Chương 9: Tư Chất và Linh Căn
"Ngoại trừ là danh gia vọng tộc nhất đại, Nguyễn sư điệt cũng là đệ tử Tru Thiên Môn ta. Là một trong những hạt giống tốt, chỉ cần bồi dưỡng sau này tiền đồ chính là bất khả hạn lượng. Mà Hàn Phong sư điệt cũng là nhân tài tương lai tông ta, nên trưởng môn liền cử ta đích thân tới đây chúc mừng mối lương duyên."
Chu hộ pháp ở một bên phụ hoạ.
"Đa tạ hảo ý tông môn chư vị, Ta Hàn Thanh Đại thay mặt Hàn gia chính thức nhận mối hôn sự này của Nguyễn gia."
Hàn Thanh Đại đứng dậy chắp tay với Chu hộ pháp và Nguyễn trưởng lão.
Y hiểu rằng, Tru Thiên Môn làm vậy đều là vì sự tình Hàn Phong. Người ta cho ngươi mặt mũi, đứng trước quyền thế ngươi không thể không nhận.
Người được lợi lớn nhất trong chuyện này là Hàn gia, nhưng bọn họ đều hiểu. Chỉ cần Hàn Phong trưởng thành đạt thành tựu như lời Thanh Khư đạo trưởng gieo quẻ, liền là cả ba nhà được lợi.
Bọn họ đang đặt cược, vật đặt cược là Hàn Phong, thất bại chỉ có Hàn gia lỗ mà bọn họ chẳng mất gì.
Đối với tông môn, những thiên tài mầm mống có thể trưởng thành là rất ít, ra ngoài kinh lịch m·ất m·ạng cũng là bình thường.
Mất đi thêm một cái cũng là không sao, đối với khảo hạch thu đệ tử của tông môn, mầm mống tốt vẫn là thường xuyên có.
Đối với Nguyễn gia cũng vậy, tiểu thư gả đúng thiên kiêu chính là nhìn xa trông rộng, mà không đúng liền đổi cái khác, đây chỉ là hôn ước mà thôi.
Thất bại chỉ có Hàn gia chịu thiệt, nhưng Hàn gia vẫn là muốn túm vào cái váy này.
Hôn sự một khi được công bố, vô số chuyện tai ương lớn bé của Hàn gia sẽ được giải quyết dễ dàng, việc mở rộng sản nghiệp lại càng tăng.
Đợi đến khi hạ cuộc, Hàn Phong dù không phải thiên tài, Hàn gia vẫn lãi, không có lỗ.
Bởi vậy Hàn gia mong còn không kịp, lấy đâu ra mà buồn. Thất bại, người buồn chỉ có cha con Hàn Thanh Đại mà thôi.
Trong khi Hàn gia đang trên dưới vui mừng, tại góc tiền viện bỏ hoang, có một tên nhóc đang dùng tay không bới từng miếng đất lên thành hố.
Bàn tay nhỏ nhắn của hắn đã xước bật máu nhiều chỗ, hắn vẫn một mặt đào bới không quan tâm.
Qua thêm nửa giờ, hắn mới đào gọi là tương đối xong.
Hắn cố sức đưa t·hi t·hể phụ nhân xuống dưới, nhìn kỹ khuôn mặt hiền hậu kia thật lâu...
Qua hồi lâu, hắn nhắm mắt, bàn tay từ từ vùi đất lên. Khuôn mặt lem luốc dính máu đã khô, lại chảy dài những giọt nước.
Không có bia mộ, hắn chỉ có thể lấy tạm một mảnh gỗ dựng trước tấm mộ. Hắn quỳ xuống nhìn rất lâu vào đấy.
Hắn hối hận, thật sự rất hối hận, chính là hắn đã hại c·hết Vương thẩm.
Là hắn hận bản thân hắn không có thực lực đã nghĩ đến hạnh phúc cao xa, một phút bất cẩn cả đời hối hận.
Mọi uỷ khuất, thù hận len lỏi trong tâm trí hắn, hắn muốn trở lên mạnh hơn, hắn muốn báo thù.
Dập đầu ba cái trước bia mộ Vương thẩm, hắn quệt nước mắt đứng dậy ra trước hiên nhà, đưa nhìn trời cao xa xăm.
Cảnh chiều tà chiếu đỏ rực một mảnh góc trời, quang cảnh đẹp nhất là lúc bình minh, buồn nhất lại là cảnh hoàng hôn này.
Dạo gần đây mỗi lần ra sân ngồi hóng gió, có mấy lần hắn nhắm mắt ngân nga vài lời hát. Loại cảm giác nhàn nhã này hắn rất thích.
Cũng có một số lần như vậy hắn cảm thấy người mình khoan khoái thư sướng, như hoà vào thiên nhiên. Khi đó hắn cũng không quá để ý.
Chỉ đến trước tối qua, hắn có đọc quyển Sơ Lược Tu Giả lần trước cầm ở sạp quán đem về.
Hắn đọc qua vài lượt, mới trầm ngâm suy nghĩ. Trong đó mấy trang đầu là sơ lược về tu giả trong thế gian này, mà mấy trang sau là những cảnh giới, giới thiệu cơ bản phân loại hình thành linh căn của tu giả.
Linh căn trong tu giả được chia theo ngũ hành thuộc tính, còn tư chất lại được phân chia thành Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Phàm.
Trẻ con bình thường khi tới mười tuổi, xương cốt kinh mạch đã đủ cứng cáp sẽ hình thành tư chất.
Mà tư chất là điều kiện để mở ra tu hành, một số người mang thai ăn dị bảo, bí dược có thể sinh ra hài tử có xác suất mở ra tư chất lớn hơn.
Thậm chí rất sớm, trong sách từng ghi nhận, thời thượng cổ từng có trẻ con sáu tuổi đã hình thành tư chất, mở ra linh căn, bắt đầu tu hành.
Tư chất Phàm chính là người phàm, là kinh mạch bình thường, chỉ có thể cả đời làm phàm nhân mà thôi. Có học mấy chiêu giang hồ luyện tập thể lực sẽ khoẻ hơn phàm nhân bình thường, thậm chí cao nhất cũng chỉ so được với tu giả Luyện Khí .
Tuy vậy, phàm nhân đôi khi cũng có những bộ phận dị biến mà tu giả khao khát, dẫu thế xác xuất cực ít.
Tư chất Hoàng phẩm chính là đại bộ phận tu giả, là phẩm cấp tu giả thấp nhất. Cho dù cố gắng, thành tựu cao nhất cũng chỉ tới Hợp Linh cảnh.
Tư chất Huyền phẩm khá hiếm, ngàn tu giả mới có một. Thành tựu sau này đạt tới Vương cảnh Hoàng cảnh, là thực lực chính thức của tông môn
Tư chất Địa cấp chính là trong vài vạn tu giả có một, đạt tới Thần cảnh, cũng là căn cơ sâu xa của tông môn lớn.
Thiên phẩm, long phượng nhân giả, quả thật rất hiếm có.
Tư chất cao, hấp thu thiên địa linh khí sẽ là càng nhanh, bởi vậy cái gọi thiên tài chính là so tư chất.
Linh căn lại có Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ, dị biến thì có Phong, Băng, Lôi.
Mà thường những kẻ có linh căn dị biến, tư chất là cực cao. Loại tồn tại cực hiếm này, còn quý hơn cả mấy kẻ Thiên phẩm.
Tư chất giống như phẩm cấp kinh mạch, cao hơn tư chất còn có thể chất. Ví như Âm Linh thể, Dương Linh thể, Âm Dương Linh Thể, Tiên Thiên Thể….
Cũng dễ hiểu, bởi một số loại công pháp, tâm pháp cần có thể chất đặc thù mới luyện được.
Hàn Tông ngẫm nghĩ vậy là những thứ trong thế gian này, cũng thật trùng hợp phần lớn với truyện tiên hiệp mà hắn đọc ở địa cầu. Như vậy hẳn là có thể áp dụng mấy thứ kiến thức, mà lúc rảnh rỗi ngồi đọc ngẫm nghĩ ở kiếp trước rồi.
"Ta hiểu được, tư chất ở thế gian này được đánh giá qua độ dày rộng của kinh mạch tới đan cầu khí hải.
Nếu ví linh khí như nước, vậy thì đan cầu khí hải là thùng đựng nước, còn cảnh giới tăng lên chính là tăng diện tích thùng nước lên.
Tư chất càng cao tương ứng với kinh mạch lớn, có thể hấp thu nhiều linh khí mà tu luyện nhanh hơn tu giả khác.
Cũng ví linh khí như nước, kinh mạch như kênh mương dẫn nước, mương càng to nước vào càng nhiều."
Mà linh căn thuộc tính nào cũng chỉ có thể chủ tu công pháp thuộc tính đó, công pháp thuộc tính khác có thể phụ tu. Điều kiện kiên quyết là không được tu công pháp tương khắc với linh căn thuộc tính bản thân.
"Xem ra, tư chất không có liên quan quá nhiều tới thiên tư, thông minh của tu giả rồi. Đây chỉ là điều kiện để có thể diễn giải tu luyện công pháp, nhanh chậm mà thôi.
Hoặc nói trí tuệ là do bản thân mỗi người tự sinh, thông minh ngộ tính là do trời định. Kinh nghiệm thông hiểu là do thời gian học tập mà có, cần cù bù thông minh."
Hàn Tông cho tay lên gãi gãi cằm một bên lẩm bẩm.
"Một số con tác không có giải thích rõ ràng điểm này, làm lúc ta mới bước chân vào tu truyện. Thấy thằng main mô tả tư chất rất là rắm chó lại có thể đi lừa thiên kiêu. Nghe thật vô lý, thì ra nguyên do thông minh và tư chất không liên quan quá nhiều đến nhau."
Tất nhiên rồi, tư chất và thông minh là phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố khác nhau, ngày sau thế nào còn tuỳ vào một chữ duyên.
Dựa vào cái quyển sơ lược này, Hàn Tông đã có nắm chắc năm thành mình chính là có tư chất. Bởi trẻ con khi hình thành tư chất, có thể sơ sơ cảm nhận linh khí, chỉ là chưa biết cách hấp thu chuyển hóa.
Hàn Tông đã hơn tám tuổi, hắn nhớ hồi năm ngoái đã có cảm giác này, cái cảm giác quen lại tựa không quen. Không quen lại tựa rất quen, như biết lại không sờ được, nhìn lại không thấy.
Hắn nghĩ đến cùng là vì điều gì hắn lại bị tới nơi này, mà vị đại ca kia không thấy đâu?
Trước khi bị lão già kia đâm, có phải Vương thẩm muốn nói là hắn có một tên ca ca song sinh không? hay còn gì nữa?
Chắc là không, dựa vào biểu cảm khi đó của Vương thẩm hẳn là nói sự tình tên nhóc song sinh kia.
Chỉ là Vương thẩm không biết, ta có trí tuệ cỷa người trưởng thành, cái này không nói ta cũng biết.
Nghĩ tới Vương thẩm, nắm tay hắn lại siết chặt, không nghĩ nữa, vấn đề hiện giờ là nên tìm cách thoát khốn khỏi đây.
Khu tiền viện bỏ hoang có đến hơn chục căn nhà mục nát, xung quanh đều là tường cao. Lối ra duy nhất chỉ có một cái cổng mà lại bị hai tên gia nô canh giữ ngày đêm, với thân hình trẻ con tám tuổi, muốn thoát ra là không thể, chỉ có thể dùng kế.
"Có rồi, đồ ăn Vương thẩm là ra ngoài mang về nhưng củi lửa dầu đốt sưởi ấm, đều là có người mang đến hàng tháng trong căn nhà kia. Lúc nãy ông ta không vội giải quyết ta mà đã đi luôn, hẳn là có chuyện còn quan trọng hơn. Như thế... cơ hội của ta thoát khỏi Hàn gia là rất lớn."
Hàn Tông nói thầm, rồi hắn chạy đến một căn nhà khác gần bếp.
Hất những thùng dầu quanh mấy căn nhà này, người hắn tràn ngập mùi dầu tanh tưởi, chỉ là hắn cũng không có để ý mà ngồi xuống đánh lửa.
Ngọn lửa bé nhỏ bùng cháy dần lên, thế rồi lan nhanh sang nơi khác.
Tay hắn cầm thanh gỗ đang cháy, bước quay lại nhìn căn nhà hắn và Vương thẩm đã ở đây tám năm.
Tâm tình phức tạp, hắn không nỡ t·hiêu r·ụi nó, nhưng không rụi nó sẽ không thoát được khỏi đây.
Trong mắt hắn phản chiếu lại hình sắc thanh gỗ đang cháy bay vào trong nền nhà, lửa bén dầu lại bùng lên như nấm sau mưa.
"Con sẽ trở lại."
Hắn nói ra một câu rồi lao vụt đi mất sau màn sáng ngọn lửa.
Luac này ở bên ngoài, hai gã nam tử đang ngồi rung đùi uống trà, chén chú chén anh.
Chợt một mảnh hồng sắc bên trong tiền viện chiếu ra, cái chén hai tên đang nâng lên rơi bộp xuống đất.
"Cháy... Cháy nhà."
.....