Nhàn Thê Đương Gia

Chương 151: Nếu như lúc mới gặp




Edit: Bỉ Ngạn Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Mùa thu, từ trước đến giờ đều là tiêu điều thê lương. Lại cộng thêm một tiêu khúc chứa đầy tình ý bi thương, thật khiến cho người ta bi ai mà đau lòng.

Thất Nhàn nằm trên ghế bên trong đình, tai nghe được trong rừng truyền đến tư niệm dạt dào, ngửa đầu nhìn mặt trời trên nóc, dường như cũng vì tình ý dạt dào này mà hôm nay bị phủ kín một tầng sắc thái màu cam u buồn.

Thất Nhàn đè trán, thật là một người si tình. Đáng tiếc, khoảng cách gần trong gang tấc, chỉ có thể tưởng nhớ lẫn nhau, hành hạ lẫn nhau, mà không dám gặp nhau.

“Nhạc nhi.” Thất Nhàn gọi một tiếng.

Bóng đen chợt lóe, Nhạc Nhi trong trang phục cứng ngắc lập tức hiện thân: “Nương nương.” Bệ hạ ra lệnh nhiệm vụ của nàng chính là bất cứ lúc nào cũng phải ở bên cạnh bảo vệ nương nương.

“Cùng nhau nghe một chút khúc từ của Vân Băng đi.” Thất Nhàn phất phất tay, bảo nàng ngồi xuống.

Nhạc Nhi mê man đưa mắt nhìn vào trong rừng đào, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn cùng khổ sở: “Đa tạ nương nương mời cao nhân tới giải độc trị liệu cho An vương. Kính xin nương nương khuyên nhủ An vương, chớ làm trễ nải thời gian. Cô gái trong thiên hạ còn nhiều, đừng đem thời gian quý giá lãng phí ở trên người Nhạc Nhi.”

Thất Nhàn liếc mắt nhìn nàng một cái: “Nhạc Nhi, ban đầu lời thề của ngươi nói vĩnh vĩnh không gặp Vân Băng. Thật ra thì lời thề này có phương pháp phá giải.”

Nhạc Nhi ngạc nhiên, không rõ ý tứ của Thất Nhàn.

Đột nhiên, tiếng tiêu dừng lại.

Không đợi hai người Thất Nhàn có phản ứng, liền nghe thấy một tiếng hí ma âm dường như có thể chọc thủng màng nhĩ truyền tới, hoàn toán phá hỏng không khí linh hoạt kỳ ảo ban đầu.

Ma âm đã dừng lại, trong cánh rừng truyền ra tiếng cười cuồng vọng của tiểu nhi nhà mình: “Wow ha ha ha, tiểu gia ta quả thật là thiên tài.”

Mồ hôi lạnh Thất Nhàn rơi xuống, nghĩ đến cũng chỉ có tiểu tử thối nhà mình kia mới dám không chút kiêng kỵ ở trong cung lấy tiêu của người khác, tạo ra ma âm cao như vậy.

Sau đó, từ lối vào của rừng, một thân ảnh màu tím nho nhỏ lôi kéo vạt áo một người xuất hiện.

Thất Nhàn quay đầu, Nhạc Nhi vốn đang ở bên cạnh mình trong nháy mắt không thấy.

“Nương nương, nương nương.” Tiểu tử hưng phấn nhảy đến đây, trong tay khua lên một tiêu ngọc bích, “Con biết thổi cái này ! Con sẽ thổi cho ngài nghe một chút”

Thất Nhàn vội vàng ngăn lại: “Đừng! Ta còn muốn sống lâu lâu thêm một chút.” Nàng cũng không muốn mình một lần nữa bị thứ mà tiểu tử này gọi là “tiếng tiêu” hành hạ.

Tiểu tử thấy nương nhà mình không đồng ý mặt cực kỳ mất hứng, bĩu môi nhìn chằm chằm Thất Nhàn.

“Vi thần ra mắt Hoàng Hậu nương nương.” Không có vẻ bệnh tật như lúc trước, lúc này Hách Liên Vân Băng đúng là tuấn dật, chẳng qua là giữa lông mày nhăn lại, cho thấy hắn quanh năm ưu tư.

“Không cần đa lễ.” Thất Nhàn giơ tay lên, nhợt nhạt cười một tiếng, “Bổn cung cùng An vương cũng đã lâu không gặp. An vương khỏi bệnh tiêu kỹ cũng thuần thục hơn rồi.”

“Nương nương quá khen.” Hách Liên Vân Băng cúi đầu, há miệng. làm như có việc muốn hỏi, hồi lâu. Cuối cùng ngẩng đầy, đi ra ngoài nói, “Xin hỏi nương nương, có từng gặp qua thủ lĩnh ‘Ngân Lang’ ám vệ?” Từ sau khi Vân Lam bị cấm, liền không cho phép bất luận kẻ nào được gặp. Hắn muốn đi tìm Vân Lam hỏi tung tích của Nhạc Nhi, cũng không thể nào đi hỏi. Hiện tại, chỉ có thể thời vận, hỏi tân Hoàng hậu trước mắt.

Ánh mắt Thất Nhàn liếc về chỗ tỗi: “Dĩ nhiên đã gặp, là một tiểu cô nương quật cường đấy.”

Trong mắt Hách Liên Vân Băng lập tức sáng lên, vội vàng tiến thêm một bước: “Xin hỏi nương nương đã gặp ở nơi nào? Có thể xin nàng ra ngoài gặp mặt hay không?”

Thất Nhàn ai oán thở dài: “Nàng từng bị buộc phải thề, vĩnh viễn không cùng người khác gặp mặt. Cho nên…”

Vân Băng vẻ mặt giật mình sững sờ.

“An vương gia, nếu ngươi có tâm, có thể sẽ lại gặp được nàng. Chẳng qua là, có được tất có mất a!” Thất Nhàn nhắc nhở một câu.

“Nương nương có thể chỉ rõ cho vi thần hay không?” Vân Băng vội vàng hỏi nữa.

“Phật viết, không thể nói, không thể nói.” Thất Nhàn nhìn về về phía bầu trời, “Gặp nhau khó khăn, gặp gỡ xem như không quen, tội gì tương tư, hai bên cùng buồn? An vương gia, một mình ngươi thử nghĩ xem sao.” Nói đến vậy liền dừng lại.

Vân Băng nhìn mặt đất, từ từ suy nghĩ lời của Thất Nhàn.

Thất Nhàn đảo mắt, lại thấy tiểu nhi nhà mình đang cầm một vật đeo trước ngực thỉnh thoảng lại chơi. Nhíu mày, nàng nhớ được, trước kia tiểu tử này không có vật này. Sẽ không lại từ nơi nào chiếm đoạt đấy chứ?

Tiểu tử này, đã thành tiểu bá vương danh phù kỳ thực trong cung. Nhưng cũng không ai làm gì được hắn, ai kêu cha hắn là Hoàng đế đây?

“Như thế nào, đáng yêu không?” Tiểu tử thấy mẫu thân nhà mình nhìn về phía mình, lập tức đưa vật nhỏ trong tay lên như đang cầm một thứ đồ quý thưởng thức đi tới, “Bộ dạng cũng khả ái giống Tiểu Nhàn ta!”

Thất Nhàn đối với lời nói vô sỉ của tiểu nhi không đưa ra bình luận, quả thật cái đồ gỗ nhỏ trong tay tiểu tử kia khiến nàng kinh ngạc một chút. Chỉ thấy mẩu gỗ kia điêu khác đứa bé tròn trịa, mắt híp miệng cười, quả thật cực kỳ giống tiểu tử nhà mình, ngay cả khóe miệng cười xảo trá kia cũng được khắc giống như đúc. Nghĩ đến, người có thể làm ra được tác phẩm này hẳn là người có tâm tư cực kỳ thuần khiết.

Nhưng, trong cung có người tay nghề giỏi như vậy sao?

“Chính vị bá bá trong điện Chiêu Hoa làm cho con đấy!” Tiểu tử thấy Thất Nhàn nhìn cần thận như vậy, lập tức liền nói bổ sung.

Điện Chiêu Hoa? Trong mắt Thất Nhàn hiện lên một tia bất khả tư nghị. Cái vị trong điện Chiêu Hoa vắng lạnh kia có tâm tư làm cái này?

Nghĩ đến, cũng đã lâu không gặp mặt cố nhân rồi.

Đứng dậy, hướng về phía Vân Băng: “An vương gia, cùng bổ cung đi đến điện Chiêu Hoa chứ?”

Bước vào trong điện Chiêu Hoa, đập vào mặt chính là vẻ âm u, bởi vì quanh năm thiếu hụt nhân khí mà lộ ra vẻ hàn khí thấm người. Cả tòa cung điện màu xanh kỳ cục.

Tiểu Ái Nhàn lôi kéo Thất Nhàn đi vào bên trong, miệng cao hứng hô to: “Bá bá, cháu tới nữa rồi!”

Đi vào trong nội thất, khiến Thất Nhàn cùng Vân Băng giật mình là, đưa mắt nhìn quanh, tất cả đều là tượng gỗ điêu khắc. Tất cả lớn nhỏ, đếm không hết, nhìn kỹ lại, phát hiện tất cả các tượng gỗ điêu khắc đều là một người. Mặc dù vẻ mặt khác nhau, động tác khác nhau, nhưng người này, Thất Nhàn sao có thể không nhận ra được.

Người mà được khắc tượng gỗ kia, chính là tam tỷ đã mất tích từ lâu của nàng – Cơ Tam Huệ.

Bên cửa sổ, có một người áo xanh đang chuyên chú khắc gỗ, thân thể đã được khắc thành hình, cô gái mặc cung trang như cũ. Lúc này, hắn đang tỉ mỉ khắc gương mặt của cô gái.

Thần sắc kia, không thô bạo giống lần gặp cuối cùng cách đây ba năm, ngược lại là khuôn mặt bình thản cùng ôn nhu.

Tay trái của hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tượng gỗ điêu khắc của Tam Huệ, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, giống như người thật đang ở trước mắt, tình ý không dừng.

Ánh mặt trời xuyên vào, bao trùm Vân Lam cùng cô gái tượng gỗ trước mắt. Hai bên nhìn nhau, thật là một đôi ôn tình.

Lúc này hắn hoàn toàn đắm chìm ở trong hồi ức của chính mình, căn bản chưa từng ý thức được trong phòng có thêm ba người sống sờ sờ.

Tiểu Ái Nhàn quay đầu lại: “Bá bá chính là như vậy, thường xuyên ngẩn người.”

“Ca.” Vân Băng tiến lên một bước, khẽ gọi.

Vân Lam mới từ trong giấc mộng khôi phục lại tinh thần, quay đầu, ánh mắt mê mang, sau đó hiểu, tiếp theo chính là thoải mái.

Lại quay trở về, tiếp tục công việc, thật giống như mấy người này đến đây không liên quan đến mình.

Tiểu Ái Nhàn nhảy tiến lên, kéo lấy vạt áo Vân Lâm, liền hứng khởi nói: “Bá bá đó là nương của cháu đấy.”

Công phu quấn người của tiểu tử này là hạng nhất. Thất Nhàn hoài nghi Vân Lam có phải bị tiểu tử nhà mình quấn quýt làm phiền nên mới cho hắn đồ chơi nhỏ, nếu không, lấy vẻ mặt hờ hững hiện tại, làm sao có thể chủ động cho tiểu tử nhà mình đồ chơi đây?

Vân Lam lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Thất Nhàn một cái: “Thì ra là con của ngươi…” Ánh mắt lại bắt đầu xa xôi, “Nếu như hài nhi ta cùng Huệ Nhi còn có lẽ hẳn cũng là một hài tử hoạt bát như vậy sao?”

“Ca, huynh…” Vân Băng nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Tuy nói trong lòng có oán, nhưng rốt cuộc là tay chân. Thấy bộ dáng Vân Lam như vậy, hắn không biết nên vui hay nên buồn.

“Vân Băng, các người trở về đi thôi.” Tay Vân Lam vẫn tiếp tục công việc, “Ta ở chỗ này, mọi chuyện đều tốt.” Giọng nói bình tĩnh không có bất kỳ gợn sóng nào.

“Nếu hiện tại cho ngươi một nguyện vọng, ngươi muốn cái gì?” Thất Nhàn lần nữa quét mắt nhìn căn phòng đầy tượng người gỗ điêu gắc, mắt nhìn thẳng vào Vân Lam.

Vân Lam dừng động tác lại, cười, ở dưới ánh mặt trời rực rỡ đứng lên: “Ta chỉ muốn…Chỉ muốn Huệ Nhi còn sống.”

Thất Nhàn không nói thêm gi nữa, dắt Tiểu Ái Nhàn, liền đi ra ngoài. Vân Băng vội vàng đuổi theo.

“Vân Băng….” Thình lình nghe thấy tiếng gọi ở phía sau nhẹ nhàng truyền đến.

Vân Băng dừng bước.

“Thật xin lỗi. . . . . .” Giọng Vân Lam nhẹ nhàng vang lên lần nữa.

Trong nháy mắt Vân Băng cứng đờ một chút: “Không sao….ca!”

Thất Nhàn ở phía trước khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Tiểu Ái Nhàn: “Bé cưng, sư phụ con không có ở đây, nương nương sẽ tới dạy con độc kinh học (môn độc dược) nha. Ừm, con hãy làm ra một loại thuốc. Nếu như làm ra được, nương nương sẽ thừa nhận con là thiên tài.”

Tiểu tử lập tức cười hô hố một tiếng: “Tới đây! Tiểu gia ta vốn chính là thiên tài.”

Mấy người rời đi, điện Chiêu Hoa lại khôi phục vẻ yên lặng ngày thường, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tước đao khắc.

Mặt trời hạ về phía Tây, gương mặt mới hoàn toàn hiện ra, giống như một Tam Huệ sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt mình.

“Huệ Nhi….” Vân Lam run rẩy đưa tay ra, đã không phân rõ là thực tế hay là hư ảo, chỉ cảm thấy Tam Huệ giống như ngày thường, đang ôn nhu mỉm cười với mình, khiến tim mình cũng rung lên.

Sự lạnh như băng của tượng gỗ điêu khắc khiến Vân Lam tỉnh lại, mắt cúi xuống, rậm rãi lấy từ trong tay áo một tờ thư.

Trang giấy kia đã rách mướp, nét mực trên giấy cũng mờ đi, lại được gấp tỉ mỉ, cẩn thận từng tí cầm lấy, xem chừng bị chủ nhân lật xem vô số lần mới có bộ dáng như thế này.

Mỗi khi trời chiều, Vân Lam lại từ từ xem lại một lần nữa.

“ Thiếp tâm như bồ ti, nguyện triền quân tâm, nhưng sao quân tâm không như thiếp. Thiết nghĩ, quân nhất định thương ta, lúc này mới biết, đều là thiếp tự xem nhẹ mình. Thiếp so với giang sơn, quân vốn đã chọn.



Bồ ti tuy mềm dai, nhưng cũng biết mệt mỏi. Xin cho thiếp hồi tâm, để quân được an lòng.



Thiếp rốt cuộc dứt khoát được, hết thảy đều như lúc mới gặp.”

Vân Lam nhìn đám mây màu hồng phía chân trời, trong mắt hiện lên chút trong suốt. Huệ Nhi không hối hận, nhưng, hắn hối hận. Nếu hắn sớm hiểu một chút, cái gì đối với hắn mới là quan trọng nhất. Có phải hoàn cảnh hiện tại sẽ không giống bây giờ?

Chỉ cần, Huệ Nhi sống tốt ở một nơi nào đó trên thế giới này, cho dù muốn hắn chết, thì có làm sao?

Ung Hòa mùa đông năm thứ nhất, Lam đế chết, khi tuổi còn trẻ.

Tin tức truyền ra, mọi người chỉ nói ác giả ác báo.

Có một thôn trang yên lặng gần với Tiềm Long cốc, một thiếu phụ xách giỏ, rau quả thật vất vả ngắt được trong nháy mắt rơi đầy trên đất.

Thiếu phụ một thân áo lam vải thô nhà nông, nhưng thế nào cũng không che dấu được khí chất ung dung của nàng.

Lúc này, hai mắt của nàng vô thần nhìn về hướng kinh đô, nước mắt không không chế được từ từ lăn xuống.

A Ngưu một thanh niên trong thôn vội vàng cầm đồ trong tay nàng, tay chân luống cuống: “A Lan, nàng làm sao vậy?” Hắn vừa rồi không nói gì mà. Chẳng qua là ở bên ngoài tán gẫu đại sự, gần đây truyền được tin động trời chính là Lam đế tiền nhậm bị lật đổ đã băng hà. Sao A Lan nghe xong lại có phản ứng lớn như vậy?

Tuy nói cách đây ba năm A Lan mới đến thôn, khi đó nàng vẫn còn đang mang thai, nhưng nàng khiêm tốn hữu lễ, ôn nhu khả ái, rất được người trong thôn quý mến. Hắn cũng vậy, hắn đã sớm muốn kết hôn cùng A Lan rồi, nhưng chỉ sợ mình là kẻ thô kệch làm A Lan sợ.

Thiếu phụ tên gọi “A Lan” không đáp lời, giống như hồn phách đã bay đi mất.

“Nương! Nương!” Ngoài cửa trúc, có một cô bé tầm ba tuổi, tóc tết hai bím khả ái, cô bé vui vẻ chạy vào, trên tay dính đầy bùn đất đen cầm một thứ gì đó như đang cầm bảo bối, đó là một đóa hoa nhỏ màu trắng nhạt.

“Tiểu Niệm Nhàn, mau khuyên nhủ mẹ cháu.” A Ngưu vội vàng kêu.

Cô bé kỳ quái nhìn mẫu thân nhà mình nước mắt chưa khô, lại nhìn nhìn đóa hoa trên tay thật vất vả mới hái được, đấu tranh, ngẩng đầu, ánh mắt thông suốt, nói: “Nương, đừng khóc! Niệm Nhi đem đóa hoa này đưa cho nương! Niệm Nhi mất một ngày, mới hái được ở dưới tảng đá nha.”

Thiếu phụ rũ mắt, đang nhìn thấy tiểu nữ nhi ngoan mặt mày tương tự cùng người nọ, cuối cùng không nhịn được, “Phịch” một tiếng, ngồi xuống mặt đất, ôm hài tử trước mắt, khóc rống lên.

Mùa đông cùng năm, An vương Hách Liên Vân Băng hai mắt bị mù.

Vị vương gia này vẫn bệnh quấn người thật vất vả mới khỏe lên được, không ngờ vô cớ lại bị mù, khiến ọi người tỏng lòng một trận thổn thức, chỉ nói vị Vương gia này sao số mệnh lại khổ như thế?

Nhưng trên đời lại có mấy người có thể chân chính hiểu rõ tâm tình của người, lại có mấy người có thể khảm phá bản chất của phía vẻ bề ngoài, còn có bao nhiêu người từ đó quyết đưa thân vào trong bóng tối?

Ung Hòa mùa xuân năm thứ hai, An vương phủ nghênh đó nữ chủ nhân – nghe nói chính là cô gái năm đó trong cung cùng An vương tiêu kiếm hợp vũ, sau An vương vẫn đau khổ đợi chờ.

Trong một mảnh hoa đào tực rỡ, tiếng tiêu du dương êm tai, cùng tiếng kiếm quét hoa đào trong gió, tấu thành một khúc chấn động lòng người.

Có gái áo đen ngay ngắn, ánh mắt hướng về phía nam tử cười một tiếng.

Nam tử kia mặc dù con mắt không có tiêu điểm, nhưng giống như có cảm ứng, cũng hướng về phía cô gái lộ ra một nụ cười chói lọi. Lông mày quanh năm nhíu lại cũng được giãn ra.

Rừng hoa trong mưa, nụ cười sáng lạng hạnh phúc của hai người, như mới vừa gặp gỡ.

Nhược như sơ kiến, quân tâm khả biến?

Xuân lai đông khứ, thiêu lí nhẫm diễm.

Đế vương chi quyền, đa thiểu diễm tiện.

Nhược thị vô tình, hà nhược tái luyến?

Quân xuy tiêu lai, thiếp tự vũ kiếm.

Phong vũ quá hậu, nhược như sơ kiến. [2]



[2] Lại là thơ để như hán việt nhé. Dịch thô 1 chút là như thế này :

Như lúc mới gặp, lòng quân có đổi?

Xuân đến đông qua, liệu còn đẹp mãi?

Quyền lực đế vương, bao kẻ mơ ước

Nếu đã vô tình, sao lại còn yêu?

Quân thổi tiêu, thiếp múa kiếm

Sau cơn mưa gió, như lúc mới gặp.

Ánh sáng ấm áp phủ lên trên người Thất Nhàn đang nằm nghiêng trên ghế trong đình, bên tai là cảnh xuân cùng tiếng tiêu, mơ mơ màng màng, nhưng ở trong một mảnh hoa phất phới, trông thấy bóng dáng Vân Lẫm.

“Sao chàng lại tới đây? Không phải đang nghị sự sao?” Thất Nhàn ôn nhu cười hỏi.

Vân Lẫm nhẹ nhàng dời đầu Thất Nhàn, để cho nàng nằm lên trên đùi của mình.

“Đột nhiên nhớ, liền tới tìm nàng.”

Thất Nhàn mỉm cười. Lý do này, đơn giản như thế, nhưng lòng nàng ấm áp.

Người nam nhân này, chưa bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt gì đó, không nói câu “Ta yêu nàng”, nhưng mà sự ấm áp bình thường, có khi bá đạo, có khi lại im lặng khiến nàng chìm sâu vào trong đó, từ đó không thể kiềm chế được.

Cơn buồn ngủ đánh tới rất nhanh, trong lúc mông lung, Thất Nhàn nói theo lòng mình: “Lão gia, chàng như vậy, thế nào lại khiến ta không thương?”

Nam nhân vỗ nhẹ Thất Nhàn trong nháy mắt cứng ngắc lại, trong mắt đều là mừng như điên. Nói: “Nàng…”

Nam nhân vốn còn muốn nói gì đó, thì thiên hạ xinh đẹp bên người đã giảm nhẹ hô hấp, lập tức không nói gì, sợ ầm ĩ nàng ngủ không ngon.

Nhẹ nhàng hôn lên trán người nọ, trong mắt tràn đầy nhu tình, nhất thời khiến cho cả vườn xuân sắc cũng không sánh bằng.