Nhân Tình Của Chồng Là Người Yêu Cũ

Chương 8




Em cứ ngồi như thế cho đến khi trời sáng, chẳng thiết ăn uống cũng chẳng thiết tha làm bất cứ điều gì. Trong đầu chìm vào những suy nghĩ mông lung mà chính em lúc đó cũng chẳng biết làm cách nào để thoát ra được...

Tại sao cái số kiếp con đàn bà nó lại hẩm hiu đến mức như thế? Đàn ông đi ngoại tình Thì là do bị cám dỗ bên ngoài, còn đàn bà nếu có lỡ đi ngoại tình thì chính là loại đàn bà lăng loàn hư hỏng. Cho dù có nói gì đi chăng nữa thì phụ nữ chúng ta đều là những người thiệt thòi nhất.

Em đã nghĩ là nếu người đi ngoại tình hôm đó là em thì chuyện gì sẽ xảy ra? Chắc có lẽ em sẽ bị mang danh tiếng xấu cả đời và cả đời con cái về sau này cũng chẳng thể nào thoát ra được khỏi cái tai tiếng ấy...

Lúc đó em lại nghĩ đến chuyện sẽ ly hôn, em lại nghĩ đến chuyện sẽ không tha thứ cho kẻ bội bạc đó. Dù là em muốn con em có bố như bao nhiêu đứa trẻ khác. Nhưng nếu tha thứ thì em cảm thấy mình thực sự quá ngu ngốc vì không nghĩ cho bản thân mình.

Em cố gắng xua tan đi tất cả những suy nghĩ đó để mình được bình yên dù chỉ là một chút thôi. Đã từ quá lâu rồi em bỏ qua mọi thứ, bỏ qua thanh xuân, bỏ qua thú vui của bản thân để chăm sóc cho gia đình.

Em mang thai để sinh cho gia đình chồng một đứa con nối dõi, Thậm chí còn chẳng để ý gì đến nhan sắc của mình. Em chỉ mong sao cho con mình sinh ra được khỏe mạnh nên bất cứ thứ gì mà người ta nói là bổ em cũng đều ăn hết. Em không sợ sau này sinh con xong mình sẽ tăng cân, không sợ mình sẽ trở nên xấu xí. Nhưng tại sao kết quả em nhận lại lại chát đắng đến như vậy???

Em chợt nghe có tiếng Mẹ chồng cùng với em chồng nữa đang gọi cửa.

- Ngọc ơi, ra mở cửa cho mẹ...

Em vẫn chỉ muốn ở một mình nhưng làm sao có thể không mở cửa cho mẹ chồng được. Em bước ra đi ngang qua cái gương mà giật mình. Em nhìn như một đứa đã chết rồi. Tóc tai bù xù, mặt mũi xanh lét, có chỗ còn trắng bệch. Em cảm tưởng như mình chẳng còn bất cứ một chút sức sống nào, vừa nhìn thấy mẹ chồng em đã òa khóc...

Mẹ nhìn thấy em như thế thì cũng khóc theo, em mẹ liên tục xin lỗi.

- con Nín đi con dâu của mẹ, mẹ xin lỗi vì đã không dậy được dỗ con trai của mình. Lại để nó gây ra những chuyện như thế này, mẹ thực sự xin lỗi con. Đừng khóc nữa, Con phải nghĩ cho con trai của mình chứ.

Em nghĩ cho quá nhiều người vậy rồi ai nghĩ cho em đây? Ai biết được là em phải làm sao để vượt qua những cái sự tổn thương ghê gớm này?

Con trai em sau này khi được sinh ra nếu nó biết bố ngoại tình để mẹ nó phải khóc trong nỗi thất vọng ê chề thì nó sẽ nghĩ như thế nào? Đàn ông có quyền sai, có quyền được đòi hỏi sự tha thứ. Vậy những người phụ nữ luôn luôn phải đứng ở phía sau họ để bất cứ khi nào họ vấp ngã là sẽ đỡ họ dây rồi tha thứ hay sao???

Em khóc, cứ thế khóc khóc vì nghĩ Tủi cho cái thân phận của mình. Khóc vì nghĩ tiếc nuối những năm tháng hết lòng vì chồng, khóc vì bản thân mình bất lực...

Mẹ chồng ôm lấy em, hai mẹ con cứ thế khóc. Con bé em chồng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt như thế thì nó gào thét lên giống như ai đó đã động đến máu điên trong người nó vậy...

- Mẹ với chị có thôi khóc đi không? Lúc này là lúc để cho hai người khóc hay sao? Lúc này chính là để nghĩ đến cách làm sao để trừng trị hai kẻ khốn nạn đó.

- Đó là anh trai mày mà, mày tính làm gì nó đây hả con.

- Mặc dù đó là người thân của chúng ta nhưng không thể nào tha thứ được, mẹ cũng là phụ nữ mẹ có thể để yên hay sao??? Nếu như người hôm nay bị phản bội là mẹ thì mẹ sẽ như thế nào? Con gái mẹ rồi sau này cũng đi lấy chồng, Nếu gặp phải kẻ khốn nạn như thế thì mẹ sẽ nghĩ như thế nào hả mẹ? Mẹ có cũng biết là bây giờ chị dâu đang đau lòng lắm không? Mẹ phải tìm cách làm anh ta tỉnh ra, để cho anh ta nhận ra lỗi sai của mình. Nếu không mẹ từ mặt anh ta đi, đừng để anh ta tiếp tục ở trong căn nhà này nữa....

Em biết những lời nói đó là những lời nói xuất phát từ tấm lòng của đứa em chồng. Nó chưa có chồng nhưng chắc có lẽ nó đang đặt địa vị của nó vào em để mà suy nghĩ. Mẹ chồng em chẳng biết làm gì chỉ biết khóc. Bà có thể làm gì đây? Chẳng lẽ từ mặt đứa con trai duy nhất của mình hay sao? Đánh cũng đánh rồi, Chửi cũng chửi rồi, bây giờ chắc có lẽ bà ấy đang chỉ mong con trai bà ấy có thể tỉnh ngộ ra mà quay đầu lại....

- Mẹ với chị mau nghĩ cách để trừng trị con hồ ly kia đi. Nhất định không được để cho nó được ung dung tự tại như thế. Nó cướp chồng của người này rồi sau này sẽ cướp chồng của người khác mà thôi. Bản thân mình đã đau khổ như thế rồi thì phải tìm cách tiêu diệt đi cái mầm mống khốn khiếp ấy.

Em gạt đi những giọt nước mắt đau đớn mà nói với em chồng.

- chị sẽ không tha cho nó, chị nhất định sẽ để cho nó phải xấu mặt với cả cái xã hội này...

Em gọi điện cho anh thám tử, anh ấy lập tức nghe máy.

- Alo tôi nghe.

- anh đã làm xong việc tôi nhờ chưa???

- Tôi đã làm xong rồi, lát nữa sẽ gửi qua Facebook cho cô.

- Vậy thì tốt, Tôi cảm ơn anh.

Em vừa tắt điện thoại thì mẹ chồng nắm lấy tay em nhìn em bằng đôi mắt tha thiết.

- thuê thám tử như thế này có hết nhiều tiền không con? Nếu như không có tiền thì con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ đưa.

- con có tiền mà mẹ, mẹ không phải lo. Với lại bây giờ mẹ già rồi, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này Mẹ cứ yên tâm để con giải quyết...

- Ngọc à?

- Có chuyện gì vậy hả mẹ???

- nếu như thằng Nam nó biết sai mà sửa chữa thì con có tha thứ cho nó không con???

Hai cái từ tha thứ nó nặng nề lắm, em chẳng muốn nghĩ đến chuyện đó.

- Mẹ Ơi Con Xin Lỗi, chuyện này thực sự con không muốn nghĩ.

- Mẹ hiểu mà, sau này nếu như hai đứa chẳng thể ở được với nhau thì con cũng đừng quên mẹ là mẹ của con nhé...

Em ôm chầm lấy mẹ chồng, bình thường mẹ nói năng cũng chẳng ngọt ngào với em. Nhưng cứ khi đau ốm hay em có chuyện gì là mẹ lại hết lòng.

Sau này cho dù có chuyện gì thì em cũng chẳng bao giờ quên em với mẹ với gia đình chồng đã từng có những ngày tháng yên bình như thế...

Mấy mẹ con đang nói chuyện thì có tiếng mở cổng, em nhìn ra lối phía cổng thì thấy Lão chồng em thất thần đi vào. Vừa nhìn thấy Lão ta là em chỉ muốn băm lão ra làm nhìn mảnh, chỉ muốn cắt bỏ con họa mi hư đốn của lão. Nhưng rồi em lại sợ, em sợ con em phải sinh ra trong tù. Hoặc là khi sinh con ra thì người khác sẽ nuôi nấng còn em sẽ phải chịu tội rồi. Lúc đó nó vừa mất Bố vừa mất mẹ, thế chẳng phải quá đỗi tội nghiệp hay sao???

Nếu chẳng thể ở với nhau thì thôi cứ ly hôn để giải thoát. Em chẳng muốn làm bất cứ điều gì để dính đến luật pháp rồi sau này người khổ nhất chỉ có em và con của em thôi. Và còn cả gia đình em cả đời mang tiếng Ô nhục nữa.

Mẹ chồng vừa nhìn thấy Lão chồng bước vào trong sân thể rút dép ra phi vào người lão.

- thằng kia, mày còn dám vác mặt về đây hay sao? Mày không mau cút đi, cái loại như mày tao không bao giờ công nhận là con của tao nữa...

Lão quỳ xuống sân, quỳ xuống trước mặt mẹ, quỳ xuống trước mặt em, lão vừa nói vừa khóc...

- Mẹ ơi, Ngọc ơi, xin hai người hãy hiểu cho con. Con chỉ là nhất thời sa chân vào Vũng bùn lầy, mọi người có thể nào vì những năm tháng qua mà kéo giúp có lên được hay không???

Tất cả cũng chỉ là ngụy biện hết. Nếu như không muốn thì ai có thể ép được.

Em Không nói gì mà đi vào trong nhà khóa cửa. Bây giờ việc em cần làm không phải là nghe những lời giải thích sáo rỗng ấy, em cần phải trả thù, trả thù kẻ đã làm em tổn thương, trả thù kẻ ra dám ngang nhiên thách thức em.

Em mở Facebook ra thì thấy được đoạn phim. Tất cả địa chỉ của gia đình con hồ ly kia em đã đều nắm rõ. Em lập tức gửi đoạn phim ấy cho bố mẹ nó, cho anh em bạn bè của nó, rồi đăng lên các hội nhóm, tất cả những gì em cần làm Đó chính là yên lặng chờ đợi.

Em còn không quên gửi lên trang chủ của công ty nó để tất cả các nhân viên, ban quản trị giám đốc công ty nó. Để họ sẽ nhìn nhận ra bộ mặt của nó, em muốn nó hiểu được cảm giác đánh mất tất cả là như thế nào....

Cả đêm hôm qua em đã không ngủ, em mặc kệ lão chồng gọi ở bên ngoài, em đóng cửa phòng lại rồi đi ngủ. Chỉ vài tiếng nữa thôi là bộ mặt của con hồ ly kia sẽ lập tức được lên trang nhất tất cả mạng xã hội, tất cả người dân xung quanh khu vực nó ở Đều sẽ biết nó là cái loại khốn kiếp như thế nào...

Sau chuyện này em nhất định sẽ đến gặp nó, em nhất định sẽ hỏi nó là nó cảm thấy đau đớn, có cảm thấy tổn thương hay không? Cơn mệt mỏi kéo đến, em từ từ chìm vào giấc ngủ, em không thể nào chết được, Em không thể nào vì bọn chúng mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe của em và con được, nhất định em sẽ không để cho chúng nó được mãn nguyện...

Chẳng biết em đã ngủ được bao lâu, em chỉ giật mình khi bên ngoài có tiếng la hét, có tiếng gào khóc giống như xung quanh đây có ai đó vừa mới chết vậy...

Em vội vã mở cửa phòng bước ra ngoài thì thấy con hồ ly kia đang đứng ở trước cổng nhà em, hai mắt nó sưng húp, nó trợn mắt nhìn em, ánh mắt ấy khiến em có chút ám ảnh.

Vừa nhìn thấy em nó đã gào thét lên.

- Tại sao mày có thể đối xử với tao như vậy, tao đã cướp được chồng mày đâu? Tại sao mày lại ép tao vào đường cùng như thế này. Tao phải chết thì mày mới hả Dạ đúng không???

Ai mới là người ép Ai đây? Ai mới là người dồn ai vào bước đường cùng đây. Nếu như nó không thách thức em thì em có làm như thế không? Tại sao nó nói ra những lời này mà nó lại không biết nghĩ???