Bệnh viện Bác Ái.
Nhận được tin ông phú và Đình Phong gặp tai nạn, Nhã Tịnh vội vàng tới xem tình hình. Ngay cả bà Hằng và Chí Viễn đều có mặt. Ba người ngồi trên ghế băng dài trước phòng cấp cứu chờ đợi kết quả.
Hơn một tiếng trôi qua, vẫn không hề thấy tình hình khả quan hơn. Nhã Tịnh lo lắng không ngừng đi lại trước cửa phòng cấp cứu. Bỗng nhiên tai hoạ ập đến một cách bất ngờ, Đình Phong lại vừa gặp tai nạn một năm trước. Nhã Tịnh bất an tự hỏi liệu rằng vụ tai nạn này có ảnh hưởng đến anh hay để lại d chứng gì không?
Ánh đèn phòng vừa tắt.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra.
Bác sĩ mổ chính cùng hai cô y tá bước ra ngoài. Bà Hằng và Chí Viễn lập tức đứng dậy.
Nhã Tịnh kéo vị bác sĩ dẫn đầu, lòng như lửa đốt:
- Bác sĩ bác sĩ! Thế nào, người bên trong thế nào rồi?
Y tá bên cạnh bác sĩ vội nói:
- Hiện tại cả hai bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Tuy nhiên có một số vấn đề người nhà cần biết.
Y tá vừa dứt lời, bà Hằng đã vội hỏi:
- Một số vấn đề là gì? Có nghiêm trọng hay không?
Lúc này vị bác sĩ mổ chính mới lên tiếng:
- Con trai bà thì chỉ bị thương nhẹ Không có gì đáng lo. Tuy nhiên về phần ông nhà thì tôi không thể nói trước.
- Bác... bác sĩ nói vậy là sao? Chồng tôi...
- Do phần xe va chạm chủ yếu ở ghế người lái, lực va chạm mạnh cộng thêm việc có bệnh tim khiến ông nhà rơi vào tình trạng hôn mê. Hiện tại tại ông ta đã được đưa đến phòng hồi sức để theo dõi thêm. Tôi e rằng nếu có tỉnh lại thì sẽ sống như người thực vật, mong người nhà chuẩn bị tâm lý sẵn.
Bà Hằng nghe xong thì không còn sức đứng vững, tay chân chùn xuống. Nếu không có Chí Viễn đứng bên cạnh đỡ thì bà đã ngã quỵ xuống đất. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má bà, những gì bác sĩ vừa nói đến bây giờ bà vẫn còn mông lung. Tiếng khóc lóc thảm thiết bắt đầu vang lên:
- Ông ơi là ông! Sao lại để xảy ra chuyện thế này chứ hả?
- Ông mà có mệnh hệ gì thì tôi biết sống sao?
Vị bác sĩ bên cạnh lên tiếng trấn an:
- Mong mọi người đừng quá đau buồn. Bệnh nhân hiện đã chuyển sang phòng hồi sức, người nhà có thể tới thăm. Tôi xin phép!
Chí Viễn nhìn bác sĩ:
- Cảm ơn bác sĩ.
Bác sĩ gật đầu rồi cùng hai cô y tá ở bên cạnh rồi đi.
Lúc này, Chí Viễn mới quay sang phía mẹ mình:
- Chúng ta vào thăm bố thôi mẹ.
- Ừ, ừ. Đi thôi con!
Chí Viễn dìu bà vào phòng thăm ông phú để Nhã Tịnh đứng một mình trước dãy hành lang dài. Sau khi hai người đó đi khuất, cô lặng lẽ tới phòng của anh.
Đẩy cửa bước vào trong, căn phòng tĩnh lặng sộc mùi thuốc khử trùng. Sợi dây truyền nước biển gắn vào tay anh, từng giọt từng giọt rơi xuống. Nhã Tịnh lại gần phía giường bệnh kéo ghế ngồi xuống kế bên. Nhìn chồng mình trong tình trạng bất tỉnh, đầu băng bó, tay thì bị gãy, cô không kịp nhắn nổi mà rơi nước mắt. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay anh.
- Phong! Mở mắt ra nhìn em này. Anh đừng ngủ mãi như thế được không?
Mặc dù bác sĩ nói vết thương của anh không quá nghiêm trọng ảnh nhưng cô vẫn không giấu nổi nỗi lo trong lòng. Vụ tai nạn một năm trước đã khiến anh trở nên ngốc nghếch, bây giờ lần nữa lại bị chấn thương ở đầu. Cô tự hỏi liệu sau khi tỉnh dậy, có điều gì thay đổi hay không?
Mọi người đều quan tâm đến ông Phú chỉ còn một mình cô ở phòng bệnh chăm sóc cho anh. Và có lẽ những ngày tiếp theo cũng sẽ như vậy.
Bên phòng bệnh của ông Phú, bà Hằng không ngừng khóc lóc khi nhìn thấy chồng mình nằm hôn mê trên giường bệnh. Chí Viễn không nói lời nào chỉ đứng nép mình ở một góc. Trong đầu hắn hiện giờ đang rối rắm, không suy nghĩ được điều gì thấu đáo. Dường như hắn cảm thấy sự xuất hiện của bản thân ở đây là dư thừa.
Hắn lên tiếng:
- Mẹ ở đây chăm sóc cho bố con tới công ty làm việc.
Bà Hằng nghe xong liền quay lại nhìn hắn, tức giận quát lớn:
- Bố mày đang nguy kịch thế này mày còn nghĩ tới công ty hả?
Hắn cãi lại:
- Bây giờ mọi chuyện đã thành thế này rồi, con không phải bác sĩ mà cứu được bố. Còn công ty, không thể bỏ bê.
- Mày đi ra khỏi phòng cho tao!
Bà Hằng thực sự không còn lời nào để nói với hắn. Trong khi bố hắn đang hôn mê, hắn không hỏi thăm được một câu mà chỉ nghĩ tới công ty. Thái của hắn bây giờ khiến mà vô cùng thất vọng.
Chí Viễn biết mẹ mình đang cảm thấy gì nhưng hắn không bận tâm tới. Hắn cúi đầu kính cận nói:
- Mẹ ở lại chăm sóc cho bố. Con xin phép!
Dứt lời, hắn quay lưng lạnh lùng bỏ đi. Hắn nghĩ, bố hắn đã không thích hắn thì lý do gì hắn phải ở lại. Sự xuất hiện của hắn ở đó chỉ làm thêm rắc rối.
Chí Viên nhanh chân bước đi trên dãy hành lang dài. Đi ngang qua phòng của Đình Phong, hắn dừng chân. Đứng bên ngoài, thông qua khung cửa kính nhỏ trên cánh cửa hắn thấy Nhã Tịnh đang ân cần chăm sóc cho Đình Phong. Cảm giác hiện giờ, hắn không biết diễn tả ra sao chỉ là khi nhìn thấy Đình Phong, hắn ghen tị. Hắn ghen tị không phải vì Nhã Tịnh ở bên cạnh Đình Phong mà vì một lý do khác.
Rời khỏi bệnh viện, Chí Viễn lái xe quay về công ty. Suốt quãng đường đi, hắn mơ hồ suy nghĩ những chuyện vẩn vơ. Đầu óc không thể tập trung vào một thứ. Đáng lẽ bây giờ hắn sẽ cảm thấy vui mừng mới đúng. Ông Phú hiện tại đang nằm trong bệnh viện, thông tin này sẽ sớm đến tai cổ đông trong công ty. Nghiễm nhiên hắn sẽ là người thay thế ông lên chức chủ tịch tạm thời bởi vẫn chưa ai biết hắn đã bị ông cắt chức. Có điều, Chí Viễn lại cảm thấy khó chịu về chuyện này. Một cảm giác khó có thể gọi tên.
Chí Viễn trở về văn phòng điềm nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra. Vừa mở cửa phòng bước vào trong, một cú tát trời giáng đánh vào má hắn. Chí Viễn tức giận không hiểu kẻ nào mới làm chuyện đó. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Giai Tuệ đã đứng trước mặt hắn từ bao giờ.
Hắn ngỡ ngàng:
- Giai Tuệ, em...
Chí Viễn còn chưa dứt câu, Giai Tuệ đã cắt ngang:
- Chẳng phải tôi đã cảnh cáo anh không được động tới Đình Phong rồi sao? Tại sao anh lại làm anh ấy bị thương?
Sau khi nhận được tin Đình Phong xảy ra tai nạn, Giai Tuệ lập tức đến Đài Bắc tìm Chí Viễn bởi cô nghi ngờ người đứng sau là hắn ta.
Chí Viễn hiểu hiện tại Gia Tuệ đang nghĩ gì. Hắn vội nắm lấy tay cô giải thích:
- Giai Tuệ! Mói chuyện không như em nghĩ, tôi không hề liên quan đến việc này.
- Không liên quan? Tôi lấy gì để tin anh đây. Ngoài anh ra thì không có ai muốn hại Đình Phong hết.
- Tôi thực sự không làm, em tin tôi có được không?
Giai Tuệ bỏ ngoài tai những lời Chí Viễn giải thích. Cô hất tay hắn ra khỏi ngươi mình, ánh mắt căm phẫn nhìn hắn:
- Từ nay tôi và anh không còn quan hệ. Đừng đến tìm tôi, đừng làm tôi thêm căm ghét anh nữa.
- Giai Tuệ, nghe anh giải thích! Giai Tuệ!
Dứt lời, cô quay lưng bỏ đi. Hắn vội vàng ôm chặt lấy cô từ đằng sau. Cái ôm mạnh mẽ như thể sợ mất một thứ gì đó. Giai Tuệ đánh nhiều lần vào tay Chí Viễn, cố gắng vùng vẫy thoát ra:
- Buông tay! Đồ khốn, anh mau bỏ tôi ra.
Giọng nói của hắn thì thầm bên tai cô, nhẹ nhàng nhưng mang đầy sự cầu xin:
- Đừng đi! Nghe anh giải thích một lần thôi.
- Anh còn gì để giải thích? Nếu không phải anh thì là ai được hả? Người duy nhất muốn Đình Phong chết chỉ có anh thôi. Tôi căm ghét anh, đồ cầm thú.
Giai Tuệ càng muốn thoát ra, Chí Viễn càng siết chặt tay hơn. Hắn không muốn để mất cô, không muốn để cô rời xa.
Trước sự cố chấp của Chí Viễn, Giai Tuệ không còn cách nào khác đành phải dùng biện pháp mạnh. Cô đạp mạnh vào chân hắn, hắn kêu lên một tiếng đau đớn mà nhân cơ hội chạy đi.
Chí Viễn cố níu kéo Giai Tuệ ở lại nhưng cô đã rời đi từ khi nào. Hắn nhìn bóng lưng cô khuất dần mà lòng nóng như lửa đốt.
Tại sao cô lại không tin hắn? Hắn thực sự không liên quan đến vụ này?
Tại sao không cho hắn cơ hội giải thích? Chẳng lẽ trong mắt cô, hắn không đáng tin?
Chí Viễn cứ đứng như trời trồng ở đó lặng lẽ nhìn người con gái mình yêu đi mất mà không thể làm được gì. Hắn thực sự bất lực nhưng không buông xuôi. Hắn nhất định sẽ tìm lại cô.
Sau khi vụ tai nạn xảy ra ngày nào Nhã Tịnh cũng đến bệnh viện chăm sóc Đình Phong. Tính đến ngày hôm nay đã được hơn một tuần nhưng anh vẫn không hề tỉnh lại. Cô có nói tình trạng của anh với bác sĩ, và nhận được một câu trả lời. Anh sẽ sớm tỉnh lại!
Như thường lệ, Nhã Tĩnh đến bệnh viện thăm anh. Căn phòng tĩnh lặng chỉ có anh và cô. Nhã Tịnh hỏi nếu không có cô thì có lẽ giờ đây anh phải chống chọi một mình. Bởi từ lúc xảy ra tai nạn tới giờ chỉ có cô luôn bên cạnh anh.
Cô ngồi kế bên giường bệnh lặng lẽ nhìn anh. Suốt một tuần qua, chăm lo cho anh mà cô quên đi bản thân mình. Cả người gầy rộc, sắc mặt cũng trở nên xanh xao hơn. Cô nắm chặt lấy tay anh áp lên má mình, nghẹn ngào nói:
- Phong! Anh ngủ lâu như vậy rồi, anh không định tỉnh dậy nói chuyện với em sao? Anh còn mãi không tỉnh, em sẽ bỏ rơi anh đấy. Làm ơn, tỉnh dậy đi!
Từng nước mắt lăn dài trên má cô, bao nhiêu nỗi đau muộn phiền cứ thế trôi theo dòng nước mắt.
Bầu không khí tĩnh lặng nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại. Nhã Tịnh vội lau đi giọt nước mắt trên má mình rồi cầm điện thoại lên tay. Đưa mắt nhìn màn hình, sắc mặt cô dần thay đổi. Nhã Tịnh đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh nghe điện thoại.
Khoảng gần 20 phút sau, cô trở lại phòng bệnh. Vào trong thì thấy Yến Như đã có mặt ở đó từ khi nào, nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả là anh đã tỉnh dậy. Nhã Tịnh không kìm nén được cảm xúc mà chạy đến bên anh. Cô mừng rỡ cầm lấy tay anh hỏi han:
- Phong! May quá! Anh tỉnh rồi, anh có biết em lo cho anh lắm không hả?
Đình Phong chau mày nhìn cô với ánh mắt lạ lẫm. Anh vội vàng gỡ tay cô ra khỏi tay mình, ngơ ngác hỏi:
- Cô là ai vậy? Sao cô lại biết tên tôi?