Chương 31: Lật mặt
Viêm Mặc từ từ bước đến bên cạnh gốc cây đại thụ mang tên Quang Mộc Thần to lớn sần sùi đầy mùi ẩm ướt. Mặc dù quanh đây không ít cây cối, dây leo, nấm dại mọc um tùm nhưng nếu nhìn lên trên cao, hẳn ai cũng thấy được toàn bộ U Thôn này đều bị che chắn bởi những tán cây khổng lồ của Quang Mộc. Những tán cây ấy thoạt nhìn như thể đã lấy đi sạch ánh mặt trời, nguồn sống của bao sinh vật trên thế gian này, nhưng thực tế, với U Thôn thì ngược lại. Bởi vì không có ánh mặt trời, hệ sinh thái ở nơi đây mới phát triển khác biệt hẳn so với thế giới bên ngoài. Không có ánh mặt trời, những cây nấm hay những sinh vật phát sáng cũng làm được điều tương tự, thậm chí còn tốt hơn. Biết bao động thực vật mới lạ được hình thành nhờ vào bóng tối. Dường như mọi thứ ở nơi đây đều đã quen với một thế giới không có thứ ánh sáng đến từ vũ trụ. Điều này làm bao nhiêu kẻ đến từ bên ngoài phải trầm trồ về thứ sức mạnh của sự sống.
Có thể nói không chỉ U Thôn mà cả một phần mười Hắc Lâm này phụ thuộc vào bóng râm được tạo ra bởi cây đại thụ khổng lồ và vô số cây cối lớn nhỏ khác. Nên việc người dân tôn thờ Quang Mộc Thần, hiện thân của cái cây này cũng chẳng phải chuyện gì quá lạ.
Họ tin rằng Quang Mộc Thần là vị thần mang lại sự sống cho nơi đây. Viêm Mặc lại là người đã chấm dứt được cơn đại t·hảm h·ọa c·ướp đi sinh mạng của hơn nửa dân số U Thôn nên họ mặc nhiên nghĩ vị thần ấy đã chọn cậu ta làm sứ giả của mình. Người ngoài nghe cứ ngỡ đấy là trò đùa. Thần linh lựa chọn người làm sứ giả ư? Bất kì Tu Tiên Giả nào nghe thấy hẳn cũng sẽ bật cười. Họ sẽ chỉ nghĩa Viêm Mặc là một kẻ tài hoa hơn người và được tôn vinh thế mà thôi chứ làm gì có thần linh nào.
Tiếu Dương đã nghĩ vậy, Vũ Thanh cũng thế.
Nhưng thực tế, Viêm Mặc lại không phải là một Luyện dược sư tài giỏi bình thường.
“Ngươi đến sớm. Ta hẹn sáu canh giờ.”
Chạm tay lên thân cây đại thụ khổng lồ, Mặc có thể nghe thấy một giọng nói. Giọng nói lạnh lẽo mà chẳng ai khác có thể nghe được, ngoại trừ y.
“Ta không thể đợi được.”
Biết trước bản thân sẽ bị trách mắng nên họ Viêm vẫn chẳng thay đổi sắc mặt. Gã tự tin rằng yêu cầu của mình sẽ được đáp ứng, nên chẳng có lý do gì phải chờ đợi thêm.
Mặt khác, chính hắn cũng muốn làm việc này càng sớm càng tốt.
“Há! Ngươi thật sự ghét bọn Tu Tiên Giả nhỉ?”
Mặc khẽ nhướng mày trước câu hỏi ấy, song, y cũng chẳng thèm trả lời. Họ Viêm thản nhiên tiếp lời:
“Người cũng hãy chuẩn bị đi Quang Mộc, tên này mạnh đấy.”
“Ha ha! Càng mạnh, ta càng thích! Ha ha! Càng nhiều tu vi để ta hấp thụ!”
Viêm Mặc biết cái cây này muốn gì, đó là tu vi, linh lực của Tu Tiên Giả. Bản thân hắn cũng muốn những kẻ tu hành vô trách nhiệm ấy phải bị tiêu diệt. Đó là lý do vì sao bọn họ hợp tác.
Một mối quan hệ cộng sinh thật sự tà quái.
“Mục tiêu của ngươi là thằng nhãi lùn đó phải không? Thằng đó ngon đấy! Con nhỏ kia thì lại yếu quá. Ta mà nhai lại chả bõ dính răng!”
“Ngươi làm quái gì có răng.”
“Ha ha! Thế thì chả bõ dính rễ! Thế được chưa?!”
Giọng nói của Quang Mộc đầy sảng khoái, song cũng nghe rõ tiếng rít nước bọt thèm thuồng nghe mà đến rợn, không hề giống như một vị thần một chút nào. Mà quả thật, Viêm Mặc cũng biết thừa Quang Mộc không phải thần linh gì cả, chỉ là một cái cây có tinh linh và khả năng tạo thuốc chữa bệnh mà thôi.
“Nhưng nói trước cho ngươi biết, nếu hắn ngon quá thì ta khó mà dừng lại được đấy!”
“Không sao.” Mặc vẫn giữ bàn tay ghì lên thân cây sần sùi hôi mùi gỗ ẩm ấy mà nói một cách chậm rãi, rõ ràng. “Cần thì g·iết luôn cũng được.”
…
Trong khi đó ở cực nam của Thôn, cậu thiếu niên họ Bạch vẫn ngồi đung đưa đôi chân trên một cành cây cùng với nhóc An ở bên cạnh. Hai người họ đã nói đủ thứ trên trời dưới đất, phân tích sự vô lý trong việc đôi cánh bé tẹo mỏng manh của huỳnh quang cẩu lại có thể nhấc nó bay lên được. Rồi giờ đây, họ lại ngắm nhìn khung cảnh xung quanh từ trên cao, với con huỳnh quang cẩu nằm trong lòng, sau này mới chuyển sang chủ đề của Tu Tiên Giả.
“Vậy… cho thằng cha à nhầm chú của nhóc không cho nhóc làm Tu Tiên Giả nên mới giận hắn chứ gì?”
“Đúng! Em cũng gần đến tuổi tu luyện rồi, Đạo tâm cũng rõ ràng mà chú ấy vẫn một mực bảo em nên chăm ông, đến tuổi cập kê thì cưới chồng sinh con đi! Anh Dương nghĩ xem có tức không?”
Tiếu Dương nghe nói xấu Viêm Mặc thì cũng thừa nước đục mà hùa theo:
“Ừ tức thiệt! Người ta muốn tu luyện mà cấm đoán là thế nào chứ? Đúng là vô lý mà!” Đoạn, cậu ta chợt chợt quay sang con bé bên cạnh. “Mà Đạo tâm của nhóc là gì?”
Được hỏi, nhóc An ngay lập tức nắm chặt tay lại mà hùng hồn tuyên bố:
“Là đi ra khỏi U Thôn lẫn Hắc Lâm này!”
Trong khi đó, Tiếu Dương lại cứng họng nhìn con bé chín tuổi kia. Cậu ta đang suy nghĩ. Suy nghĩ rồi bèn phân tích, cố gắng thấu hiểu Đạo tâm của con bé. Nhưng quay qua quay lại, Tiếu Dương cũng chẳng nghĩ ra gì ngoài một nhận xét duy nhất.
“Gì nghe cùi bắp vậy?”
“Cái gì mà cùi bắp?” Đương nhiên An phải nhảy dựng cả lên. “Hắc Lâm rộng lớn thế này muốn ra đâu phải dễ? Bao nhiêu yêu quái, yêu ma tà đạo luôn ẩn nấp khắp nơi nữa. Thử nghĩ một nửa cái Cõi này đều bị bao trùm bởi nó thì anh nghĩ như nó là chuyện đùa à?”
“Một nửa?”
Cậu trai họ Bạch vốn nghĩ cả Cõi này to lớn lắm nên mới có đến bảy quốc gia chia nhau cai trị, giờ cậu ta chỉ mới đi chưa đến một ngày mà đã qua nửa khu rừng thì thật kỳ quái, giờ Tiếu Dương lại bắt đầu nghi ngờ vào kiến thức của bản thân, thay vì nghĩ rằng ai đó đang lừa gạt đứa con nít kia.
“Cái rừng này to bằng một nửa Cõi này kiểu gì nhỉ?”
“Hả? Nhưng ông của em nói là Hắc Lâm rộng lớn lắm! Nó bọc hết cả Cõi Tề cơ mà! Bởi thế nên mới bảo em là muốn rời khỏi nơi này là chuyện không thể!”
Nghe đến đây thì cậu thiếu niên bắt đầu thấy ngờ ngợ chau mày lại hỏi tiếp.
“Tề là quốc gia mà sao nhóc lại gọi là Cõi?”
“Ông của em gọi nó là Cõi!”
Giờ Tiếu Dương lại nhận ra thêm một người trong cái nhà kia đang cố lừa gạt đứa con nít này.
Mà… nghĩ đến chuyện này làm nhớ đến mình khi xưa còn bé.
Thầm cảm thán trong lòng như một ông già, mặc dù cái chuyện khi xưa ấy cũng chỉ là bảy tám năm trước mà thôi.
Thế là cậu trai họ Bạch, thân mười lăm, cố muốn tỏ ra là người lớn bèn phì cười mà vỗ đầu An nhẹ một cái. Cậu ta cũng chẳng muốn làm con bé vỡ mộng đâu. Đằng nào việc khiến người ta đổ vỡ Đạo tâm cũng là chuyện của mấy tên khốn nạn (như Viêm Mặc) mà. Tiếu Dương là người tốt, nên với tư cách là một người tốt, cậu ta sẽ quyết định ủng hộ thay vì chà đạp ước mơ của trẻ nhỏ.
“Ừ Hắc Lâm rộng lớn nguy hiểm dữ lắm! Nhóc có chí lớn thế ta thích rồi đó! Nên cố mà tập luyện cho nên người! Giữ vững Đạo tâm nữa! Khi nào đủ tuổi ta sẽ về rước nhóc đi!”
Dù cậu ta chẳng hiểu cái câu của mình nó dễ gây hiểu lầm thế nào.
“Dạ!”
Còn con bé này cứ thế mà đồng ý. Nếu có ai đó khác mà nghe thấy đoạn đối thoại này thì hẳn Tiếu Dương phải bị túm cổ đi hỏi tội.
“À.”
Cũng vì sẵn đang nói chuyện về Viêm Mặc, lại còn chủ đề cấm cản trở thành Tu Tiên Giả, Tiếu Dương chợt nhớ ra có một điều mình vẫn không chắc lắm.
“Mà mắc quái gì thằng cha đó ghét Tu Tiên Giả thế nhóc? Hắn cũng là Tu Tiên Giả mà phải không?”
Tiếu Dương không chắc lắm. Ban đầu cậu ta nghĩ Mặc chắc là Tu Tiên Giả vì có khả năng luyện đan dược giống như anh Hạo Lực khi xưa. Nhưng với cái thái độ lồi lõm chẳng ra gì của tên mắt đỏ kia thì họ Bạch lại nghĩ hẳn hắn là thứ gì khác chứ chẳng phải Tu Tiên Giả.
“Dạ, chú Mặc đúng là Tu Tiên Giả. Lại còn là một trong những người mạnh nhất mà em biết luôn á.”
“Mạnh hơn cả ta?”
“Đạo tâm chưa vững thì đừng ý kiến anh ạ.”
Tiếu Dương lại một lần nữa cứng họng. Cậu ta muốn phản đối nhận định kia nhưng chẳng biết nên nói gì ngoài im miệng trong cay cú.
Thực tế là việc mạnh hay yếu hơn không hoàn toàn phụ thuộc vào Đạo tâm của người đó có vững vàng hay không. Với các Tu Tiên Giả, họ có thể chấp nhận rằng Đạo tâm của mình chưa vững, nhưng chưa chắc sẽ nhận thua trong giao đấu. Đó là lý do vì sao sau khi Luận đạo, vẫn có người chịu giao chiến đến c·hết là thế.
Nhưng với Tiếu Dương, một tên thiếu niên chẳng quan tâm gì ngoài việc bản thân có giúp được đời hay không thì chỉ cần động vào Đạo tâm của cậu ta, thì đảm bảo sẽ vô thẳng điểm yếu. Đó cũng là lý do vì sao cậu trai họ Bạch mới bỏ đi trong tức tối thay vì rút gươm ra mà chém Viêm Mặc như bao kẻ tự cao khác.
Cậu ta có thể là một tên ngốc, nhưng lại là một tên ngốc biết sai mà nhận.
Trong khi đó An cũng nhận thấy mình có lỡ lời, động chạm đến tự ái của Tiếu Dương nên bèn trả lời cho câu hỏi khác của cậu thiếu niên:
“Còn về chuyện ghét Tu Tiên Giả thì em nghĩ chú Mặc không ghét Tu Tiên Giả đâu. Thực tế là ngược lại cơ, chú ấy luôn hết lòng cứu chữa mọi người, đặc biệt là Tu Tiên Giả.”
Tiếu Dương nghe thế liền chau mày khó tin.
“Không bị ổng chửi?”
“Ai mà chẳng bị chú ấy chửi.” An vừa nói vừa cười toe toét. “Sau cùng thì chú ấy cũng chữa hết, bất kể là ai. ”
Tiếu Dương nghe kể thế thì liền nhướng mày và trầm trồ thầm trong lòng. Nhưng sau khi nghe tiếp về câu chuyện của những “bệnh nhân” thì họ Bạch càng chú tâm hơn.
An kể rằng chú của cô nhóc luôn lấy phí chữa cho các Tu Tiên Giả bằng tu vi của họ. Tất nhiên nhiều người không chịu, nhưng đa số đều bị Mặc “thuyết phục mềm mỏng” để phế tu vi xong chữa. Tất nhiên, sau khi chữa xong, những người đó đều được vị Luyện dược sư dùng phép mà dịch chuyển đến ngoại ô Lâm Truy một cách an toàn. Tuy không rõ người ta có tu luyện trở lại hay không nhưng thấy dù bị chửi mắng, chú của cô nhóc lại chẳng oán trách gì mà mong người ta sống cho tốt, An mới tin rằng Viêm Mặc không hề ghét Tu Tiên Giả.
Tiếu Dương nghe kể thì gật gù. Cậu ta không nghĩ cái tên đáng ghét kia lại có vẻ sâu sắc và tỉ mỉ như vậy. Nhưng nghĩ lại thì vẫn có vấn đề, họ Bạch liền đặt câu hỏi ngay.
“Mà thuyết phục mềm mỏng như nhóc nói là sao? Đi chửi vô mặt người ta như ban nãy à?”
“Dạ. Nếu không nói được thì họ cũng bị chú Mặc đánh cho ra bã rồi chữa thôi.” An cười nhe răng có vẻ tự hào lắm. “Bởi thế nên em mới bảo chú của em là mạnh nhất!”
“Ồ… Hắn trông thế mà ghê dữ.”
Tiếu Dương không có khả năng nhìn thấu linh lực của người khác nên cậu ta cũng không rõ Mặc thật sự mạnh thế nào. Nhưng nghĩ đến việc có thể bảo vệ an nguy cho cả thôn này trước bao kẻ xấu có ý định gây chuyện thì Tiếu Dương cũng tin là gã mắt đỏ kia không tầm thường.
Mà khi nghĩ kĩ, họ Viêm không tầm thường thì mới mang được cái danh Thần chứ.
“Dạ. Bởi thế nên em mới mong một ngày được trở thành Tu Tiên Giả như chú ấy. Chú ấy cũng từng ủng hộ hết mực…” An ôm gối rồi dựa đầu vào đấy, giọng nói đầy nhiệt huyết của cô bé càng lúc càng nhỏ và lộ không ít nỗi buồn. “Nếu không phải vì cha mẹ của em… thì có lẽ mọi chuyện đã khác.”
Tiếu Dương nhướng mày lên hỏi.
“Chuyện cha mẹ nhóc?”
Đến con huỳnh quang cẩu lúc này cũng chợt ngước đầu lên nhìn cô nhóc nhỏ. Con vật mang vẻ ngoài của loài chó nhưng lại phát sáng như đom đóm đưa đôi mắt thấu cảm của mình về An.
Cô bé đáng lẽ lúc này phải rơi lệ, nhưng đã bao lần nghĩ đến khi ấy, An giờ đã chẳng còn thể khóc nữa. Bù lại, con bé giữ gương mặt lạnh lẽo của mình khi nhắc lại t·hảm k·ịch năm ấy.
“Dạ, đó là vì cơn d·ịch b·ệnh hai năm trước.”
Đó là khi Viêm Mặc vẫn còn tin vào Đạo tâm của người khác.
…
“Tiểu An! Tiểu An đâu rồi?”
Cũng gần hơn nửa canh giờ ngồi nói chuyện, cụ Tĩnh mới gọi con bé về nhà để chuẩn bị bữa. Con bé cũng thấy khát khô họng nên ngay lập tức đáp theo tiếng kêu mà quay về nhà. Tiếu Dương cũng định bỏ đi đâu đó thì ông ngoại của An bảo rằng Viêm Mặc nhờ gọi cậu ta đến Quang Mộc đại thụ để bàn chuyện của A Mãnh.
Tiếu Dương nghe thế cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều mà liền đi đến chỗ hẹn.
Trong lòng cậu trai họ Bạch bây giờ cũng bớt tức giận Mặc nên trên đường mới nghĩ đủ lời để tìm cách hoà giải. Cậu ta đã nghĩ rằng mình nên nói lời cảm ơn trước rồi xin lỗi. Hoặc ngược lại, xin lỗi rồi cảm ơn. Cơ mà, dù chọn cách nào thì Tiếu Dương lại chẳng biết nên nói sao cho phải lẽ. Nên gọi đối phương bằng đại từ xưng hô gì cũng là một vấn đề không nhỏ.
Đằng nào Tiếu Dương cũng có kinh nghiệm gì nhiều trong việc ăn nói này đâu.
Đó giờ nếu ai đó trách cứ, kiếm chuyện thì thiếu gia họ Bạch cũng đều nổi đoá lên đánh nhau, hoặc giận lẫy đến khi quên chuyện chứ chẳng bao giờ hạ mình.
“Biết thế hỏi nhóc An…”
Và cậu ta giờ lại bắt đầu phụ thuộc vào một đứa bé kém mình sáu tuổi.
“A tên mắt đỏ.”
Mải suy nghĩ cùng đôi chân không dừng bước, Tiếu Dương đã đến nhà của Mặc lúc nào chẳng hay. Cậu ta đã định bước thẳng đến vị Luyện dược sư họ Viêm để mở lời thì bỗng thấy rùng mình. Vị thiếu gia họ Bạch ngay lập tức nhận thấy có điều nguy hiểm. Gương mặt dở khóc dở cười ấy bỗng đanh lại. Đôi mắt màu nâu sẫm trở nên sắc bén và cả năm giác quan đều hoạt động hết mức tối đa.
Chưa kịp định vị được thứ gì tạo ra áp lực đáng sợ ấy, cũng như còn chưa chạm được vào chuôi kiếm, hàng chục sợi dây leo mỏng dính có đầu kim nhọn đâm thẳng vào người Tiếu Dương từ khắp mọi nơi. Tiếu Dương không hề cảm thấy đau, nhưng khi cảm nhận được những đòn t·ấn c·ông ấy thì đã quá muộn. Linh khí màu bạc của vị thiếu gia vừa tuông ra lại bị rút sạch ngay lập tức thông qua những sợi dây nhỏ như sợi chỉ ấy, khiến bản thân những ống rút linh khí ấy cũng chuyển đổi sang màu bạc óng ánh sáng loá chẳng kém gì những bụi nấm gần đây.
“Cái quái gì… thế…?”
Tiếu Dương cố rống lên, nhưng giờ cổ họng cậu ta cũng yếu nhớt, chẳng thể nói ra thành một câu hoàn chỉnh được. Cậu ta cố gắng thở dốc. Một tay chặn lên cổ họng mà xoa bóp mong sao hít được nhiều không khí nhất có thể, tay còn lại Tiếu Dương vội vã rút những sợi dây phát sáng kia ra khỏi người mình. Nhưng với mỗi sợ được rút ra, là hơn trăm sợi khác liên tục đâm vào. Linh khí của Tiếu Dương càng lúc càng bị rút nhanh.
Và cả linh lực của cậu ta, cũng dần yếu đi.
Cho đến khi nó hoàn toàn tiêu biến.
Đôi mắt màu đỏ thản nhiên nhìn Tiếu Dương liếc mình trong đau đớn. Viêm Mặt chứng kiến cảnh tượng đó mà chẳng cử động lấy một sợi cơ trên mặt. Bởi lẽ, hắn không cảm thấy chút tội lỗi nào.
“Nếu ngươi không mạnh thế này thì ta cũng chẳng cần xuống tay.” Hắn nhìn tứ sắc hoa trong lòng bàn tay rồi bóp chặt nó lại. “Một kẻ non nớt như ngươi sớm muộn gì cũng sẽ gây hoạ mà thôi.”
Viêm Mặc nhìn Tiếu Dương dần dần gầy gò tàn tạ đến mức như một cái xác khô. Đến khi hắn không còn cảm nhận được bất kỳ linh lực nào còn sót lại thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ha ha ha! Ngon quá ngon quá! Chưa bao giờ ta ăn được linh lực của tên nào mà vừa ngon vừa mạnh thế này!”
Giờ Viêm Mặc lại nghe thấy cái giọng điệu chẳng có tí nào giống thần linh của Quang Mộc. Hắn vốn không ưa gì cái cách hút sạch tu vi của người khác đến mức tàn bạo của cái cây kỳ quái này, vì đây rõ ràng là cách làm cực kì tà đạo và vô nhân đạo. Nhưng suy cho cùng, việc Quang Mộc làm - dọn dẹp những tên Tu Tiên Giả không xứng đáng với sức mạnh mà chúng có lại là điều mà họ Viêm cần, nên mới tiếp tục để nó thoải mái mà hành sự.
“Làm tốt lắm.”
Nếu phải lựa chọn giữa lương tâm và lý trí, chắc chắn Viêm Mặc sẽ chọn vế thứ hai. Vì đây là Đạo tâm của hắn. Điều mà hắn “tin” là sẽ bảo vệ được mọi người.