Chương 232: Đại họa ẩn tàng
"Bản thánh đã nói ra như vậy, không phải là để de dọa cô. Đây là thành ý của Thiên Cung dành riêng cho cô, hãy cân nhắc kỹ lưỡng. Hi vọng lần sau ta tìm tới, cô đã có được câu trả lời tốt nhất cho chính mình!."
Ngọc Tiêu tiên tử không chờ cho Thanh Tử Dương nói gì thêm, bàn tay bà ta vung lên, thân hình nàng dần biến mất. Cũng ngay sau đó, một nữ tử váy trắng tuyệt sắc, cùng một lão giả hiện ra bên cạnh Ngọc Tiêu tiên tử.
"Ngọc Tiêu, cô tiết lộ vài sự tình bí mật, không sợ sau khi quay về, cô ta báo cho Chu Thần lão già đó sao?. Nếu như kế hoạch bại lộ, muốn công khai tiêu diệt Tru Thiên Môn, e là không dễ…."
Nữ tử váy trắng tên gọi Thái Thanh tiên tử, đoạn chuyện vừa nãy nàng đã nghe hết, lúc này mở lời vấn hỏi tiểu nữ tử.
"Cái này cũng tính là sự tình bí mật sao? Nếu không phải bọn chúng có ước định trước đó với Thiên Cung, ta đã tới san bằng tất cả rồi. Hừ… Thật không hiểu được, tại sao năm đó lão già Giám Thiên lại làm ra cái ước định đó…."
Ngọc Tiêu tiên tử hừ lạnh, bà ta cũng vừa mới từ trong Thiên Mộng Phòng tỉnh lại. Sự tình này đã trôi qua cả ngàn năm, vẫn còn nhiều khúc mắc mà ba tà chưa hiểu.
Nhưng để cho một môn phái đặt tên như vậy, lại ung dung phát triển tới cả ngàn năm, bà ta sao mà không tức giận. Tên gọi Tru Thiên Môn, nhưng lại hành sử theo phe chính đạo. Đây hiển nhiên là một điều châm biếm, ngang với tát cho Thiên Cung một cái.
Chỉ là bà ta cũng biết, đến thời điểm hiện tại mới xử lý, vẫn chưa tính là quá muộn, chung quy nằm ở cái giá phải trả.
Chính đạo diệt chính đạo, đây không chỉ là trận chiến bình thường. Nó sẽ tác động rất lớn tới các phái chính đạo khác, thậm chí còn bị đám ma đạo thừa cơ bỏ đá xuống giếng.
Thiên Cung không ngán bất cứ thế lực môn phái nhất lưu nào, nhưng nếu vì việc này dấy lên phong ba. Kéo theo tất cả các phái lớn khác liên hợp vây công, chỉ sợ Thiên Cung cũng khó mà trả được cái giá này.
Đấy là còn chưa nói tới, trong tám đại vực lớn, nhân tộc chỉ thò tay vào được có năm vực mà thôi. Bạo loạn xảy ra, đám ngoại lai ba vực thừa cơ cắn trộm, cái giá lại càng lớn hơn. Bất kỳ một nước đi nào của một thế lực lớn, đều sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới bố cục các vực.
"Ngươi vừa tỉnh lại nên có rất nhiều thứ không biết, thật ra không chỉ có lời ước hẹn đó đâu. Trong nhiều năm chúng ta thu thập thông tin, ẩn ẩn có sự xuất hiện của Diêm La Điện…."
Lão giả ở bên cạnh lúc này mới lên tiếng, cho dù là năm đó muốn diệt trừ vẫn có khó khăn nhất định.
Năm đó lão già Chu Bất Biến khai tông lập phái, ông ta khi ấy đã là Thánh cảnh rồi. Môn phái nhỏ nhưng thực lực lớn, đây là một trong những nguyên nhân chính, khó mà diệt trừ ngay.
Không chỉ có thế, thê tử ông ta lại là cung chủ của Thánh Linh Cung. Lại nói tại Đông Huyền Vực còn ba phái lớn khác, lúc đó vì lợi ích, bọn họ đã liên hợp thành lập liên minh.
Mà Thiên Cung khi ấy vừa trải qua kịch chiến với Diêm La Điện, thực lực đại giảm. Hiện tại mới biết, năm đó Tru Thiên Môn còn có Diêm La Điện hậu thuẫn phía sau. Đó là chưa kể, vẫn còn một vài bí ẩn chưa biết, bởi vậy mới tạo thành thế cục dây dưa cho tới tận ngày nay.
Hiện tại tuy nói Tru Thiên Môn đã mọc rễ rất sâu, trở thành thế lực hàng đầu một phương. Nhưng so với năm đó, lúc này lại có thể tiêu trừ dễ hơn một chút.
Diêm La Điện năm xưa là thế lực được xem là gần tiệm cận với Thiên Cung, đứng đầu bởi Linh Nữ ma tôn. Nhưng từ sau khi bà ta trúng kế, phải quần chiến với pháp giả Giám Thiên, cả hai đã đồng quy vu tận.
Từ đó, Diêm La Điện thực lực đại giảm, phải ẩn mình lẩn tránh. Suy cho cùng, thế lực này vẫn chưa thể so được với Thiên Cung, tồn tại từ thời thượng cổ, tài lực tích lũy sâu dày.
Lại nói sau khi lão già Chu Bất Biến độ Thiên Vấn kiếp lần thứ bảy thất bại, cũng đã hồn tiêu phách tán rồi. Ông ta c·hết đi, lập tức mối quan hệ với Linh Thánh Cung cũng giảm xuống triệt để.
Tru Thiên Môn lúc này chỉ có một Thánh cảnh, cũng là Chu Thần. Lão là con cháu của Chu Bất Biến, ông ta hiện tại sắp sửa nghênh đón Thiên kiếp thứ năm. Thiên Cung nhằm vào lúc này ý định ra tay, cũng có thể nói là thiên thời địa lợi.
Còn việc chính đạo diệt chính đạo, cái này chẳng khó. Tùy tiện gán ghép cho họ một cái danh tiếng xấu, cấu kết ma đạo, vậy là đủ rồi.
Khi ngươi có thực lực, ngươi sẽ có lợi ích và bạn bè, ngươi có thể tùy ý làm điều mình muốn. Nhưng khi ngươi mất đi thực lực, thứ còn lại chờ ngươi, chỉ có hai mét vuông đất mà thôi.
Tru Thiên Môn khi trước là một cây đại thụ chọc trời, ngay cả Thiên Cung khi đó cũng phải nhịn nửa bước. Lúc này bộ rễ chỉ có một nhánh lớn, sao còn gánh nổi cái thân to.
Lại nói về Ngọc Tiêu tiên tử, bà ta sinh cùng thời với Chu Bất Biến. Khi ông ta đang vẫy vùng thiên địa, bà ta lại lo lắng tìm cách kéo dài Thiên Kiếp.
Bà ta có thọ nguyên, ông ta có danh tiếng, bà ta vẫn sống, ông ta đ·ã c·hết. Hiển nhiên triết lý sống khác nhau, kết quả nhân sinh cũng khác nhau.
Tu giả lên tới Thánh cảnh, không còn phân biệt sơ kỳ hay trung kỳ nữa. Khi đó, tu vi và thọ hạn sẽ tính theo thời gian độ kiếp. Sau mỗi hai trăm năm sẽ phải độ một lần Thiên Vấn Kiếp, độ đủ cửu kiếp tất thành phi thăng.
Lần này bọn họ có thể tìm tới Thanh Tử Dương, ấy là do Chu Thần "gặp phải sự tình" nên đã ra ngoài. Khi mà không có Thánh cảnh bên trong, ai có thể phát hiện dấu vết gì đây.
Lúc mà ba người còn đang bàn luận sôi nổi, Thanh Tử Dương đã trở lại căn phòng của mình. Nàng ta mất đi con mắt chánh pháp, đã không thể thấu tỏ vạn vật như trước.
Nhưng nàng ta vẫn còn thứ quý giá nhất, ấy là thiên tư trác tuyệt. Với trí tuệ vô song, nàng biết chuyện này không giả. Hơn nữa nàng ta không quá ngạc nhiên với diễn biến theo hướng này, ngay từ đầu cái tên môn phái đã nói lên tất cả rồi.
Trước kia, nàng không nhìn thấy Tru Thiên Môn diệt vong sớm, thì vẫn có thời gian để cho người thân phát triển. Chỉ là sau khi Thanh Tử Dương cải lại số mệnh cho Hàn Tông, quỹ tích mà nàng ta nhìn thấy trước đó đã không còn chính xác nữa.
Nếu ngày này diễn ra sớm hơn, nàng buộc phải thay đổi lại toàn bộ kế hoạch đã trù tính.
Tạm gác lại chuyện của Thanh Tử Dương, Hàn Tông lúc này đã giải trừ xong độc dược của Mai Độc Phấn rồi. Trong lúc chờ Hồng Liên Tử Mẫu sinh sản lứa tiếp theo, hắn tranh thủ luyện tập tâm pháp.
Thời gian này cũng đã bắt đầu diễn ra đại hồi quần anh, Hàn Tông đương nhiên có vài biện pháp để ăn theo, kiếm tiền trong đó. Nhưng lúc này không có thời gian, chỉ tính riêng vài ba hôm chạy tới quản lý hội nhóm bán hàng, hắn đã đủ mệt rồi.
Hơn nữa gã mắt ti hí từ đâu mời về một nữ tử trẻ tuổi, nàng ta so về tài thương nghiệp cũng không kém quá nhiều với hắn. Có nàng ta san sẻ gánh nặng, Hàn Tông nhàn đi không ít.
Nhưng Hàn Tông biết, đây là đôi mắt của lan hội hướng tới hắn. Từ khi bất đắc dĩ khơi ra chuyện kia, lòng tin của đám Lan Như Tiên dành cho hắn đã cạn rồi.
Có nàng ta ở đây giá·m s·át, Hàn Tông muốn sử dụng mánh khóe kiếm ăn, đúng là đủ khó. Chuyện này tạm thời hắn gác lại một bên, dành thời gian cho việc chuyên tu.
Luyện Huyễn Ảnh Phân Hình Thuật phải tự tách một phần thần hồn ra khỏi cơ thể, sau đó tiếp tục luyện tập. Việc luyện tập phân tách thần hồn rất khó, ngoài thủ pháp trong đó còn có những cơn đau dày vò.
Điều này cũng chẳng khác gì cầm dao chặt xuống một tay, đau đớn phải chịu kéo dài liên tục từng khắc từng giờ. Hơn nữa đây lại là thần hồn, đau đớn còn gấp tới mấy lần chặt tay.
Ngay ngày đầu tập luyện, hắn đã hôn mê b·ất t·ỉnh. Tiếp tới lần sau, hắn đau tới sùi cả bọt mép, cả người động kinh co giật liên hồi.
Thế mới biết, muốn đứng ở nơi không ai đứng nổi, ngươi phải trả giá không ai trả nổi.
Trừ phi ngươi là con đại gia, cháu của thiên đạo.
….