Nhân Tình

Chương 46




Nhã Tịnh đang loay hoay dọn dẹp, chợt, tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên. Cô suy nghĩ một hồi rồi nhanh chân ra mở cửa. Đón khách đến nhà bằng một nụ cười nhưng nụ cười ấy vội tắt khi thấy người đứng trước mặt. Nhã Tịnh ngạc nhiên, đôi môi khẽ nói vài lời:

- Yến Như!

Phải! Đúng như những gì Yến Như đã hứa, cô ta sẽ quay trở lại. Yến Như khoác lên mình bộ váy hoa nhẹ nhàng cùng đôi hài thấp khác hẳn với những bộ trang phục gợi cảm trước đây. Mới có một thời gian ngắn không gặp trông cô ta khác đi rất nhiều, lại có thể lột xác biến thành một con người mới. Yến Như nghiêng đầu mỉm cười với cô:

- Lâu quá không gặp! Cô không định cho tôi vào nhà hay sao?

Nhã Tịnh chau mày khó chịu:

- Làm sao cô biết được tôi đang ở đây?

- Chuyện đó không quan trọng, có một chuyện quan trọng hơn mà cô cần phải biết. Chúng ta có thể nói chuyện trong nhà chứ?

Nhã Tịnh trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi mở cửa cho Yến Như vào trong.

Ngồi xuống ghế sofa trong phòng, Nhã Tịnh vội lên tiếng:

- Có gì nói luôn đi. Tôi không muốn cô câu giờ để ở lại trong nhà tôi.

Yến Như nhướn mày gật đầu mấy cái rồi lấy trong túi ra một quẻ thử thai đưa cho Nhã Tịnh:

- Đây! Cô xem đi. Tôi đang mang thai con của anh Phong. Cô làm thế nào thì làm con tôi không thể không có bố.

Nhã Tịnh cầm quẻ thử thai lên, trên đó quả thật hiện hai vạch. Yến Như liếc nhìn thái độ Nhã Tịnh, trong đầu cứ nghĩ cô sẽ tức giận nào ngờ hành động của Nhã Tịnh khiến cô ta bất ngờ.

Nhã Tịnh không nói một lời lẳng lặng ném que thử thai vào thùng rác. Cô vắt chéo chân, tay khoanh trước ngực, ngữ điệu kinh miệt có chút châm chọc:

- Cô nghĩ tôi sẽ tin vào vào mấy thứ đồ giả này sao?

- Đây không phải đồ giả. Nó là thật!

- Kể cả nó có là thật đi chăng nữa thì chắc gì đã là của chồng tôi. Con người cô lăng loàn qua lại với biết bao nhiêu đàn ông. Có khi chính cô không biết bố đứa bé trong bụng là con của ai nên mới tìm đến chồng tôi ăn vạ.

- Vậy là cô không tin?

- Phải!

Nhã Tịnh khẳng định một câu chắc nịch. Như đã đoán trước được tình huống này sẽ xảy ra, Yến Như tiếp tục lấy trong túi ra một bức ảnh đưa cho Nhã Tịnh, vẻ mặt vô cùng đắc ý:

- Đây, cô xem đi. Bức ảnh này được lấy ra từ camera trong chung cư tôi đang ở. Một tháng trước Đình Phong có tới tìm tôi và dĩ nhiên tối hôm đó anh ấy không về nhà. Còn bọn tôi làm gì trong đêm chắc cô cũng đoán ra được. Que thử thai cô có thể không tin nhưng ảnh check từ camera thì chắc chắn là thật.

Nhã Tịnh cầm tấm ảnh trên tay, đôi lông mày khẽ nhíu lại suy nghĩ. Cô nhớ khoảng một tháng trước anh có đi công tác ba ngày. Trong ba ngày đó anh ít khi gọi điện về nhà, cô gọi điện cũng thường xuyên tắt máy. Ngày hôm sau trở về, trong lúc dọn đồ thì ngửi thấy trên áo khoác anh có mùi nước hoa phụ nữ. Nhã Tịnh nghĩ có thể là của khách hàng nên không suy nghĩ gì nhiều. Bây giờ nhận được tấm ảnh này từ Yến Như, thời gian hoàn toàn trùng khớp với lúc anh đi công tác hơn nữa đây cũng không phải ảnh ghép. Anh lại giở chứng ngựa quen đường cũ?

Nhã Tịnh liếc nhin bộ dạng đắc ý của Yến Như. Mặc dù trong lòng đang rất tức giận nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Ném bức ảnh sang một bên, Nhã Tịnh thở dài đáp:

- Cứ coi như chồng tôi đã ở lại qua đêm với cô hôm đó. Như vậy thì đã sau ăn bánh trả tiền thôi mà có gì to tát.

- Cô nói vậy là có ý gì?

- Ý gì nữa? Chẳng phải trước đây cô cũng hay bám theo mấy tên nhà giàu để lấy tiền sao? Ra giá đi! Hôm đó cô ở với chồng tôi hết bao nhiêu? Tôi trả!

- Cô nói ra những lời này không thấy ngượng à? Chồng mình ra ngoài tìm người phụ nữ khác, cô không cảm thấy bản thân không đủ năng lực sao?

- Tôi đủ năng lực trả tiền cho những cuộc chơi đó là được. Đến cuối cùng cùng anh ta vẫn về với tôi đó thôi. Đàn ông mà, thỉnh thoảng lại muốn ăn của lạ. Tôi chỉ hơi thất vọng vì chồng mình chọn người không ra gì thôi. Đừng nhiều lời nữa, ra giá đi. Bao nhiêu?

- Cô!!!

Yến Như tức đến nỗi không nói nên lời. Cô ta nghĩ dựng lên vở kịch này có thể khiến Nhã Tịnh lung lay ý chí nhưng khôn ngờ lại bị phản lại gay gắt. Xấu hổ đến nỗi không còn chỗ nào để chui Yến Như đứng phắt dậy đùng đùng bỏ về. Nhã Tịnh đắc chí nhìn theo bóng cô ta những vậy còn nói lớn:

- Lần sau gặp lại!

Yến Như rời khỏi nhà, trước khi đi còn tiện tay tạo ra một âm thanh lớn khi đóng cửa. Cô ta đi rồi nụ cười trên môi Nhã Tịnh chợt tắt, ánh mắt hằn lên những tia máu đỏ đầy giận dữ. Cô cầm bức ảnh khi nãy Yến Như đưa trên tay, nghĩ một hồi rồi lấy điện thoại gọi điện. Nhạc chuông bắt đầu vang lên, rất nhanh sau đó đã có người nhấc máy:

- Chị dâu! Chị gọi cho em có chuyện gì không?

Nhã Tịnh vui vẻ đáp lại:

- Nghe nói dạo gần đây em đang rảnh đúng không, Giai Tuệ? Chị có chút việc nhờ em.

- Vâng, chị cứ nói.

- Em đến gặp người này giúp chị.
[...]

Chiều muộn.

Đình Phong trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi ở công ty. Vừa đặt chân đến ngưỡng cửa anh đã thấy một chiếc vali to đùng được đặt trước cửa nhà. Đình Phong chau mày khó hiểu rồi kéo vali vào trong, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt không Nhã Tịnh đâu anh liền lên tiếng:

- Vợ ơi! Anh về rồi!

- Vợ ơi!

- Vợ!

Anh phải gọi đến lần thứ ba mới thấy bóng dáng cô bước ra từ trong nhà bếp. Thấy cô, anh vui vẻ chạy đến ôm cô vào lòng. Anh gục đầu xuống hõm cổ, hít hà mấy cái nói:

- Hôm nay đi làm mệt quá! Tối nay vợ thưởng cho anh nhé.

Sắc mặt cô không chút biểu cảm, giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai:

- Buông tay!

- Hử? Em nói gì?

- Buông tay!

Âm sắc lạnh lẽo khiến người đối diện phải sợ hãi này của cô làm anh nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Hình như cô đang giận điều gì đó thì phải. Đình Phong đưa tay lên gãi đầu, cười gượng định mở miệng ra hỏi liền bị cắt ngang:

- Mang vali vào nhà làm gì?

- À, tại anh thấy ai đó để ngoài cửa tưởng là của mình nên anh mới mang vào. Nếu không phải thì để anh trả nó về chỗ cũ.
Đình Phong tiến lại gần định kéo vali ra ngoài thì giọng nói của Nhã Tịnh khiến anh đứng hình:

- Nó là của anh. Bây giờ cả anh và nó đi ra khỏi nhà cho tôi.

Đình Phong lập tức quay đầu lại tỏ vẻ khó hiểu:

- Em nói vậy là sao?

Nhã Tịnh không trả lời, cô tiến đến hộc tủ lấy ra một bức ảnh ném vào người anh.

- Một tháng trước anh nói anh đi công tác, đây là chuyến công tác của anh sao? Công tác ở nhà người tình cũ?

Đình Phong chăm chú nhìn bức ảnh, nhìn thời gian ở mặt sau liền hiểu ra mọi chuyện. Anh à lên một tiếng rồi mỉm cười giải thích:

- Đúng là một tháng trước trong thời gian đi công tác anh có đến nhà Yến Như.

- Cái gì???

- Nhưng... nhưng phải đến để làm chuyện bậy bạ đâu. Kết thúc công tác, anh có đến thăm nhà một đứa bạn ở chung cư này. Sau đó thì gặp Yến Như ở đây, bọn anh chỉ chào hỏi mấy câu thôi.

- Chào hỏi mấy câu mà vào hẳn nhà cô ta rồi ngủ luôn ở đấy?

- Chào hỏi là ở bên ngoài còn vào nhà là vì Yến Như nhờ anh sửa giúp cái bóng đèn. Đêm đó anh ngủ lại nhà Gia Kiệt! Nếu không tin em có thể hỏi nó. Hôm đó bọn anh ăn liên hoan chụp lại ảnh có ghi rõ ngày tháng ở trong máy đây này.

Nhã Tịnh phớt lờ những lời Đình Phong nói. Hiện giờ cô không muốn nghe cũng không muốn biết thêm điều gì. Cô thực sự đã mệt mỏi với những cô gái xung quanh anh nên chẳng thèm nói. Đình Phong vẫn liên tục chứng minh sự trong sạch của mình có điều Nhã Tịnh lại không đồng ý tiếp nhận thông tin. Cô đẩy anh ra khỏi nhà, ném luôn chiếc vali đựng quần áo của anh ra cùng. Lúc đóng cửa lại, cô còn không quên gửi gắm vài lời:

- Trong thời gian tới anh muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm. Tôi sẽ suy xét về mối quan hệ của chúng ta. Nếu trong thời gian này có bất kỳ một người phụ nữ nào đến nhà tìm tôi để nói về vấn đề của anh thì coi như chúng ta chấm dứt.

Dứt lời, cô đóng sầm cửa lại không quên tạo ra một âm thanh lớn. Đình Phong đứng ngoài cửa với vẻ bất lực. Anh đánh vào cửa, miệng không ngừng kêu oan:

- Vợ ơi, mở cửa cho anh đi. Anh thực sự không biết gì hết, không hề có quan hệ với cô gái nào khác ngoài em. Anh trong sạch mà vợ ơi!!

- Vợ ơi, mở cửa cho anh đi. Chứ tối rồi anh biết đi đâu, bên ngoài lạnh lắm! Anh có bằng chứng ngoại phạm mà, tin anh một lần đi.

Đáp lại anh về sự im lặng, không hề có tiếng trả lời của cô. Anh cứ như vậy đứng ngoài với chiếc vali, dù là một chút hy vọng nhỏ nhoi cũng không bỏ qua mà liên tục nài nỉ. Đã gần một tiếng trôi qua cô vẫn không ra mở cửa, anh biết bây giờ có đứng đây ăn vạ cũng không có lợi nên đành rút lui đợi ngày mai quay lại.

Nhã Tịnh ngồi bên trong nhà nghe thấy tiếng xe ô tô thì thêm bực bội.

- Tên khốn này được lắm! Anh đi thì đi luôn, tôi cho anh không còn đường về.

Đình Phong lái xe đến Trần gia bởi anh nghĩ đây là nơi nương tựa cuối cùng của mình. Mất hơn 20 phút chạy xe, anh đã trở về ngôi nhà thân thương. Anh đứng trước cửa bấm chuông, màn hình điện tử trên tường nhanh chóng hiện lên gương mặt của bác Long. Thấy bác, anh mừng rỡ nói:

- Bác Long! Là cháu đây. Bác mở cửa cho cháu với.

Vẻ mặt bác Long có chút thất vọng, sau cùng là cái lắc đầu đầy ngán ngẩm:

- Xin lỗi cậu chủ, tôi không thể cho cậu vào nhà.

- Bác đừng đùa chứ! Cháu rất mệt và đói, bác cho cháu vào trong được không?

Dù anh có nói thế nào bác Long vẫn lắc đầu. Lúc này từ trong máy phát ra giọng nói của ông Phú:

- Bác vào nhà đi mặc xác nó ở ngoài đấy. Cái thói trăng hoa mãi không bỏ, lần này Nhã Tịnh mà ly hôn mày thì đừng có mơ về nhà. Tao không có đứa con như mày.

- Bố!!!

Đình Phong còn chưa nói lời nào màn hình vụt tắt chỉ còn lại màu đen. Anh bất lực nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt mà thở dài ngao ngán. Vừa định quay lưng bước đi thì ánh sáng từ trong nhà phát ra. Đình Phong như có thêm cơ hội quay đầu lại một nữa. Người lần này đi ra là bà Hằng. Thấy bà, anh mừng rỡ:

- Mẹ!!!

- Suỵt! Bé miệng thôi không bố con biết bây giờ. Chuyện lần này mẹ không giúp gì được rồi, tất cả cũng là lỗi tại con.

- Nhưng con có làm gì sai đâu. Là tại cô ấy không nghe con giải thích.

- Thôi được rồi đừng nói nữa. Cầm tạm số tiền này mà kiếm một khách sạn nào rồi ăn tạm cái gì. Đợi một hai hôm rồi mẹ khuyên nhủ Nhã Tịnh cho.

- Con cảm ơn mẹ!

Đình Phong vừa đưa tay ra định cầm tiền thì số tiền nhanh chóng bị lấy lại. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Giai Tuệ đã đứng đó từ khi nào. Cô lườm anh một cái rồi quay sang phía bà Hằng:

- Mẹ không cần phải đưa tiền cho anh ấy. Chuyện này ai gây ra người đó chịu.

- Nhưng mà...

- Mẹ vào nhà đi nếu không con sẽ mách bố.

Nghe vậy, bà Hằng chỉ biết ngậm ngùi đi vào trong. Đình Phong nhìn theo bóng dáng mẹ mình mà đầy tiếc nuối, ánh mắt đầy sự cầu xin.

Lúc này, Giai Tuệ quay sang chỗ Đình Phong. Cô khoanh tay trước ngực, nghiêm giọng nói:

- Anh giỏi thật! Tưởng bỏ được tật xấu ai ngờ vẫn chứng nào tật nấy. Chị dâu mà ly hôn, em sẽ làm luật sư hầu toà vụ này đến cùng.

Nói rồi, Giai Tuệ bỏ vào trong. Bây giờ bên ngoài Đình Phong và Chí Viễn. Chí Viễn đứng trước mặt anh, vẻ mặt đồng cảm thấu hiểu vỗ vào vai anh mấy cái:

- Lần này, anh chết chắc!

Một lần nữa cánh cửa đóng lại, Đình Phong cúi đầu xuống xoay người bỏ đi trong thất vọng.

Đây là cái kết khi dám động vào con dâu cưng của bố mẹ. May mà Nhã Tịnh chưa nói với ông ngoại nếu không chắc anh mất chức giám đốc rồi.

Đình Phong lững thững kéo vali ra phía xe. Đi được một nửa đoạn đường, tiếng chuông tin nhắn điện thoại vang lên. Đình Phong vội vàng mở điện thoại ra xem. Anh nhận được hai tin nhắn. Vuốt nhẹ màn hình, anh cẩn thận đọc từng tin nhắn.

Tin nhắn đầu là từ ông ngoại với nội dung:

- Từ ngày mai cậu không cần phải đến công ty làm việc. Chức vụ giám đốc sẽ có người lên thay!

Và tin nhắn thứ hai chính là của ngân hàng:

- Xin thông báo tài khoản ngân hàng của quý khách đã bị khóa! Để khôi phục tài khoản vui lòng đến ngân hàng hoặc gọi điện tới số hotline 099xxxxx để biết thêm chi tiết!