Chương 60: Đại Trận Hộ Môn
"Được rồi, chuyện không có gì to tát, kẻ mà chặn đường các ngươi ta sẽ cho người để ý."
"Riêng vị Lâm sư điệt nếu như trong vài ngày nữa còn chưa ra, ta sẽ huy động người vào tìm kiếm. Hiện tại các ngươi có thể về trong môn hoặc ở lại đây chờ người thì tùy ý."
Gã nhìn mọi người đưa ra kết luận.
Người đến này là một trong hai tả hữu hộ vệ sứ của thành chủ Nam Sơn thành, gã cũng từng là đệ tử trong môn, do tới tuổi chỉ định không đạt tới tu vi yêu cầu mới phải chấp nhận tới đây nhậm chức.
Đám người Hàn Tông suy nghĩ chốc lát, sau đó bái biệt về thẳng quán trọ. Cũng phải nói thêm đám bọn hắn phải tới phủ thành chủ báo một tiếng là trách nhiệm cũng là lợi ích của bọn hắn.
Nằm trong phạm vi địa bàn của tông môn quản lý, khi xảy ra bất kì sự cố đều phải báo chủ thành trước để được hỗ trợ. Đây là quy định và trách nhiệm của bọn hắn phải làm, còn giải quyết thế nào là việc của họ.
"Chúng ta nên về trong môn hay ở đây chờ Lâm sư huynh? Ta thấy chẳng chông mong gì được vào đám người đó."
Ngồi trong gian phòng, gã họ Đặng lên tiếng trước.
"Phí thuê ở đây đắt đỏ, chúng ta cũng không thể chờ quá lâu được."
Hàn Tông lên tiếng. Hắn tất nhiên là chủ ý quay về, chỉ riêng mình là biết người kia đ·ã c·hết, có chờ cũng chẳng ích lợi gì.
"Theo ta thì nên chờ vài ba hôm nữa sau đó tính tiếp, về phần đám người đó thì đúng là không hi vọng gì nhiều thật."
Bảo Nhi gật đầu.
Thành chủ ở đây ngang với hộ pháp trong môn, bọn họ còn chưa đủ tư cách gặp mặt nhờ vả.
"Hi vọng Lâm sư huynh không xảy ra sự tình gì phiền phức, bằng không chúng ta cũng gặp rắc rối."
Bối Nhi gật đầu.
"Phiền phức đều là do Lâm sư huynh mang tới, ta đã bảo trả đồ cho người ta đi rồi mà không nghe, báo hại ta suýt nữa mất một cánh tay."
Đặng Văn Quân bực dọc, tự dưng bị tát sau đó b·ị t·hương khiến gã ác cảm với Lâm Tuyệt Cảnh
"Ta cũng lấy làm thắc mắc, không biết Lâm sư huynh lấy đồ gì của lão? Lại nói thật là may mắn khi gặp phải lũ Tam Sắc Hỏa Phong, bằng không không biết sống c·hết thế nào?".
Gã lại tự nhủ thêm một câu.
"Chuyện đó chỉ có Lâm sư huynh mới biết, cũng không biết chừng là lão già đó bịa chuyện tính c·ướp c·ủa g·iết người cũng nên."
Bảo Nhi nhíu mày.
"Cũng có khi Lâm sư huynh nhặt được bảo vật trước lão, nên lão mới đuổi theo c·ướp lại, đoán không chừng v·ết t·hương trên người sư huynh đều là do lão ta làm ra."
Bối Nhi lý giải.
Hàn Tông thì không nói gì, nói một chút nữa chắc nói tới sáng mai luôn, cái đôi chị em này cũng thật là… kẻ xướng người họa.
...
Trời đã vào khuya, hắn ngồi trong căn phòng, tâm thần dò xét kiểm kê lại tài sản lần này.
Cái túi lão già muốn lấy hắn đã đưa, mặc dù không biết có gì bên trong. Còn túi của gã họ Lâm, tất nhiên hắn giữ lại.
Trong đó cũng chỉ có ba hộp gỗ đựng cánh hoa Anh Túc thảo, thêm vào đó là hai chục viên linh thạch, ngoài ra mấy cái đồ khác hắn đã vứt vào trong hang cọp cùng với gã cả rồi.
Thứ hắn cảm thấy có giá trị nhất của tên này là đống tài liệu cấp 1 kia, bán đi hai ba thứ sau đó luyện lại một thanh kiếm khác tốt hơn là ngon.
Trước mặt người khác, hắn không dùng được thanh pháp khí hạ phẩm, còn thanh kiếm sắt này lại chẳng phát huy thêm được uy lực gì. Nếu mang cái này luyện chế, có thể tăng thêm ít nhất một thành uy lực.
Còn đống thịt này nữa, ăn vào cường gân bổ cốt, vẫn tốt hơn là ăn cơm. Quan trọng hơn cả là ba trăm hai mươi viên linh thạch kia, có số này trong tay ít nhất hắn sẽ lên Luyện Khí tầng 8 trước mười bốn tuổi.
"Còn may đây là đại thành, những việc cỏn con như m·ất t·ích bọn họ sẽ không quá để ý, nhất là với đám người không quyền không thế."
Thầm suy nghĩ trong lòng, hắn thấy yên tâm phần nào, đệ tử trong môn năm nào chả có kẻ mất n·gười c·hết.
Còn về đám nhóc kia hẳn vài ba hôm là sẽ tự động quay về thôi, thời gian tu hành ở độ tuổi này quý như vàng, có ngu mới phí phạm vì những người không thân thích.
Thật ra nếu như ngươi có thế lực đủ mạnh, dù là phàm nhân m·ất t·ích bọn họ cũng sẽ nhất định lật tung Hồ Họa Tình lên, mang người không xước một cọng lông về cho ngươi.
…
Quả thật như những gì Hàn Tông suy đoán, sau ba ngày bọn họ chờ không thấy người ra, lại không phát hiện thêm manh mối từ phía chủ thành.
Thế là dưới sự thúc giục của gã họ Đặng, bọn hắn cũng đã phi kiếm quay về. Lúc đi vui từng nào lúc về buồn từng đó, mặt tên nào cũng buồn thiu như mất tiền, Hàn Tông tất nhiên phải buồn theo.
Sau ba bốn ngày vất vả đã về gần tới Bạch thành, từ xa nhìn lại bọn hắn giật mình không nhẹ.
"Kia hình như là đại trận hộ thành thì phải?."
Đặng Văn Quân giơ tay dụi mắt, gã còn đang nhìn nhầm.
"Đi xem thử thế nào, chẳng lẽ có kẻ địch tập kích?"
Bảo Nhi trầm giọng thúc giục, đại thành gần tông môn như Bạch mở đại trận chính là trăm năm nay chưa từng có.
Còn chưa tới gần đã có vài ánh quang chớp động từ xa bay đến, khi nó tới gần bọn hắn mới nhận ra là mấy thủ vệ canh giữ thành.
"Hóa ra là người nhà mình, Bạch thành có đại sự cấm phi hành, các ngươi xuống đi bộ qua thành hoặc là phi hành vòng qua, cấm gần quá mười dặm."
Sau khi kiểm tra lệnh bài xác nhận danh tính, đám thủ vệ dặn dò vài câu rồi phi kiếm đi khỏi.
"Có chuyện gì vậy nhỉ?"
Bảo Nhi hỏi.
"Không biết nữa, tính sao giờ?"
Bối Nhi đáp
"Đệ có sự vụ cần phải vào thành, các sư huynh sư tỷ nếu là muốn về trước hãy đi vòng cho nhanh."
Hàn Tông nhìn mọi người nói ra, có một số việc hắn phải phòng ngừa từ sớm cho tốt.
"Hay là chúng đi vòng về trước đi?"
Đặng Văn Quân nhìn hai nàng hỏi ý, gã tất nhiên là muốn nhanh chóng về trong môn nghỉ ngơi.
"Ta nghĩ nên đi vào thành xem thử sự tình thì hơn."
Bối Nhi đáp.
"Ừm... đúng đó, dù sao cũng chỉ chậm hơn một hai canh giờ, mà sau đó chúng ta còn phải về chấp sự đường báo cáo nữa."
Bảo Nhi gật đầu.
Gã họ Đặng nghe vậy không nói gì thêm, vậy là cả bọn xuống dưới đi bộ vào thành.
Sau khoảng hai canh giờ không hỏi thăm ra được có chuyện gì, bọn họ đành lên đường đi tới đầu bên kia.
Tại Bạch thành, lấy lý do có việc Hàn Tông dừng lại một canh giờ để gửi đi bức thư và làm vài việc lặt vặt. Sau đó bọn hắn đi ra khỏi Bạch thành lại dùng phi kiếm về Ngoại Môn Phong.
Qua nửa canh giờ, chỉ vừa nhìn thấy đằng xa bọn hắn đã lại giật mình tiếp lần nữa.
"Ta...ta nếu là không nhìn lầm, kia hẳn là đại trận hộ môn?."
Đặng Văn Quân lắp bắp kinh hãi.
Ánh mắt cả bốn thâm trầm, giữa lúc bọn hắn ra ngoài, trong môn có chuyện gì quan trọng tới mức phải mở cả đại trận.
Là khách hay là kẻ địch?
Còn đang nghĩ bậy nghĩ bạ, lại một đám đồng môn đệ tử phi kiếm bay tới kiểm tra danh tính, sau khi rời đi vẫn là câu nói "từ đây về môn không được phi hành tiếp."
...
Tại Chấp Sự Đường…
"Như vậy là cho đến trước khi các ngươi quay về, Lâm sư điệt vẫn chưa có tin tức?."
Dương chấp sự nhìn đám người trước mắt hỏi.
"Vâng chấp sự, những gì đã biết đám đệ tử đều đã nói qua không thiếu một chữ."
Đặng Văn Quân toát mồ hôi chắp tay.
"Được rồi các ngươi về đi, có gì ta sẽ thông báo sau, chuyện bên Nhiệm Vụ Các cứ theo quy định mà xử lý. Còn nữa, các ngươi hẳn là chưa biết sự tình, nên đi xem một chút thông cáo đi."
Sau khi nghe tường tận mọi việc đám bọn hắn mới rời khỏi mà về nơi ở, cũng bởi theo quy định như Dương chấp sự đã nói.
Trong tổ đội nhận nhiệm vụ có n·gười c·hết, nhiệm vụ thất bại sẽ không bị phạt, còn m·ất t·ích tính thời hạn sẽ là sáu tháng.
Hàn Tông ủ rũ vừa từ Chấp Sự Đường về đến cửa phòng thì gặp một thân ảnh nữ tử màu đỏ đi ra.
Trước cái nhìn đắc ý của nàng ta, hắn đi vào trong đóng cửa khoanh chân. Tuy nói về đến trong môn rồi nhưng sự tình chưa hẳn đã xong đâu, trong mấy ngày này hắn quyết định ít ra ngoài thì hơn.
Còn có một sự tình khác khiến hắn cảm thấy có chút ghen tị nhân sinh, sự tình mà ngay cả đại trận hộ môn cũng mở ra.
...