Nhàn Thê Đương Gia

Chương 86: Tiểu tử phát tin đồn




Editor: Trang tỷ Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Cố Thanh Ảnh uống một bụng rượu mừng lảo đảo đi đến. Uống hơi nhiều, liền muốn đi nhà xí, gấp a.

Hoa Hồ Điệp liếc mắt dò xét hắn một cái, chạy qua, túm lại: “Ninh vương, muốn sinh rồi!”

Cố Thanh Ảnh khóe mắt không ngừng co rút: “Tiểu Hải Đường nhi, Ninh vương ta không phải là con vịt, không thể đẻ trứng.”

Hoa Hồ Điệp trừng mắt: “Phi! Ai nói ngươi? Ta nói Vương phi muốn sinh a!”

Lúc này chỉ nghe Thất Nhàn kêu “A” thảm thiết một trận.

Sau đó là Hách Liên Vân Lẫm điên cuồng hét lên: “Ngươi nếu dám ầm ĩ nữa, vừa ra ta sẽ giết ngươi!” Người này, cư nhiên uy hiếp oa nhi còn trong bụng.

Cố Thanh Ảnh lập tức thanh tỉnh lại, chạy đi ngay: “Ta đi tìm bà đỡ, nhanh lên, đi chuẩn bị nước ấm!”

Hồ Hồ Điệp vội vàng đáp “Được”.

Loại tình huống này, ai gặp qua a. Dù người bình thường nhạy bén cỡ nào cũng hoảng thần.

“Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Hỉ Nhi cùng một đám thị nữ nghe được tiếng hét điên cuồng vội vàng chạy lại đây.

“Đều lại đây chuẩn bị, Vương phi muốn sinh rồi.” Hoa Hồ Điệp phân phó, “Hỉ Nhi, đi chăm sóc Vương phi.”

Mọi người vừa nghe thì ra là Vương phi vừa gả vào muốn sinh hài tử, trường hợp này, trong nháy mắt đều hỗn loạn cả lên.

“Ô, xám lão đầu, nơi này sao lại náo nhiệt như vậy a?” Cố tình đúng lúc ấy có một thanh âm thanh thản giống như là chế giễu, vô sỉ vô cùng.

“Không biết. Hẳn là đều bị điên đi.” Một thanh âm lạnh lẽo vang lên tiếp theo.

Mọi người đầy hắc tuyến. Giương mắt, trên tường rào có hai lão đầu một ngồi một đứng. Người đứng kia mặt lạnh áo xám, rất có tiên phong đạo cốt; Người ngồi mặc tử y có dung mạo trẻ con, chỉ có đầu tóc bạc làm lộ ra tuổi tác của hắn.

Ở đâu ra hai người này? Người phía dưới nghi hoặc liên miên.

Cố Thanh Ảnh quay lại chạy ra sân, hét lớn một tiếng: “Ở đâu đến? Dám xông vào vương phủ?” Hai người kia, xuất hiện không minh bạch. Không vào từ cửa chính, lại trèo tường vào, nhất định là kẻ gian.

Lão già áo tím liếc hắn một cái, lại thầm oán nhìn phía Lão áo xám: “Đều tại ngươi, cố tình không muốn đi cửa chính vào. Bây giờ hay rồi, bị người ta xem thành người xấu đi.”

Lão áo xám lườm hắn một cái: “Chính ngươi nói trèo tường thú vị hơn!”

“Nga? Phải không?” Lão ngoan đồng giả vờ ngốc.

Chỉ nghe bên trong lại hô đau một tiếng “A”.

“Đây là tình huống gì?” Nghi hoặc a nghi hoặc, như thế nào lại giống như nghe được tiếng la của nữ oa kia.

“Đến thật khéo. Đồ đệ của ngươi sắp ra đây.” Lạnh lạnh đáp.

Lại nhìn cửa phòng, Hách Liên Vân Lẫm như mũi tên vọt ra: “Tìm người! Bà đỡ! Đại phu! Đã chết cũng mang hết lại đây!” Tiếng hô rung trời, dĩ nhiên không quan tâm đến việc lựa lời mà nói.

Liếc mắt ngang đầu tường một cái, trước mắt nhất thời sáng ngời. Phi thân lên, kéo áo hai lão nhân: “Đi đỡ đẻ đi!”

Lão áo tím bịt nhanh tránh cho tai bị điếc, lại nhìn khuôn mặt xinh xắn ôn hòa trước mặt một cái, như thế nào cũng không hợp với thanh âm rống lớn lúc nãy: “Ngươi làm cái gì?” Vẫn là hỏi rõ ràng tốt hơn, hắn không làm cái gì không công.

Băng hàn đảo qua Lão áo tím, một phen đẩy hắn về phía cửa phòng: “Nàng mà kêu đau một tiếng nữa, ta sẽ giết ngươi!”

Lão áo tím lảo đảo vài cái, mới đứng vững, cả người run run, khóe miệng run rẩy: “Ta là độc thánh, không phải bà mụ!” Liếc mắt bị băng áp chế một cái, hắn muốn không nhận cũng khó khăn. Nhưng mà, tiểu tử chết tiệt này làm sao cứ phải bức ra một khuôn mặt không sống không chết như vậy, hại hắn quen biết lâu như vậy cũng chưa từng thấy qua.

Băng hàn dừng ở trên người Lão áo xám: “Ngươi đi!”

Lão áo xám sắc mặt bất động: “Ta là y tiên, đỡ đẻ không ở trong phạm vi của ta.”

Hách Liên Vân Lẫm thái dương nổi gân xanh dữ dội, rống to: “Không cũng đi cho ta!” Dĩ nhiên là điên cuồng rồi.

“Đến đây, đến đây!” Trong đám người đột nhiên xôn xao một trận.

Chỉ thấy một nha hoàn lôi kéo một phụ nhân lớn tuổi chạy lại đây: “Vương gia, Vương thẩm phòng bếp biết đỡ đẻ, nô tỳ tìm nàng đến đây.”

Hách Liên Vân Lẫm lập tức buông Lão áo xám ra, phi thân xuống dưới: “Còn không nhanh vào!”

“Vâng! Vâng!” Vương thẩm liên tục đáp lại, sợ hãi kêu lên một tiếng. Bọn họ khi nào thì gặp qua Vương gia ôn hòa trở thành bộ dạng muốn ăn thịt người như vậy?

Mang theo nha đầu liên can đi vào.

“Chậm đã!” Lão áo tím ngăn lại.

“Ngươi muốn làm cái gì?” Hách Liên Vân Lẫm nhanh sải bước tiến đến, căm tức nhìn Lão áo tím.

Lão áo tím lườm hắn một cái: “Để cho trong phủ ngươi bớt người chết!” Nói xong từ trong tay áo lấy ra một bình dược, phân phát ỗi người một viên thuốc. Lại lấy một bình bạc nhỏ, phân phó vương thẩm kia: “Chờ kia đứa bé sinh ra, đem thuốc bột này đổ vào trong nước, lau người cho hắn.”

Vương thẩm tuy là không rõ có nên hay không, nhưng xem Vương gia nhà mình không có phản đối, liền ăn dược rồi cầm bình dược vội vàng đi vào.

Hách Liên Vân Lẫm sải bước đi theo.

“Ngươi đi làm chi?” Cố Thanh Ảnh một phen giữ chặt hắn,“Ngươi đi vào xem náo nhiệt làm gì?” Nếu người này đi vào trong kia còn chịu nổi sao? Hiện tại vẻ mặt chính là muốn giết người như vậy? Gặp cảnh tượng nữ nhân kia sinh con, hắn còn không tung một chưởng đem bà mụ cùng bọn nha hoàn bên trong đánh cho chết luôn sao?

Cửa phòng đóng lại.

Một đám người bên ngoài căng thẳng trông mong.

“A –”

Hách Liên Vân Lẫm sắc mặt trắng nhợt, vì sao kêu lớn tiếng như vậy? Đập tay Cố Thanh Ảnh một cái, muốn vào trong.

Cố Thanh Ảnh vươn tay đi, vừa muốn bắt lại. Liền hiểu được tư thế của Hách Liên Vân Lẫm kia thực sự muốn ra tay, từng chiêu từng chiêu ác liệt.

Cố Thanh Ảnh không nghĩ tới hắn thế nhưng đánh thật, vội vàng vận khí, đưa tay ứng phó. Trong lòng thầm phỉ nhổ, hắn là thiếu nợ người trước mắt này hay sao? Thay người này suy nghĩ còn bị người này đánh? Đời còn chút thiên lý nào không?

Trong lúc nhất thời, bên trong nội thất rối ren, bên ngoài đánh thành một đoàn. Tử lão nhân chạy nhanh dựa vào bên người Tro lão nhân, chưởng phong này, lạnh thấu xương, đừng chạm đến hắn!

“Đừng đánh ! Đừng đánh!” Nội tâm Hoa Hồ Điệp tức giận, hai người kia ngại trận thế này chưa đủ loạn sao,“Vương gia, xưa nay có tục lệ, hôn phu không thể vào phòng sinh, không may mắn a!”

Hách Liên Vân Lẫm buông tay một chút, Cố Thanh Ảnh lúc này mới thở ra. Thằng nhãi này, cư nhiên đánh hết sức như vậy! Không biết sẽ chết người sao?

“Vương phi, ngài theo tiết tấu lão nô. Thở ra, hít vào……”

“A –”

Cố Thanh Ảnh cảm thấy kêu to vậy không tốt rồi.

Quả nhiên, gương mặt Hách Liên Vân Lẫm bỗng nhiên lại co rút lại, màu đen trầm trong mắt khiến cho người ta có cảm giác muốn nhanh chóng bạo tẩu. Dáng vẻ “Chắn ngươi sẽ chết”. Một chưởng hung hăng đánh phía Cố Thanh Ảnh.

Cố Thanh Ảnh vội vàng đón đỡ, tuy nhiên vẫn như trước bị đại lực chụp lấy bay ra ngoài. Nội tâm ai oán liên tục, sớm biết vậy nên sớm rời đi, ở lại tận lực ôm việc cuối cùng lại không có kết cục tốt thế này đây! Hắn quả thật là kiếp trước thiếu nợ thằng nhãi này!

Hách Liên Vân Lẫm chạy đi, muốn phóng vào bên trong.

“Vị hôn phu vào phòng sinh, chỉ biết sẽ mang tai họa cho sản phụ.” giọng nói lạnh lạnh vang lên,“Ngươi vẫn muốn đi vào.”

Lão áo tím tranh thủ kéo Lão áo xám, lúc này nói một câu như vậy, không phải đem hỏa thiêu đổ lên trên người mình sao? Xem tiểu tử chết tiệt kia, đã chẳng phân biệt được người hay thần đều muốn giết hết, hắn cũng không nghĩ ở chỗ này chịu độc thủ của tiểu tử chết tiệt kia!

Quả nhiên, Hách Liên Vân Lẫm hung hăng đảo mắt lại đây, nhưng cũng dừng cước bộ.

“Vương phi, ra rồi, ra rồi! Dùng sức! Dùng sức!”

“A — lão gia –”

Chạy về phía trước, rồi lại quay trở về. Nắm chặt tay, nổi cả gân.

Lão áo tím chậc chậc lấy làm lạ, tiểu tử này, cư nhiên có thể chịu được?! Kỳ tích a!

Vừa nghĩ như vậy xong, liền nghe giọng nói lạnh như băng của Hách Liên Vân Lẫm: “Nếu nàng xảy ra chuyện gì, tất cả các ngươi sẽ chôn cùng!”

Ác! Mọi người trong viện đều đen mặt. Người này thật là điên đến cùng rồi. Hắn đây là uy hiếp bọn họ sao? Mình chịu khổ sở, cho nên kéo mọi người dày vò theo sao?

Có người bắt đầu chậm rãi chạy hướng ngoại viện, chôn cùng? Vẫn là quên đi, nhanh trốn đi tìm đường sống!

“Đứng lại!” Thanh âm băng hàn lại vang lên,“Nếu nhúc nhích, ta sẽ giết ngươi!”

Dậm chân, lại suy sụp xoay người.

Cố Thanh Ảnh run run khóe miệng, thằng nhãi này không có chỗ phát tiết căng thẳng của mình, liền uy hiếp bọn họ như vậy, đây là kêu những người liên can đến cùng chia sẻ lo âu với hắn hay sao?

Hoa Hồ Điệp bất đắc dĩ nhìn tân phòng còn treo đầy rèm đỏ, chỉ cầu nguyện đứa nhỏ kia nhanh chóng sinh ra, miễn cho cha hắn ở trong này tiếp tục tra tấn tâm hồn bọn họ.

“Oa –” Không biết qua bao lâu, một tiếng khóc nỉ non, giòn giã bỗng dưng vang lên.

Người bên ngoài lập tức sáng ngời. Rốt cục cũng sinh! Bọn họ rốt cục có thể thoát khỏi ma trảo rồi!

“Chúc mừng Vương phi, là một tiểu tử mập mạp!” Bên trong cũng nhảy nhót một trận.

Hách Liên Vân Lẫm rốt cuộc kiềm nén không được, liền vọt mạnh vào.

Vương thẩm ôm lấy oa nhi vừa tẩy sạch, vui rạo rực đón: “Vương gia, Vương phi sinh tiểu thế tử……”

Còn chưa nói xong, đã thấy Vương gia nhà bọn họ giống như một trận gió, từ trước mắt mình chạy thẳng đến trước giường Vương phi.

Vương thẩm trong lòng lập tức nói thầm, quả nhiên không phải con thân sinh của mình. Xem, Vương gia ngay cả nhìn oa nhi này một cái cũng không muốn nhìn đâu.

Cúi đầu nhìn oa nhi trong tay, đáng thương oa nhi mập mạp, trắng nõn, xinh xắn như vậy, không biết về sau làm thế nào sống đây.

“Nàng thấy thế nào rồi?” Hách Liên Vân Lẫm cúi người, nhẹ nhàng đẩy tóc dài bị mồ hôi làm ướt dán trên mặt Thất Nhàn ra. Lộ ra gương mặt tái nhợt, lập tức làm trái tim hắn rung rung vài cái.

“Hoàn hảo…… Đứa nhỏ đâu……” Thanh âm suy yếu đến cực điểm.

“Đứa nhỏ!” Hách Liên Vân Lẫm vội vàng nói vọng về phía sau.

Vương thẩm nhanh chóng ôm đến.

Thất Nhàn tinh tế nhìn oa nhi mập mạp lắc lắc tiểu cánh tay nhỏ, ôn nhu nở nụ cười, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một chút sáng lạn.

Nhìn Thất Nhàn tươi cười hạnh phúc như vậy, tâm Hách Liên Vân Lẫm cũng mềm xuống. Vốn đang nghĩ muốn bóp chết oa nhi lập tức cũng tiêu tán.

“Mệt quá…… Ta ngủ trước……” Dùng hết khí lực, trong lòng bỗng nhiên buông lỏng, lâm vào trạng thái mơ hồ.

Hách Liên Vân Lẫm “ừ” một tiếng, liền cẩn thận lau mặt cho Thất Nhàn. Trước mắt chỉ còn lại có Thất Nhàn, hoàn toàn đem con mình quên lên chín tầng mây.

Đám người Cố Thanh Ảnh, Lão áo tím thong thả tiến vào. Mẫu tử bình an, cuối cùng đại công cáo thành. Tánh mạng bọn họ cũng được bảo đảm.

Vừa thấy tiểu tử mập mạp bị chính lão cha mình quên không còn một mảnh, trước mắt mấy người lân tinh lấp lánh, như sói thấy dê, lao lên.

“Đừng giành! Đừng giành! Lão nhân ta cùng nữ oa nhi kia từng có ước định, đứa bé này là thuộc về ta!” Tử lão nhân trừng mắt hai người rõ ràng muốn cùng mình giành oa nhi kia.

“Lão gia tử, ngươi lớn tuổi như vậy còn giành đứa nhỏ nhà người khác, thật sự là không biết xấu hổ.” Hoa Hồ Điệp liếc ngang hắn một cái,“Muốn ôm oa nhi thì tự mình đi sinh một đứa đi!”

“Ngươi!” Tử lão nhân trừng mắt, tóc bạc trên thái dương nhảy dựng .

Chim cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!

Cố Thanh Ảnh vươn tay một cái ôm lấy tiểu oa nhi, nụ cười yêu nghiệt càng thêm rực rỡ: “Ngoan! Ngoan! Phụ thân không thương, không quan hệ! Về sau chơi cùng cha nuôi ta đi! Cha nuôi nhất định nuôi con càng thêm mập mập mạp mạp! Đến, cho cha nuôi hôn một cái.” Hừ hừ, vô duyên vô cớ bị lão cha hắn đánh một chưởng, đoạt con cũng không quá đáng đi!

“Ti bỉ!” Hoa Hồ Điệp hừ một tiếng, “Ninh vương ngươi làm sao có thể vô thanh vô thức liền đoạt oa nhi!”

Cố Thanh Ảnh không quan tâm, miệng hôn một cái. Nhưng không sao hiểu được, còn chưa có chạm vào làm da mềm mại của oa nhi, thì ngược lại đã cảm thấy đầu mình hỗn loạn, cả người lập tức ngã về phía sau.

“A! Vì sao máu trên người oa nhi còn không có rửa?” Lão áo tím giống như thấy quái vật, quát to một tiếng.

“Ách……” Vương thẩm có chút lúng ta lúng túng,“Cái này, mới vừa rồi chưa có lau khô sạch sẽ……”

Trong nháy mắt Cố Thanh Ảnh ngã xuống lòng vẫn còn ai oán, vừa mới bị lão tử nó đánh một chưởng, hiện tại lại bị tiểu tử này độc hôn mê, hắn quả nhiên thiếu nợ toàn gia nhà bọn họ a!

“Phanh” một tiếng, rốt cục Hách Liên Vân Lẫm trở về.

Phía sau, một mảnh hỗn loạn.

Vương thẩm ôm tiểu oa nhi, cẩn thận kiểm tra còn có chỗ nào rửa không sạch.

Cố Thanh Ảnh dang tay dang chân hình chữ đại nằm trên mặt đất, Lão áo tím đang vội vàng chẩn trị.

Hoa Hồ Điệp ở một bên không hiểu gì hết.

Lão áo xám thực không khách khí ngồi cạnh bàn, tự rót tự uống.

Hách Liên Vân Lẫm nheo mắt:“Đây là chuyện gì xảy ra?”

Lão áo tím nâng mắt đến, cười làm lành: “Hắc hắc, chuyện này, nói ra dài lắm……”

“Vậy nói ngắn gọn!” Lạnh như băng ném qua một câu.

“Cái kia…… Chính là……” Lão áo tím còn muốn pha trò. Không phải hắn không muốn nói, mà là sợ bọn họ không tiếp nhận được a.

“Hãy bớt sàm ngôn đi!” Lại một câu lạnh lùng.

“Nữ oa trúng độc đúng vào lúc tiểu oa nhi thành hình, không chỉ có hấp thu dinh dưỡng của cơ thể mẹ, ngay cả trân độc của cơ thể mẹ cũng bị tiểu oa nhi này hấp thu. Lúc ấy cũng hấp thu không hoàn toàn, mới phản ứng lên người nữ oa. Lão nhân ta trợ lực, đem chất độc rót toàn bộ vào cơ thể oa nhi. Cho nên, tiểu oa nhi, theo căn bản mà nói, chính là độc nhất thiên hạ!” Nói một hơi xong, Lão áo tím lau mồ hôi. Chết thì chết, dù sao việc này sớm hay muộn đều phải cho bọn họ biết.

Tuy rằng hắn cũng có chút tư tâm, trân độc này cũng không phải dễ dàng có được. Oa nhi này là trời mang đến, cũng là độc nhân trời sinh, lại là bách độc bất xâm, làm truyền nhân của độc thánh hắn là thích hợp nhất.

Mà đó cũng là phương pháp giải độc đơn giản nhất cho nữ oa nhi kia.

Chuyện nhất cử lưỡng tiện như vậy, cớ sao không làm?

Chính là làm khổ tiểu tử mập mạp này, bản thân sẽ thành người đặc biệt nhất sống giữa mọi người, có khả năng sẽ bị người ta đối đãi như quái vật!

Ai ai, rốt cuộc vẫn là mình xúc tiến tất cả những điều này. Chỉ mong nữ oa kia tỉnh lại sẽ không trách hắn!

Hách Liên Vân Lẫm quái dị nhìn con mình, lại nhìn Thất Nhàn ngủ say. Hắn ngược lại không sao cả, tiểu tử này, làm Thất Nhàn khổ như vậy, căn bản là không có hảo cảm gì. Chỉ là lo lắng Thất Nhàn, vạn nhất nàng tỉnh lại biết mình hao hết khí lực sinh hạ một quái thai như vậy, sẽ có cảm tưởng như thế nào?

Ngày thứ hai, kinh đô truyền đại, đêm Dực Vương Phi thành thân thời cơ chín muồi, sinh hạ một kỳ tử, thiên phú dị bẩm, huyết quang xuất hiện, liền khiến Cố Ninh vương kinh sợ té ngã.Đáng tiếc, dù sao cũng là con nối dòng của người ngoài, đưa bé không thể có được niềm vui của Dực vương gia.