Nhàn Thê Đương Gia

Chương 158: Phiên Ngoại 6: Tự bạch của Tiểu Ái Nhàn (Ký sự trốn nhà)




Edit: Trang tỷ Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Nói chung, cuộc sống không có cha ở bên thật là rất thích thú. Dĩ nhiên, nếu như đại heo mập chỉ mê sắc trước mắt này mà không đặt ánh mắt dính trên người nương thì ta càng thêm vui vẻ.

Đây là quán trà bên cạnh quan đạo dành cho khách lữ hành, thương nhân nghỉ chân.

Ta với nương vừa tới nửa khắc đồng hồ trước, vốn là chỗ rất nhàn nhã yên tĩnh, lúc này bởi vì thằng quỷ sứ béo nục béo nịch mà chướng khí bay mù mịt. Ta thậm chí ngửi được mùi nồng đậm từ người nọ trong không khí.

“Ơ, tiểu nương tử đi một mình sao? Trên đường không thấy tịch mịch sao? Không bằng kết bạn với đại gia ta đi?” Người nọ hưng phấn vẻ mặt dữ tợn, không chút khách khí ngồi xuống đối diện nương nương. Phương pháp giả bộ hồ đồ để đến gần.

Nương nương tiếp tục uống trà lạnh, không có ngẩng đầu.

Đối với mị lực của nương ta không nghi ngờ chút nào, nữ nhân tiểu gia ta yêu thích nhất, tất nhiên phải là nhân tài kiệt xuất rồi.

Nhưng, đại heo mập trước mắt này, não đầy ruột già, khuôn mặt rỗ, khiến ta sinh lòng chán ghét đến tận cổ. So với cha càng thêm xấu, càng thêm ghê tởm, còn dám vọng tưởng nương của ta?

Đáng hận nhất chính là, hắn giống cha, xem ta như không tồn tại!

Cái gì gọi là “Một mình”, chẳng lẽ hắn không thấy tiểu gia đẹp trai anh tuấn bất phàm ngồi bên cạnh nương là ta sao?

Ta ho hai tiếng, biểu lộ rõ ràng sự tồn tại của mình.

Người nọ rốt cục xoay đầu lại, nhìn ta một cái: “Nga, vị này đây là đệ đệ của Tiểu nương tử sao?”

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy “Phốc” một tiếng, nương rốt cục có phản ứng, Trà lạnh đang uống vào miệng phun ra ngoài hoàn toàn, trúng đầy lên mặt Đại heo mập kia. Bọt trà xanh từ lông mày theo gương mặt của hắn chảy xuống trông thập phần buồn cười.

Mẫu thân vẫn như cũ không quản người nọ, chỉ đảo mắt từ trên xuống dưới đánh giá ta một phen: “Vật nhỏ, là con lớn lên quá già, hay là ta nghe nhầm rồi?”

Ta cười đến cong cong lông mày đập bả vai Đại heo mập kia: “Vị đại ca này, ngươi nhìn, hai chúng ta có giống nhau không?”

Người nọ sửng sốt một chút, quên cả tức giận: “Giống!”

Mẫu thân đã nói, nụ cười của ta rất vô hại, hơn nữa xuất ra có thể diệt hết lửa giận của mọi người. Dĩ nhiên, là trừ bộ mặt quái thai khuyết dây thần kinh của cha ta.

Đương nhiên, Đại heo mập trước mắt này là người bình thường, sao có thể chống cự được “Nụ cười vô địch” của Tiểu Nhàn ta chứ?

Ta ôm cổ mẫu thân, rất hài lòng đáp án của Đại heo mập kia: “Quả nhiên, chúng ta rất có tướng vợ chồng đây!” Nếu heo mập này nghe lời như vậy, tiểu gia ta liền hảo tâm chút, không đùa chết hắn nữa.

“Ách xì”, đột nhiên ta không khỏi hắt hơi một cái, trong nháy mắt cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Ta nhếch nhếch miệng, lập tức có dự cảm xấu.

Quả nhiên, một giọng nói lạnh lùng cực hạn vang lên: “Ngươi nói, người nào có tướng vợ chồng? Hửm?” Trong đó ý tứ uy hiếp đe dọa rõ ràng.

Không đợi ta đáp lời, giọng nói kia đã tiếp tục vang lên: “Bỏ móng vuốt của ngươi ra! Chiến Ái Nhàn!” Thanh âm rõ ràng tăng thêm âm lượng, độ đóng băng tự nhiên cao hơn.

Ta nhanh chóng buông lỏng tay ôm nương nương ra, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Giơ tay lên, nam nhân một thân bạch y chắp tay đi tới, làm bộ ưu nhã kia không phải là lão cha quái thai của ta sao?

“Phụ thân, mới có nửa tháng, ngài quả nhiên là Thần hành thái bảo a, tốc độ thật là mau nha!” Ta biết rõ đạo lý thức thời mới là trang tuấn kiệt, nhịn được nhất thời, mới có thể tốt cả đời! Cho nên, ta phát huy sắc mặt Hán gian tới cực điểm.

Nương nhịn cười, liếc ta một cái: “Con ngoan ngoãn như vậy, ta có chút không quen đây!”

Cha tự cho là rất khốc vọt được một câu: “Ngươi nghĩ ta đuổi theo lúc nào?”

Đại heo mập kia lúc này mới quay đầu lại nhìn thoáng qua, rồi quay tới: “Ông các ngươi sao?”

Ực? Ông của chúng ta?

Câu nói được xem như sấm đánh giữa trời quang a, tuyệt đối là có khí phách.

Nương nhất thời há to miệng, mà mặt cha xem ra có thể so với đáy nồi.

“Ha ha ha ha.” Bụng ta xoắn lại, thật sự là không nhịn được, vỗ bàn cười lớn lên: “Cha, ngươi quả nhiên đủ già nga!”

Cho nên nói, ánh mắt quần chúng sáng như tuyết nga! Quả nhiên, cha không xứng với nương trẻ tuổi của ta!

Nhất thời, hảo cảm của ta đối với Đại heo mập này tăng vọt. Những lời này đối với cha mà nói, lực sát thương rất mạnh a.

Ta thậm chí thấy trong điếm rất nhiều khách nhân đều che miệng cười trộm.

Mắt cha bình tĩnh, đi lên mấy bước, tóm cổ áo Đại heo mập: “Ngươi nhìn cho rõ! Ta, là tướng công của nàng!”

Trước mắt ta sáng ngời. Tiểu gia ta chờ chính là thời khắc này!

Ta giơ tay lên ném đạn sương mù đặc chế. Tay trái nhấc bao quần áo, tay phải dắt nương, chạy ra khỏi quán trà, một lần nữa hướng tương lai tươi sáng vọt đi.

Cuối cùng, ta dĩ nhiên không quên nói cho cha một sự thực.

Khói dầy đặc tràn ngập, giọng nói dương dương tự của ta truyền vào: “Cha, có phải cảm giác cả người vô lực hay không? Đạn sương mù này vốn không có độc, đáng tiếc con đã rắc ít phụ dược trên người heo mập đó. Hai người cộng lại, chính là so với nhuyễn gân tán càng thêm lợi hại nha. Cha, cái này cũng không phải lỗi của Tiểu Nhàn con nha. Là bản thân cha tự mình muốn đụng heo mập này! Bất quá, cha, không cần lo lắng, thuốc này, một ngày sau tự nhiên sẽ hết.”

Cái gì gọi là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau, cái gì gọi là ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, tiểu gia ta đã lý giải cực kỳ hoàn mỹ nha.

Hùng phong trong ta nổi dậy, lúc này trong nội tâm là cảm giác thành tựu bao trùm.

Chỉ nghe trong sương khói một tiếng dữ dội rống ra: “Chiến, Ái, Nhàn!” Từng chữ từng chữ bắn ra, như muốn ăn tươi nuốt sống.

Ta bĩu môi, cha đúng là giả vờ giả vịt, đã giống như cá chết đợi làm thịt rồi, vẫn không quên quẳng xuống lời ngoan độc!

Ừ, loại tinh thần thà chết chứ không chịu khuất phục này đáng giá cho ta học tập.

Mẫu thân gõ cằm, nhìn ta một cái: “Tiểu tử, theo kinh nghiệm của nương, con vẫn là nhanh chóng nhận sai với cha con thì tốt hơn. Nói không chừng còn có thể lưu lại toàn thây.”

Rống! Nương thật xấu nga, lại làm ta sợ!

Ta nheo mắt lại, một chủ ý tuyệt diệu hiện lên trong đầu: “Nương nương, Tiểu Nhàn nếu đổi cha, thì cha kia sẽ không phải là không có lý do, không có thân phận gì tới đánh Tiểu Nhàn sao?”

Nương nương cảnh giác hỏi: “Con nghĩ sao?”

“Hắc hắc.” Ta cười gian mấy tiếng, “Nương, Tiểu Nhàn sẽ vì người chọn chồng nữa!”

Rất rõ ràng, khóe miệng mẫu thân co quắp mấy cái: “Con tiểu tử này, quả nhiên là không muốn sống nữa.” Nhưng vẻ mặt này rõ ràng chính là vẻ mặt xem cuộc vui, không một chút muốn ngăn cản ta.

Cho nên, ta nói nha, ta cùng với nương mới là một phe. Trong đáy lòng nương vẫn là ủng hộ ta.

Ta đem chỗ chọn Tân phụ thân định ở trong một thôn trang nhỏ.

Nương nhíu mày, hỏi ta: “Vật nhỏ, con muốn một anh nông dân làm cha sao?”

Ta lắc lắc đầu: “Cha của con phẩm chất cần thiết đầu tiên chính là không thể cùng tiểu gia con đoạt nương, con nghĩ nữa ngày, nông dân đàng hoàng nhất, mới có thể làm được điểm này.”

Nương ho khan vài tiếng: “Tiểu tử, nghĩ rất chu đáo a.”

Ta cười to ba tiếng: “Đúng vậy! Cũng không nhìn xem một chút tiểu gia con là nhi tử của ai!”

Chỉ nghe mẫu thân rất bất đắc dĩ nói một câu: “Ta cũng muốn biết con là nhi tử của ai. . . . . .”

Những lời này, bị ta tự động hiểu rằng nương vui mừng bởi vì có ta, một nhi tử khéo hiểu lòng người như vậy nên kích động không nói thành lời.

Ta cầm la đồng của người mãi nghệ bên đường, ‘xoảng xoảng’ gõ lên: “Tới đây! Tới đây a! Hôm nay tiểu gia ta muốn vì nương chọn phu quân!”

Quả nhiên, một chiêu này hấp dẫn mọi người gần xa tụ tập tới xem náo nhiệt.

Mẫu thân vỗ vỗ cái trán, đoán chừng đối với người thông minh ta đây nghĩ ra một chiêu như vậy thật là hết chỗ nói rồi.

Ta đỡ nàng ngồi xuống đống cỏ khô dưới bóng cây râm mát, lúc này mới chuyển hướng đến các hán tử hưởng ứng lệnh triệu tập.

“Các vị thúc thúc bá bá, ca ca tỷ tỷ, tiểu gia ta là người từ quê đến, muốn chọn rể ẫu thân. Mong rằng các vị cổ động, ủng hộ nhiều hơn!”

Người phía dưới từ vẻ mặt mờ mịt, đến tỉnh ngộ: “Thì ra là cô nhi quả phụ đây, ai, thật là đáng thương a.”

Ta trộm dò xét nương, khóe miệng của nàng co quắp.

Khụ khụ, cha, nhi tử ta chưa bao giờ nguyền rủa người nga, là những người này tự mình hiểu sai thôi. Đến lúc đó ngàn vạn lần đừng đem cọc tội này đổ lên đầu nhi tử nha.

“Rầm” một tiếng, ta mở bao quần áo trên người, ánh vàng rực rỡ, trân bảo lóe sáng lập tức hiện ra.

“Dĩ nhiên, nương ta trừ tiểu gia ta ra, còn có những thứ này là của hồi môn.”

Trong chốc lát những người đó sững sờ.

Quả nhiên, nhiệt tình của mọi người trong nháy mắt bắn ra.

“Tiểu ca nhi, ngươi nhìn bộ dáng ta ra sao? Phù hợp điều kiện không?”

“Đi! Ngươi kẻ giết heo này cũng xứng đôi với phu nhân người ta trong veo như nước sao? Tiểu ca nhi, nhà ta tổ nghiệp giàu có, ngươi cùng nương đi theo ta, nhất định có thể an ổn sống.”

“Qua một bên đi! Trong nhà của ngươi không phải là đã có Tiểu nương tử sao?”

. . . . . .

Trong lúc nhất thời, tràng diện bốc lửa, khó mà khống chế.

Nương kéo kéo áo choàng của ta, nói nhỏ: “Tiểu tử, con là chuẩn bị đem mẹ đi bán sao?”

Ta cho nàng một nụ cười thật lớn: “Nương, yên tâm đi. Tiểu Nhàn nhất định sẽ tìm cho người một nam nhân tốt ngàn năm khó gặp.”

Quay đầu, ta gõ mấy cái vào la đồng: “Mọi người chú ý. Đầu tiên, trong nhà đã đón dâu xin tự động đi ra ngoài; thứ hai, tuổi đã hơn hai mươi tám, xin tự động rời đi; thứ ba, tính khí táo bạo, xin tự mình xuống núi; thứ tư, tài phú trong nhà so không được Chiến gia Thiên diễm, cũng xin chọn đường vòng mà đi.”

Trong khoảnh khắc, rất yên tĩnh. Chỉ nghe thanh âm mọi người hít thở.

“Tiểu ca nhi, ngươi đem chúng ta làm trò cười sao.” Rốt cục, có người lên tiếng.

“Tiểu gia ta rất chân thành.” Ta đã đem điều kiện hạ rất thấp a.

“Tiểu ca nhi, ba điều kiện đầu còn có thể tiếp nhận được. Nhưng điều kiện thứ tư này, ngươi cảm thấy ở Thiên diễm có thể tìm được sao?”

Cũng đúng a, có ai có thể giàu có đến chảy mỡ như lão cha ta?

“Nhưng, nếu so sánh với không được với Chiến gia, sẽ làm mẹ ta chịu ủy khuất!” Ta cũng xoắn xuýt đây.

“Tiểu ca nhi, ngươi nên đi tìm hoàng gia xem!” Có người lên tiếng chê cười.

Trong đầu ta lóe ra tia lửa, chính xác, đúng là chủ ý tốt.

Quay đầu liền hướng nương nương thân ái: “Nương, mình đi Bắc Hãn đi. Điều kiện của Bắc Đường phụ thân coi như không tệ!” Chủ yếu nhất chính là, ta rất chắc chắn có thể chế trụ Bắc Đường phụ thân.

Nương chống càm, vẻ mặt ranh mãnh cười: “Tốt, nếu như người sau lưng ngươi đồng ý.”

Chỉ nghe phía sau tiếng xương răng rắc vang lên, không cần quay đầu lại, ta cũng biết áp lực cuồng nộ kia chính là từ ai.

“Ác quỷ tới! Mọi người mau rút lui a!” Ta ném la, hô to một tiếng, kéo nương nương, lại bắt đầu sống trong cảnh đào vong.

Mặc dù rỗi loạn phía sau làm cho ta tranh thủ một chút thời gian chạy, chỉ tiếc, kế hoạch mang mẫu thân trốn nhà lần này của tiểu gia ta cuối cùng cũng chấm dứt trong thất bại.

May mắn là, nhờ ta đánh bậy đánh bạ, tìm được tam tam di di.

Cho nên, nương hướng lão cha cầu tình. Hơn nữa hài lòng thái độ nhận lỗi của ta, cha liền phạt ta đóng cửa ba tháng.

Nhưng, gian phòng thủng của cha kia, nơi nào giam được tiểu gia ta.

Dù sao tiểu gia có nhiều nhất chính là thời gian, có thể từ từ đấu cùng cha “Lão đầu tử” kia. Cuối cùng sẽ có một ngày, ta có thể cường đại không cần khuất phục “Dâm uy” của cha, sau đó quang minh chính đại mang mẫu thân đi. Lúc ấy, ta nghĩ như vậy.

Đáng tiếc, không lâu lắm, ta cùng với bọc quần áo nhỏ bị cha ném ra khỏi “Tửu lâu Lẫm Nhàn “, chỉ nói không tìm được vợ không cho phép về nhà.

Trời mới biết, tiểu gia ta mới mười tuổi! Cha lại lấy lý do này đuổi ta ra cửa, có thể quá cường hãn chút ít hay không?

Bất quá, tiểu gia ta cũng không phải đèn cạn dầu. Ta tự tin, lấy gương mặt tuấn tú của ta, lừa tiểu cô nương mười tám tuổi về nhà là không thành vấn đề. Đến lúc đó, hừ hừ, xem cha còn có thể nói gì?

Ta lặng lẽ ẩn vào phòng mẫu thân, son sắt cam đoan với mẫu thân, cho dù Tiểu Nhàn tìm vợ cũng sẽ không quên ta thích nhất là mẫu thân !

Dĩ nhiên, còn chưa nghe được mẫu thân khen ngợi, ta liền đã bị phụ thân âm hiểm đạp bay ra ngoài.

Ta khập khễnh đi ra khỏi thôn nhỏ, lại quay đầu nhìn “Tửu lâu Lẫm Nhàn” ở đầu thôn, ta thề lần sau khi trở về nhất định phải đem biển hiệu đó đổi thành “Tửu lâu Nhàn Nhàn”!