Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Thường

Chương 218: Ở trong trời đất này, ai có thể nói bản thân vô tội




Chương 218: Ở trong trời đất này, ai có thể nói bản thân vô tội

Trong thế giới tranh đấu này, máu tanh luôn ẩn hiện ở khắp nơi. Tất cả muôn loài muốn sinh tồn, đều phải g·iết hại loài khác. Không một ai là vô tội, ngay cả một đứa bé chưa sinh cũng không ngoại lệ.

Muốn nó sinh ra bụ bẫm khỏe mạnh, không thể mỗi ngày đều ăn rau cháo được, nhất định là phải có cá thịt tẩm bổ. Nghiệp quả cũng từ đó gián tiếp mà sinh ra, cũng chính là thứ dễ vay khó trả nhất trên đời.

Giết và bị g·iết, đây là điều quá bình thường ở thế giới tu giả. Mỗi một người sinh ra tại trên thế giới này, đều phải có loại giác ngộ như vậy.

Một nhà phàm nhân bốn người m·ất t·ích, cái này cũng chẳng có gì lớn lao. Trong thành vẫn nhộn nhịp tất bật như thường, kẻ ra người vào không khác mọi ngày bao nhiêu.

Cả ngày hôm nay, Mệnh Tại Y không ra ngoài đào bới như trước, nàng ta chỉ đào bới ở xung quanh căn nhà. Theo dự định của nàng ta, cứ vài ngày sẽ phải dừng một ngày, tránh cho kẻ khác nghi ngờ.

Nhân cơ hội này, Mệnh Tại Y cũng từng bước giải quyết luôn việc thứ hai. Nhìn thì có vẻ nàng đang cuốc đất tìm giun gần nhà, thật ra ẩn hiện trong đó âm thầm bày một cái pháp trận loại nhỏ.

Khi trước không làm là bởi không có tài nguyên, lúc này đã có gần trăm viên linh thạch, một pháp trận nhỏ là đã đủ rồi.

Lại nói khi trước không dùng hỏa thuật thiêu hủy cái mấy xác, đây đều là chuẩn bị cho bước tiếp kế hoạch sau.

Tử Đào Nhân là tu giả ma đạo, ông ta đã cử tên đệ tử này tới đây tra xét, hiển nhiên trên người gã cũng có ấn ký để lại. Một khi gã c·hết, cùng với con thú mất đi tung tích, ông ta sẽ nhanh chóng tìm tới, điều tra nguyên nhân c·ái c·hết.

Gã ta c·hết trong Quảng Hà thành là chuyện bình thường, bởi vì ma đạo người người nếu biết đều sẽ muốn tru diệt.

Nhưng sẽ thật bất bình thường nếu như không biết ai là h·ung t·hủ g·iết gã, khi đó mọi người sẽ mơ hồ phỏng đoán, hẳn là còn có một kẻ tu giả khác lẩn trốn ở đâu đây.

Mặc dù có tâm pháp che dấu tu vi, nhưng cảnh giới của Mệnh Tại Y quá thấp. Gặp phải kẻ cấp bậc cao như Phương thành chủ, nàng ta không thể che giấu.

Nơi mà Mệnh Tại Y vứt bỏ cái xác là chỗ ở của một con yêu thú cấp 2, một lý do đánh lạc hướng không tồi.

Ngoài mặt Mệnh Tại Y vẫn chăm chỉ làm việc, nàng ta không ngừng tìm kiếm thức ăn cho đám gia súc.



Có danh phận tiểu thư, Mệnh Tại Y tuy không phải làm việc như đám gia nô, nhưng cơm ăn hàng ngày là phải tự túc.

Sau khi ăn xong bữa trưa, nàng ta đóng cửa lấy ra ba chiếc hộp gỗ, nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống. Hộp gỗ mở ra, một mùi tanh nồng khó chịu lan khắp căn phòng, Mệnh Tại Y không chút để ý, hai tay bắt quyết.

Thời gian tu luyện của nàng ta không hề cố định, có lúc nửa đêm, cũng có lúc là ban ngày. Không phải cứ đi đêm thì mới gặp ma, thời nay ban ngày cũng đầy ma.

Theo đó, không phải cứ hành sự lúc nửa đêm thì sẽ an toàn, đôi khi ban ngày còn ít kẻ chú ý hơn ban đêm.

Hiện tại đã có pháp trận ẩn tàng hỗ trợ, kẻ tiến vào phạm vi trăm mét, nàng ta sẽ biết. Như vậy không cần phải lén lút như trước nữa, một khi an toàn thì thời gian tu luyện cũng sẽ dài hơn.

Chỉ có điều để duy trì pháp trận này, vài ngày sẽ tốn vài viên linh thạch. Đây cũng là mối lo ngại cần giải quyết, trong khi nàng ta dùng cho bản thân còn không đủ.

Được cái này mất cái kia, Mệnh Tại Y đúng là đau đầu. Cũng may đây chỉ là pháp trận đơn giản dạng thụ động, lúc không cần tới có thể dừng lại, tiết kiệm không ít.

Cùng với cái xác, Mệnh Tại Y còn ném đi cả thanh kiếm, túi càn khôn và quyển tâm pháp kia. Đây đều là những thứ rất dễ nhận biết, làm lộ thân phận của nàng ta. Hơn nữa, c·hết do yêu thú t·ấn c·ông lại mất đi túi càn khôn, điều này đến trẻ con cũng thấy không hợp lý.

Tất nhiên, máu huyết thì nàng ta đã thu lấy sạch sẽ, đây là tinh huyết của tu giả, giá trị cao hơn rất nhiều so với phàm nhân.

Từng làn khói hồng sắc mỏng manh từ trong mấy chiếc hộp gỗ bay lượn, sau cùng hòa nhập vào thân thể Mệnh Tại Y. Chính giữa một quả tim lớn lơ lửng trước mặt, nó đang nhanh chóng co lại, chuyển hóa thành một viên đan dược.

Mệnh Tại Y chầm chậm nuốt vào, cuối cùng tầng đầu tiên của Tâm Độc Địa Kinh cũng đã có thể bắt đầu tu luyện.

Không phải nơm nớp lo sợ kẻ khác phát hiện mà không biết, Mệnh Tại Y một mạch tu luyện cho tới tận tối mịt mới dừng lại. Dù sao nàng ta cũng phải duy trì đều đặn những công việc hàng ngày, tránh cho có kẻ hữu ý để tâm.

Ngày hôm sau Mệnh Tại Y lại ra địa điểm cũ đào bới, tiếp tục công việc hàng ngày. Việc gã đệ tử của Tử Đào Nhân b·ị t·hương càng làm cho Mệnh Tại Y muốn nhanh chóng tìm kiếm con thú, bởi gã ta đâu tự dưng mà b·ị t·hương.



Tới năm phần mười là gặp phải con thú mới thành ra như vậy, bởi lẽ nếu thân phận gã ta bại lộ. Thì lúc này Quảng Hà thành đã bị giới nghiêm rồi, nàng ta đâu có dễ dàng đi lại như thế nữa.

Nếu Mệnh Tại Y đoán đúng, vậy thì con thú cũng sắp xuất hiện rồi, nàng ta phải mau tìm nó. Để cho con thú có thời gian hồi phục, đừng nói nàng ta, bất kỳ ai ở đây cũng không cản được nó bỏ đi.

Nhưng mà Mệnh Tại Y cũng biết, nàng ta không thể làm gấp gáp được, đây cũng là điều bất lợi của nàng ta. Nếu cứ tới một chỗ đào bới hoài, kẻ sinh nghi đi theo sẽ không ít. Lúc đó cho dù con thú xuất hiện, cũng khó mà bịt miệng thiên hạ được.

Những người trong ma đạo như nàng ta đều có một loại giác ngộ, ấy là dù cơ duyên gì cũng không so được với tính mạng. Mệnh Tại Y không tìm thấy nó, nàng ta sẽ phải biết cách từ bỏ đúng lúc, tránh cho mất cả chì lẫn chài.

Về điều này Mệnh Tại Y đã cân nhắc qua, cùng lắm thì để lịch sử lặp lại. Tên Phương Thanh kiếp trước đã tình cờ bắt gặp nó, kiếp này quỹ tích chưa vì nàng ta xuất hiện mà ảnh hưởng quá nhiều, rất có thể gã sẽ lại tìm thấy nó.

Gã ta mới là Luyện Khí tầng 4 mà thôi, Mệnh Tại Y dư sức có thể dùng thủ đoạn mai phục để g·iết người đoạt bảo. Tất nhiên sẽ có rất nhiều rắc rối, chỉ là nàng ta cũng biết đây là hết cách mới phải dùng tới.

Nhìn sắc chiều đã ngả về tây, Mệnh Tại Y thở dài quay người bước đi, lại thêm một ngày thất bại.

"Có lẽ phải đổi tiếp phương án khác, tìm kiếm tài nguyên…."

Mệnh Tại Y vừa bước đi vừa suy tính cẩn thận, không bắt được con thú này sẽ là một tổn thất cực lớn. Mệnh Tại Y sẽ tìm phương án khác thay thế, bù đắp vào mất mát này.

Nàng ta nghĩ tới việc sau này tiến tới Ngưng Khí, sẽ lập tức rời khỏi Quảng Hà thành.

Kiếp trước nghe nói vài năm tới tại Tam Liên Hoàng Sơn có dị biến, Tru Thiên Môn vây bắt một tên đệ tử bỏ trốn. Nhưng rốt cục lại bị gã ta chạy mất, trên người gã ta nghe nói có dị bảo.

Mặc dù nàng ta không biết sự tình tường tận, nhưng mà dãy núi Tam Liên Hoàng Sơn nàng ta lại không lạ lẫm gì. Khi đó nàng ta mới tu tập ma đạo, đã từng lẩn trốn một đoạn thời gian ở đó. Cũng vì thế mới nghe được tin tức này, nhưng ngày ấy tu vi còn quá thấp, không dám tham gia.

Mệnh Tại Y cũng là kẻ ưa thích mạo hiểm, nàng ta chỉ vừa mới vào Luyện Khí tầng 2 chưa lâu, đã bắt đầu rục rịch muốn nhúng tràm vụ này.

Chẳng qua, dã tâm lớn thì thành quả gặt hái được sẽ lớn, muốn đứng trên đỉnh thành công, phải có giác ngộ dám làm. Liều ăn nhiều, được ăn cả ngã thì.... đầu thai làm lại, thành công không có chỗ cho sự do dự.

Lúc này Mệnh Tại Y ước lượng, muốn lên tới Ngưng Khí với nàng ta mà nói, hẳn là sẽ không tới ba bốn năm nữa.



Trước đó, lúc này cần phải có tài nguyên tu hành và chuẩn bị thủ đoạn. Mệnh Tại Y nhớ rằng trong phủ có một tên gia nô, gã ta có tư chất linh căn. Chỉ là thân phận thấp kém bị bán vào đây từ nhỏ, gã ta cũng không biết rằng bản thân có thể tu hành.

"Tiểu Thất Tử... gã dù gì cũng chỉ là phàm nhân, một số ít tài liệu tu giả tại phường chợ sẽ khó lòng giao dịch. Nếu có thể lôi kéo kẻ này, khiến cho gã buộc phải túm vào váy của ta, lợi dụng một chút cũng tốt!."

Mệnh Tại Y vừa bước đi vừa suy nghĩ, một mạch đã về tới Mệnh gia lúc nào không hay. Chỉ là vừa bước gần tới ngôi nhà mình kho hay ở, nàng ta nhíu mày dừng lại.

Trước cửa nhà nàng ta, một đám thiếu niên sắc phục hoa lệ đứng đó. Nhìn thấy cảnh này, Mệnh Tại Y làm sao không biết, còn ai vào đây ngoài đám mấy con ả rỗi hơi tìm tới gây chuyện.

"A… cô ta về tới rồi kìa!."

Một thiếu nữ mười tám vừa nhìn thấy bóng dáng nàng ta xuất hiện liền hô to, theo sau là cả đám nhìn lại.

Mệnh Tại Y vẫn lạnh nhạt bước đến, đây đều là đám biểu tỷ biểu muội của nàng, cứ cách vài hôm bọn họ lại chạy tới gây chuyện một lần.

Nàng ta trực tiếp đi qua đám nữ tử bước vào trong nhà, nhưng mà được vài bước thì liền dừng lại, ánh mắt quét tới nền đất.

Nơi đó đám gia súc nàng ta mới mua đang nằm la liệt trên đất, hiển nhiên là đ·ã c·hết sạch cả rồi.

Thấy biểu hiện lạnh nhạt của nàng ta, một thiếu nữ đắc ý đi lên cười nói:

"Tỷ tỷ à, cô đừng nhìn như vậy chứ. Chúng ta thấy cô ngày vất vả đi tìm thức ăn cho chúng, nên đã giúp cô một chút ấy mà, không cần cám ơn!."

Nữ tử đắc ý nói ra, chỉ là lúc nhìn thấy ánh mắt nàng ta quét tới, nội tâm ả thụp một cái, vô thức lùi lại.

Mệnh Tại Y chỉ nhìn một cái, cả khuôn mặt trở lên lạnh lẽo, sau đó không quan tâm bước vào trong nhà.

Nhưng cũng là chưa đi được hai bước, nàng ta liếc xuống dưới chân, một bàn chân mảnh khảnh thò tới định ngáng lấy chân nàng….

….