Chuyện là hai ngày trước mẹ con cô đã có mặt tại thành phố A. Hôm nay, khi hai mẹ con cô đi chơi ở một khu vui chơi thì tiện thể vào một nhà hàng gần đó để ăn trưa. Ăn xong, cô dặn con bé ngồi yên một chỗ đợi cô, cô đi nhà vệ sinh một lát sẽ lập tức quay lại.
Vậy mà khi từ nhà vệ sinh đi ra. Cô thấy ở đằng xa con cô đang nói chuyện với ba người đàn ông. Trong số họ có một người khụy gối xuống để nói chuyện với bé.
Cô vội vàng đi tới, cô lo con bé lại gây ra chuyện gì rồi cũng nên. Tính con bé hoạt bát, nghịch ngợm.
Khi chưa nhìn rõ mặt đối phương, cô đã cất lời "Xin lỗi, con gái tôi nó nghịch...". Còn chưa kịp nói ra một câu hoàn chỉnh, cô sững người khi nhìn thấy anh. Ha, Trái Đất thật tròn, giữa thành phố rộng lớn này vẫn có thể gặp được anh.
Cô chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng ôm con gái, úp mặt nó vào ngực cô, không thể để cho người đàn ông kia gặp nó. Định ôm con chạy khỏi chỗ này, cô vừa xoay người định đi. Từ đằng sau, một giọng nói rất quen thuộc mà hơn bốn năm cô chưa được nghe
"Ngọc Nhi, bốn năm nay em ổn chứ?"
Trái tim ngỡ đã hóa đá từ bốn năm trước, vừa nhìn thấy anh thì nó lại đập. Nhưng mà đau, rất đau. Lồng ngực đau như muốn vỡ tung.
Cô không quay lại nhìn anh, lưng vẫn còn hướng về phía anh. Cô trả lời "Em ổn"
Nếu cô nói rằng: Bốn năm qua, em không ổn, không ổn dù chỉ một chút. Nhìn con em lại nhớ đến anh. Một mình nuôi con rất vất vả... Liệu rằng có tác dụng gì không?
Không. Có lẽ là sẽ không có tác dụng gì với anh cả. Bởi đây là kết cục mà cô tự chọn.
Anh đã từng tìm kiếm cô nhưng vô ích, không ngờ rằng sẽ gặp lại nhau trong trường hợp như thế này. Nếu ông trời đã cho anh thêm một cơ hội, anh nhất định sẽ nắm bắt tốt cơ hội này.
"Đứa bé..."
"Con của em" Cũng là con của anh!
Cô không biết anh muốn nói gì nhưng đây là con của riêng cô. Anh không có quyền.
Nghe ra lời lẽ đầy vẻ đề phòng của cô, tim anh nhói đau. Hiểu lầm giữa hai người, quá sâu sắc.
"Em đã lập gia đình chưa?"
"Một kẻ đã từng làm nhân tình của anh, còn có một đứa con. Anh nghĩ, có người muốn lấy về làm vợ sao?"