại hai phần mười ma khí, hắn biết kéo dài nữa đối với bản thân bất lợi nhưng mà tên họ Dư nãy giờ cũng không lộ sơ hở. Hắn cần nhanh chóng giải quyết tên họ Dư trước khi ma khí tiêu hao hết.
Sùng Chính cắn răng, móc ra một ngọc phù từ trong túi, hắn truyền ma khí vào trong ngọc phù, hắn nhìn tên họ Dư dữ tợn:
“Đây là ngươi ép ta.”
Tên họ Dư cảm thấy không ổn nhưng mà hắn không lựa chọn bỏ chạy. Hắn ngược lại múa đao càng gấp, muốn giải quyết Sùng Chính trước khi ngọc phù được khởi động.
Sùng Chính cắn răng chịu đựng, trên thân đã bắt đầu xuất hiện v·ết t·hương, hắn gian nan mở miệng nói với Tôn Kỳ:
“Huynh đệ! Mau dốc hết sức. Chỉ cần cầm chân hắn được một lúc là chúng ta thắng rồi.”
Tôn Kỳ nghe lời này cũng làm ra vẻ quyết tuyệt, phồng lên tất cả tu vi oanh kích tên họ Dư.
Tên họ Dư thấy vậy chỉ hừ lạnh, hắn cứng rắn chống chịu công kích của Tôn Kỳ, hắn đã dồn toàn lực t·ấn c·ông vào Sùng Chính.
Đúng vào lúc này, ngọc phù nhận được no đủ ma khí thì tự động bay lên, ngọc phù rung lắc xuất hiện nhiều khe nứt, ánh sáng từ trong khe nứt chiếu ra. Tạo cảm giác như là ngọc phù chuẩn bị p·hát n·ổ.
Tên Sùng Chính thấy vậy lập tức hét với Tôn Kỳ:
“Đi mau!”
Tôn Kỳ lập tức quay đầu chạy. Tên họ Dư cũng cảm thấy không ổn, hắn cũng lập tức phóng thân rời xa, thế nhưng mà ngọc phù như bắt được khí tức của hắn, đuổi theo hắn không tha.
Tên họ Dư thấy vậy nổi giận quát:
“Ta mà c·hết thì các ngươi cũng không được yên.” Nói rồi, hắn phóng về hướng Sùng Chính.
Sùng Chính tái mặt quát:
“Ngươi đi theo ta làm gì?”
“Nếu không muốn cùng c·hết thì nhanh tắt thứ này đi.” Tên họ Dư nói.
“Ta không thể!” Sùng Chính đau khổ nói.
Đúng vào trong lúc này, ngọc phù vỡ ra hoàn toàn. Không hề có âm thanh nổ kinh thiên động địa, chỉ có những chùm sáng chói mắt nở rộ. Rất nhanh sau đó ánh sáng tiêu tán.
Trên đất chỉ còn lại thanh đao cùng túi đồ của tên họ Dư, hiển nhiên là hắn đã hoàn toàn bị tiêu biến. Tên Sùng Chính hất ra áo choàng, sắc mặt tái nhợt, mở miệng mắng:
“Tên khốn c·hết tiệt, còn muốn kéo ta c·hết theo, cũng may là ta có áo choàng bảo vệ. Không biết đồ của tên tiểu tử kia còn không?”
Hắn dáo dác nhìn quanh tìm đồ của Tôn Kỳ vì trong suy nghĩ của hắn Tôn Kỳ chắc chắn phải c·hết sau v·ụ n·ổ ngọc phù. Nhưng mà làm hắn thất vọng rồi.
Tôn Kỳ tại trong đám đất chui ra, nhìn có chút chật vật. Hắn phủi phủi bụi đất trên thân rồi làm ra vẻ kinh hãi hỏi:
“Sùng ca, vừa rồi rốt cuộc là thứ gì?”
Tên Sùng Chính thấy vậy thì đổi sang mặt cười nói:
“Là v·ũ k·hí ta tự chế. Chúng ta nhanh đi thôi. Nơi này động tĩnh sẽ rất nhanh thu hút đám t·ruy s·át.”
Sùng Chính đi được vài bước thì bỗng khuỵu ngã, miệng liên tục ói ra ma khí. Tôn Kỳ thấy vậy vội tiến đến đỡ hắn lên, sau đó móc ra mấy viên đan dược nói:
“Đây là đan dược trị thương, Sùng ca dùng trước.”
Nói xong, Tôn Kỳ móc ra mấy viên đan dược đưa cho Sùng Chính, đồng thời bản thân cũng nuốt vài viên.
“Ngươi là đan sư sao?” Sùng Chính kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy!” Tôn Kỳ trả lời.
Sau đó Tôn Kỳ nhanh chóng dìu Sùng Chính rời xa nơi này.
Đêm đến. Tại trong một mảnh phế tích. Tôn Kỳ và Sùng Chính đều dựa lưng vào vách tường đổ thờ hổn hển. Cả hai bọn họ móc ra ma thạch, tận lực khôi phục tu vi.
Trăm tức thời gian sau, Sùng Chính bỗng nhiên đứng dậy, mắt lộ sát khí. Tôn Kỳ cảm nhận được sát khí này, từ từ mở mắt, mờ mịt hỏi:
“Sùng ca, ngươi đây là ý gì?”
“Ngươi biết rồi còn hỏi. Bí mật của ta, tuyệt đối không được để ai biết. Ngươi chắc chắn phải c·hết, nể tình ngươi đã giúp ta. Ta sẽ cho ngươi một c·ái c·hết nhẹ nhàng.” Sùng Chính mặt dữ tợn nói.
Tôn Kỳ lúc này chuyển sang trạng thái bình thản tự nhiên cũng không còn giả vờ như trước:
“Quả nhiên là chỉ có thể g·iết ngươi.”
“Giết ta! Ngươi có bị ngốc không? Ngươi lấy cái gì g·iết ta. Ta lúc trước chiến đấu nhìn như cực độ tiêu hao nhưng thực chất ta vẫn luôn giữ lại hai phần thực lực, lúc nãy ta lại khôi phục được một phần. Ba phần, hoàn toàn đủ sức g·iết ngươi.” Sùng Chính cười nhạo.
“Ngươi quên ta là đan sư sao? Lúc nãy ngươi dùng đan dược của ta, ngươi không sợ chị trúng độc sao?” Tôn Kỳ bình thản đáp.
“Trúng độc? Ngươi nghĩ ta không có đề phòng sao?” Sùng Chính nói xong thì ói ra mấy viên đan dược Tôn Kỳ đã đưa cho hắn chữa thương trước đó. Thì ra hắn không yên tâm Tôn Kỳ nên đã dùng hồn lực bọc lại các viên đan dược này, rồi giả vờ như nuốt xuống.
Tôn Kỳ sắc mặt có chút thay đổi nhưng rất nhanh bình tĩnh nói:
“Ngươi tự tin có thể nhanh chóng g·iết được ta? Không sợ động tĩnh lớn sẽ thu hút bọn t·ruy s·át ngươi đến đây sao?”
“Hắc... hắc... ngươi yên tâm, ta đã nghĩ đến vấn đề đó. Nên lúc ngươi dìu ta đi, ta đã bôi lên thân ngươi một chút mê hương.” Sùng Chính đáp lời, giống như mọi thứ đã nằm trong tính toán của hắn.
“Mê hương? Mê hương gì?” Tôn Kỳ mặt sắc tràn đầy nghi ngờ.
Đúng vào lúc này, một tiếng “phốc” vang lên. Tôn Kỳ cúi đầu nhìn xuống, thì ra hắn bị một con bò cạp chích vào chân. Tôn Kỳ tức giận, phất tay đập c·hết con bò cạp, nhìn Sùng Chính nói:
“Nếu đây là mục đích của ngươi thì cũng quá tầm thường.”
Sùng Chính không nói gì, chỉ nhìn Tôn Kỳ cười. Tôn Kỳ cũng không hiểu sao nhưng sắc mặt bỗng biến đổi kinh ngạc. Sùng Chính lúc này mới cười nói:
“Ngươi đã trúng độc của Hắc Thôi Hạt, ngươi sẽ không bị độc c·hết nhưng mà toàn thân ngươi sẽ bị t·ê l·iệt tạm thời. Như vậy là đủ ta g·iết ngươi.”
“Hắc Thôi Hạt?” Tôn Kỳ mờ mịt không hiểu.
“Ngươi không biết Hắc Thôi Hạt cũng là bình thường, vì Hắc Thôi Hạt chỉ xuất hiện ở Sát Thần Khu, nó có thể trốn tránh hồn lực càn quét và đặc biệt là nó rất thích một loại mê hương. Ta nãy giờ nói với ngươi nhiều như vậy cũng chỉ là kéo dài thời gian chờ Hắc Thôi Hạt t·ấn c·ông. Bây giờ thì cũng nên kết thúc.” Sùng Chính cười mỉa mai nói.
Hắn bước tới chỗ Tôn Kỳ, phóng thích khí thế. Nhưng bỗng nhiên sắc mặt hắn tối sầm, phun ra từng ngụm ma khí. Hắn mờ mịt nhìn Tôn Kỳ khó hiểu.
Tôn Kỳ lúc này đứng lên như không có chuyện gì. Nói đùa, độc của Hắc Thôi Hạt có thể làm khó được hắc động sao? Lại nói thần thức của hắn đã sớm phát hiện ra Hắc Thôi Hạt, con bọ cạp này có thể trốn tránh hồn lực dò xét nhưng vẫn không thể tránh được thần thức dò xét.
Tôn Kỳ nhếch mép cười nói:
“Ta thật ra cũng đang câu giờ, chờ ngươi trúng độc.”
“Ngươi... ngươi... là như thế nào hạ độc?” Sùng Chính khó hiểu hỏi.
“Ta không muốn giải thích.” Tôn Kỳ không phải là loại thích dài dòng.
Thần thức hóa thành kim châm, đâm vào trong đầu Sùng Chính làm cho hắn lập tức ngốc trệ. Tôn Kỳ bóp lấy cổ hắn, lập tức tiến hành sưu hồn.
Hỏa Hỏa lúc này từ trong một góc khuất đi ra, trên tay còn cầm một vật tương tự như Ngũ Bảo Đan Tháp, vật này do Tôn Kỳ mô phỏng Ngũ Bảo Đan Tháp mà chế thành, công dụng cũng là tương tự.
Hỏa Hỏa đứng một bên chờ kết quả.
Một lúc sau, Tôn Kỳ ngừng sưu hồn, mạnh tay bóp c·hết tên Sùng Chính. Hỏa Hỏa nhảy nhót lại bên cạnh hỏi:
“Này, có kiếm được thông tin gì hữu ích không?”
Tôn Kỳ thờ ra một ngụm trọng khí, nói:
“Nào chỉ là thông tin hữu ích mà là một thông tin động trời.”
“Là gì?” Hỏa Hỏa hứng thú hỏi.
“Tên này là gián điệp của Thần tộc.” Tôn Kỳ trầm trọng đáp.