Chương 206: Mưu mô
"Con yêu thú này ta đã mua rồi!."
Hóa ra người tới chính là tên gầy còm xấu xí bên phía Song Tượng hội, hay đi cùng với Luân Đằng Vân.
Gã ta lúc này mặc một bộ y phục sặc sỡ, khuôn mặt gã vênh váo nhìn về phía Hàn Tông cười khẩy. Gã nghênh ngang đi tới quầy hàng, mở lời oang oảng:
"Ồ đây chẳng phải là Nguyên sư đệ hay sao, thật là trùng hợp nhỉ?."
"Ồ… Văn Dũng sư huynh cũng có nhã hứng với con yêu thú này sao?."
Ánh mắt hắn lóe lên, làm ra bộ dáng ngạc nhiên sau đó mỉm cười đáp lại. Chỉ nghe gã ta nói tiếp:
"Đúng vậy, ta không chỉ có hứng với nó mà còn có hứng với rất nhiều con khác…"
Hàn Tông nghe vậy không ngoài ý muốn cười đáp:
"Thật không dám giấu sư huynh, ta đang cần con Hồng Liên Tử Mẫu này. Sư huynh liệu có thể giơ cao đánh khẽ, nhường đồ yêu thích cho ta chăng?."
Hàn Tông miệng nói tay đưa, chỉ là tên béo chủ quầy vừa chìa tay cầm lấy linh thạch, đã bị gã ngăn lại. Nghe hắn nói vậy, bộ dáng quyết lấy bằng được. Văn Dũng lại càng có ý muốn tranh, miệng hừ lạnh đáp:
"Nể giao tình giữa hai hội chúng ta, bình thường tất nhiên ta có thể nhường cho sư đệ rồi. Nhưng đây là món quà ta định mua cho Thường sư muội, cũng chỉ có thể đắc tội sư đệ mà thôi!."
Gã ta cười lạnh trong lòng, mặc dù không thể công khai đánh hắn một trận. Nhưng nếu có thể chèn ép hắn, như vậy cũng đủ bớt đi tức giận trong lòng gã rồi.
Gã theo đuổi Thường Xuân bấy lâu nay, không ít lần thấy nàng thua thiệt trước hắn, nay đúng là muốn thay nàng trị tên này một chút.
"Thật không có cách nào khác?."
"Không có!."
"Sư đệ thật muốn có nó, cũng chỉ đành đắc tội, sư huynh tha lỗi. Như vậy đi, ta trả tám ngàn viên!."
Hàn Tông bộ dáng hối lỗi với Văn Dũng, sau đó quay lại nói với gã trưởng quầy. Tình cảm không được thì chơi luật rừng, một câu tăng giá của hắn khiến cho hai mắt gã càng sáng lên.
"Hừ…. Sư đệ đã không nể mặt, ta cũng chẳng cần nể mũi, tám nghìn một trăm!."
Gã gầy còm hừ lạnh, trong lòng lại hớn hở không thôi, diễn biến thật đúng ý gã. Nơi đây đông người, gã muốn sự tình này đến tai Thường Xuân, để cho nàng vui. Một lời mạnh mẽ nói ra, đầu gã ngẩng cao không ít.
"Tám ngàn ba trăm!."
"Tám ngàn bốn trăm!."
Hàn Tông ra một giá, gã đáp lại một giá cao hơn, trong lời nói mang đầy khí thế.
"Tám nghìn năm trăm! Sư huynh, dù sao chúng ta cũng là bên lửa bên nước. Mười hai bến đò, khó tránh đục trong, mong sư huynh lượng thứ!."
Hàn Tông nói ra cái giá khác, khiến cho gã trưởng quầy kích động muốn khóc rồi.
Con thú này danh tiếng quá xấu, hình dáng lại không ngầu, nữ nhân chê bai, nam nhân chẳng muốn. Nay bán được giá, lại còn độn lên không ít, gã cực kì tiếc rẻ, nếu như có thêm một cặp nữa, vậy thì lãi to.
Văn Dũng hừ lạnh thành tiếng, ánh mắt gã nhìn Hàn Tông phun lửa, đây đã là tiền tiết kiệm cùng với ăn lẻ trong hội không ít. Gã dành dụm bao lâu mới có được, nếu còn để hắn há mồm tăng giá nữa, gã sẽ phá sản mất.
Hàn Tông đã chạm tới giới hạn của gã, trong lòng gã đột nhiên có suy nghĩ, buông lời uy h·iếp chính là biện pháp tốt nhất. Vừa khiến hắn thua thiệt lại khiến hắn lùi bước, nghĩ như vậy gã hừ lạnh cất giọng oang oang:
"Ngươi không cần phải ra vẻ trước mặt ta đâu, ai không biết còn tưởng ngươi hay lắm. Chuyện ngươi thông đồng qua mặt Lan hội hợp tác với Song Tượng, sau đó lại định lừa tiếp Luân sư huynh nhà ta một vố. Hừ… Nói cho ngươi biết, Bạch Tạng sư huynh vốn đã đoán ra từ lâu rồi!."
"Sư huynh không thể nói như vậy được, ảnh hưởng tới ta thì không nói nhưng tới danh dự của Lan hội thì không được đâu."
Không để cho gã phản bác, Hàn Tông vội nói tiếp:
"Thôi được rồi, dù sao Thường sư tỷ cũng là đồng môn hạ, hôm nay ta nhịn đau nhường sư huynh một lần…"
Hàn Tông sắc mặt tái nhợt, rất nhanh trở lại như cũ. Hắn nghiêm trọng nói ra, đồng thời nhân lúc ấy nháy mắt ra hiệu cho gã. Hắn chủ động rời khỏi đây, nhanh chóng phi kiếm bay đi.
"Hừ… Ngươi chạy cũng nhanh đấy, lần sau đừng để ta gặp được!."
Nhìn bóng dáng hắn vụt đi, gã cảm thấy hắn rút lui có hơi nhanh rồi. Nhưng cảm giác chiến thắng nhanh chóng ập đến, làm gã hớn hở. Sau đó gã không quên quay lại nhìn tên béo hừ lạnh:
"Tám ngàn sáu trăm, ngươi chắc cũng không thất đức tới nỗi định gọt cả xương của huynh đệ đồng môn đấy chứ?."
Bao nhiêu người ở đây, gã cũng không có ý định đánh bài quỵt. Dù sao đúng là gã cũng đang định tới mua một con yêu thú, hòng làm quà lấy lòng Thường Xuân thật.
Nghĩ tới lúc ấy nàng ta sẽ mỉm cười liếc mắt đưa tình, gã không khỏi cười thật to hai tiếng….
Chátttt…. chátttt…
Không lâu sau hai âm thanh vang lên, kèm theo hai cái răng cửa bay ra ngoài. Gã gầy còm lúc này hoảng hốt và sợ hãi, gã ôm mặt nhìn về kẻ vừa ra tay.
"Ngươi đúng thật là ngu ngốc, ta đã nói ngươi bao nhiêu lần rồi, đây là bí mật. Giờ thì sao? Hiện giờ tất cả mọi người đều vô tình hữu ý bàn tán. Không lâu nữa Luân sư huynh kết thúc bế quan ra ngoài, ngươi bảo phải nói sao đây?."
Trước người gã, Bạch Tạng nổi khùng không nhịn được tung cho gã hai cái tát. Gây chuyện với hắn thì cũng thôi đi, lại còn mang bí mật ra rêu rao.
Đang tóm được cái thóp của hắn, Bạch Tạng định bụng sẽ tính kế, lấy lại mặt mũi cho Luân Đằng Vân. Hiện tại thì hay rồi, thằng khốn đó đã biết được mưu mô, hắn sẽ không ngu mà ngồi chờ c·hết.
"Không đúng, ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng!."
Vô Từ Tà ở bên trầm tư phân tích, cuối cùng y và Bạch Tạng nhìn về gã gầy còm, không lâu sau cả hai hiểu ý nhìn nhau.
"Thằng khốn ấy ranh ma quá, chúng ta mắc sai lầm rồi!."
Gã gầy còm ôm mặt nhìn hai vị sư huynh, gã lúc này ân hận rồi. Gã giận quá mất khôn, để cho cái mồm bay cao bay xa. Luân Đằng Vân mà biết, gã chắc chắn sẽ bị một trận nhừ tử.
"Sư huynh, là lỗi của sư đệ…."
Gã cúi đầu thành thật nhận lỗi, nhìn thấy như vậy, Bạch Tạng thở dài lắc đầu:
"Không! Tất cả là lỗi của ta. Ta đã sai lầm khi không tính đến con heo đần nhà ngươi!."
Không chỉ Bạch Tạng, ngay cả Vô Từ Tà cũng thở dài, đúng là không sợ kẻ địch nguy hiểm, chỉ sợ đồng đội….
Hàn Tông lúc này trầm mặt không ít, dựa theo lời trượt không phanh của gã gầy còm, hắn đã biết thêm một chi tiết.
Hóa ra bên phía bọn họ đã phát hiện ra mánh khóe của hắn từ lâu, nhưng vì sao còn chưa dùng nó để chơi hắn một vố?
Là bọn họ chưa kịp ra tay, hay là còn chờ Luân Đằng Vân xuất quan? Hàn Tông tuy không biết nguyên nhân nhưng hắn biết, bản thân đang đùa với lửa. Cũng thật may bọn họ chậm chễ, để hắn c·ướp thời cơ đi trước sửa sai.
Hàn Tông cũng biết, trong số bọn họ, gã gầy còm kia là dễ khai thác nhất, hắn chủ ý lừa cho gã giận quá mất khôn.
Trước đó hắn đã thuê người điều tra gã gầy còm này, từ sở thích cho tới thói quen. Gã ta vốn thích Thường Xuân ra mặt, lại là kẻ hay nóng giận, bản thân thích ra oai. Bởi vì từng vô tình giúp Luân Đằng Vân một lần, gã đã được y cho theo bên cạnh.
Đã có chủ ý với gã, hắn tất nhiên sẽ cố ý thường xuyên lẳng vảng trước mặt gã, khiến cho gã tức giận rồi lợi dụng moi móc thông tin. Về việc con Hồng Liên Tử Mẫu, hắn đúng là muốn có nó thật, tình cờ gặp gã ở đó, cũng coi như là "trùng hợp".
Nhìn Vô Từ Tà và Bạch Tạng đi tới, hắn mỉm cười chắp tay chào:
"Cơn gió nào đưa hai vị sư huynh tới đây, thật là thất lễ!."
"Nguyên Văn, ngươi thật đúng là vô sỉ. Lại dám điều tra người của ta, lừa lọc chúng ta. Ta sẽ đi nói toàn bộ chuyện này cho Lan Như Tiên biết, để xem ai thiệt!."
Người vừa tới Bạch Tạng đã vụt lên đứng trước mặt Hàn Tông mắng xối xả, gã tức tới đỏ mặt tía tai. Hàn Tông nghe xong chỉ cười đáp:
"Sư huynh, chẳng phải bên huynh cũng lừa ta, định chờ thời cơ cho ta một vố hay sao? Chúng ta giống nhau cả thôi, hơn nữa sư huynh không cần lo lắng cho ta. Ta nếu bị Lan hội đuổi cổ, Luân sư huynh nhất định sẽ vui vẻ chào đón ta…"
Nhìn Hàn Tông lúc lắc tấm lệnh bài, mặt Bạch Tạng đỏ ửng như xôi gấc, nghẹn họng không nói được câu nào. Đúng là gã muốn tính kế hắn, giờ không chỉ để lộ, còn để hắn đá đểu, gã tức tới run rẩy hai tay.
"Nguyên sư đệ nói vậy không đúng rồi, chẳng phải trước đó đệ vừa giúp cũng vừa lừa chúng ta trước sao? Hiện tại đệ làm như vậy, chúng ta càng khó lòng hợp tác…"
Từ sau đi tới, Vô Từ Tà mỉm cười nói, theo sau nữa còn có gã gầy còm Văn Dũng đang nhìn hắn tóe lửa.
"Việc này cũng không thể trách sư đệ, chúng ta đều là vì mình mà thôi. Hơn nữa, vốn dĩ nếu như vị sư huynh đây không nói ra, mọi người cũng đâu có biết. Chúng ta cũng đâu lâm vào cảnh này…"
Hàn Tông chối đây đẩy, mặt dày mày dạn nói ra. Gã gầy còm ở bên nghe vậy, hai tay run tun, không phải bởi vì Bạch Tạng và Vô Từ Tà áp chế, gã đã nhảy lên ăn thua đủ với hắn rồi.
"Đủ rồi, bớt nói lời lươn lẹo đi, rốt cục ngươi muốn gì?."
Bạch Tạng nhìn hắn hừ lạnh đáp, gã biết miệng nói không lại thì không nên nói nhiều. Hàn Tông mỉm cười chắp tay, hắn phân bua:
"Sư huynh, đệ làm vậy thì cũng sẽ tới tai Lan hội, hiển nhiên tất sẽ bị thiệt rất nhiều, điểm này sư huynh hẳn sẽ hiểu. Sư đệ chấp nhận bỏ xe giữ tướng, âu cũng là mong một đường bình yên, sau này an ổn tu hành. Suy xét cho kỹ, Lan hội và Song Tượng hội đều không thiệt, chi bằng chúng ta mỗi bên nhường nhau một chút có phải hơn?."
Hiển nhiên lời hắn cũng không sai, trước khi tới đây Bạch Tạng và Vô Từ Tà cũng đã đoán ra kết cục rồi. Lúc này Luân Đằng Vân lại không có mặt, hai người đều chưa dám đánh chủ ý gì. Mỗi bên nhường nhau một chút, đúng là cũng không phải biện pháp tồi. Chỉ là nghe hắn nói muốn bình yên tu hành, hai người hơi giật giật khóe miệng…
Bạch Tạng suy xét thiệt hơn, rõ ràng cảm thấy hắn thiệt hơn một chút, ngẫm hồi lâu gã gật đầu. Vô Từ Tà mỉm cười mới đáp:
"Sư đệ đã nói vậy, chúng ta cũng không làm quá. Chỉ là ta cũng mong như lời sư đệ nói, hợp tác vui vẻ, hi vọng chuyện này không có lần sau…"
Y nói rồi ra hiệu cho gã gầy còm, chỉ thấy mặt gã đỏ ửng hai bước tiến lên chắp tay:
"Sư huynh không phải, làm việc lỗ mãng, nay tạ tội với sư đệ!."
Trên tay gã là hai miếng hổ phách, bên trong phong ấn Hồng Liên Tử Mẫu. Hàn Tông thấy vậy lạnh lùng nhìn gã…..
...