Chương 136: Tan tác
Một đêm yên tĩnh nữa lại đến, từng điểm tinh quang lấp lánh trên bầu trời hắc vân, từng cơn gió lành lạnh nhẹ thổi.
Một con ma thú giống ngựa được cột vào một cái cọc gỗ, đứng trơ trọi giữa một bãi đất trống. Con ma thú cũng không biết chuyện gì, nó đang nhởn nhơ gặm cỏ, thỉnh thoảng lại phe phẩy cái đuôi đuổi ruồi nhặng.
Tại chỗ xa trăm thước, một ụ đất nhỏ nổi lên từ từ chạy về chỗ con ma thú.
Khi cả hai còn cách nhau mười thước, con ma thú dường như cảm thấy có sự bất ổn, liền ngẩng đầu dáo dác ngó quanh nhưng nó vẫn không thấy thứ gì khả nghi. Nó yên tâm lại cúi đầu gặm cỏ.
Bỗng nhiên một hố đất vỡ ra, một cái miệng đỏ lòm cắn lấy cổ con ma thú. Con ma thú hoảng loạn kêu vang éc éc nhưng cái miệng kia bỗng vặn xoắn, xoay tròn bẻ gãy cổ con ma thú, tiếng con ma thú im bặt.
Xác con ma thú bị kéo vào trong hốc đất, sau đó thì hoàn toàn biến mất. Một ụ đất lớn nổi lên di chuyển ra phía xa.
Nhưng khi đi được trăm thước thì ụ đất dừng lại, dưới ụ đất bắt đầu xao động vùng vẫy. Rồi sau đó một con sâu lớn bắn thoát ra khỏi mặt đất.
Con sâu dài ba thước, thân hình tròn to như một thân cây cổ thụ, phân chia thành nhiều khúc, quanh thân có những sợi lông tơ nhỏ để cảm ứng. Con sâu có một cái miệng tròn, bên trong xếp ba vòng tròn răng sắc nhọn. Nhìn giống như một con giun đất khổng lồ.
Con sâu liên tục tiết ra dịch nhầy bảo vệ toàn thân, miệng ọc ọe ói ra con ma thú đã ăn. Một mùi h·ôi t·hối tanh tưởi bốc lên, xác con ma thú đang dần bị tiêu hóa, thịt da trộn lẫn bầy nhầy.
Lúc này, bên trên một sườn núi đá gần đó có tiếng kêu:
“Nó đã trúng độc. Nổi lửa!”
Hàng loạt q·uả c·ầu l·ửa bay tới chỗ con Sâu Tử Thần. Ngọn lửa bùng phát dữ dội, con sâu đau đớn gào thét giãy giụa trong biển lửa. Con sâu rít lên từng tiếng chói tai.
Mùi thịt khét cùng mùi h·ôi t·hối tỏa ra cho dù cách trăm thước cũng ngửi thấy rõ.
Con Sâu Tử Thần quằn quại trong biển lửa suốt nửa canh giờ mới dừng lại. Lúc này đám Nhậm Đạt Bình từ sau sườn núi nhảy ra, bao vây xác con Sâu Tử Thần vẫn còn đang cháy, Nhậm Đạt Bình lạnh nhạt nói:
“Thiêu xác nó thành tro, chớ để lại mùi máu.”
Tên đội trưởng gật đầu nhận lệnh. Nhậm Đạt Bình thì quay đầu đi.
Sáng hôm sau, đội tìm kiếm lại tiếp tục khởi hành tiến lên. Câu chuyện tối qua tiêu diệt Sâu Tử Thần trở thành đề tài bàn tán chính, ai cũng không dấu nổi sự hưng phấn khi chứng kiến một sinh vật vốn tưởng chỉ có trong truyền thuyết xuất hiện trước mắt bọn hắn, đã thế còn bị bọn hắn g·iết c·hết.
Khi bọn họ đi được nửa ngày đường. Thì lúc này, tại chỗ g·iết con Sâu Tử Thần, hai ụ đất lớn xuất hiện.
Hai ụ dất vỡ ra, hai đầu Sâu Tử Thần ngoi lên mặt đất. Hai bọn chúng bò lên mặt đất, vờn quanh chỗ đất cháy đen. Sau đó hai bọn chúng rít lên những tiếng khó nghe như đang trao đổi gì đó.
Một lúc sau, bọn chúng chui xuống đất, hướng một phương hướng mà chạy.
Đã ba ngày từ khi thiêu c·hết Sâu Tử Thần, lúc này là vào ban đêm, đội tìm kiếm đang dựng lều nghỉ ngơi.
Tôn Kỳ lúc này đang cố chen chúc trong lều, kiếm một chỗ tốt, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa. Một tên thợ đào mỏ thấy vậy thì hỏi:
“A Tinh, có chuyện gì sao? Sao còn không nhanh chiếm chỗ?”
Tôn Kỳ lấy lại tinh thần, cười lắc đầu:
“Thôi. Ta không tranh với các ngươi, ta hôm nay ra ngoài ngủ.”
Một tên cười hắc hắc:
“Ngươi sao lại tốt bụng như vậy? Đêm nay trời sẽ rất lạnh đó.”
Tôn Kỳ cười, nói vài câu xã giao, sau đó đi lên chỗ mấy tảng đá lớn xa đó nghỉ ngơi.
Trong thời gian Tôn Kỳ tham gia đội tìm kiếm, hắn không muốn kết giao quá thân nhưng hắn cũng sẽ không cách biệt với đám thợ mỏ. Nói chung là như xa như gần. Vừa rồi hắn đang tranh chỗ ngũ bỗng nhiên cảm thấy sự khác thường, hắn lập tức lấy thần thức càn quét xung quanh. Kết quả là “nó” đến rồi.
Tôn Kỳ vì sự xuất hiện của “nó” mà lập tức ra khỏi lều, lên chỗ đá cao. Hắn tất nhiên là có thể nhắc nhở đám thợ mỏ kia, trong số đó cũng có vài kẻ thường xuyên nói chuyện với hắn nhưng vì sao hắn phải làm vậy?
Hắn nói ra sẽ không ai chịu tin tưởng, cho dù tin tưởng thì cũng sẽ nghi ngờ vì sao hắn lại biết được, kéo theo sau có thể là rất nhiều vấn đề rắc rối. Mà sống c·hết của bọn kia có liên quan gì hắn đâu?
Hắn ngồi trên tảng đá lớn khoanh chân tĩnh tọa, hắn đang nghĩ xem có nên nhân cơ hội này chạy trốn.
Nửa canh giờ trôi qua, mây gió yên bình. Mọi thứ lộ ra đặc biệt thanh tĩnh.
Lúc này bỗng nhiên soạt… soạt… soạt… mấy tiếng liền, đội tuần tra mười tên lính chưa kịp phản ứng đã bị kéo xuống đất. Một đội tuần tra khác đứng gần đó, có một tên tiểu đội trưởng nheo mắt nhìn sang xem có chuyện gì xảy ra, sau đó hắn cất tiếng gọi:
“Đội Tuất có thấy gì bất thường không? Báo cáo đi. Vừa rồi âm thanh lạ kia là gì?”
Hoàn toàn im lặng, không có âm thanh đáp trả hắn.
“Đội Mẹo đây! Yêu cầu đội Tuất báo cáo.” Tên tiểu đội trưởng lớn giọng kêu.
“Đội trưởng, có chuyện gì vậy?” Một tên lính trong đội hỏi.
“Không có gì. Ta nghe thấy âm thanh lạ bên phía đội Tuất, chúng ta cùng qua kiểm tra.” Tên tiểu đội trưởng nói.
Hắn dẫn đội của mình tiến về phía đội Tuất. Khi đến nơi, bọn hắn không hề phát hiện tung tích của đội Tuất. Tại chỗ lại xuất hiện vài vũng cát to nhỏ khác nhau, tên tiểu đội trưởng cầm lên một nắm cát.
Cát từ khe tay của hắn từ từ chảy xuống, khi cát chảy hết, hắn thấy tay mình vẫn còn dính cát, có dịch nhầy nhớt nhớt. Hắn lập tức tái mặt vội quát:
“Bắn pháo cảnh báo!”
Tên lính bên cạnh không chút chần chừ, rút ra pháo lệnh. Bỗng nhiên lúc này mặt đất vỡ ra, mấy cái miệng to lớn đỏ hỏn nhào lên nuốt lấy bọn hắn.
Lúc này “xiu” một tiếng, một quả pháo sáng bay lên.
Tên đội trưởng đang trong lều nghỉ ngơi thì ngồi bật dậy, cấp tốc cầm lấy thanh đao bay ra khỏi lều. Hắn bay lơ lửng trên không ra lệnh:
“Lập tức chuyển đội hình phòng thủ.”
Lúc này cũng có vài bóng hình bay lên cạnh tên đội trưởng. Đám lính phía dưới thì cấp tốc di chuyển. Đám thợ mỏ thì nhao nhao thức dậy nhìn cảnh nhộn nhịp trước mắt mà không biết chuyện gì xảy ra.
Chỉ cần hai mươi tức hơi thở, đội hình phòng thủ đã nhanh chóng được thiết lập. Đội hình phòng thủ lấy lều trại của trận pháp sư làm trung tâm trọng điểm phòng thủ, kế đến là trại lính, rồi lều của đám thợ mỏ. Nếu cẩn thận quan sát và là kẻ am hiểu chiến trận có thể thấy được bề ngoài là đám thợ mỏ được bảo vệ nhưng lúc nguy cấp có thể dùng đám thợ mỏ làm vật hy sinh cản chân địch.
Nhậm Đạt Bình lúc này bên cạnh tên đội trưởng, hắn hỏi:
“Có chuyện gì?”
“Đội Mẹo phát tín hiệu nguy cấp, có kẻ địch. Ta lập tức dùng hồn lực tra xét thấy đội Mẹo và đội Tuất m·ất t·ích nhưng không hề có dấu vết đánh nhau. Đại sư là Tạo Thể cảnh cường giả còn xin đại sư kiểm tra lại.” Tên đội trưởng chắp tay báo cáo.
Nhậm Đạt Bình gật đầu, phóng xuất hồn lực. Hồn lực của hắn bao phủ một khu vực rộng lớn.
Mười hơi thở lúc sau, Nhậm Đạt Bình nói:
“Xung quanh đây không phát hiện địch.”
Tên đội trưởng nhíu mày lẩm bẩm:
“Sao có thể như thế? Không phát hiện dấu vết của địch trên mặt đất… ”
Nói đến đây bỗng nhiên mặt hắn tái mét ra lệnh:
“Tất cả chú ý dưới…”
Lời hắn còn chưa dứt thì mặt đất dưới chân nứt ra, năm đầu Sâu Tử Thần khổng lồ trồi lên mặt đất một hơi nuốt chửng mấy chục tên lính canh sau đó lại chui xuống mặt đất.
Nhậm Đạt Bình và tên đội trưởng nhìn thấy đám sâu này đều sợ hãi tái mặt, năm con sâu này to gấp ba lần con sâu trước đó bọn hắn g·iết. Thực lực tương đương Tạo Thể cảnh cường giả. Bọn hắn tất nhiên sẽ không chọn cách đối đầu.
Nhậm Đạt Bình vội ra lệnh:
“Tất cả chạy lên chỗ mấy tảng đá. Thả ma thú ra đánh lạc hướng. Bảo vệ trận pháp sư. Mặc kệ đám thợ mỏ.”
Đám trận pháp sư nghe lời này thì lập tức nháo nhào đạp lên nhau mà chạy về phía chỗ tảng đá. Đám lính thì trận tự hơn nhưng bọn chúng ẩn ẩn ép đám thợ mỏ về phía sau.
Đám sâu lại trồi lên cắn nuốt đám lính rồi nhanh chóng lặn xuống.
“Lập tức phóng hỏa cầu. Đội hỏa tiễn chuẩn bị.” Tên đội trưởng ra lệnh.
Nhưng mà lúc này bọn hắn nhận ra hỏa cầu, hỏa tiễn không thể làm b·ị t·hương lũ sâu. Đây là thực lực chênh lệch làm gì cũng vô dụng.
Đám bọn họ lập tức hoảng sợ mạnh ai lấy chạy. Đám thực lực mạnh nhất như Nhậm Đạt Bình cũng bỏ mặc mọi thứ, trước tiên tìm chỗ trốn. Đám thợ mỏ thì khỏi phải nói nhốn nháo như ong vỡ tổ nhưng cũng có vài kẻ thông minh lợi dụng cơ hội này chạy trốn.
Tên đội trưởng khi vừa đứng vững trên tảng đá lớn, lập tức phóng tín hiệu cầu cứu với tổng bộ.
Đội tìm kiếm lúc này tan tác mạnh ai lấy chạy. Tiếng kêu la thảm thiết, không ngừng có tiếng kêu cứu. Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Tôn Kỳ biết trước sự t·ấn c·ông này nên hắn chọn một nơi cách xa và an toàn. Nếu như xảy ra t·ấn c·ông theo bản năng đám kia sẽ chọn tảng đá phía gần mà không phải chạy về tảng đá phía xa chỗ Tôn Kỳ.
Hỏa Hỏa lúc này nói:
“Sao ngươi không nhân cơ hội này chạy đi?”
Tôn Kỳ lắc đầu:
“Ta chuẩn bị còn chưa chu đáo. Vả lại tín hiệu cầu cứu tổng bộ đã phát ra. Tổng bộ rất nhanh sẽ phái đại quân tới tiếp viện. Lúc đó ai chạy trốn sẽ rất nhanh b·ị b·ắt lại.”
Lúc này bỗng nhiên có tiếng chạy gấp, Tôn Kỳ dõi mắt nhìn xuống. Thì ra là một vị thiếu nữ.
Nếu hắn nhớ không lầm thì nàng là trận pháp sư, hắn lần đầu tiên đào bới chính là theo sự chỉ huy của nàng. Hắn thấy nàng, đương nhiên là nàng cũng thấy hắn.
Thiếu nữ như gặp được cứu tinh, đưa ra một cánh tay với lấy hắn, nói:
“Nhanh! Nhanh kéo ta lên.”
Nhìn kỹ thì thấy thiếu nữ đã bị mất một bên vai, hiển nhiên là bị trọng thương cực nặng.
Tôn Kỳ suy nghĩ vài giây thì mỉm cười, đưa tay kéo nàng lên. Nhưng khi tay hắn vừa bắt lấy tay nàng thì một cây thần thức kim châm đột nhiên bay thẳng vào đầu thiếu nữ làm thiếu nữ hoàn toàn ngốc trệ.
Tôn Kỳ kéo thiếu nữ vào chỗ khuất rồi tiến hành sưu hồn.
Hỏa Hỏa đứng bên bĩu môi nói:
“Ngươi thật không biết thương hoa tiếc ngọc.”
Tôn Kỳ chỉ cười không đáp lời.