Nhàn Thê Đương Gia

Chương 171: Phiên ngoại019: Giang Sơn như Họa, Sao sánh bằng nét cười như hoa của nàng (ba)




Edit: Funny1107 Beta: Tiểu Tuyền

Sát thủ xuất hiện ở ngoài dự liệu.



Mấy năm gần đây, Hách Liên Vân Lam càng ngày càng trở nên nóng lòng, việc ám sát như vậy không chỉ có một hai lần. Nhưng đa số là thời điểm lúc ta đi ra ngoài làm ăn, huống chi khi khi đó còn có Nhược Thủy cùng Nhị Tuyệt, cho nên bọn họ chẳng bao giờ thành công được.



Trải qua kinh nghiệm lần đó. Lần này, ta một mình ra ngoài vốn ở bên ngoài Kế Châu , vậy mà sát thủ lại có thể đuổi tới. Điều này nói rõ Hách Liên Vân Lam ở tại Chiến gia hắn đã cài một người thân cận nhất ở gần chủ đang che giấu thân phận, hơn nữa còn là người có quyền lợi điều động {ám vệ} sát thủ này?



Hiện tại ta không có thời gian để suy nghĩ đến vấn đề này. Trong mắt chỉ nhìn thấy một thanh trường đao đang gào thét nhắm vào Cơ Tiểu Thất.



Bên tai, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận, làm sao Cơ Tiểu Thất có thể bị giết chứ?

Người có tư cách giết nàng , cũng chỉ là ta.



Ta đưa tay lướt qua Cơ Thất Nhàn, tránh né một vài sát chiêu, híp mắt nhìn về phía sát thủ đối diện dám hướng người của ta rat ay, ta đang suy nghĩ đầu tiên là chặt cánh tay hắn hay là chặt đầu hắn trước đây.



Cũng không để ý, Cơ Tiểu Thất lại nhanh nhẹn chui vào sau lưng ta.



Ta có chút tức giận nữ nhân này, bình thường không phải rất an phận sao, lúc này, lại không chịu biết điều đợi một chút, còn muốn loạn thêm hay sao chứ ?



Không đợi ta nghĩ xong, chỉ thấy một mũi tên nhọn bay vào bả vai của nàng, máu đen khiến cho những bông hoa trên chiếc áo tơ trắng bị nhuộm đen, nhìn thấy mà giật mình.



Ta đột nhiên nghẹn lời, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.



Nhiều năm như vậy, bất kể tình hình nguy nan cở nào, ta cũng đều đối đầu được, chưa từng có người ở sau lưng ta vì ta mà ngăn cản mũi tên?



Cố Thanh Ảnh cũng được, Hải Đường cũng tốt, hai người này tuy là huynh đệ cùng người thân mà ta thân cận nhất, lại là những người mà ta muốn tận tâm tận lực muốn bảo vệ nhất, thì ta làm sao có thể để cho bọn họ chỉ vì ta mà bị một chút thương tổn nào chứ?



Mà lúc này, Cơ Tiểu Thất, chẳng qua là một tiểu nữ nhân trong một hậu viện mà thôi, thậm chí còn là một nữ nhân gả sai nữa, một nữ nhân trăm phương ngàn kế muốn tiếp cận ta không rõ mục đích, ta vốn định giết nữ nhân này , nhưng nàng lại vì ta mà trúng độc tiễn.



Ta từ trước đến giờ đều ân oán rõ ràng, nếu nàng vì ta làm được một bước này, bất kể là có lòng, hay là vô ý, một người như vậy, ta nhất định sẽ không bỏ mặc không lo.



Nếu như nàng thật sự có lòng khác, ta đây cũng sẽ bẻ gãy cánh của nàng, khiến cho nàng an phận làm người của ta.



Người của ta. Nghĩ đến ba chữ này, nghĩ đến việc Cơ Tiểu Thất làm người của ta, ta thế nhưng cảm thấy cả người đều vui sướng.



Ta đưa tay, muốn bảo vệ Cơ tiểu Thất, lại không ngờ tới nàng vừa cho ta một sự vui mừng ngoài ý muốn.



Chỉ thấy khí thế toàn thân nàng biến đổi, trong chốc lát sát khí bắn ra bốn phía.



Tư thế kia ta làm sao lại không quen thuộc được chứ? Rõ ràng chính là phải trải qua bao nhiêu thí luyện trận máu huyết mới có thể tạo thành vẻ thị huyết như thế chứ.



Nhìn ánh mắt tu la của nàng “Nghịch ta thì chết” , ta phảng phất như thấy được hình ảnh của chính mình trong gương.



Ta đúng là bị kinh hoàng , sau đó, hẳn là một trận mừng như điên: nữ nhân khí phách như vậy, là người của ta.



Nữ nhân có thể cùng ta sóng vai, làm sao lại chịu không nổi một kích cá trong chậu chim trong lòng chứ?



Như vậy, vừa đúng lúc.



Huyết sắc dưới trời chiều, trên đất thi thể bị hủy hoại.



Cơ tiểu Thất giống như La Sát đẫm máu đã xuất hiện, thì không có sự sống tồn tại, một người cũng không có động đậy, thây phơi đầy đất.



Ta đi tới, đưa tay ra, nàng theo phản xạ đưa tay thẳng đến cổ họng của ta. Ta lui về phía sau một bước, đỡ cánh tay trở về, một phát nắm được đại đao bởi vì vừa rồi mới chém giết quá độ mà mũi đao đã bị tổn hại.



Trong mắt của nàng, vẫn là sát khí nặng nề cẩn thận nhìn kỹ, lại phát hiện ánh mắt tràn ngập sát khí kia đã không còn tiêu cự.



Ta biết, mũi tên kia trước đó đã bị tẩm độc . Trải qua trận chém giết này, hiện giờ chất độc kia đã lan ra toàn bộ gân mạch rồi.



Nhưng mà, nàng lại vẫn có thể đứng vững vàng không ngã xuống như vậy. Đây không phải là việc mà nghị lực cùng quyết tâm của một người có thể làm đến trình độ này, đây đã là một loại thói quen ăn sâu vào tận xương tủy.



Bởi vì thói quen một mình chiến đấu, bởi vì không có ai tới cứu ngươi, cho nên phải kiên trì đến cuối cùng, nếu không người chết nhất định là mình.



Ta rõ ràng vô cùng hiểu điều này, đây là kinh nghiệm cần phải trải qua bao nhiêu lần tuyệt cảnh như vậy mới có thể luyện thành thói quen được, cần bao nhiêu lần bị bức đến tánh mạng mới có thể lưu lại thói quen này từ trong tiềm thức như vậy.



Ta đột nhiên có chút đau lòng. Ta ít nhất còn có Hải Đường, còn có Cố Thanh Ảnh, còn có Nhị Tuyệt cùng Nhược Thủy.



Mà nữ nhân này, không có gì cả.



Bởi vì vĩnh viễn một mình, cho nên thần trí của nàng mới trở nên mơ hồ như thế , hay là theo bản năng muốn giết hết mọi người trên chiến trường.



Bởi vì vĩnh viễn chỉ có một người, cho nên nàng chỉ có thể làm như thế, mới có thể có một cơ hội sống sót.



“Là ta.”Ta nhẹ giọng nói.



Ta hiện tại tin chắc, đây không phải là Cơ tiểu thất chân chính, sinh trưởng trong đám tì thiếp ở hậu viện thì không thể nào gặp phải tình trạng như thế này. Nhưng ta không muốn biết nàng là người nào, thậm chí không muốn biết cuộc sống trước kia của nàng đã xảy ra chuyện gì. Ta chỉ biết, bây giờ nàng là người của ta, hơn nữa sau này vĩnh viễn cũng sẽ chỉ có một mình ta.



Cơ tiểu Thất đột nhiên quay đầu lại nhìn, lệ khí từ từ tan hết, khóe miệng kéo nhẹ, khẽ mỉm cười: “Nga, là ngươi.” Nhưng ngay sau đó thân thể giống như lá rụng trong gió, nhẹ nhàng mà ngã xuống.



Y phục màu trắng này dính máu giống như muốn hóa thành hồ điệp, từ đó mà bay đi. Trong nội tâm của ta đột nhiên một trận sợ hãi, thân ảnh trước mắt phảng phất giống như thân ảnh mẫu thân ta năm đó ngã xuống. Ta vuốt ve Cơ Tiểu Thất không có ý thức đã lâm vào hôn mê, liền hướng Chiến phủ bay vút đi. Cảnh sắc hai bên không ngừng lui về phía sau. Ta lần đầu cảm thấy, đoạn đường từ bên ngoài vào nội thành lại dài như vậy. Nhị Tuyệt đã từng khen ngợi khinh công của ta rất lợi hại, nói với ta, ta là người cường hãn nhất trong bọn người mà hắn quen. Ta đột nhiên cảm thấy, là hắn đang gạt ta. Nếu thật lợi hại, khinh công của ta như thế nào lại chậm như vậy? Sức nặng của Cơ Tiểu Thất trong ngực ta thoáng như không khí, phảng phất dường như nếu ta buông tay, nàng sẽ theo gió mà phiêu tán đi. Cuộc sống từ khi thành thân cho tới nay, ta lần đầu tiên cảm thấy nàng gầy yếu khiến người ta bất an như thế. Đợi nàng tỉnh lại, nhất định phải cho nàng ăn nhiều thức ăn mới được. Ta nghĩ vậy.



Sau khi Nhược Thủy kiểm tra thương thế của Cơ Tiểu Thất, thần sắc ngưng trọng: “Gia, máu độc đã đi lên não của nàng rồi, lại ngưng tụ lâu đến như vậy, sợ là hết thuốc chữa.”



Ta trước kia cảm thấy y thuật của Nhược Thủy kém ngự y, nhưng cũng không sai biệt là mấy. Dù sao cũng là nữ nhân từ trong cung ra, có kiến thức hiểu biết uyên thâm. Nhưng hiện nay, ta hết sức hoài nghi năng lực của nàng.



” Ngươi rãnh rỗi xem nhiều sách thuộc một chút. Nơi này không có chuyện của ngươi rồi, ngươi đi đem toàn bộ đại phu trong thành truyền đến đây đi.” Ta bình tĩnh ra lệnh.



Nhị Tuyệt oán giận: “Gia, Nhược Thủy nói không thể cứu, thì thật không thể cứu. Đại phu trong thành này, người nào có thể so sánh được với Nhược Thủy chứ?”



“Gia ra lệnh các ngươi không nghe, có thể lập tức rời đi chiến gia được rồi.” Ta không nói nhiều.



Nhưng chỉ một câu này, lại khiến cho Nhị Tuyệt cùng Nhược Thủy câm họng.



Sau khi đám bọn họ trở thành tâm phúc của ta, mặc dù có danh nghĩa là chủ tớ, nhưng ta đối xử với bọn họ vẫn giống như Cố Thanh Ảnh.



Lời nói nặng như vậy, qua nhiều năm rồi, lần đầu tiên nói ra khỏi miệng.



Nhị Tuyệt buồn bực, vội vàng xoay người đi ra ngoài tìm đại phu.



Nhược Thủy rút ngân châm ra, đâm lên trên các đại huyệt của Cơ Tiểu Thất.



Ta nhìn Cơ tiểu Thất, trong nội tâm một mảnh an bình.



” Gia, nếu như….Ta là nói nếu như, chủ mẫu không thể cứu được, cũng xin ngài nén bi thương.” Nhược Thủy ngẩng đầu dò xét ta nhiều lần, muốn nói lại thôi, rốt cục nhẹ nhàng nói ra một câu, “Ngài còn có đại sự.”



Ta nhìn nàng một cái: “Nhược Thủy, ngươi không chỉ có y thuật cần phải tu dưỡng thêm, ngay cả lời nói cũng cần phải tu dưỡng thêm rồi. Cái gì gọi là nén bi thương chứ? Nàng không phải là hoàn hảo mà sống tốt sao? Người của ta, không có mệnh lệnh của ta làm sao có thể chết? Coi như là Diêm vương, cũng đừng hòng cướp người cùng ta.”



Ta cúi người hạ thấp đầu xuống, hướng đến đầu vai của Cơ Tiểu Thất.



Một trận máu tươi đắng chát tùy tiện tràn vào miệng của ta.



Máu độc chạy lên não thì sao? Ta đây đem độc kia mút vào. Lão tử Diêm Vương cũng không thể mang Cơ tiểu Thất đi, huống chi chỉ là máu độc này?



“Gia.” Bên tai tiếng kinh hô của Nhược Thủy, sau đó là một lực mạnh kéo ra “Gia, người không muốn sống nữa sao? Độc này chảy vào chân phổi, đây chính là độc càng thêm độc.”



Ta hất nàng ra: “Mệnh của gia không mỏng manh như vậy.” Đúng vậy, sứ mạng trong sinh mệnh của ta còn chưa hoàn thành, ta còn phải bảo vệ nàng, ta làm sao có thể dễ dàng mà đánh mất tánh mạng của mình chứ? Ta cúi người để sát vào tai của Cơ Tiểu Thất: “Huống chi, hiện tại, Gia lại có thêm một người.” Nhược Thủy há miệng, cuối cùng không có nói thêm cái gì nữa, chẳng qua là thần sắc ngày càng trở nên phức tạp. Mấy ngày liên tiếp Cơ Tiểu Thất cả đêm sốt cao không lùi, các đại phu tới từng người từng ngươi, đều lắc đầu bảo có khả năng nguy hiểm. Ta gật đầu, gọi Nhị Tuyệt lụm một đống sách thuốc đến, phân phát cho bọn họ. Ta nghĩ, Đại phu trong Vân Thành này đều giống như Nhược Thủy, tất cả đều là lang băm sao? Ta ngồi ở trước giường Cơ tiểu Thất, lẳng lặng nhìn nàng. Ta biết, nàng đã từng mở mắt ra. Ta biết, nàng nhất định sẽ không chết. Sau khi cơn sốt của Cơ Tiểu Thất lùi xuống, thời điểm hô hấp của nàng từ từ thuận lợi, Nhược Thủy hết sức kinh hoàng, cứ như ” kỳ tích” ta liền nói: “Đây không phải là kỳ tích, đây là sự thật. Đại phu Vân Thành quả nhiên không phải không có tiếng tăm, Nhược Thủy, ngươi hẳn là nên học tập.” Nhược Thủy nghẹn lời vẻ mặt lúc trắng lúc xanh.



Ta đứng lên, hướng về phía Lẫm Ca Uyển đi đến. Chuyện tình hai ngày nay đã bị chất đống, cần phải xử lý. Còn có nội ứng trong hậu viện, cũng cần phải tra rõ.



Lúc này, ta mới phát hiện lòng bàn tay mình ã nắm chặt, đã sớm ướt một mảng rồi.



Gặp lại Cơ tiểu Thất, đã là chuyện của vài ngày sau.



Ngày đó nàng tiến lên trên địa vị chủ mẫu, quả thực là muốn đem sức lực, mượn hậu viện ở sau lưng mà vạch trần gương mặt thật của nàng.



Hiện nay tình hình lại có sự khác biệt : nàng nếu là người của ta, ta tự nhiên là phải đem sự an nguy của nàng đặt lên vị trí đầu tiên .



Cho nên, đối với nàng không thể cưng chiều. Quan trọng nhất là, ngoài mặt phải lạnh nhạt với nàng.



Nhưng nàng tựa như trôi qua rất vui vẻ, mỗi ngày cũng sẽ có một vài {ám vệ} báo cáo với ta, hôm nay chủ mẫu chọc cười tiểu Cẩu, hôm kia chủ mẫu đùa giỡn với ….



Ta nghĩ, nàng chẳng lẽ thật không muốn gặp ta sao?



Nhưng mà, ta nghĩ ta muốn nhìn thấy nàng.



Cho nên, lúc này không phải là thời điểm cử hành gia yến, ta lại nói với Nhược Thủy: “Có phải nên cử hành gia yến rồi hay không?”



Nhị Tuyệt mở to mắt, nhìn thấy ánh mắt của ta tuyệt đối giống như nhìn thấy quỷ. Dù sao, trước kia, mặc dù ta đối với nói với Nhược Thủy mỗi tháng cử hành gia yến một lần cũng không từ chối, nhưng cũng sẽ không nóng lòng mong mỏi như thế.



Hắn nói: “Gia, có phải người muốn để Nhược Thủy hốt chút thuốc cho người không?”



Ta tin chắc, nếu như khoảng cách giữa ta với hắn không ngoài mười bước chân trở lên, hắn nhất định sẽ đưa tay tới thăm dò cái trán của ta.



Ta không quay lại nhìn người này, làm như không có nhân vật tứ chi phát triển đầu óc ngu ngốc ở trong nhà này vậy



Nhược Thủy chẳng qua là yên lặng rồi sững sờ, nhưng ngay sau đó liền nở nụ cười giả tạo như hồ ly tinh trộm đồ.



Vẻ mặt không chút thay đổi của ta quay đi, càng coi nhẹ con hồ ly này. Hồ ly thông minh có thể nhìn thấy nội tâm người khác , ta nghĩ, hay là tạm thời tăng thêm một số người ở lại.