Chương 7: Ngũ Hành Môn Hồi 1
Thiết Sơn là ngọn núi cao thứ nhì Tề Quốc. Ai nhìn từ nơi ấy ra Đông Hải sẽ được chiêm ngưỡng một cảnh tượng rất đỗi nên thơ. Phía chân trời xa xăm đã tắt nắng tự bao giờ ấy lấp lánh những đốm sáng màu xanh lục, hàng hà sa số những đốm sáng liên tục hợp lại rồi tan ra theo sóng triều. Chính điều ấy đã làm cho cả vùng biển đêm lóng lánh đến độ rực rỡ, một màu sắc lung linh đến mức làm bầu trời đầy sao cũng phải nép mình. Ấy là chưa kể đến việc ngay dưới chân ngọn núi hùng vĩ là nơi có nồng độ linh khí cao bậc nhất trong vùng. Nhờ vậy mà những cái cây và cả loài cỏ dại ở đây cũng tỏa ra ánh sáng y như Đông Hải, để rồi cùng dệt nên một không gian huyền ảo về đêm. Màu xanh lam ngả lục của linh khí bàng bạc khắp cả vùng đất biến nơi đây thành đất lành mà muôn thú tụ hội, cũng như là thắng cảnh nổi tiếng mà người nào cũng muốn ghé thăm ít nhất một lần.
Gần trên đỉnh núi, nơi mà Ngũ Hành Môn được xây dựng như một pháo đài, cụ thể hơn là trong tổng đại sảnh, ngồi trên chiếc ghế được chạm khắc tinh xảo bằng linh thạch hạng nhất là một người đàn ông mang tên Quán Tôn Hoá có vẻ mặt khó chịu thấy rõ. Đôi mắt nhỏ dài vốn có nay càng cau lại như thể đang mài chúng thành hai mũi thương sắc nhọn đ·âm c·hết Tiêm Uế đang quỳ mọp dưới sàn.
“Xi… Xin… Tổ sư tha mạng!”
Tên thanh niên mỏ nhọn run rẩy đập đầu liên tục lên sàn gỗ quý đến mức đầu bắt đầu chảy ra máu. Nhưng gã công tử họ Quán lại chẳng có chút này như đau đớn mà cứ tiếp tục van xin và dập đầu, bên cạnh năm cái xác không toàn thây.
“Hừm…”
Tôn Hoá ngồi trên chiếc ngai lại chẳng có vẻ gì là để ý xuống bên dưới. Y cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay bằng kim loại của mình mà trầm ngâm, suy tư gì đó. Bỗng đôi mắt sắc bén ấy nhướng lên, kèm theo mép miệng dần cong tạo nên một nụ cười đáng sợ đến lạnh gáy.
“Thôi đi Uế. Con đang tự làm đau bản thân đấy.”
Giọng của vị Tổ sư, người đứng đầu đồng thời cũng là người đã lập nên Ngũ Hành Môn ấy thế lại thật trầm ấm, khác hẳn với gương mặt lạnh lẽo đến cóng của y. Ấy thế, Tiêm Uế vẫn không dám làm gì mà cứ run rẩy ở bên dưới sảnh. Gã công tử bột không chỉ sợ người mà mình gọi là “Bác” mà còn sợ việc nhìn thấy những thứ còn lại của huynh đệ thân thuộc suốt nhiều năm qua. Hắn buồn nôn, nhưng lại cố nuốt vào. Hắn cũng muốn khóc, thế mà đã cố kìm, nước mắt cứ thế vẫn trào ra không ngừng.
“Đừng có khóc thương cho chúng. Những kẻ vô dụng không làm nổi nhiệm vụ bảo vệ cháu trai của ta thì không đáng được sống.”
Tôn Hoá chầm chậm đứng dậy bằng đôi chân nặng nề được che phủ bởi lớp vải trắng dày. Người ngoài khi nghe tiếng thùm thụp được tạo ra bởi mỗi bước chân của y đều phải cảm thấy khó hiểu bởi lẽ đâu mà một người đàn ông thon cao lại có cảm giác như một con quái vật vạn cân thế này. Tiêm Uế lại biết rõ vì sao âm thanh ấy lại tồn tại, hắn run run liếc mắt lên nhìn thấy hai vật mang màu của đất đang nặng nề tiến đến. Khi mà âm thanh dừng lại, hắn cũng biết bác của mình đang đứng ngay trước mặt.
“Đứng dậy Uế.”
Tiêm Uế vẫn cứng đơ.
Không phải hắn không muốn. Chỉ là hắn quá sợ mà mất luôn cả quyền điều khiển thân thể. Tên công tử bột như đang gào thét lên từ tận bên trong, cầu xin cơ thể hãy cử động hay chí ít là làm gì đó.
Trước khi…
“Uế…” Trước khi cái giọng nói ấm áp ấy… “Đứng,” bắt đầu hoá thành một đại hoả hoạn, “dậy!”
“Dạ!”
May mắn cho Tiêm Uế, cơ thể của hắn đã biết nghe lời mà vội vã bật thẳng lên, đứng đối diện trước người đàn ông cao gần gấp đôi mình. Mỗi lần đối mặt với bác, tên công tử bột đều thấy sợ hãi và xa cách. Bởi lẽ dù bản thân mang danh là đứa cháu trai duy nhất của người đàn ông mạnh nhất Tề quốc, nhưng Tiêm Uế lại chưa bao giờ thấy bất cứ tình thương từ chính máu mủ. Những gì mà hắn được nhận đều là những cái nhìn đầy thất vọng, sự trách mắng và sự bảo bọc quá đáng.
“Lần sau đừng có cúp đuôi mà chạy như bọn gà vườn thế đấy.” Tuy là đang trách mắng, Tôn Hóa lại chẳng có gì như là tức giận. Bù lại giọng điệu bây giờ chẳng khác gì đang an ủi. “Họ Quán chúng ta chỉ mới giành được vị thế cao nhất ở Tề Quốc này. Đừng có làm gì ngu ngốc để khiến thiên hạ chê cười.”
“Dạ… Con biết rồi. Con biết rồi.”
“Tốt.”
Tiêm Uế nhận được một cái vỗ vai lạnh đến rét người nhưng không dám động đậy. Hắn sợ Tôn Hoá, đồng thời cũng căm ghét đến mức không thể diễn tả bằng lời. Mà hắn cũng muốn sống, nên đành cứ cúi đầu, chấp nhận bản thân chẳng là gì ngoài vật đảm bảo rằng họ Quán sẽ có người nối dõi nếu có gì bất trắc xảy ra.
Trong khi đó người đàn ông thon cao đến tận một trượng biết thừa đứa cháu ngỗ nghịch của mình đang nghĩ gì, nhưng y không hề bận tâm. Điều mà người đàn ông này thật sự đang chú ý đến chính là kẻ đã biến mất suốt bao lâu nay bỗng dưng lại xuất hiện tại một cái thôn vô danh thậm chí còn chẳng được ghi chép trong sổ sách.
Minh Vương Bảo… Ta tìm thấy ngươi ở đây âu cũng là do cái số.
Tôn Hoá nhớ như in cái ngày mà bầu trời tối mịt mây đen vào một trăm hai mươi lăm năm trước. Trước mặt hắn khi ấy không ai khác chính là Đệ Nhất Tu Tiên Giả-Minh Vương Bảo, tay cầm thanh Hỏa Long Thần Kiếm, khoác trên người bộ áo choàng đen mang tên Hắc Điểu Phục, đội chiếc mũ phát sáng như thể ánh mặt trời được tạo ra từ móng của Đại Phụng Hoàng, đối mặt với vật thể không rõ hình thù được tạo ra bởi những tia sét khổng lồ như được nối thẳng đến tận trời cao.
Không như những câu chuyện kể mà người đời về sau luôn nói, hắn thấy rõ Minh Vương Bảo đã bị nghiền nát như thế nào dưới cơn bão điên cuồng kia. Dù cho có dùng biết bao nhiêu bảo vật quý không đâu tìm thấy vật thứ hai, kẻ mạnh nhất Thất Quốc cũng chẳng thể nào thật sự giành được thế thượng phong.
Người ta bảo cuộc chiến đã diễn ra một cách kịch tính suốt bảy ngày đêm liền. Khiến cho Thanh Giới, nơi diễn ra sự kiện Độ kiếp của Minh Vương bảo phải bị huỷ diệt hoàn toàn.
Chuyện đó có phần là thật, dù nói thẳng ra nó chẳng thể nào gọi là “kịch tính”. Suốt bảy ngày liền, sét cứ liên tục đánh, giã, đập liên hồi vào cái thân xác dần dần mất sức lực của Đệ Nhất Tu Tiên Giả. Tôn Hoá cùng những người khác chỉ có thể đứng cách đó hơn mười dặm mà quan sát ngày tàn của người mà ai cũng nghĩ là đỉnh cao của nhân loại.
Ấy thế, vào đầu ngày thứ tám, cơn bão cũng dừng lại. Thanh Giới dường như đã bị huỷ diệt hoàn toàn và nơi từng là một cánh rừng hoang sơ vĩ đại giờ chẳng khác nào một vùng đất hoang khô cằn, nứt nẻ không thể tìm lấy nổi một sức sống nào.
Ai cũng nghĩ Minh Vương Bảo đ·ã c·hết.
Nhưng họ không thể tìm thấy xác của Đệ Nhất Tu Tiên Giả hay bất kỳ thứ gì có thể chứng minh được người ấy đ·ã c·hết.
Thế là một trong số những người chứng kiến chuyện ấy bỗng nghĩ rằng Minh Vương Bảo đã Độ kiếp thành công và hoá thành Tiên Nhân. Bất ngờ thay, ai ai cũng tin tưởng vào điều đó và reo hò vui mừng.
Chỉ có mỗi Tôn Hoá là thấy chuyện này thật vô lý.
Suốt bảy ngày qua, chưa bao giờ họ thấy Vương Bảo thật sự có thể làm gì ngoài bị trời đánh, thế làm sao mà đánh bại được Tiên Nhân? Điều đó thật vô lý. Nhưng nếu Minh Vương Bảo thật sự đ·ã c·hết, thì phải có xác-ấy là quy luật của Độ kiếp. Còn nếu không có xác, thì đã hoá thành Tiên, không hề có kết quả thứ ba.
Không ai nghĩ Đệ Nhất Tu Tiên Giả đã bỏ trốn, trừ Tôn Hoá. Thế là sau hơn một trăm năm, y vẫn tin Minh Vương Bảo còn sống mà hết sức ráo riết xây dựng Ngũ Hành Môn trở nên hùng mạnh và gây hấn với Thiên Anh Phái. Tất cả những điều này chỉ để mang kẻ đáng lẽ phải c·hết ở Thanh Giới xuất hiện trở lại để chứng minh cho tất cả thấy bản thân đã không sai.
Trên hết, Tôn Hoá biết thừa Minh Vương Bảo nếu còn sống thì hẳn phải phong ấn tu vi bản thân. Việc đánh bại một kẻ như vậy chắc chắn dễ còn hơn trở bàn tay.
Thế là những món bảo vật vô giá của hắn sẽ thuộc về ta.
Tổ sư của Ngũ Hành Môn cố không cười ra thành tiếng nhưng gương mặt của y lại thật đáng sợ, ai ai trong sảnh đường cũng đều nhận biết là nhân vật này chuẩn bị đưa ra một mệnh lệnh.
“Đệ tử Chân truyền của Ngũ Hành Môn nghe lệnh. Tổn thương cháu trai của ta là tổn thương ta, là sỉ nhục toàn thể môn phái hùng mạnh nhất Tề Quốc này. Nên giờ ta ra lệnh cho toàn thể các ngươi, những đệ tử mạnh nhất của ta hãy tìm kẻ đã gây ra mối nhục này.”
Không có gì như là tức giận, giọng nói vui tươi ấm áp của Tôn Hoá thật sự khiến người ta phải thấy khó hiểu bỗng chốt hạ bằng một thứ âm thanh lạnh lẽo đến rùng mình.
“Và g·iết hắn.”