Nhàn Thê Đương Gia

Chương 50: Vô Danh Chi cổ




Editor: Thu Hồng

Thác Bạt Quy nhanh tay bắt được Thất Nhàn, vội vàng nói: “Ngươi. . . . . . Không có sao chứ?”



“Không chết được.” Thất Nhàn lườm hắn một cái. Cũng biết cùng tiểu tử này nhấc lên quan hệ là không có kết quả tốt.



“Hiện tại không chết được, sau này sẽ sống không bằng chết!” Chỉ nghe thanh âm âm tà dị của nam nhân tựa như xà vang lên.



Sống không bằng chết? Trong nội tâm Thất Nhàn nhảy nhót, rốt cuộc là cái tình huống gì.



“Vốn cũng không muốn làm khó ngươi, chỉ đổ thừa ngươi xen vào việc của người khác.” Xà nam lại là âm hiểm nói.



Phi! Không muốn làm khó nàng còn sớm tính tốt kế hoạch đối phó nàng sao? Nói so với hát nghe còn hay hơn. Xen vào việc của người khác? Trời mới biết, nàng không ưa nhất đúng là nhàn sự, nếu không phải tiểu tử kia cứ quấn mình, nàng quản khỉ gió hắn chết sống. Thất Nhàn không khỏi ai thán (bi ai và than thở).



“Công tử, xin theo chúng ta trở về!” Xà nam chuyển hướng Thác Bạt Quy, dường như cung kính, kì thực giọng nói thật cuồng vọng.



“Không!” Thác Bạt Quy nhìn một chút Thất nhàn, cắn răng, đáp được thật dứt khoát kiên định. Xoay người liền hướng phía cửa chạy đi.

Khóe mắt Thất Nhàn giật giật, tiểu tử này, đúng là so với nàng có tiền đồ hơn nhiều lắm, vừa thấy ô dù không có tác dụng, hắn liền xun xoe chạy trốn thật nhanh. Không làm cho nàng có cơ hội bắt được hắn! Bị nàng bắt được, quản hắn khỉ gió có phải đứa trẻ hay không, hẳn là đánh cho cái mông hắn nở hoa!



Xà nam từ trong lổ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, hướng phía sau vung tay lên, hai gã thủ hạ lập tức phi thân xông về phía Thác Bạt Quy.



Mắt thấy Thác Bạt Quy sắp bị bắt, lại thấy ngân quang chợt lóe, một thanh hắc thiết đại đao hình Kỳ Lân từ cửa chính xé rách không trung bay tới, cứ như vậy mà chắn giữa nam nhân đội mũ cùng Thác Bạt Quy.



Thất Nhàn giương mắt nhìn lên, một nam nhân hắc chiến bào đứng thẳng tắp ở cửa. Thất Nhàn không khỏi muốn nhếch miệng, cái kiểu ăn mặc này, có phải quá phong cách rồi hay không?



Nhìn lại hắn tóc dài tùy ý bó buộc, gương mặt tuấn nghị, mày kiếm, ánh mắt lấp lánh sáng lên, cả thân người phát ra chánh khí nghiêm nghị. Nam tử này, không có phong độ của người trí thức như Lâm Duẫn Chi, cũng không có bá đạo của Chiến Sanh Ca, nhưng có một loại khí phách cuồn cuộn của nam tử hán.



“Công tử, thuộc hạ đến chậm, khiến công tử bị sợ hãi.” Nam tử vung áo bào, bước đi đến trước mặt Thác Bạt Quy, cúi đầu ôm quyền nói.



“Quân Nghị!” Thác Bạt Quy vui mừng nhìn về hắn, “Ngươi đã đến rồi là tốt rồi!”



Thất Nhàn khiêu mi, nhìn bộ dạng Thác Bạt Quy như rất yên tâm, xem ra Quân Nghị này là một nhân vật có thể tin a.



“Quân Nghị, vị tỷ tỷ kia đã cứu của ta.” Thác Bạt Quy chỉ Thất nhàn, vội vàng nói, “Phải cứu nàng.”



Trong lòng Thất Nhàn có chút an ủi, tiểu tử này coi như có chút lương tâm, trước đó một chút đã sẳn sàng lâm trận, hiện nay cũng không cần rồi. Giương mắt một cái đã cùng Quân Nghị bốn mắt nhìn nhau. Thất Nhàn không khỏi than thở, nam nhân này đáy mắt hiện lên vẻ chánh khí thật là rất hiếm thấy, hẳn là một lương tướng trung thành.



“Quân Nghị, ngươi còn không có chết? !” Đáy mắt xà nam lại càng ác độc, giọng căm hận.



“Muốn Quân Nghị ta chết, ngươi còn không có khả năng như vậy!” Quân Nghị rút lên hắc thiết đại đao, thẳng tắp nhìn xà nam.



“Tốt! Tốt! Quân Nghị, ta đây liền muốn xem một chút Chiến thần Miêu Y của chúng ta đến cùng có phải ba đầu sáu tay hay không!” Xà nam dứt lời, phất tay, đám người mũ che phía sau nhất tề hành động, hướng Quân Nghị đánh tới.



Trong lúc nhất thời, trong hành lang, đao kiếm tung bay.



Miêu Y? Thất Nhàn khiêu mi. Đó là địa phương nào a? Quản nó Miêu Y hay là Bố Y, nàng vẫn nên chiếu cố bản thân mình trước mới là tốt nhất. Đến bây giờ nàng cũng không hiểu thân thể của mình rốt cuộc chỗ nào có vấn đề, duy nhất có thể đoán chính là khẳng định cùng xà nam và chuỗi linh đang quỷ dị trên tay hắn có liên quan.



Từ từ trong tay Thất Nhàn lại khôi phục chút ít khí lực, chỉ cảm thấy thân thể cũng đang phục hồi trạng thái khỏe mạnh như cũ.



Quân Nghị cùng hơn mười người đối trận, vẫn không rơi vào thế hạ phong. Đại đao trên tay hắn lại huy vũ đến giọt nước cũng không lọt. Nhưng đồng thời cũng muốn bận tâm đến Thác Bạt Quy ở một bên, thủ thắng thật cũng không đơn giản.



Xà nam cau mày, không hề chớp mắt nhìn thẳng Quân Nghị, hoàn toàn đem Thất Nhàn cho rằng không khí.



Thất Nhàn nhìn đúng thời cơ, năm ngón tay rũ thành trảo , hướng về phía xà nam, bổ nhào đi tới.



Xà nam phản ứng nhanh chóng, mặc dù kinh ngạc, rốt cuộc vẫn tránh được, nhưng linh đang lại bị Thất Nhàn giật xuống.



“Đúng là xem thường ngươi!” Xà nam âm u nhìn về phía Thất nhàn.



“Ngươi cho ta hạ độc gì?” Thất Nhàn âm trầm nhìn về phía xà nam.



“Độc?” Xà nam tựa hồ là nghe được chuyện cười, hừ nhẹ, “Ngươi cho là đệ nhất cổ sư Miêu Y cần dùng độc?”



“Cổ sư?” Thanh âm Thất Nhàn càng lạnh hơn. Đối với nàng hạ cổ sao? Cái linh đang này chính là vật thúc dục cổ? Đã tháo xuống, có thể là vô sự.



“Hừ, ngươi nghĩ rằng ta đây hạ cổ là cổ bình thường sao?” Xà nam làm như nhìn thấu tâm tư Thất Nhàn, “Đây là Vô Danh Chi Cổ, còn đang trong giai đoạn thí nghiệm, bắt đầu chính là cần vật thúc giục cổ, càng về sau liền không cần vật thúc giục. Ngươi chính là vật thí nghiệm của ta! Ngoan ngoãn đợi ở nơi đó, nói không chừng ngày nào đó tâm tình ta tốt, sẽ tìm ra phương pháp giải cổ cho ngươi.”



Thất Nhàn đáy mắt ám chìm. Đem nàng làm chuột bạch sao?



“Nếu khó giải, vậy giữ lại ngươi có tác dụng gì?” Thất Nhàn giương mắt, trong lúc nhất thời đáy mắt phát ra tia sáng bén nhọn.



Lời nói vừa phát ra, cánh tay liền càng thêm ác độc, hướng xà nam đánh tới.



Xà nam kinh dị, đám thuộc hạ cũng không dám lười biếng, sau mấy hiệp, thẳng đến bị Thất Nhàn đánh cho chỉ còn chút sức lực cố thủ.



Thất Nhàn càng tiếp cận.



Vết máu trên người xà nam lần lượt sinh ra càng nhiều, trong lúc khẩn cấp, nhanh chóng móc ra một vật từ trong lòng ngực, hướng Thất Nhàn ném tới.



Thất Nhàn vừa thấy, không biết xà nam này lại ném ra cái đồ kỳ quái gì, vội vàng lui về phía sau.



Một thanh âm “Bùm” vang lên, khói trắng tràn ra. Thất Nhàn khiêu mi, lại là bắn ra sương khói!



Đợi đến khói trắng tan hết, trước mắt xà nam cùng một ít bóng dáng nam nhân mũ trùm đã sớm biến mất.



Lại làm cho tên xà nam kia chạy trốn! Trong nội tâm Thất Nhàn thầm giận.



“Ngươi có cảm thấy là lạ ở chỗ nào hay không?” Thác Bạt Quy chạy tới, vẻ mặt vội vàng.



Thất Nhàn nhìn hắn cũng là thật lòng quan tâm, trong lòng cũng không trách hắn lúc trước lâm trận bỏ chạy, vẫy vẫy cánh tay: “Rất tốt.” Nếu hiện tại không có dị trạng gì, nàng lo lắng cũng không có tác dụng. Cho dù xảy ra vấn đề gì, nàng cũng chỉ có binh tới tướng đở, nước tới thì đấp đất chặn.



“Liên lụy cô nương rồi.” Quân Nghị cũng tiến lên, mang theo cảm giác xin lỗi.



“Không sao.” Thất Nhàn nói. Bây giờ nói gì cũng muộn rồi. Đã làm liên lụy tới, cũng không phải hắn nói một câu xin lỗi là chuyện có thể giải quyết, mình cần gì phí sức tức giận.



“Cũng là Tiểu Hắc Quy, ngươi thật đúng là ngọn nguồn của phiền toái. Làm sao có nhiều người cắn chặc ngươi không tha như vậy? Mạng của ngươi rất đáng tiền sao? Trị giá bao nhiêu, nói cho tỷ tỷ biết một tiếng. Nếu thật là chân kim bạc trắng, còn không bằng ta đem ngươi bắt. Để những người đó được lợi, không bằng cho tỷ tỷ được lợi, đúng không?” Thất Nhàn không quên lại trêu chọc hắn.



“Cô nương.” Quân Nghị cau mày, trong thanh âm mang chút lạnh thấu xương, “Mặc dù cô nương đã cứu công tử, nhưng nếu có lòng bất chính, xin thứ cho Quân Nghị vô lễ.”



Thất Nhàn nhìn nhìn một hồi lâu, lắc đầu, bỉu môi, không thú vị a, không thú vị a, lúc trước còn cảm thấy nam nhân này cái gì cũng tốt, làm sao lại biến thành một bộ dạng đứng đắn, chỉ cười giỡn một chút đều không được?



Thác Bạt Quy rốt cuộc là biết chút ít bản tính Thất Nhàn, nói: “Quân Nghị, không cần làm thật.” Còn thật sự thể hiện chút cái giá của chủ tử, cùng tiểu quỷ lúc trước chạy trốn tứ phía quả là khác biệt.



“Miêu Y tộc chúng ta là Phụ Chúc Chi tộc của Thiên Diễm hoàng triều. Ta là nhi tử tộc trưởng.” Thác Bạt Quy chuyển hướng nhìn Thất Nhàn, tựa hồ nhớ lại chuyện khổ sở, trong mắt là không giấu được oán giận, ” Miêu Y tộc ta vốn là yên phận sinh sống. Không ngờ thần quan Hứa Thượng dương lòng lang dạ thú, âm thầm bồi dưỡng thế lực, âm mưu hại phụ thân ta, muốn đoạt quyền lãnh đạo Miêu Y. Nhưng Miêu Y tộc nhân không chịu nghe lệnh hắn, hắn liền muốn dùng ta để uy hiếp mọi người. Miêu Y ta cùng hoàng triều có minh ước riêng, ta chạy khỏi Miêu Y là muốn đi tìm hoàng triều bệ hạ mượn binh, đoạt lại Thác Bạt thị, vì phụ thân ta báo thù!”



Thất Nhàn hơi lăng lăng, đúng như nàng nghĩ a, tiểu quỷ này chính là đại phiền toái trong đại phiền toái. Quả nhiên, thân thế này, kinh nghiệm này, sách sách, mình tốt nhất vẫn là nhanh chóng chạy đi thôi.