Chương 360: Đời người như sâu kiến.
Hàn Phong ngơ ngác, nhưng hắn không hề hoàn thủ, để yên cho đám thủ vệ bắt lấy, giơ đao kề cổ.
Khi này tên phó tướng híp mắt nhìn Hàn Phong, gã vứt ra một phong thư, lạnh giọng nói thêm:
"Ta đã tra ra, ngươi chính là tên sát thủ được một đám dân đen thuê lấy. Ý định của ngươi là lập công với chúng ta, dần tiếp cận lãnh chúa để hành thích ngài. Nay nhân chứng vật chứng đã đủ, đem ra ngoài g·iết hắn cho ta!"
Hàn Phong bình tĩnh kêu oan:
"Đại nhân, lòng trung thành của ta bao lâu này ngài còn chưa rõ ràng hay sao? Là tên khốn nào độc mồm độc miệng, vu oan giá họa cho ta?"
"Ngươi còn xảo biện, nhìn xem đây là thứ gì?"
Gã đầu lĩnh bên cạnh ném tới một phong thư, Hàn Phong giơ tay mở ra thì thấy rõ nội dung.
Bên trong rõ ràng viết, giao kèo giữa hắn và vài kẻ thôn làng kia. Bọn họ dùng giá cao, thuê hắn bức hại lãnh chúa.
Hàn Phong đọc qua một lượt biết ngay là giả, hắn đã bình tĩnh hơn, khẳng khái cất lời:
"Đại nhân, ngài có thể cho ta gặp được nhân chứng đối chất hay không? Ta muốn biết thật kẻ nào hãm hại ta?"
Gã phó tướng im lặng, một gã bên cạnh quát:
"Hừ… ngươi có dám dùng máu mình, chứng minh lòng trung thành cho lãnh chúa thấy?"
Hàn Phong thét lớn:
"Tại sao?!"
Gã cười đáp:
"Lòng trung thành không thể hiện ở lời nói, mà nằm ở hành động. Ngươi giờ này có nói gì cũng vô dụng!"
Đoạn thấy Hàn Phong kêu gào minh oan, gã cũng lười nghe thêm. Bàn tay phất lên cho đám thủ hạ, ý định đưa hắn ra ngoài sử quyết đi thôi.
Hàn Phong im lặng rất lâu, cuối cùng như nghĩ ra thông suốt mọi chuyện…
Hắn thở dài đáp:
"Tuy ta chưa có vinh dự được dự kiến lãnh chúa ngài. Nhưng những thứ ta đang có, đều là ngài ấy ban cho. Nếu như lãnh chúa muốn thu lại, vậy thì ta sẽ bồi thêm cả tính mạng này vào đó!"
Nói xong Hàn Phong rút ta thanh chủy thủ bên hông, mắt hắn không chớp một cái, ngắm hướng ngực mình đâm vào….
Phậppppp..
Hàn Phong dần khụy xuống nằm vật ra đất, hơi thở yếu dần, máu tươi nhuộm đỏ chảy dài…
Diễn biến quá bất ngờ, hai người không kịp cản ngăm.
Gã phó tướng trong mắt lóe tinh mang, trầm ngâm không nói.
Sự thật thì khác, gã đã tra không ra thân phận của Hàn Phong. Nên mới dùng một mẹo này, khiến hắn phải làm ra hành động để chứng minh.
Giờ này thấy hắn không lưỡng lự đâm thẳng vào tim mình, khiến gã không khỏi buông lỏng cảnh giác.
Gã lạnh nhạt phất tay cho thủ hạ:
"Đưa hắn về chạy chữa, còn nếu c·hết rồi thì kiếm cho một khoảng đất tốt mà chôn đi!"
Gã thủ vệ bên cạnh đã quá quen cảnh này, liền dạ vâng một tiếng, lập tức thi hành….
Năm ngày sau.
Từ trên giường bệnh tỉnh lại.
Hàn Phong nhận ra bản thân chưa có c·hết, hắn còn đang ở tại chính tòa điện của mình.
Hắn vừa tỉnh, bộ dạng đã âm u, đôi mắt vô thần mông lung.
Rất nhanh hai thị nữ bên cạnh trông thấy, một người liền vội vã chạy đi.
Hơn nửa ngày sau, gã phó tướng đứng tại trước giường bệnh của hắn. Đôi mắt hẹp dài của gã quét qua một lượt, giọng the thé cất lời:
"Lần này may mắn cho ngươi không c·hết, suýt nữa thì lãnh chúa mất đi một thủ hạ tốt!"
Hàn Phong gượng dậy cố đáp:
"Đa tạ đại nhân đã giải oan, trả sự minh bạch cho ta. Đời này ta nhất định sẽ không quên ơn cao dày, dù hi sinh tính mạng cũng quyết không từ nan…!"
Gã phó tướng nghe như phát ngấy, chỉ hừ lạnh đáp:
"Bớt thừa thãi, ta cũng biết ngươi dạo gần đây chăm chỉ ra ngoài, một phần không phải vì muốn hoàn thành nhiệm vụ. Ngươi…. đang muốn tìm một nữ nhân?"
"Sao….."
Hàn Phong nghẹn lời, còn đang thắc mắc sao ông ta lại biết được chứ. Thì khi này ngoài cửa, bóng dáng một thiếu nữ quen thuộc được hai gã thủ vệ dẫn vào.
Vừa thấy người kia, hai mắt Hàn Phong mông lung, trong lòng nhảy lên chồm chồm.
Kia chẳng phải là thiếu nữ hắn ngày nhớ đêm mong, dụng mọi cách để đi tìm sao?
Thiếu nữ thấy Hàn Phong, nàng không tỏ ra vui mừng, chỉ lạnh nhạt tiến đến nhìn hắn, đoạn nói:
"Ngươi là tên khốn kiếp!"
Lời này chưa rất nhiều hàm ý sâu xa, khiến cho Hàn Phong cười khổ. Ngoài mặt chỉ đành gượng gạo, gật đầu nói:
"Xin lỗi…!"
Ngay lúc đó, gã phóng tướng cắt ngang:
"Tuy vậy lãnh chúa vẫn chưa hết nghi nghờ, người ban xuống pháp lệnh, để ngươi hai ngày sau diện kiến!"
Hàn Phong mắt lóe linh quang, ngoài mặt gượng chắp tay thưa:
"Phó tướng đại nhân, xin người hãy chuyển lời giúp tới lãnh chúa. Ta sẽ không khiến ngài ấy thất vọng lần nữa!"
Gã lạnh lẽo đáp:
"Được như thế thì tốt!"
Nói xong gã quay người rời khỏi, đến đi như gió.
Hàn Phong bấy giờ rơi vào trầm mặc, mông lung vô định….
Ngay đó bên tai truyền đến giọng nói thiếu nữ, lời vang lạnh nhạt:
"Ngươi đang có ý định muốn g·iết lãnh chúa sao?"
Hàn Phong nghe xong thì giật mình, hắn nghiêm mặt đáp:
"Hừ…. Lãnh chúa ngài ban cho ta có được những thứ vinh quang này, ta ngu gì phản lại ngài ấy, chui đầu vào chỗ c·hết? Cô vẫn là đừng nên nói mấy lời này ra ngoài, kéo ta c·hết chung là không được đâu!"
Thiếu nữ nghe xong điềm nhiên liếc mắt một cái, nàng bước ra ngoài không quên để lại một câu:
"Tùy ngươi!"
Ngay lúc đó, Hàn Phong kéo tay nàng lại, hắn ngước nhìn thiếu nữ, hỏi:
"Ngươi cứ thế đi à? không có gì nói với ta sao?"
Thiếu nữ vùng vằng thu tay, nàng lạnh nhạt đáp:
"Nói gì? Ta đi mang đồ ăn cho ngươi!"
Hàn Phong ngơ ngác. Ngày đó khi rơi xuống vực thác, không phải là hắn đã minh chứng lòng mình cho nàng ta rồi sao?
Cư thế, Hàn Phong ngơ ngác khó hiểu.
Hơn nửa khắc sau, nàng ta đem đồ ăn tới. Vừa ăn, Hàn Phong không quên hỏi ra mấy chuyện.
Thì ra ngày đó thiếu nữ rời thẳng xuống hạ lưu nơi sông, may mắn được gã thủ lĩnh cứu được.
Thấy nàng có nhan sắc, phong thái hơn người, gã liền muốn dâng nàng lên cho gã phó tướng thu hưởng.
Ngờ đâu, đây cũng là thời gian mà Hàn Phong tiến nhập đại thành, một tay khiêu chiến Sư Lân Thao.
Gã phó tướng điều tra thân phận Hàn Phong, từ đó nhận ra luôn thân phận của nàng.
Giờ này gã đưa nàng trả lại Hàn Phong, mục đích cũng là thưởng công cho hắn, chứng minh lòng trung thành trước lãnh chúa.
Mặt khác thâm ý nói, nàng ta chính là điểm yếu của hắn. Cố gắng mà làm cho tốt, đừng để đến lúc bụng làm thì dạ chịu.
Hàn Phong kho này nhàn nhạt lẩm bẩm…
"Thiên Di, cái tên thật đẹp, số phận cũng thật long đong…!"
Hàn Phong sau khi biết tên của nàng ta, hắn cảm khái một lời.
Nhưng khi nửa ngày sau trời sẩm tối, tới lúc ngủ Hàn Phong lại một phen ngơ ngác.
Thiên Di nàng ta thế mà lên thẳng giường của hắn mà nằm, bộ dạng này quá đỗi thuần thục…
"Ta đã làm vậy suốt năm ngày nay rồi!"
Nàng bỏ lại một câu tỉnh bơ rồi nhắm mặt ngủ đi, không có ý tứ tiếp chuyện với hắn.
Hàn Phong thở ra một hơi, hắn ngả đầy xuống giường, lòng đầy suy nghĩ miên man.
Qua tới ba ngày sau, Hàn Phong dẫn theo Thiên Di, hai người tiến nhập hành cung, bái kiến lãnh chúa.
Nơi này một gian đại điện nguy nga, ba phía trang hoàng lộng lẫy, rèm đỏ thêu chỉ vàng lất phất bay.
Hàn Phong quỳ một chân trên nền đá, hướng bên trên cung kính hành lễ.
"Miễn!"
Bên trong rèm đỏ, một thanh âm nam tử hướng phát ra.
Hàn Phong đa tạ đứng lên, nhưng hắn không dám có chút nào nhìn thẳng.
Hiện tại hắn chỉ mạnh hơn phàm nhân chút chút, những thủ pháp thăm dò của tu giả càng không thể dùng được.
Chưa nói thời gian trôi qua với hắn đã vài năm, Hàn Phong sớm đã quên bản thân mình là tu giả rồi.
Như vậy chỉ dựa vào quan sát thường, Hàn Phong vốn không nhận biết được kẻ này cảnh giới ra sao, có thật là tu giả hay chăng?
"Lòng trung thành của ngươi, ta đã nghe qua, rất tốt!"
Lúc này, thanh âm của lãnh chúa lại vang lên.
Hàn Phong vội chắp tay, khúm núm thưa:
"Đa tạ lãnh chúa, trung thành là chức trách của thuộc hạ. Ơn này không dám quên!"
"Tốt lắm, hai ngươi rất xứng đôi. Nếu làm tốt chuyện ta giao, tương lai phú quý không cần nghĩ tới cho phiền!"
Trầm ngâm một lát, lãnh chúa lại nói. Ngữ khí của gã lạnh nhạt, anh lãnh vô thường:
"Nhưng mà, đám dân đen kia dám vu oan cho ngươi, cũng suýt làm ta mất đi một viên thượng tướng. Việc này giao cho ngươi xử lý!"
Hàn Phong giật mình, trong lòng thầm nghĩ kẻ này đúng là thâm như nho.
Nhưng ngoài mặt, hắn liền làm ra bộ dáng tức giận mà chắp tay:
"Đa tạ lãnh chúa đã cho biết, những kẻ dám bôi nhọ thanh danh ta nhất định t·rừng t·rị thích đáng…!"
…..