Nhàn Thê Đương Gia

Chương 31: Vì Hỉ nhi nổi giận




Editor: Socola_nguyen

Tiểu Cẩu nhi đạp đạp chân trước, bát trà lập tức bị đá lật, nước trà giội hoàn toàn lên trên người Liễu Ngân Bình.

Liễu Ngân Bình mắt hạnh trợn lên, gầm lên: “Ngươi cái tiểu súc sinh này, hôm nay ta không thể không lột da ngươi.” Nói xong, liền muốn động thủ.

Lãnh Tiêm Vũ một phen ngăn chặn lại Liễu Ngân Bình đang muốn đứng lên, sắc mặt có chút âm trầm: “Chủ mẫu muội muội, con chó nhỏ này có phải là quá không có quy củ hay không? Thật sự là làm tổn hại thân phận chủ mẫu của ngươi!”

Thất Nhàn cười đến sáng lạn: “Lãnh tỷ tỷ thực thích nói giỡn, con chó nhỏ này bất quá là chỉ súc vật, có thể nào vọng tưởng nó có thể hiểu được quy củ của người? Huống hồ muội muội đã nhắc nhở qua, con chó nhỏ này một khi phát giận lên, ngay cả muội muội ta cũng không có biện pháp.”

Lãnh Tiêm Vũ nhíu mày, duy trì không được gương mặt ôn hòa: “Ngươi…” Nhất thời nói không ra lời.

Tiểu Cẩu nhi đột nhiên nhảy đến trên người Lãnh Tiêm Vũ, xì lên người nàng một trận. Tiểu Cẩu nhi “Gâu —— a ——” kêu một tiếng thỏa mãn, “Xìiii” tiếng nước truyền đến.

Thất Nhàn vừa nhìn vừa vui vẻ, con chó nhỏ này lại ngồi ngay ngắn ở trên người Lãnh Tiêm Vũ, tiểu lên đó. Xem biểu lộ của tiểu gia hỏa kia, muốn bao nhiêu thích ý liền có bấy nhiêu thích ý.

Lại nhìn thần sắc Lãnh Tiêm Vũ, thật sự là từ trắng sang xanh, từ xanh sang đen, rồi lại từ trong màu đen phát ra chút hồng. Thật sự là ngũ sắc rực rỡ, muốn có nhiều khó coi liền nhiều khó coi.

Thất Nhàn thật sự bội phục sức bật và tư duy của tiểu Cẩu nhi, thực sự ngoan độc. Kỳ thật cũng không thể trách tiểu Cẩu nhi, ngày bình thường Thất Nhàn chuẩn bị cho tiểu Cẩu nhi cái bô chính là màu vàng, hiện tại thoáng cái thấy Lãnh Tiêm Vũ mặc áo vàng, thì cho rằng là cái bô của mình xuất hiện, tự nhiên liền tiểu lên đó.

Sau một hồi kinh ngạc, Liễu Ngân Bình đầu tiên kêu lên: “Cái này… hơi quá đáng… tiểu súc sinh, nhanh nhanh đi ra!” Nói xong muốn hất tiểu Cẩu nhi.

Tiểu Cẩu nhi nhảy lên, thoáng cái túm đến xiêm y Liễu Ngân Bình. Liễu Ngân bình “A —— a ——” hét rầm lêm.

Thất Nhàn không hề phản ứng, mặc kệ tiểu Cẩu nhi tại trên thân hai người tè ra.

Ngắm mắt nhìn lại, thấy Hỉ nhi bưng điểm tâm hướng đình Thúy Bình đi tới. Nha hoàn bên cạnh Liễu Ngân Bình chẳng biết lúc nào đi lên đón.

Hỉ nhi đột nhiên thân hình không ổn định, ngã xuống. Điểm tâm trong tay lăn xuống đầy đất.

Thất Nhàn nhíu mày, nàng rõ ràng chứng kiến vừa rồi nha hoàn chen chân vào quật ngã Hỉ nhi.

Hỉ nhi đứng lên, thân dính chút ít bụi đất, giống như là có chút bối rối.

Còn không có đứng vững, đã thấy nha hoàn này một phen đẩy lên đi, “bùm” một tiếng, trên hồ thúy bình tóe lên trận trận bọt nước. Hỉ nhi còn không có kịp phản ứng, liền bị đẩy vào trong hồ.

Thất Nhàn ánh mắt âm trầm. Thật đúng là dám làm ra a! Hiển nhiên khi dễ đến trên đầu nàng! Chẳng lẽ người của nàng rất dễ bắt nạt, hay là nói các nàng cảm thấy nàng thật là quả hồng mềm?

Cũng may hồ nước cũng không sâu, Hỉ nhi trong chốc lát liền leo lên, nhưng là sớm đã ướt sũng, bộ dáng chật vật.

Hỉ nhi đi đến trong đình, hô một tiếng: “Chủ mẫu.” Rất là ủy khuất, rất là uể oải.

Trong đình như trước một mảnh hỗn loạn, tiểu Cẩu nhi cùng hai phu nhân vẫn tiếp tục chuyên náo.

Thất Nhàn liếc xem Hỉ nhi, nói: “Thành bộ dáng gì nữa? Trở về đổi xiêm y, đừng làm cho người khác chê cười.”

Hỉ nhi dạ đáp lời, rồi trở về Liên Nhu Uyển. Không biết sao, nàng đột nhiên cảm giác được chủ mẫu cùng bình thường có chút bất đồng, thậm chí có chút ít cảm giác áp bách giống như gia.

Thất nhàn hướng tiểu Cẩu nhi vẫy tay, tiểu Cẩu nhi ngoan ngoãn đi đến trong ngực Thất Nhàn.

“Ngươi nữ nhân này có ý tứ gì? Đừng tưởng rằng trở thành chủ mẫu là muốn làm gì thì làm!” Không có tiểu Cẩu nhi dây dưa, Liễu Ngân Bình lại quát.

“Có ý tứ gì?” Thất nhàn khẽ nói, trong mắt là thật sâu lạnh lùng, “Những lời này nên là ta tới hỏi ngươi mới đúng! Muốn làm gì thì làm? Ta hôm nay liền cho ngươi biết cái gì là muốn làm gì thì làm!”

“Nhạc nhi, gọi hai thị vệ đến.” Thất nhàn đối với Nhạc nhi phân phó nói.

Lãnh Tiêm Vũ gặp không khí không đúng, cũng bất chấp xiêm y dính nước tiểu của chó, nói: “Hiểu lầm mà thôi. Súc sinh chính là súc sinh, có thể nào thật sự cùng hắn so đo?”

“Hiểu lầm?” Thất nhàn cười đến châm chọc, “Đem người của ta quật ngã đẩy vào trong hồ, chính là hiểu lầm? Ta đây cũng làm một trận hiểu lầm xem sao!” Ánh mắt bức người hướng nha hoàn của Liễu Ngân Bình, lợi hại đến khiến nha hoàn này không dám nhìn thẳng, liên tục hướng sau lưng Liễu Ngân Bình trốn đi.

“Bất quá chính là cái nha đầu, ngươi không cần phải gây sự!” Liễu Ngân Bình che chở cho nha hoàn của mình, ác thanh nói.



Không sợ nàng che chở, chỉ sợ nàng không ra mặt! Thất nhàn cười đến nhu hòa, tay vuốt ve tiểu Cẩu nhi càng thêm ôn nhu.

Nhạc nhi dẫn thị vệ đi đến: “Chủ mẫu.” Khẽ gọi một tiếng. Chủ mẫu nhà nàng cái bộ dạng này thật sự khác rất nhiều so với bình thường, làm cho nàng không khỏi có chút sợ lên.

“Ngươi, đi ra!” Thất nhàn chỉ hướng nha hoàn tránh ở sau lưng Liễu Ngân Bình.

“Ngươi muốn làm gì?” Liễu Ngân Bình nghiêm nghị hỏi.

“Sao thế, không dám ra?” Thất nhàn không đáp hỏi lại.

Lãnh Tiêm Vũ sắc mặt nặng nề: “Chủ mẫu bảo ngươi đi ra, ngươi liền đi ra! Đàng hoàng đem sự tình cùng chủ mẫu nói rõ ràng, ta tin tưởng chủ mẫu muội muội không phải là một chủ mẫu không phân rõ thị phi!”

Ôi! Nữ nhân này thật tự ình là thông minh! Thất nhàn trong nội tâm buồn cười. Nữ nhân này thực cho là có nàng ta ở đây, thì nàng sẽ không dám làm ra cái gì sao?

Nha hoàn nhìn Lãnh Tiêm Vũ, cúi đầu, khúm núm đi ra.

“Tên gọi là gì?” Thất Nhàn miễn cưỡng hỏi.

“Hồi chủ mẫu, nô tỳ gọi là Hoàn Nhi.” Tiểu nha hoàn bộ dạng phục tùng rủ mắt xuống.

“A, Hoàn Nhi a.” Thất Nhàn nói, ” Hỉ nhi nhà chúng ta với ngươi có thù oán sao?”

“Không có…” Hoàn Nhi nhẹ đáp, có chút run rẩy.

“A? Vậy ngươi rất yêu mến nước sao?” Thất Nhàn mạnh ngẩng đầu.

“Nô tỳ…”

Không đợi tiểu nha hoàn nói xong, Thất Nhàn lại nói: “Ngươi nhất định là rất yêu mến nước. Nếu không, như thế nào lại mời Hỉ nhi uống nhiều nước như vậy? Chủ mẫu ta cũng không hẹp hòi, hồ Thúy Bình ở Chiến gia chúng ta rất lớn, một mình Hỉ nhi có thể nào uống hết. Ngươi cũng cùng đi uống đi!” Nói xong, chuyển hướng thị vệ, lạnh lùng nói: “Đem nha hoàn này ném vào hồ, trong vòng nửa ngày không cho nàng đi lên! Đầu ngước lên thì đánh đầu, tay đưa lên bắt thì đánh tay. Hiểu chưa?”

Bọn thị vệ trả lời “Dạ”, rồi kéo tiểu nha hoàn đi. Tiểu nha hoàn hoảng sợ giãy dụa: “Phu nhân, Lãnh phu nhân, cứu ta.”

Thất Nhàn trong nội tâm hừ lạnh. Thật sự là không biết nhìn rọ tình huống mà, trong lúc này người lớn nhất chính là nàng, sao lại cùng hai nữ nhân này cầu cứu? Thật sự là chủ tử không đem nàng để vào mắt, ngay cả tiểu nha đầu đều cũng cùng tính tình.

“Nữ nhân này sao ngươi dám làm như thế? Ai dám động đến nha đầu của ta!” Liễu Ngân Bình thét lên, nói xong liền muốn đi lên ngăn lại thị vệ.

“Liễu phu nhân thật đúng là chủ tớ tình thâm! Chủ mẫu ta tự nhiên cũng không nên nghịch ý Liễu phu nhân.” Thất nhàn cười khẽ, “Người tới, đem Liễu phu nhân cùng một nơi ném xuống. Làm cho hai chủ tớ các nàng cùng ở chung với nhau!”

Thị vệ nghe lệnh tiến lên.

Liễu Ngân Bình vừa nhìn, nóng nảy: “Các ngươi ai dám? Ta là người của gia!”

Bọn thị vệ tựa hồ có chút do dự.

“Người của Gia ?” Thất nhàn hừ nhẹ, “Ta là chủ mẫu, việc của hậu viện tự nhiên là do ta quản!”

“Chủ mẫu muội muội, ngươi không cần phải khinh người quá đáng!” Lãnh Tiêm Vũ cũng không nghĩ tới Thất Nhàn phản kháng kịch liệt như thế, sắc mặt không tốt, khó coi nói, “Hậu viện này dù sao vẫn là của gia. Gia sẽ không cho phép phát sinh chuyện như vậy!” Nói xong, liền hạ giọng, làm như hảo tâm khuyên bảo, “Chủ mẫu muội muội, cần gì phải đem sự tình làm lớn, đối với ngươi chưa chắc sẽ có lợi.”

Thất Nhàn nhìn thẳng nàng: “Lãnh phu nhân đại khái không có đọc qua gia quy của hậu viện a. Điều thứ nhất trong gia quy hậu viện, lời nói của chủ mẫu tại hậu viện chính là tuyệt đối; điều thứ hai, đối với chủ mẫu bất kính, chủ mẫu có quyền dạy nàng quy củ hậu viện. Còn cần ta hướng ngươi thuyết minh sao? Lãnh Tiêm Vũ, lãnh phu nhân!”

Khí thế này giống như quân lâm thiên hạ. Lãnh Tiêm Vũ tựa hồ cảm giác được đứng ở trước mặt nàng chính là chủ nhà Chiến Sênh Ca.

“Gia quy không phải như thế…” Lãnh Tiêm Vũ nhíu mày.

Thất nhàn nói: “Trước kia gia quy tự nhiên không phải là như thế. Bất quá, chủ mẫu có quyền chỉnh sửa gia quy, Lãnh phu nhân không nhớ rõ sao? Cần ta đem chủ mẫu gia ấn lấy ra không?” Lúc ấy nàng chính là muốn đem chủ mẫu gia ấn tặng cho Lãnh Tiêm Vũ, nàng ta không cần mà thôi, trách không được nàng.

“Ngươi…” Lãnh Tiêm Vũ khó thở.

“Vứt xuống dưới đi!” Thất Nhàn lạnh nhạt nói.

“Cơ Ngũ Nhiêu, ngươi dám đối với ta như vậy? !” Giữa không trung truyền đến âm thanh gào thét của Liễu Ngân Nình.

Cơ Ngũ Nhiêu? Dù sao gọi không phải nàng. Thất Nhàn không rãnh mà để ý.

Chỉ nghe “bùm” “bùm” hai tiếng tiếng nước chảy, Hoàn nhi cùng Liễu Ngân Bình trước sau bị ném vào trong hồ, kích khởi trận trận bọt nước. Thị vệ thậm chí còn tẫn trách nhiệm đi tìm đến hai cây trúc dài, đợi đến khi đầu hai người nhô khỏi mặt hồ, liền dùng trúc bổng đè xuống. Thật là làm được ” Đầu ngước lên thì đánh đầu, tay đưa lên bắt thì đánh tay “.



“Ngươi, thực có can đảm làm như vậy! Sẽ không sợ Gia trách phạt sao?” Lãnh Tiêm Vũ lạnh lùng nói.

“Không dám làm cũng đều làm.” Thất Nhàn cười khẽ, “Như thế nào, lãnh phu nhân muốn cùng đi nếm thử mùi vị nước của hồ này sao?”

Lãnh Tiêm Vũ tức giận khẽ nói: “Ngươi đứng đầu hậu viện này thì có thể cho ngươi muốn gió được gió, muốn mưa được mưa sao?”

Thất Nhàn tà nghễ liếc Lãnh Tiêm Vũ: “Ta còn tại vị chủ mẫu một ngày, liền có thể. Như thế nào? Lãnh phu nhân không phục? Vậy cũng trách không được ta, chỉ có thể trách lãnh phu nhân chính mình vận khí không tốt, tại sao hết lần này đến lần khác đều rút được thẻ trắng thôi?”

Lãnh Tiêm Vũ khó thở: “Ngươi…” Ngừng lại một chút, hít sâu một hơi, nói: “Không thể nói lý.”

“Đa tạ khích lệ.” Thất Nhàn tiếp tục vỗ về chơi đùa tiểu Cẩu nhi, “Vinh hạnh của ta.”

Lãnh Tiêm Vũ thật sâu liếc nhìn nàng một cái: “Ta lại muốn nhìn, chủ mẫu muội muội, kiêu ngạo như vậy có thể tới bao lâu?” Nói xong, vung tay áo, liền muốn bước ra đình.

“Chậm đã!” Thất Nhàn hô.

“Chủ mẫu muội muội còn có cái gì chỉ giáo?” Lãnh Tiêm Vũ lạnh lùng nói.

Thất nhàn trêu chọc tiểu Cẩu nhi, không đếm xỉa tới nói: “Chủ mẫu chính là chủ mẫu! Tùy tiện tăng thêm chữ muội muội, thành ra thể thống gì? Hay là, lãnh phu nhân có chủ tâm muốn leo lên đầu của ta mà ngồi?” Lời nói nhẹ nhàng lại tràn đầy áp bách. Lật bài tẩy ra với mọi người rồi, thì nàng không cần bị chèn ép nữa.

Lãnh Tiêm Vũ oán hận nói: “Dạ, chủ mẫu!” Nghiến răng nghiến lợi tựa hồ phun ra không phải chữ, mà là xương cốt của Thất Nhàn. Nói xong, Lãnh Tiêm Vũ bước lớn về phía trước cũng không quay đầu lại bỏ đi.

Thật sự là thư sướng! Gió mát thổi tới trên mặt Thất Nhàn. Ngoại trừ thỉnh thoảng từ trong hồ truyền ra tiếng kêu thét của hai nữ nhân, thì hết thảy đều rất hoàn mỹ.