Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Thường

Chương 96: Kịch chiến




Chương 96: Kịch chiến

Bầu trời lung linh, ánh trăng tỏa chiếu, quang cảnh xung quanh chỗ sáng chỗ tối, chỗ lại mờ mịt không rõ.

Hàn Tông lúc này còn đang cố chạy về phía trước, trong ánh mắt hắn đã xuất hiện một hàng cây cao lớn. Lòng thầm ước chừng chỉ còn cách một hai dặm nữa thôi, sải chân hắn không khỏi nhanh hơn.

Chạy được thêm một đoạn, chợt có tiếng ve kêu, hắn dừng lại nghe ngóng hướng phát ra xong cũng chẳng quan tâm mà chạy tiếp.

Vụttt… Vụt… vù..

Từ sau mấy mũi tên nhọn đen bóng bắn tới, Hàn Tông nghe tiếng gió vội vàng lách người né tránh. Hắn vừa né được một lần, lại có một mũi tên hướng khác vụt tới khiến hắn không kịp phản ứng.

Mũi tên lao tới đâm vào lưng hắn rồi bắn ra văng đi, vì lực quá mạnh Hàn Tông loạng choạng lộn về trước một vòng. Hắn lại vụt dậy thuận theo đà mà co cẳng chạy, khi nãy thật may là trúng vào vỏ giáp.

Hàn Tông âm thầm cảm thán, không nhờ hai cái miếng vỏ rết này, chắc là lại thủng ruột rồi. Hắn cũng không có ý định quay lại phản kích, căn bản là so về ẩn nấp không cùng đẳng cấp.

Hàn Tông dựa vào căn cơ có thể khỏe hơn, kỹ năng chiến đấu tốt nhưng ở hoàn cảnh không rõ tình hình này, không nhìn thấy ma nào thì đánh đấm kiểu gì?

Hàn Tông đang chạy đột ngột dừng lại, hắn vội vàng lâm vào thủ thế, cánh tay trái da gà đã nổi rần rần. Hắn cảm giác có một đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn mình, lại tựa như không nhìn. Cảm giác rất khó diễn tả thành lời, chỉ có thể nói đó không phải cảm giác khi bị người khác nhìn.

Giữa lúc đó một con vật dài hơn gang tay bay tới, hắn định vung lưỡi kiếm chém nhưng rồi ngừng lại. Con vật bay qua trước mặt rồi hạ xuống một gốc cây gần cách hắn ba mét đào bới.

Ánh trăng chiếu rõ Hàn Tông nhận ra đây là một con khá giống loài ve sầu, chỉ là sinh vật cấp thấp. Nhưng hắn lại mở to mắt lên, bởi con ve này đào lên một thứ…

Giữa miệng ốc sên có một trùm dễ, cả chiếc vỏ xoắn hoa văn màu sẫm, trên đỉnh vỏ một cây nấm nhỏ màu cam xòe ra, là Diên Niên Linh Chi.

Giữa lúc con ve đang ăn, dị biến lại phát sinh, hai chiếc càng răng cưa từ sau thân cây chụp tới.



Nó gập lại làm con ve đứt thành ba khúc, Hàn Tông giật mình lùi về, ánh trăng lộ rõ h·ung t·hủ. Nó cao bốn thước, cặp càng to như chân người, thân mảnh bụng to, đỉnh đầu hai cái râu dài. Miệng nó há ra răng đen ngòm va vào nhau vang lên kèn kẹt, nó đưa cặp mắt xám tro về phía Hàn Tông.

"Bọ… Ngựa à?"

Hàn Tông lùi chậm lại vài bước, đôi mắt này chính là thứ vừa nãy khiến hắn thảng thốt. Mà con vật lúc này cũng nhắm hướng Hàn Tông từ từ tiến lại, cặp càng răng cưa mở ra hết cỡ.

Sau một khắc ngây ra, khi bình tâm lại hắn có chút nhẹ nhõm hơn, đây chỉ là dã thú bình thường, chỉ là loại hơi to xác tí thôi.

Hắn bất ngờ là bởi nhầm đặc tính t·ấn c·ông của loài này với cùng loại ở địa cầu, tốc độ hai cái càng của nó là thứ không thể lường nổi đâu.

Nếu mà giống nhau lại tương quan kích thước, Hàn Tông chẳng thà t·ự t·ử còn hơn là đánh nhau với nó. Nhưng con này thì không quá nhanh như vậy, đây cũng là may mắn trong bất hạnh rồi.

Dẫu thế, thân đang chạy trốn lại gặp phải nó đúng là tình cảnh éo le, trăm mối khổ sở. Tay hắn lăm lăm cầm cây lưỡi kiếm, bước chân vẫn chậm chạp lùi lại, ánh mắt và đôi tai căng ra quan sát.

Hắn biết rằng đám người kia hẳn là đang quan sát xung quanh, càng phải đề phòng ra tay đánh lén.

Bất thình lình con vật xà tới tung chiêu, Hàn Tông lựa thế ước chừng tránh sang, vẫn bị cào một phát dọc bả vai xuống cánh tay trái. Hắn đã chuẩn bị, tay phải chọc lưỡi kiếm về phía nách dưới càng, một dòng máu xanh lục phun ra. Con vật kêu lên, nó vỗ cánh đập Hàn Tông lộn cổ về sau hai vòng.

Giác quan cho nó biết nguy hiểm trước mắt, còn cả rình rập quanh đây, bản năng thúc giục, nó vội vã tung cánh bay đi.

Hàn Tông mò dậy, cánh tay chỉ rỉ chút máu, thầm than còn may là vận dụng khả năng quan sát tốt. Hắn nhìn về phía con ve nằm đấy, miệng nó còn đang cắn dở nửa miếng Diên Niên Linh Chi.

Hàn Tông định tới lấy nhặt thì phía sau có tiếng bước chân, hắn quay lại thủ thế, lòng thắc mắc đám này không ẩn nấp nữa sao?.



Chỉ thấy một nữ nhân béo tròn béo trục bước ra, một tay cầm lưỡi liềm móc, một tay cầm chùy nhọn.

Theo sau cô ta còn có ba kẻ khác, người nào cũng ăn mặc quái đản như vậy, nhưng Hàn Tông nào dám coi thường. Chỉ thấy bốn kẻ nhìn hắn, cánh tay trái đưa lên ngực vỗ vỗ mấy cái. Song cả đám quay người chổng mông về phía hắn, cô ta vì béo quá nên tư thế có chút…

Hàn Tông nhìn tình cảnh vừa giật mình lại càng khó hiểu, không biết đây là ý gì. Cuối cùng thấy ba kẻ kia lùi lại đứng đó, còn ả ta tiến lên hai bước nói với hắn mấy câu, xong rồi làm động tác thủ thế.

Hàn Tông mặc dù không hiểu ả ta nói gì, song nhìn bộ dáng hẳn là muốn tự thân thách đấu rồi. Điều này khiến hắn bất ngờ, cũng khiến hắn tăng thêm cảnh giác, có thể bọn chúng chuyển đổi cách săn mồi chẳng?

Còn đang nghĩ ả ta quăng chiếc liềm câu về phía hắn, bàn chân cũng sải bước lao tới vung chùy t·ấn c·ông.

Hàn Tông gập người xuống tránh né, hắn lăn thêm một vòng né cái đập của ả ta. Vừa vững hai chân, hắn xiên luôn một phát về phía ả, nữ nhân này béo mà cũng nhanh nhẹn gớm, thu chùy về đón đỡ.

Hắn cậy mình căn cơ tu giả khỏe hơn, định dùng sức tì mạnh lưỡi kiếm vào ả ta, song dường như không thấy nhúc nhích. Vừa đang khó hiểu, tiếng gió sau ập tới hắn nhanh chân lăn sang bên tránh đi.

Cái liềm móc của cô ta hắn đương nhiên đã chú ý, dựa vào hiểu biết kiếp trước chỉ là giống trò boomerang mà thôi. Vừa né xong hắn lại lao lên t·ấn c·ông, Hàn Tông muốn dựa vào sức khỏe để đánh nhanh rút gọn.

Nào ngờ qua mấy chiêu, hắn phát hiện ra cô ta cũng không có quá yếu, đôi lúc ghì nhau không hề kém cạnh chút nào. Điều này làm hắn thắc mắc, vốn dĩ đôi công so về sức, chẳng kẻ phàm nào bằng được với căn cơ tu giả.

Nhưng hắn nào biết rằng, đám thổ dân này vốn dĩ đều là dùng thịt dã thú cùng yêu thú sa bẫy làm thức ăn hàng ngày. Ăn thịt uống xương từ bé như thế, lại sống trong môi trường khắc nghiệt, một đống này đứa nào mà chẳng khỏe như trâu húc mả.

Minh chứng cho điều này chính là Hàn Tông vừa bị một cước của ả ta sút cho lăn lộn mấy vòng. Ánh mắt hắn tràn đầy hồ nghi, bàn tay xoa xoa nơi mạn sườn, thật may là không gãy cái xương nào.

Hàn Tông thâm trầm, hắn chuyển sang thế phòng thủ phản công, đã không thể giải quyết nhanh chóng chỉ có chờ cơ hội ra sát chiêu thôi. Chỉ thấy ả ta vung lưỡi liềm về phía hắn, cái chùy nhọn lại đập tới tiếp.

Hắn vung lưỡi kiếm đỡ lựa đà, cổ chân xoay nửa vòng tránh qua áp sát. Bàn tay kia thủ sẵn vật hình dao găm đâm từ dưới lên, m·ũi d·ao xiên thẳng vào bắp tay ả ta.

"Aaaa…"



Ả ta rống lên lựa sức hất Hàn Tông về trước, đúng lúc chiếc lưỡi liềm quay lại. Hàn Tông cúi xuống cho lưỡi liềm bay qua đầu, hắn lựa đà phóng tới, giơ lưỡi kiếm thẳng cổ họng ả mà xuất một kích.

Một tay cầm chùy, một tay bị con dao của hắn đâm qua xương bắp còn dính tại đó, coi như đã phế. Chiếc lưỡi liềm quay về, ả ta chẳng thể dùng tay bắt lấy, chỉ né sang bên cho lưỡi liềm bay về sau.

Cùng lúc lưỡi kiếm của hắn vụt tới, ả đang đà né chỉ có thể vung chùy đẩy ra. Điểm yếu của người béo như ả chính ở hai chân, hắn xoay ngược người lại, bàn chân quét về mắt cá của ả giáng một cú…

Oành…

Ả ta mất đà ngã nghiêng xuống đất, cùng lúc này lưỡi kiếm lao tới xuyên qua cổ họng ả. Lưỡi kiếm rút ra máu tươi phun xối xả, máu phun cả lên miệng xộc hẳn ra ngoài, ả ta không kịp kêu đã trừng mắt tắt thở.

Hàn Tông cũng không dừng lại động tác, một tay hắn bắt lấy cái lưỡi liềm đang bay trở lại. Tay kia tóm lấy chiếc túi đeo bên hông của ả, hắn quay người cầm lưỡi kiếm chạy vụt đi.

Diễn biến quá nhanh, ba kẻ phía sau giờ mới kịp phản ứng, chúng chạy tới vây quanh ả ta. Hàn Tông bấy giờ đã cách đó một đoạn rồi, hắn lại nhằm hướng kia mà chạy tiếp.

Lòng thầm nhủ may mắn, bọn chúng nếu mà xông lên cả, hắn chắc chắn thua. Mặc dù sức ả ta chiến đấu cao hơn tưởng tượng của hắn nhưng so ra thì vẫn kém. Hắn được luyện tập chiến đấu bài bản, ả chỉ là lối đánh theo bản năng, dựa vào sức khoẻ.

Dùng đi dùng lại, mãi thì hắn cũng quen, cũng bắt được bài thôi. Nếu như cả đám vẫn còn giữ lối đánh ẩn nấp du kích, kẻ chật vật lúc này chính là hắn, Hàn Tông cũng không hiểu tại sao.

Hắn vừa băng qua cánh rừng nhỏ, phía trước đã tới, lòng không khỏi vui mừng. Cách trước mắt trăm mét một dòng suối nhỏ róc rách, đang chạy đột nhiên có thứ như dây rợ quấn chặt vào chân.

Hắn cúi xuống thì nhận ra là một vòng dây thừng, chúng cuộn chặt lấy chân hắn rồi kéo đi. Hàn Tông ngã ngửa xuống đất bị kéo đi như lợn, cánh tay đập phải hòn đá làm rơi mất lưỡi kiếm.

Đoạn dây thừng này kéo hắn thẳng lên cách mặt đất hai chục mét, phía dưới để lộ cái hố to chừng hơn một trượng vuông, toàn là chông nhọn.

Hắn cố gắng gập người tóm lấy sợi dây, đúng lúc này thì phựt một tiếng, dây thừng đất phăng, cả người hắn rơi xuống….