Chương 7: Nuối tiếc
Hàn Thanh Đại ngồi cả đêm trong thư phòng, ông thật sự có chút tức tối trong lòng. Khuôn mặt đăm chiêu, ngón tay theo nhịp gõ gõ trên mặt bàn.
Thằng nhóc càng lớn càng lộ rõ, thái độ chống đối.
Những gì ông muốn Vương thẩm dạy nó, lớn lên phải biết vì Hàn gia mà hi sinh. Phải vì Hàn gia mà cảm thấy vinh nhục, thì lại không có tác dụng.
Ánh mắt nó tràn ngập tia không cam lòng và oán trách, nó muốn vươn lên, muốn chống đối.
Hàn Thanh Đại nghĩ tới Hàn gia, sau này có thể vinh quang hay tàn lụi, tất cả là dựa vào quyết định này.
Ông ở trong tranh đấu nhiều năm, lại càng hiểu rõ được vấn đề. Có thể lão đạo Thanh Khư nói quá, thậm chí quẻ bói kia không đúng.
Nhưng lão có địa vị, Hàn gia chỉ là con tép trong mắt lão. Làm lão tức giận, tiểu Phong cũng sẽ vì vậy mà mất đi lợi ích.
Vì thế, đúng hay sai đã không còn ý nghĩa nữa, quan trọng là lợi ích và cái giá được hưởng từ chuyện này mà thôi.
"Nếu nó đã không vì Hàn gia mà cống hiến, ta cũng sẽ không vì chút tình phụ tử để mặc nó trở thành mối hoạ cho Hàn gia sau này."
Ông càng nghĩ, nét mặt càng thêm lạnh lẽo.
Ông không phải là vô tình lãnh khốc, không có cảm xúc phụ tử. Chỉ là ông cuồng si với gia tộc, mục đích lớn lao hơn.
Những kẻ làm hại tới lợi ích của gia tộc, đều là kẻ thù của ông, không có ai ngoại lệ.
"Đừng trách phụ thân ác, là người sinh nhầm nơi mà thôi."
Nương theo tiếng Hàn Thanh Đại nói khẽ, bóng dáng ông đã không còn trong thư phòng.
Bản thân ông biết, một số thiên tài có thể tự khai linh căn trước mười tuổi. Càng là tu hành nhanh chóng, ngộ tính trác tuyệt.
Giết thì không được, nhưng để nó trưởng thành lại càng không được!
Ông chính là muốn phế nó, tới lúc ấy, nó chỉ là phàm nhân thì có trò trống gì gây lên sóng gió nữa.
Mọi sự đều yên ổn, đi đến ngày hôm nay, quyết định này đã không thể quay đầu, chỉ còn cách bước tiếp.
Ông biết không giải quyết sớm, phiền phức kéo đến sẽ rất nhiều.
Đằng nào cũng phải làm, sớm hay muộn có gì khác nhau, chẳng thà mượn chuyện này nợi dụng một chút.
Ông biết có vài kẻ muốn đạp đổ mình xuống để ngoi lên thế chỗ, chi bằng dùng hắn kéo ra thêm vài tên.
Càng là nghĩ như vậy, ông càng tăng tốc phi cước nhanh đến tiền viện. Chẳng mấy chốc, bóng dáng ngoài đình viện đã mất dạng.
Lúc này Hàn Tông đang ngồi trên giường, khuôn mặt suy tư thâm trầm.
Trải qua sự tình ngày hôm trước, tâm tình của Hàn Tông vẫn chưa ổn trọng lắm, mỗi khi nghĩ đến đây là thế giới tu tiên.
Từ lúc cha hắn lộ ra uy áp, làm cho hắn ngã nhào ra đất, hắn rốt cục đã minh bạch rồi.
Hắn nguyện mình trọng sinh về quá khứ, làm một đời yên ổn, thế gian tu tiên với hắn thật sự quá không hợp.
Tính cách hắn trước giờ luôn muốn an phận, không thích hợp với cái thế giới lừa mình hại ta này.
Mặc dù có đôi lần kiếp trước đọc tiên hiệp huyền huyễn, hắn có giả dụ mình hoàn cảnh trọng sinh vào đó sẽ sống thế nào?.
Đương nhiên hắn cũng muốn khuấy đảo phong vân, chế áp quần hùng. Hơn nữa, không chỉ nhắm mắt trên đùi mỹ nhân, hắn còn muốn thu hết nữ nhân trong thiên hạ nữa kìa.
Nhưng hắn biết hư thực khác biệt, thực tế thì không như là mơ.
Còn nữa, có truyện nào mà không có đổ máu, không có trả giá chứ. Hắn không muốn trả giá, bởi vậy hắn vẫn thích an nhàn mà sống hơn.
Phương châm của hắn là, sống an nhàn một đời thanh tỉnh, vô ưu vô lo. Đời người phải có sinh có tử, mới thấy được thứ quý giá trong nhân sinh.
Bất tử thì sao chứ, vĩnh hằng mà chịu cảnh cô độc thì chẳng bằng sống hạnh phúc một đời ngắn ngủi.
Tuy vậy hắn cũng hiểu, đời người đâu ai có thể muốn sao được vậy. Có thể sau này, tương lai sẽ làm suy nghĩ của hắn thay đổi, nhưng hiện tại mà nói, hắn không muốn!
Hiện tại không thể thay đổi hắn cũng phải chấp nhận, chấp nhận cách sinh tồn của cái thế giới này.
"Dạo bước nhân gian ngắm cảnh tình
Nếm chút hương vị chốn nhân sinh."
"Dù là thế giới nào ta cũng đều muốn vậy, dẫu sao cũng tới đây rồi. Không cải biến được, thôi thì xem thử tu tiên của thế gian này có giống như truyện ta thường đọc hay không?."
Hàn Tông liền là nghĩ như vậy, đối với hắn mà nói. Trời không theo ý ta, vậy thì ta đành chấp nhận, nhưng sống thế nào là do ta.
Nếu không thể tu hành, vậy làm phú ông đi nhân gian đầy mới mẻ này, hưởng thụ cũng không tồi.
Hắn cứ ung dung nghĩ như vậy, thật đúng là chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng!
Nghĩ ngợi hướng đi sau này đã xong, hắn cũng không quên nghĩ tới tình cảnh hiện tại.
Hiện tại có vài điều hắn cần phải làm rõ mới được.
Trước tiên, hắn cần biết tại thế giới này, mấy cái nguyên lý ở địa cầu có tác dụng không? Nếu có là tốt nhất.
Thứ hai, nghe bọn họ nói muốn tu hành cần phải có tư chất linh căn. Cái này cũng cần biết, và một nguyên nhân khác quan trọng hơn.
Chuyện hắn bị phụ thân đẩy tới đây, hẳn là liên quan tới lão già áo đạo ngày đó gặp mặt. Đến cuối cùng có bí mật sự tình gì liên quan, để hắn phải bị nhốt ở đây?.
Hắn bắt đầu ngồi khoanh chân suy nghĩ, có vài vấn đề phải rõ ràng mới có thể quyết định con đường tiếp theo được. Thế rồi Hàn Tông hít một hơi, hắn nhìn Vương thẩm hỏi:
"Vương thẩm, ta đã lớn rồi, không còn là đứa trẻ con nữa. Người hãy nói cho ta biết đi, đến cuối cùng là vì sao ta lại bị đưa tới đây?."
Quả thật, hắn biết hiện giờ cũng chỉ có Vương thẩm mới có thể trả lời câu hỏi của hắn, Vương thẩm chắc chắn biết nhiều ít nguyên do.
"Thiếu gia, người đừng hỏi nô gia vấn đề này được không? Nô gia thật sự muốn tốt cho thiếu gia, chỉ mong thiếu gia một đời an ổn."
Vương thẩm tuy nàng không biết đại khái sự tình nhưng xuất thân tiểu thư, có những chuyện nàng không thể không hiểu.
Đối với thiếu gia hiện giờ hay là sau này, nàng đều muốn giống như giờ, sống bình yên mỗi ngày cạnh nhau, thế là đã đủ mãn nguyện rồi.
"Vương thẩm, chẳng lẽ người muốn ta sống cả đời mù mịt như này mà không biết tại sao ư? Ta lớn lên và sẽ sống như vậy trong sự cô độc không có bạn bè cả đời như vậy sao? Ta rất không muốn."
Hàn Tông lắc đầu, hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt Vương thẩm kiên nghị nói từng lời.
Hắn cho dù chấp nhận an nhàn, cũng không muốn an nhàn như phạm nhân.
Vương thẩm nhìn Hàn Tông bất đắc dĩ, một bên nàng chỉ muốn đứa trẻ này lớn lên vô ưu vô lo, không chút tổn thương.
Nhưng một bên khác, nàng cũng là không muốn Hàn Tông sống như thế này. Thiếu tình thương gia đình, cô đơn một mình, hoài bão lớn lao cũng sẽ bị c·hôn v·ùi.
Hai dòng suy nghĩ, chọn lựa bên nào cũng khó khăn với nàng.
"Vương thẩm, sau này ta lớn sẽ đưa người về nhà."
Hàn Tông nhìn vào đôi mắt Vương thẩm, nói thêm một lời. Hắn hiểu, hắn thật sự muốn làm điều đó.
Khi hắn có đủ khả năng, hắn sẽ đưa người về nhà, sẽ cho những kẻ đầy đọa người phải trả giá.
Nước mắt Vương thẩm chợt rơi, nàng đã chôn giấu rất lâu tại cõi lòng này, nàng thật sự rất mệt, rất mệt...
Nàng muốn về nhà, đây là chí nguyện của nàng. Thật may khi nàng đang vô định, vô hồn như đ·ã c·hết. Chính Hàn Tông, là đứa nhỏ này đã mang đến cho nàng niềm vui nhỏ nhoi.
"Vương thẩm, ta...ta xin lỗi, ta lại làm Vương thẩm nhớ lại chuyện không vui. Sau này ta nhất định không vậy nữa, người đừng khóc..."
Hàn Tông vội vàng chạy đến cầm tay Vương thẩm, lắp bắp nói, hắn rất sợ nước mắt người thân rơi.
"Thiếu gia, người vẫn là tên tiểu tử tám tuổi, bày ra một bộ dáng ông cụ non chẳng hợp chút nào."
Vương thẩm nhoẻn cười, đưa tay quệt đi làn nước mắt uớt nhoà trên má.
Nụ cười vui mừng nhất từ khi nàng lâm cảnh ngộ đến nay.
Khuôn mặt xấu xí, nhưng nụ cười lại đẹp từ trong tâm hồn. Hàn Tông thấy thật đẹp, hắn cũng cười rất vui.
"Thiếu gia lớn rồi, tương lai là phúc hay là hoạ... Thôi thì cũng để cho người tự quyết định vẫn là tốt nhất."
Vương thẩm xoa xoa đầu hắn, sau đấy thần sắc nghiêm túc kể lại:
"Chuyện ngày đó nô gia cũng không biết nhiều lắm, nô gia chỉ biết người kia là cao nhân vọng trọng từ nơi xa tới đây thu đồ đệ."
"Chuyện tiếp theo đó, lão gia đuổi hết mọi người ra ngoài để nói chuyện riêng. Sau đó lão gia về thư phòng bàn sự tình với phu nhân, cuối cùng là phu nhân phân phó đưa thiếu gia tới đây ở."
Vương thẩm một mặt nói hết những gì ngày đó phát sinh cho Hàn Tông nghe, thân làm nô trong phủ, nàng đương nhiên không biết chi tiết đại sự được.
"Còn điều gì nữa không?Vương thẩm cố nhớ lại xem."
Hàn Tông nghe Vương thẩm nói vậy, hắn lại hỏi tiếp.
"À vị đạo trưởng đó biết bói toán, còn một chuyện nữa mong thiếu gia đừng xúc động."
Vương thẩm ngần ngừ sợ Hàn Tông khó kiềm chế cảm xúc nên không vội nói.
"Là chuyện gì ?."
Vương thẩm tỏ ra bứt rứt như vậy hẳn là chi tiết quan trọng, hắn không khỏi có chút khẩn trương.
Chỉ là nàng còn chưa kịp nói, thần sắc đột nhiên cứng đờ, sợ hãi cúi xuống.
Mà Hàn Tông đang chăm chú, cũng là đột ngột thất thần.
Một dòng nước màu đỏ văng lên mặt Hàn Tông, từ từ chảy xuống, còn mang chút tanh nồng cùng ấm nóng.
Trước ngực Vương thẩm, một nửa mũi kiếm xuyên qua. Từng vệt máu loang lổ trên thân chảy tới mũi kiếm rồi rơi lách tách xuống nền nhà.
Đằng sau nàng là một thân ảnh nam nhân đang cầm kiếm rút ra, ông ta lạnh giọng:
"Thế là đủ rồi."
Thần sắc lạnh lẽo của ong ta làm cả căn phòng như là hầm băng.
Vương thẩm ngã bịch xuống đất, nàng cố nhìn về phía Hàn Tông.
Trong mắt nàng hiện giờ đã không còn sợ hãi nữa, mà lại mang đầy luyến tiếc và yêu thương.
Nuối tiếc vì rời xa đứa nhỏ quá sớm, nàng muốn nhìn thấy hắn lớn lên. Muốn nhìn thấy hắn lấy vợ sinh con, thấy hắn bình yên một đời.
Hiện tại, tất cả liền không được nữa rồi...
Nàng cố gắng chút sức còn lại, khe khẽ giơ tay lên chạm vào khuôn mặt bầu bĩnh của hắn. Nàng cố lau đi vệt máu trên đó, nhưng càng lau lại càng nhòa thêm.
Thế rồi nàng ngừng lại, mỉm cười nhìn Hàn Tông.
Bờ môi mấp máy, cố nói thêm ba chữ "sống thật tốt"... cuối cùng đôi mắt dần khép, bàn tay trên má hắn vô lực rơi xuống...
...