Edit: Chung Lys Beta: Tiểu Chi
Trong nhà tù kín như bưng, chung quanh là thạch bích màu trắng bóng loáng, không cửa sổ, không một cái lỗ. Không gian bên trong, chỉ có một chiếc giường nhỏ, một bàn đá, mấy cái ghế đá.
Trên giường nhỏ một cô gái mặc quần áo màu trắng ngoan ngoãn ngồi y, không buồn không vui, chỉ mở to một đôi mắt sáng nhìn thẳng hai người trước mắt.
Đứng đằng trước là hai nam tử mặc trang phục cao quý, một người mắt xanh, một người anh tuấn có thừa, chỉ tiếc trong mắt ánh lên vẻ tối tăm vô định làm bề ngoài xấu đi mấy phần.
“Như thế nào? Thái tử điện hạ, đại lễ này của Bổn vương đã đủ thành ý chưa?” Long Hành Phong để tay sau lưng, nhìn về Bắc Đường Tẫn.
Bắc Đường Tẫn nhìn Thất Nhàn một cái: ” Vương đại tướng quân lớn mật thế, dám bắt người đến đây nơi, sẽ không sợ nữ đế bệ hạ giận dữ?”
Long Hành Phong cười lớn ba tiếng: “Chỉ cần nàng tìm không ra người, nàng có năng lực gây khó dễ cho ta sao?”
“Như vậy, Vương đại tướng quân đây muốn cùng Bổn vương giao dịch gì đây?” Bắc Đường Tẫn nhìn chòng chọc về hướng Long Hành Phong, trong mắt lóe lên tinh quang.
“Tất nhiên bổn vương có chuyện cần thái tử điện hạ hỗ trợ……” Long Hành Phong nói.
Nhưng thoáng cái bị Bắc Đường Tẫn cắt đứt: “Đại nhân, chúng ta ra ngoài nói.” Quét mắt một vòng nhìn Thất Nhàn. Hắn là biết Thất Nhàn không phải cô gái bình thường , có mấy lời, tự nhiên phải tránh để nàng biết .
Long Hành Phong cũng liếc mắt nhìn cô gái không nhúc nhích trên giường, lập tức hiểu ý tứ của Bắc Đường Tẫn. Trong lòng chỉ nói Bắc Đường Tẫn sao lại giống như mấy bà thím, cẩn thận như vậy làm chi? Đừng nói đến việc cô gái trước mặt này đã bị điểm huyệt, cho dù nàng có thể hành động tự nhiên, cần chi sợ nàng?
Nhưng vẫn làm theo ý của Bắc Đường Tẫn, hai người đi ra khỏi phòng.
Cửa đá lần nữa lại mở ra.
Khóe miệng Thất Nhàn lúc này mới từ từ nhếch lên thành nụ cười khẽ.
Giật giật cổ sắp cứng ngắc, lắc lắc cánh tay.
Thật là khổ chết nàng! Giả làm “Cương thi” lâu quá.
Bất quá , thuốc của Tử lão đầu thật sự có tác dụng. Cư nhiên bị người tập kích bất ngờ, lại bị điểm huyệt nhưng vẫn có thể hành động tự nhiên như cũ.
Hoàn hảo nàng đã đề phòng, uống một viên thuốc trước. Nếu không hiện tại đã biến thành một con quỷ xui xẻo, có muốn phẫn nộ cũng không thể.
Không lâu lúc trước, nàng đang trong hoàng cung Nam Vũ, ôm tiểu tử béo nhà mình thưởng hoa ngắm trăng, trải nghiệm quãng thời gian sống chung khó có được của hai mẹ con.
Lại cứ nhô ra mấy người quấy rầy không thân không thích, không nói hai lời, liền điểm đại huyệt của nàng.
Nếu người ta đã “ra sức” như thế, nàng tự nhiên vui lòng phối hợp, không thèm giãy dụa chút nào, tùy ý để mấy người kia mang đi.
Nàng chưa bao giờ chơi trò mua bán không có ích lợi. Nếu người nọ muốn cướp nàng, nàng tự nhiên muốn “trả lễ” tốt hơn, không đúng sao?
Đây đã là lần thứ ba nàng bị bắt đi. Nếu như nàng không làm chút chuyện để lại ấn tượng sâu sắc ấy người kia, chẳng phải bọn họ sẽ cho rằng nàng rất dễ bị khi dễ?
Giương mắt nhìn chung quanh, Vương tướng quân phủ này còn có như vậy cái địa phương đây. Cũng thật sự là chỗ nhốt tốt. Người bên ngoài nếu không biết cơ quan này, muốn tìm nàng, cũng thật là quá khó khăn.
Từ khi bị bắt, nàng đã quan sát kĩ chỗ này, căn phòng này, là thư phòng của Vương tướng quân
Không nghĩ tới, nàng cứ như vậy bị nhốt tại nơi quan trọng nhất của phủ tướng quân.
Nụ cười trên khóe miệng càng thêm rộng, nàng không ngần ngại bồi Vương tướng quân diễn thật hay đến hết vở tuồng vui này, chỉ bất quá cần hắn giao chút ít “phí diễn xuất” thôi.
Bên trong cung điện nữ đế, đám người liên can đều khẩn trương đứng nhìn Vân Lẫm càng lúc càng phát ra nhiều hàn khí.
“Vân Lẫm, tẩu tử sẽ không có việc gì .” Cố Thanh Ảnh kiên trì, tiến lên trấn an, “Bất kể là Long Hành Phong hay là Bắc Đường Tẫn, cũng sẽ không làm gì tẩu tử.”
Vân Lẫm không phản ứng, tiếp tục tản ra hàn khí.
“Đúng vậy, đúng vậy ” Hải Đường vội vàng phụ họa, “Tẩu tử lúc nào lại chịu thua thiệt a!” Hiện tại người nên lo lắng chính là “nhân tài” đã cướp đi tẩu tẩu.
Vân Lẫm như cũ không có phản ứng.
“Ừ ừ.” Tử lão đầu cũng chen vào một câu, “Nha đầu kia lấy đi của lão đầu tử ta nhiều thuốc tốt như vậy, còn có thể xảy ra cái gì chuyện?” Đau lòng nga, thuốc của hắn, tâm huyết của hắn nga, tất cả đều bị nha đầu kia “đánh cướp” đi hết.
Vân Lẫm rốt cục liếc ngang một cái: “Câm miệng!”
Lão đầu này còn dám nói chuyện, nếu không phải hắn vẫn quấn quít lấy mình đòi dẫn tiểu Ái Nhàn đi, hắn và Thất Nhàn phải tách ra sao? Lại dám kể tội Thất Nhàn?
Tử lão đầu bị dọa sợ nhảy cách xa ba bước. Giấu mình phía sau Tro lão đầu, tiểu tử đáng chết, làm sao lại quăng oán khí lên trên người hắn rồi?
Giữa lông mày Vân Lẫm tràn đầy khí đen. Hắn biết bọn họ nói không sai, nhưng hắn vẫn cứ rất lo lắng. Hắn thậm chí có chút hận mình, tại sao một mực làm cho Thất Nhàn bị vây trong nguy hiểm.
Lúc tiểu nhi tử cưỡi Cẩu Nhi tìm được hắn, trong miệng thẳng lo lắng la:”Đen đen. . . . . . điểm một cái . . . . . .mẹ mẹ. . . . . . bay bay” là hắn lập tức đã hiểu ý của nó, trong tâm hắn thật muốn giết Bắc Đường Tẫn cùng Long Hành Phong.
Nếu không phải mấy người Cố Thanh Ảnh ngăn cản, lúc này hắn đã sẽ đại khai sát giới trong cung.
Lần trước , khi hắn tìm được Thất Nhàn, Thất Nhàn chính là một bộ dáng tái nhợt như thế kia, lần này, lại gặp phải đãi ngộ như thế nào?
Hắn không dám nghĩ giống như lần trước.
Trong ngực, tiểu Ái Nhàn một tay ôm cổ phụ thân, một tay nắm quả đấm nhỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy oán giận: “Đánh đánh!”
Vân Lẫm liếc mắt nhìn nhi tử, trong mắt lại càng sát khí lẫm lẫm.
Phụ tử hai người, lần đầu đứng chung một chiến tuyến .
Trong nhà tù, Thất Nhàn đang phía trước cửa sổ giẫm chân tại chỗ, hoạt động gân cốt, tự vạch kế hoạch.
Thình lình nghe cửa đá phát ra tiếng động nhỏ.
Thất Nhàn vội vàng ngồi nghiêm chỉnh bên giường, mở ra vẻ mặt mà bất cứ người nào nhìn vào đều cho là “cá chết”
Cửa đá vô thanh vô tức từ từ mở ra, đi vào là Bắc Đường Tẫn.
Tay hắn chấp khay, hẳn là tự mình bưng thức ăn tới đây cho Thất Nhàn.
“Ngươi đói bụng không?” hắn ôn nhu hỏi.
Thất Nhàn nháy mắt mấy cái, chứng minh mình đã bị điểm á huyệt (huyệt câm) không cách nào mở miệng.
Bắc Đường Tẫn hiểu, một ngón tay mở ra Thất Nhàn á huyệt: “Hiện tại ngươi có thể nói chuyện, nhưng các huyệt đạo khác, Bổn Vương không thể giúp ngươi giải được. Bổn Vương biết năng lực của ngươi, nếu là giải huyệt đạo của ngươi, sợ là nơi này cũng giam không được ngươi.”
Thất Nhàn buồn cười trong bụng, không hổ là người đã bắt nàng hai lần, hiểu rõ nàng. Bất quá, nơi này, đã sớm giam không được nàng!
Trên mặt vẫn là vẻ bất động thanh sắc: “Tiểu phụ thật là vinh hạnh bởi vì được thái tử gia bắt đến ba lần. Sợ cõi đời này cũng tìm không được người
thứ hai đi?”
Bắc Đường Tẫn nghe ra ngữ khí châm chọc của Thất Nhàn, cũng không để ý, chỉ giơ lên cái khay trong tay, nói: “Giằng co một buổi tối, trước ăn chút đồ đi.”
Thất Nhàn trào phúng cười một tiếng: “Thái tử Gia đây không phải là nói đùa nói sao? Ngài không giải khai huyệt đạo trên người Tiểu phụ, Tiểu phụ ăn cơm như thế nào?”
Bắc Đường Tẫn nhìn về phía nàng, ôn nhu nói: “Ta đút nàng.” Vừa nói tay đã bưng chén cơm, đứng ở trước mặt Thất Nhàn, múc một muỗng cơm, đưa tới khóe miệng nàng.
Thất Nhàn khẽ cười một tiếng: “Thái tử gia tự mình đút cơm, làm tiểu phụ sợ hãi. Bên trong cơm này, không biết có phải có độc dược lấy tánh mạng tiểu phụ hay không?”
Bắc Đường Tẫn cau mày: “Ngươi biết rõ ta sẽ không đả thương ngươi. . . . . .”
Lại bị Thất Nhàn cắt đứt: “Vậy cũng không nhất định. Tiểu phụ nhưng là vẫn nhớ được thái tử Gia ngày ngày cho Tiểu phụ ăn nhuyễn cân tán.”
Bắc Đường Tẫn vẻ mặt ảo não: “Nếu ngươi biết điều một chút với Bổn vương không chống lại Bổn Vương thì làm sao phải chịu khổ? Hiện tại cũng là như vậy!”
“Thái tử Gia cần nữ nhân ngoan ngoan, tùy tiện vẫy tay một cái, liền đầy người từ Nam Vũ xếp hàng đến Bắc Hãn đi. Cần gì mà không tha Tiểu phụ?”
Sau đó, Thất Nhàn dùng ánh mắt đồng tình nhìn Bắc Đường Tẫn, “Huống chi cướp đoạt là bản tính của súc sinh, thái tử gia thật sự là muốn làm súc sinh sao?”
Một tiếng “súc sinh” nói ra làm Bắc Đường Tẫn nổi giận. Nữ nhân này, hết lần này tới lần khác muốn chọc cho hắn tức giận mới cam tâm sao? Không thể cùng hắn nói chuyện dễ nghe chút sao?
“Ào” một tiếng ném đi chén cơm trong tay, bàn tay hung hăng nắm cằm của Thất Nhàn .
Thất Nhàn theo phản xạ có điều kiện tính sẽ phải vung lên cánh tay đánh úp về phía Bắc Đường Tẫn. Một thoáng kia trong lúc lập tức giật mình lập tức bị lý trí kiềm chế lại.
“Ngươi đừng tưởng rằng bản vương đối với ngươi có hứng thú, có thể một lần lại một lần khiêu khích Bổn vương! Thật sự chọc giận Bổn vương, Bổn vương cũng sẽ không hạ thủ lưu tình đối với ngươi!” Bắc Đường Tẫn ngoan độc nói.
Thất Nhàn lại là vẻ châm biếm: “Tiểu phụ chưa bao giờ trông cậy vào thái tử Gia có thể hạ thủ lưu tình. Nếu không, Tiểu phụ hiện tại cũng sẽ không bị giam cầm ở chỗ này.”
“Ngươi!” Bắc Đường Tẫn nhất thời cứng họng, thẳng trừng mắt nhìn Thất nhàn. Chưa từng trông cậy vào sao? Tốt! Tốt! Vậy hắn còn thương hương tiếc ngọc như vậy làm chi? Làm cho tâm hắn đối với nàng cho chó ăn đến sao?
Cướp đoạt? Vậy hắn liền chân chính cướp đoạt cho nàng nhìn thấy!
Không đợi Thất Nhàn phản ứng, Bắc Đường Tẫn thân liền lấn tới phía nàng.
Thất Nhàn trên người tỏa ra hơi thở thơm của thiếu nữ, khiến cho Bắc Đường Tẫn bị kích động tâm thần, nổi lên dục vọng.
Thất Nhàn ngạc nhiên nhìn Bắc Đường lấn tới nhất thời hiểu rõ, chưa kịp xuất thủ kháng cự, đã bị trong mũi tỏa ra hơi thở nam nhân không quen thuộc kích thích, trong bụng lại là một trận buồn nôn.
Không thông qua đại não phản ứng, “ọe” một tiếng, Thất Nhàn lại một lần nữa phun ra.
Bắc Đường Tẫn còn đang sững sờ, nhất thời không kịp né tránh? Không cao không thấp một bãi nôn tiếp đến ngay trên mặt của thái tử.
“Tí tách, tí tách”, theo khuôn mặt anh tuấn của thái tử gia, nước chua tích tắt rớt xuống, lần nữa rớt đến kia xiêm y hoa mỹ.
Thật thê thảm không nỡ nhìn.
Thất Nhàn không nhịn được giật giật khóe miệng. Này thật đúng vượt ngoài dự liệu. Sao cứ đúng lúc như vậy? Gần đây có phải hay không ói nhiều mấy lần?
Lúc này cảnh này, tuy là nam nhân tốt cỡ nào cũng không có thể tiếp tục nổi lên dục vọng. Trong lòng trống rỗng, chỉ còn lại có buồn bực, tức giận.
Mới thời gian vài ngày, nữ nhân này đã hướng trên người hắn phun ra hai lần. Còn có ai, càn rỡ hơn so sánh với nàng ?
Hung hăng hất cằm Thất Nhàn ra, vung tay áo lau một chút gương mặt. Đứng dậy, không nói thêm gì nữa, âm nghiêm mặt, không chút lựa chọn giẫm chân tại chỗ ra khỏi phòng giam.
Hắn sợ ở lại, có thể không nhịn được mà bẻ mất cổ nữ nhân này!
Trong thạch thất, Thất Nhàn suy nghĩ một chút, nhíu nhíu mày. Đột nhiên nghĩ đến một khả năng, không phải là. . . . . .
Lập tức tự bắt mạch ình.
Một lát sau, khóe miệng Thất Nhàn khóe miệng liền cong lên. Quả nhiên, trong bụng mình thế nhưng chứa một bảo bối. Nàng mỗi lần có cục cưng, thời gian đều khéo như vậy —— Đều ngay tại lúc nàng bị cướp.
Không nhịn được sờ sờ bụng. Có chút bất đắc dĩ, hài tử đầu tiên đã thành ác ma, chỉ mong này đứa thứ hai có thể bình thường chút ít.
Cái nguyện vọng nho nhỏ này của Thất Nhàn không lâu sau hoàn toàn tan biến, dĩ nhiên, cái này tất nhiên nói sau.