Chương 99: Loạn đấu
Thấy đám bọ ngựa lao lên, cả bọn co rút cơ mặt, chỉ có thể tiếp tục dựa lưng ba mặt mà phòng thủ cho nhau.
Trong cả ba người, Hữu Dũng là kẻ chật vật nhất, gã đã gãy một tay, chỉ có thể cật lực phòng thủ. Nhưng nhờ một nguyên nhân nào đấy, phía gã lại có khá ít bọ ngựa vây công.
Hình thể của chúng tương đối, nhất là phần bụng bè như hình cái thuyền, thành thử chiếm một diện tích không nhỏ. Chúng chen chúc nhau mà xông lên lại vướng chân vướng tay, nhờ thế mà tạo thành cục diện có lợi cho cả đám.
Dẫu thế càng to thì thủ càng khỏe, đâm mấy cái cũng chẳng ăn thua, qua một khắc cả đám đã có phần yếu thế.
Hàn Tông tránh khỏi càng răng cưa thì lại bị một chân nó đâm xuyên qua vai, hắn cố chịu đau phản kích một xiên về phía miệng con vật. Bàn tay kia vung lưỡi liềm cắt phăng cái đốt chân nó đi, lại ngay lúc đó bị một càng khác đâm sượt qua đỉnh đầu.
Hán Tử Tàu cũng chật vật chẳng kém, mũi tên từ bao tay có hạn, phóng được mấy lần thì hết tên. Thanh kiếm của y cũng nhuốm đầy máu xanh, thân hình phiêu đãng khi nãy giờ chỉ như thằng c·hết trôi.
Nếu cứ tiếp tục chỉ một lát nữa đuối sức, cả đám sẽ thành mồi ngon trong miệng chúng. Trong lúc tình thế nguy nan, Hàn Tông nhớ ra lọ thuốc độc khi nãy, hắn không do dự mà móc ra.
Vừa kịp mở lắp, hắn vội vàng tránh thoát một kích của con vật, bàn tay vẩy lọ thuốc thành một vòng cung.
Độc tỏa lan ra, vô số bọ ngựa rú lên, chúng loạng choạng rồi tự chém g·iết lẫn nhau như phát điên.
Lúc này Hàn Tông mới có cơ hội quay sang, hắn không chút do dự hét với Hán Tử Tàu:
"Sư huynh có cách nào thì mau dùng đi."
Vừa nãy tình hình không có thời gian nói chuyện nhiều, hắn chỉ nhận ra y đã có thêm vài món đồ khác. Túi càn khôn không thể sử dụng, vậy y móc từ đâu ra? Hàn Tông nghĩ nhất định là y còn có thứ giấu diếm, có lẽ đây cũng là nguyên nhân khi trước y chọn đi một mình.
Cũng lúc này Hàn Tông nhận ra cánh tay trái của mình nổi lên mần đỏ, chợt nhớ ra là khi nãy đứng ngược gió. Hắn vội vàng móc ra một lọ khác tưới lên mấy chỗ hở trên người, đề phòng độc tính.
"Mẹ kiếp làm gì có, có ta đã móc ra rồi. Hữu Dũng, ngươi có đồ gì không?."
Y vừa bị một càng răng cưa sượt qua má trái, da thịt tước theo để lộ cả hàm răng, dẫu vậy cũng chẳng có thời gian mà rên la.
Hàn Tông vừa kịp lướt qua Hữu Dũng lại chợt khựng, bởi vì phía của gã có rất ít bọ ngựa vây đánh. Hắn vội vàng hỏi ngay:
"Dũng sư huynh, sao phía huynh ít bị t·ấn c·ông thế? Huynh có cách gì sao?."
Vừa nói xong tiếng gió lạnh phía sau ập tới, Hàn Tông chẳng kịp nhìn thêm vội vã quay đầu chống đỡ. Hữu Dũng ở trước nghe vậy gầm lên:
"Cách gì? Con mẹ nó, ta làm rơi cả túi càn khôn rồi, trên người còn cái quần què gì nữa đâu."
Tiếng binh khí v·a c·hạm bên tai, gã nghe tiếng được tiếng mất trả lời loạn cả lên. Miệng thì nói vậy nhưng gã cũng lấy làm thắc mắc, đám bọ ngựa này chúng vừa đánh lại vừa như đang thăm dò.
Mãn Hạn Từ ở đằng xa quan sát cười toe toét, đây là cái giá phải trả cho việc làm hỏng kế hoạch của gã. Nhưng mà chưa mừng được bao lâu, một bóng đen mờ lờ lướt qua dưới chân làm gã giật thót mà ngẩng đầu.
Chỉ thấy một con chim to, sải cánh dài tới tám mét đang lướt không mà bay, nó lượn mấy vòng rồi lao xuống. Ánh mắt gã không khỏi tợn lên, đây là một con chim sẻ mỏ ưng, thiên địch của bọ ngựa.
Con bọ ngựa màu xám nhận ra động tĩnh, nó nhanh chóng ré lên một tiếng cảnh báo rồi tìm đường chạy.
Cũng lúc này một tiếng quác như vang vọng rừng cây, đánh thức nơi hoang dã đang tanh mùi máu. Ba người cùng đám bọ ngựa đương lúc chiến đấu liền nhìn thấy một cảnh hãi hùng kh·iếp vía.
Từng con chim sẻ, chúng lao xuống rồi quắp lấy một con bọ ngựa lao đi, đám Hàn Tông sững sờ, còn bọ ngựa bỏ chạy dáo dác. Nhưng cuộc vui cũng chóng tàn, Hán Tử Tàu bị một con chim sẻ vồ tới, y vội nhanh chân mà né kịp để nó vồ hụt.
Tiếp đến là Hàn Tông, dù cũng né được nhưng mà lại bị móng nó cào cho rách áo, còn may là lưng có miếng vỏ rết.
Tiếng chim kêu, tiếng bọ ngựa hoảng loạn, tiếng đất đá văng tung tóe, càng làm lên một khung cảnh hỗn loạn. Thế trận càng thêm rối rắm, lúc này cả bọn chỉ biết vừa chạy vừa né. Né đòn của bọ ngựa, né cái vồ của chim sẻ.
Chỉ có Hữu Dũng vẫn vô sự, gã chạy tới đâu cũng chẳng có con nào để ý, hai người nhìn thấy lại càng lấy làm lạ. Hàn Tông lạ hơn, rồi hắn giật mình nhớ lại lúc nãy, chính là lúc hắn cùng gã thử nghiệm thuốc.
Về mặt tưởng tượng thì hắn phân tích rất nhanh, khi nãy cùng gã lội qua con suối, bụi bẩn cũng đã trôi đi. Trên người gã không có mang thứ gì, vậy thì chỉ có hai phương án. Một là gã đang nói dối, còn lại chính là bình thuốc mà hắn rắc lên người gã.
Càng nghĩ Hàn Tông lại càng nghĩ về bên thứ hai nhiều hơn, Hữu Dũng nóng tính hay bộp chộp. Phần tính cách không giống với đám chuyên dùng thủ đoạn, mặc dù không thể nhìn mặt bắt hình dong.
Nhưng mà thời gian không cho phép phân tích thêm, hắn chỉ có thể thử. Nhìn biểu hiện từ lúc thử thuốc tới giờ của gã, có vẻ lọ thuốc kia cũng không gây ảnh hưởng gì.
Hắn lại bị một móng vuốt sượt qua vai, loạng choạng ngã thêm một vòng. Dùng chưa chắc đ·ã c·hết, không dùng mới c·hết, nghĩ như thế Hàn Tông bóp luôn lọ thuốc còn lại ra tưới hết lên người.
Xong xuôi hắn co chân chạy về một hướng, quả nhiên có vẻ thuốc có tác dụng, hắn không còn bị đàn chim công kích nữa. Chim sẻ mỏ ưng vốn là thiên địch của bọ ngựa, lọ này chắc mẩm có tác dụng như là mùi của đồng loại.
Một bên nhận ra đồng loại, một bên gặp khắc tinh, Hàn Tông cứ như vậy mà chạy thoát khỏi một kiếp.
Chạy được vài dặm, hắn thấm mệt mới dựa vào thân cây mà thở dốc, ánh mắt nhìn về nơi đó. Những hàng cây Huyết Tùng Mộc cao tới trăm trượng, phía dưới từng tán lá xanh. Thêm một chút sương mờ sớm mai, cùng tiếng chim hót véo von, chúng như một bức tranh đẹp của tự nhiên.
Nhưng cái đẹp xưa nay lại luôn ẩn giấu những điều nguy hiểm, có thử một lần mới biết ra sao.
Băng bó lại một chút v·ết t·hương, không có thuốc hắn chỉ đành nhai chút lá dại đắp rồi buộc tạm.
Khi nãy vội quá hắn chẳng lấy được cái gì, có mỗi cái chân của con bọ ngựa còn dính trên vai, hắn nhặt lên mà ăn tạm.
Rắc… rắc…
"Không dính máu thì vị cũng không tệ lắm…"
Vừa nhai phần thịt bên trong hắn vừa đánh giá, ánh mắt nhìn về bốn phía. Nơi này cây cối đã thưa đi khá nhiều, nhưng nhìn cũng không thấy được quá xa.
Nhớ lại mảnh bản đồ bị mất, hắn bấy giờ mới nhận ra là bị lạc mất phương hướng rồi. Còn đang chăm chú quan sát, hắn bỗng đứng yên bất động, miệng đang nhai cũng chẳng nhai nổi nữa.
Trên một cành cây xa cách hơn trăm mét, một con chim to lù lù đậu ở đó. Nó có bộ lông giống màu vỏ cây, không chú ý thật sẽ không nhận ra. Cũng thật may cho Hàn Tông, đôi mắt nó nhắm lại hình như là đang ngủ.
Tim đập thình thịch, bước chân hắn nhẹ nhàng hết sức đi về một phía khác, lòng thầm than là còn may. Hắn cứ nhẹ nhàng như vậy mà đi, bước chân không hề phát ra tiếng động. Qua thêm khoảng một trăm mét, cảm giác đã an toàn phần nào thì bất ngờ chỗ bàn tay hắn chạm phải thứ mềm mềm ấm ấm.
Theo bản năng hắn rụt tay về rồi đưa mắt nhìn sang, ánh mắt trợn lên khi phát hiện ra thứ mình vừa chạm không phải là thân cây. Đây rõ ràng là một con tắc kè đang ngụy trang, nó hình dáng như một con cá sấu nhỏ tầm một mét.
Có vẻ như đang ngủ lại bị kẻ nào đó đánh thức, nó mở to đôi mắt lạnh lẽo về phía kẻ địch rồi chồm tới. Hàn Tông bất ngờ bị nó cuốn lấy cổ, hắn ôm được đầu nó thì theo đà ngã ra.
Vậy là một người một thú lại quần ẩu với nhau trên đất, khi mà hắn vừa tóm chặt được con vật thì chợt nhớ ra gì đó. Hàn Tông quay đầu nhìn lại, cổ họng đánh ực một tiếng, khóe môi co giật.
Con chim kia đã mở mắt, đôi mắt to tròn cùng cái mỏ quặp, một viền lông bạc hình tròn trên đầu. Hàn Tông chửi một tiếng rồi bắt đầu co cẳng chạy, rất rõ ràng đây là một con chim lợn, nói đúng hơn là cú mèo.
Với sải cánh hai chục mét, thể hình to bự cùng đôi vuốt sắc to khỏe, dù có là dã thú Hàn Tông chắc chắn cũng không phải là đối thủ của nó. Khi con vật nhìn thấy hắn, nó bắt đầu thả người xuống rồi đập cánh lao đi.
Hàn Tông ở đằng trước, hai tay túm chặt con tắc kè, chân thì sải bước chạy phăng phăng. Dẫu vậy hắn cũng biết nếu không có cách nào đó, ước chừng chỉ nửa khắc là con chim lợn này đuổi kịp.
Thể hình nó to, hắn cố ý chạy qua những nơi nhiều cây cối, nhưng mà không như hắn dự tưởng. Con cú mèo này tung sải cánh chắc khỏe, nó đánh bật những thân cây nhỏ đuổi theo sát sau.
Chạy bạt mạng đến một gốc cây to, hắn lắc mình tránh né cú vồ của con chim…
Rắc… Rắc…
Vồ hụt con mồi, hai móng vuốt nó cào trúng thân cây. Chỉ thấy thân cây mất một mảng lớn, vô số đất đá cùng vỏ khô bay bụi mù mịt.
Hàn Tông mặc dù đã né sát vẫn bị nó cào rách một miếng, cái vỏ rết còn lại thế là hỏng nốt, con tắc kè cũng đứt làm đôi.
Hắn nhanh tay quăng thân trên con tắc kè vào mặt con chim, bản thân lại tiếp tục lần chỗ mà chạy.
…