Chương 22: Sinh Tử đôi đường
Xoẹt…
Khi mà lão giả còn đang tiếc hụt, lúc này lại một tiếng xé gió khác gần nam tử tóc dài bay đến.
Người tung chiêu là tiểu tử Tuấn Nghĩa, mà mục tiêu của y không ai khác là cô nương nhỏ tiểu Thiện
Tuy là có phần bất giờ nhưng tốc độ của Luyện Khí tầng 2 không nhanh.
Lão giả vẫn là kịp phản ứng, lão ném chiếc Bát Giác Phản Quang Kính về phía con nhóc, đón đỡ một Chỉ của tiểu tử Tuấn Nghĩa, Chỉ đó cứ như vậy mà đổi hướng bay đi.
Hàn Tông bất ngờ với hành động của Tuấn Nghĩa, tên này dường như thích ứng rất nhanh với tên tóc dài kia.
Hắn khẳng định tiểu tử này có thiên phú, thích hợp với ma đạo. Xem chừng, đi với tên này một thời gian nữa, chính mình cũng phải đề phòng một hai.
Trên thực tế, Tuấn Nghĩa thấy Hàn Tông ra một chiêu giúp đỡ ân sư. Chính bản thân y lại không làm gì, khẳng định ân sư không vui, y nóng lòng muốn lập công.
Mà đối tượng chỉ toàn kẻ cao hơn y, bất giác y mới nghĩ tới một chiêu lợi dụng vừa rồi của lão giả, y liền học theo, vẽ ra một Chỉ đánh về phía tiểu cô nương kia.
Nam tử tóc dài nhìn Hàn Tông và Tuấn Nghĩa mỉm cười, y ra hiệu cho bọn hắn tới phía sau mình, rồi nhìn lão giả cùng tên họ Tiêu cười.
Lão Diệp giả cùng gã họ Tiêu thấy y không để ý đến v·ết t·hương, vốn đã nhuộm đỏ mảnh áo lại quay sang cười, liền gã cảm giác có chút không ổn.
"Các ngươi rất tốt, được c·hết dưới Âm Hồn Bất Tán của ta, cũng là vinh dự cho các ngươi".
Nam tử tóc dài vừa cười khục khặc, định khu sử chiếc ô. Đột nhiên y dừng lại, hướng nhìn lên cao, thần sắc lần đầu có chút ngưng trọng.
Lão giả và gã họ Tiêu cũng giật mình nhìn theo hướng y. Chỉ thấy trên cành một cây đại thụ cao năm chục mét, một nữ tử che mặt, thân ảnh màu đen đang đứng đó.
Mái tóc dài bồng bềnh trong gió, ánh trăng soi rõ đường cong mềm mại, uyển chuyển thướt tha.
"Trần sư đệ, lâu rồi không gặp, đệ làm ta tìm thật là vất vả nha."
Giọng nàng thánh thót vang vọng bên tai, Hàn Tông và Tuấn Nghĩa đẫn đờ như mê say.
Ngược lại lão giả họ Diệp và gã họ Tiêu lại rùng mình một cái, quả là vận hạn rồi. Mải đánh nhau không có cảnh giác xung quanh, khiến cho hai người hối hận một phen.
Gã họ Tiêu mặt xám như tro, đúng là gậy ông đập lưng ông rồi.
Nữ nhân này cảnh giới không thấu, ít nhất cũng là Ngưng Khí hậu kỳ đỉnh phong. Bọn họ đem sư đệ nhà người ta đánh thành cái bộ dạng kia, chính mình hôm nay hỏng rồi.
Không nghĩ ngợi nhiều, lão giả phản ứng trước tiên. Chỉ thấy lão phun ra một ngụm tinh huyết vào chiếc kính, một tay khu sử kỳ văn.
Một tay khác tóm lấy tiểu cô nương, rồi cả người nhảy lên chiếc kính bay đi tốc độ nhanh nhất.
Gã họ Tiêu cũng giật mình tỉnh lại, gã cắn đầu lưỡi phun một ngụm tinh huyết lên thanh kiếm, lại theo hướng khác nhảy lên phi độn chạy mất.
Trái lại với suy nghĩ hai kẻ đang chạy kia, nam tử tóc dài cũng thu lại cái ô. Y chộp lấy Hàn Tông và Tuấn Nghĩa, sau lại nhắm hướng khác, cấp tốc bỏ chạy.
Hàn Tông đổi lại là kiếp trước chắc chắn sẽ cười lăn lộn, đang đánh nhau hăng, vừa nhìn thấy gái liền mỗi tên chạy một hướng.
Nhưng mà tình huống này hắn không cười nổi, nàng ta và tên nam tử tóc dài này, hẳn có gì đó xích mích, mới vừa gặp đã chạy nhanh như vậy.
Cả người thương thế chất chồng, y chạy không kịp thì cái mạng của hắn cũng khó thoát.
Hàn Tông chỉ có thể thầm than mà thôi
"Bọ ngựa tìm ve
Chim sẻ phía sau
Chưa đầy một khắc
Lại thêm đại bàng".
"Trần sư đệ, ta có ăn thịt đệ đâu, đệ việc gì lại đi gấp như vậy?."
Nữ tử thấy tình cảnh hai kẻ kia cũng lười quan tâm, nàng nhún người hướng nam tử sư đệ đuổi theo.
"Khốn kiếp, cứ theo mãi không dứt, Bạch Nhan ngươi… thích ta à?."
Nam tử tóc dài bất ngờ hét lớn, y quăng Hàn Tông về trước. Sau đó thò tay vào túi móc ra một miếng ngọc màu trắng, y quay người lại nhằm hướng nữ tử ném tới.
Nữ tử họ Bạch đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới kịp phản ứng. Nàng chỉ kịp móc ra một chiếc Hộ Phù màu cam giơ tới trước người đón đỡ.
Oànhhh... v·ụ n·ổ do miếng ngọc kia gây ra thật lớn, vang vọng một góc rừng, vô số dã thú dáo dác bỏ trốn.
Quanh hơn chục trượng, rất nhiều đại thụ bật gốc. Vụ nổ làm nữ tử bay lùi về sau va gãy vài cây mộc thụ, mà nam tử cũng là thuận thế lao về trước tóm lấy Hàn Tông phóng đi.
...
Sau khắc yên tĩnh, phanhh một tiếng, nữ tử áo đen từ trong đám đổ vỡ đi ra.
Y phục nàng chằng chịt vết rách, để lộ không ít da thịt trắng nõn. Cánh tay lốm đốm thêm vài chỗ đỏ, rõ ràng nàng đã b·ị t·hương không nhẹ.
"Khốn kiếp, làm ta phân tâm rồi dùng Ngọc Phù đánh lén, lần sau bắt được, ta nhất định sẽ thiến ngươi."
Nữ tử dâng lên sát ý quanh thân, nhìn theo hướng khi nãy nam tử bỏ chạy.
"Không biết trưởng lão cho hắn mấy cái, nhưng hẳn là đã hết rồi mới chạy vội như vậy, dù sao ta vẫn nên thông tri tông môn một tiếng đề phòng bất trắc."
Nữ tử ngẫm nghĩ chốc lát rồi cũng đỡ cánh tay hướng một bên mà đi.
Ngọc Phù là vật lưu lại năm thành công kích của một tu giả. Để luyện chế được nó cũng cần chính luyện phù sư rút năm thành phần hồn chính mình ra luyện, hơn nữa lại chỉ từ Vương cảnh trở lại.
Bởi vậy chỉ khi thọ nguyên tới hạn, tu giả luyện phù mới dùng tới cái này lưu lại cho hậu thế.
Ngọc Phù có bốn cấp, chia theo cảnh giới, cấp 1 Luyện Khí, cấp 2 Ngưng Khí, cấp 3 Hợp Linh và cuối cùng là Vương cảnh.
Mỗi cảnh giới lại có thượng, trung và hạ. Mỗi phẩm tương đương năm thành uy năng cùng giai.
Mà tác dụng chỉ dùng một lần, nên tương đối hiếm, thường là vật phòng thân số ít của đệ tử tông môn lớn .
Hàn Tông là đang nghĩ, kẻ này có lai lịch thế nào. Là hiềm khích với cô ta, hoặc tông môn giao nàng ta tới bắt chăng.
Có thể một kích đánh lui nàng ta, ít cũng phải Ngọc Phù cấp 3 trung phẩm, tức một kích năm thành Hợp Linh trung kỳ, người có đồ như vậy thân thế không tầm thường.
Bọn hắn chạy vào một sơn cốc nhỏ cách đó vài dặm, tạm thời ẩn náu.
Sau khi phục dụng mấy viên đan dược, mặt mũi gã trở lên hồng hào đôi chút, đan dược thật kì diệu, mấy v·ết t·hương kia đang dần khép miệng.
Hàn Tông thấy bộ dáng y thê thảm khỏi phải nói, y đỡ cho Tuấn Nghĩa một kích, cũng đỡ cho hắn tránh khỏi v·ụ n·ổ.
Y móc trong túi càn khôn ra hai lọ, Hàn Tông giật mình nhận ra ngay đây là lọ đựng tinh huyết bọn người khi trước y g·iết.
Chỉ thấy y mở lắp, một mùi tanh nồng bao trùm hang đá làm hắn nhăn mặt, ngược lại Tuấn Nghĩa lại hứng thú.
Y lại móc ra mội chiếc tháp màu đen, nhìn cực kỳ cổ xưa. Thân cao chưa đầy nửa gang tay, có hình tứ giác, quanh thân khắc phù văn chi chít, toả dao động xung quanh.
Thứ này thập phần quan trọng với y, chính vì nó y bao phen mạo hiểm tính mạng, tương lai có thể chân chính sử dụng vậy mọi thứ đều đáng giá.
Vốn y không muốn phơi bày trước người khác, nhưng mà nghĩ kỹ lại, hai tên này y cũng không coi như người sống, nên vẫn là lấy ra trước mắt chúng.
Để tháp ở lòng bàn tay, hai tay y tạo hình thái cực, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.
Chiếc tháp bay lên, lơ lửng giữa hai bàn tay y, phù văn trong tháp toả huyết quang rực rỡ, lượn lờ không gian xung quanh người.
Tinh huyết trong hai chiếc lọ lối nhau tạo thành dòng xoắn trôi ra. Chúng hợp nhất với huyết quang, tạo thành hồng sắc huyết khí, khắc sau lại dần ảm đạm đi không còn.
Mỗi khi hồng sắc huyết khí nhạt đi, mặt nam tử lại dần có tia ửng hồng. Thần sắc y tốt lên thấy rõ, một vài chỗ v·ết t·hương nhẹ đã liền da.
Hàn Tông cứ cảm thấy, cái thứ này tác dụng tốt hơn cả đan dược trị thương nữa.
Chiếc tháp kia thật không tầm thường chút nào, có thể hấp thu tinh huyết, tạo thành tác dụng hơn cả khoanh chân hấp thu linh khí..
Hơn nửa khắc sau, sắc mặt nam tử đột nhiên vặn vẹo tím tái. Y lập tức dừng động tác thôi diễn lại, chiếc tháp vừa rơi trên lòng bàn tay, y đã há miệng phun ra một ngụm máu.
Sắc mặt y quả thật ngưng trọng dị thường.
Trải qua điều tức mấy hơi, y bình tâm tĩnh khí, khi này quay sang nhìn Tuấn Nghĩa hỏi.
"Cảm giác g·iết người thế nào?".
"Dạ ân sư, ta...ta thấy hơi sợ nhưng liền sau đó lại không sao nữa, giờ lại có chút… hứng thú."
Tuấn Nghĩa hơi hoảng đáp, y còn chưa hiểu ý của ân sư.
"Tu luyện công pháp đó sau này ngươi sẽ có chút cảm giác khát máu không kìm lại được, tuy nhiên ngươi cũng sẽ tăng trưởng nhanh hơn cả thiên tài."
Nam tử gật đầu
"Đa tạ ân sư chỉ điểm".
Tuấn Nghĩa vái thật sâu, nội tâm y vì bốn chữ "hơn cả thiên tài" mà kích động.
Sau đó gã lại quay sang nhìn Hàn Tông.
"Ngươi vẫn là còn chưa tu luyện qua sao?".
"Ta là nhiều chỗ chưa hiểu lắm, công tử ngươi cũng biết đấy. Ta vừa khỏi thương thế, ngươi đã đưa tới đây rồi, lấy đâu ra thời gian tu luyện."
Hàn Tông lấp liếm, trong lòng hắn r·úng đ·ộng. Có khi nào, Tuấn Nghĩa bởi vì tu luyện thứ này, khi g·iết người mới tạo hưng phấn như thế.
"Nếu ngươi còn nghĩ đến báo thù, thì hãy quên cái suy nghĩ ấy đi".
Y thâm ý nói một câu
Hàn Tông hơi động, y là biết suy nghĩ của ta sao?
"Ngươi nghĩ ngày đó chỉ có một kẻ muốn tới lấy mạng ngươi sao?".
Y bồi thêm một câu.
Hàn Tông lúc này giật mình hẳn rồi, như vậy ngoài lão già đó ra, vẫn còn kẻ có ý đồ với mình, hắn nhíu mày.
Thấy không khí căng thẳng, Tuấn Nghĩa liền hướng gã nam tử tóc dài thưa chuyện.
"Ân sư, nữ nhân đó là ai vậy?. "
"Một con ả dựa vào quan hệ tốt mà thôi, lần sau gặp lại ta sẽ từ từ chào hỏi một phen.
Y cười nhạt, khinh thường trả lời, sau lại hỏi tiếp:
"Trò chơi đi săn lần này mặc dù không được trọn vẹn, nhưng các ngươi hiểu được những gì nói xem ?".
"Ân sư, người muốn chúng ta trở lên quyết đoán, không bị cảm xúc chi phối nữa phải không?".
Tuấn Nghĩa xông xáo giành trả lời trước
Y không trả lời mà nhìn sang Hàn Tông
"Muốn chúng ta tập g·iết người thành quen?".
Hàn Tông trả lời nhưng trong lòng còn hoài nghi, chắc chắn không đơn giản như vậy.
Tuấn Nghĩa ở một bên thấy Hàn Tông không có lễ phép giống mình thì nhíu mày.
Nam tử đứng lên, gã vuốt lại mái tóc rồi nhìn hai tên nhóc cười nói.
"Trò chơi đó phải có hai người, tương ứng cho Sinh và Tử. Cũng là ứng với hai người các ngươi đấy."
Lời y nói vừa dứt, Hàn Tông và Tuấn Nghĩa ngơ ngác nhìn nhau...
...