Nhân Thú Loạn

Chương 9




Đằng sau bụi cây bên cạnh ôn tuyền truyền đến tiếng bước chân loạt soạt từ phía xa xa, có vẻ như có người đang tới gần…

“Thật không nghĩ tới, báo tộc vốn tưởng biến mất đã lâu nay lại xuất hiện…”

“Tom, mày xác định chuyện này là do báo tộc làm à? Chúng nó không phải chỉ cướp phụ nữ thôi sao, lần này người mất tích chính là một cậu bé đó! Tao nghi, tám phần chắc là bị bọn dã thú khác tha đi rồi.”

“Tao thấy không có khả năng đâu, mày đã từng nghe loài dã thú nào khác biết nói chưa?”

“Tao vẫn cảm thấy có chút…”

“Chậc, thôi đừng nghĩ nữa, chúng ta cứ tiếp tục tìm đi, nếu thật là báo tộc, vậy chúng ta liền phát tài rồi!”

“Báo tộc cũng không phải dễ đối phó đâu… Nếu lần này đúng là báo tộc xuất hiện, sợ là chúng ta…”

“Jerry, sao mày lại dài dòng thế hả? Suốt cả dọc đường cứ lải nhải mãi, không sợ dọa con mồi chạy mất sao?!” ( Tác giả: Tom và Jerry… Mọi người tha thứ cho ta đi, ta đau đầu vì tìm tên cho hai nhân vật quần chúng này lâu lắm rồi, bất đắc dĩ đành phải mượn tạm tên con mèo và con chuột đó vậy~~)

Hắc Kim nhẹ nhàng khom mình xuống, đem toàn bộ thân thể nhỏ gầy của Trovey giấu ở dưới bụng.

“Ư…”

Dục vọng phấn chấn bởi vì chưa có phát tiết, nên vẫn bị nhốt chặt trong thân thể Trovey, cho dù là một động tác rất nhỏ của Hắc Kim, cũng có thể gây ra cho Trovey phản ứng mãnh liệt.

“Bảo bối, kiên nhẫn một chút… Có người đến đây…” Hắc Kim định đem hung khí của mình rút ra khỏi cơ thể Trovey, nhưng móc câu dữ tợn vẫn hung hăng bấu chặt lấy hậu môn cậu, quy đầu thô lớn vô luận có cố gắng như thế nào cũng không chịu rời đi huyệt khẩu nóng bỏng đang hàm chứa nó.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Trovey sợ hãi nắm chặt lấy lớp da lông trên thân Hắc Kim, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới cũng khẩn trương co rút lại, bất giác đem hùng vật của Hắc Kim nuốt vào càng sâu.

Dục vọng vốn đang bừng bừng hưng phấn lại bị người yêu hung hăng kích thích… Hắc Kim nhịn không được phát ra tiếng gầm nhẹ tràn ngập tình dục từ sâu trong yết hầu.

“Có động tĩnh!”

Hai gã thợ săn giương nỏ lên, vòng qua khóm cây cuối cùng, đem thân ảnh của Hắc Kim cùng Trovey thu hết vào đáy mắt.

“Trời ạ… Bọn họ đang…”

Chứng kiến trên thân hình màu đen của con báo kiện mỹ được tứ chi trắng nõn quấn lấy, loáng thoáng còn có thể nhìn đến nơi tính khí tương liên dưới hạ bộ của bọn họ, Tom cùng Jerry hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến ngây người.

Thừa dịp nhóm thợ săn thoáng thất thần, Hắc Kim mang theo Trovey nhanh chóng lao đi…

“Bảo bối, ôm chặt ta!”

Trovey đối với chuyện Hắc Kim đột nhiên di chuyển có chút không biết làm sao, hai chân chỉ đành kẹp chặt lấy vòng eo to lớn của người yêu, tay thì gắt gao bám lấy lớp da lông trên người nó.

“Mau đuổi theo! Con hắc báo kia nhất định là di huyết của báo tộc!” Tỉnh táo lại, thợ săn giương vũ khí cũng phi như bay theo hướng Hắc Kim vừa biến mất.

Một người một báo vất vả lao xuyên qua từng bụi cây, hòng cắt đuôi sự truy kích của đám thợ săn phía sau, chỉ là tư thế hoan ái khiến tốc độ của bọn họ rõ ràng bị chậm lại. Tính khí tương giao do sự di chuyển gấp gáp, càng cường lực thọc mạnh vào trong cơ thể Trovey, nơi tư mật vốn đang sung huyết của thiếu niên rốt cục không thể chịu được sự công kích của hung khí, theo sự ra vào thô bạo mà nhỏ ra vài giọt máu đỏ…

“Kim… Ư ư… Ta… không được… … Chịu… không được …” Trovey nức nở dưới thân Hắc Kim, nỗi thống khổ chưa bao giờ thể nghiệm qua, khiến toàn thân cậu run rẩy, chỉ là cơ thể vừa mới tiếp xúc với khoái cảm lại dưới sự va chạm tàn nhẫn này cố gắng đào tìm nỗi sung sướng ẩn sâu bên trong.

Bàn tay ướt mồ hôi không thể túm chặt được lớp lông bóng loáng nữa, tay và chân đều tê dại, đau nhất vẫn là nơi mềm mại ở sâu trong cơ thể, hiện đang bị cự vật thô to của Hắc Kim từng chút từng chút đảo lộng, cảm giác đau đớn cùng khoái cảm đều cường lực đè ép lên thần kinh của Trovey, chỉ là lý trí duy nhất còn sót lại vẫn nhắc nhở cậu —— Đây là đang chạy trốn, nhất định phải bảo trì thanh tỉnh, không thể té xỉu, không thể rơi xuống khỏi người Hắc Kim, trở thành gánh nặng của Hắc Kim.

“Mày xem này… Là vết máu…” Những tưởng đã bị cắt đuôi, nhóm thợ săn chợt phát hiện có vết máu dính trên lá, lại lần theo đó tiếp tục truy đuổi.

“Kim, ta… ta thật sự không được… … Chậm một chút… Đau quá… Thật là khó chịu…”

Gậy thịt đỉnh lộng trong cơ thể khiến Trovey cơ hồ muốn điên lên mất, Hắc Kim nhìn người yêu dưới thân, đau lòng không chịu nổi, chợt thấy phía trước có một khỏa đại thụ, các nhánh cây của nó vươn rộng ra xung quanh, dày đặc trùng điệp, tán lá xum xuê ngăn trở toàn bộ ánh mặt trời, hình thành bóng râm thật lớn.

“Kiên trì thêm chút nữa…” Hắc Kim mang Trovey chạy tới phía trước: “Sẽ hơi đau… Bảo bối, nhẫn nại một chút…”

Hắc Kim chạy một đoạn sang hướng khác, khom thân xuống, để lưng Trovey có thể chạm đất, thoáng nghỉ ngơi chốc lát. Đột nhiên, Hắc Kim bắt đầu điên cuồng trừu sáp, hung khí thô lớn thật sâu thúc tới nhục bích yếu ớt bên trong của Trovey, sau đó hung hăng móc lấy tràng ruột non mịn, lôi ra phía ngoài.

“A! … … Ư a a…” Trovey không thể nhịn được cơn đau, bật kêu lên thành tiếng, mở lớn cái miệng nhỏ nhắn không ngăn trở được nước bọt tràn ra.

“Suỵt… Bảo bối… Ngoan… Qua một lát là tốt rồi… …” Hắc Kim liếm liếm dòng nước trên khóe môi người yêu, không ngừng trấn an, chỉ là động tác dưới thân vẫn hung ác không chút thay đổi.

Vốn đang bị thương, nộn huyệt lại phải chịu thêm đả kích nghiêm trọng, miệng vết thương nứt ra càng sâu, hung khí thô lớn của Hắc Kim lúc đâm vào thì chặt chẽ bít kín cái miệng nhỏ đang rỉ máu, nhưng lúc rút về lại không thể ngăn trở một lượng máu lớn cũng theo đó mà trào ra.

“Ôm lấy ta…” Hắc Kim cẩn thận đứng dậy, Trovey thấp giọng nức nở vươn tay ôm chặt lấy Hắc Kim.

Tuy rằng cậu không rõ tại sao Hắc Kim lại đột nhiên thô bạo như vậy với mình, nhưng cậu vẫn tin tưởng nó chắc chắn không cố ý gây thương tổn cho cậu.

Mang theo Trovey, Hắc Kim chạy vòng quanh bốn phía, cố ý để lại dấu máu lên cây cỏ xung quanh, sau khi đã ngụy trang xong tất cả, Hắc Kim đem nhục côn của mình đâm thật sâu vào trong cơ thể Trovey, mạnh mẽ kiềm lại dòng máu đang chảy ra từ nhục khẩu, tận lực nhẹ nhàng đưa Trovey đến núp dưới bóng đại thụ.

“Ôm chặt ta… Bảo bối, nhẫn nại thêm chút nữa…”

Cảm giác được Trovey càng dùng sức ôm lấy mình, Hắc Kim mạnh nhảy lên cây tìm chỗ ẩn trốn.

“!” Trovey dùng sức cắn môi, sự va chạm mãnh lực khiến lưỡi đao bằng thịt của Hắc Kim tiến đến nơi chưa bao giờ chạm tới ở sâu trong thân thể, kích thích toàn bộ hệ thống thần kinh mẫn cảm của cậu.

Tìm được một cành cây có thể chống đỡ được sức nặng của hai người, Hắc Kim lợi dụng tán lá chung quanh che giấu thân ảnh nơi ẩn nấp, tư thế vẫn còn đang ở trong cơ thể Trovey, Hắc Kim cẩn thận điều chỉnh vị trí cho cậu, giúp ái nhân có thể tựa vào lòng mình thoải mái hơn, nhưng hạ thể vẫn phải tiếp tục bịt chặt, ngăn ngừa việc để lại máu tươi khiến cho thợ săn chú ý.

“Kim… Thật là khó chịu…” Trovey mang theo giọng mũi cất tiếng cầu cứu, càng giống như đang làm nũng.

“Tiểu yêu tinh của ta… Chờ chúng ta giải quyết xong chuyện này… Ta nhất định sẽ làm em thoải mái…” Tình dục của Hắc Kim bị Trovey kích thích, chỉ là sự tình bây giờ liên quan đến vấn đề sinh tồn, bản thân mình bị thương thì chẳng sao, nhưng nó không cho phép người yêu bé nhỏ dưới thân phải hứng chịu bất cứ thương tổn gì.

“Sao lại thế này? Tại sao vết máu lại đột nhiên biến mất??” Tom hỏi tên đồng bọn bên cạnh…

“Tìm lại đi, ta không tin nó có thể bay lên trời!”

“Xem! Xem kìa… Bên kia có vết máu…”

“Đi thôi! Đệch, bắt ông mày phải truy đuổi vất vả như vậy, chờ tao bắt được hai con súc sinh đó, đem con báo đưa đi lĩnh thưởng, còn thằng bé kia… khặc khặc…” Tiếng cười dâm đãng truyền ra từ trong miệng gã thợ săn: “Cái lỗ bị con báo làm qua nhất định không giống với người thường đi…”

Thanh âm dần dần cách xa, nhóm thợ săn đã đuổi theo hướng mà Hắc Kim trước đó vừa tạo ra dấu vết đánh lạc hướng.

Trovey nghe thấy hết những lời bọn họ nói, khổ sở đến mức muốn đập đầu tự sát, rúc sâu vào lòng Hắc Kim nức nở.

“Yên tâm… Bảo bối, ta sẽ không bỏ qua cho bất luận kẻ nào dám vũ nhục em…”

Trovey bị lời nói hung hăng của Hắc Kim dọa sợ, vội ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hắc Kim chăm chăm nhìn về phương hướng nhóm thợ săn vừa biến mất, trong mắt ánh lên sự tàn nhẫn mà Trovey chưa từng gặp qua.