Chương 19: Hoà Bình Hồi 1
Mười ba năm trước, tại biên giới của Tề và Yên, có một người phụ nữ xinh đẹp có nước da trắng hồng như những cánh hoa anh đào, mái tóc dài thướt tha mềm mại như một tấm lụa. Cô ta tên là Trương Giai Tuệ, là một Tu Tiên Giả đồng thời cũng là Trưởng lão của Mạc Giả Cốc.
Một người phụ nữ quyền lực, mạnh mẽ và đặc biệt…
“Đứa trẻ này đáng yêu quá! Ta mang nó về nuôi được không?”
A Mãnh khi ấy bốn tuổi. Hai tay đang cầm một cây cao quèn chỉa thẳng về phía nhóm Tu Tiên Giả của Mạc Giả Cốc. Ánh mắt của cậu nhóc ấy thật hoang dại và đầy căm phẫn, nhưng những gì mà Giai Tuệ để ý thấy lại là những v·ết t·hương trên người thằng nhỏ.
“Không được đâu.” Uy Liêm là người đầu tiên lên tiếng, người đàn ông có chức vị ngang hàng với cô ta, đồng thời là phu quân của Giai Tuệ khi ấy trông thật khí phách và mạnh mẽ với cặp mắt tinh anh. “Nhiệm vụ của chúng ta đến vùng biên cương là để tiêu diệt bọn xâm lược, chứ không phải “tiếp tục” mang bọn trẻ mồ côi về Tề Quốc. Đằng này lại là một thằng Hồ tộc nữa chứ.”
“Đồ ăn nè ăn đi con.”
“Nàng không nghe ta nói gì à?! Mà đó là phần ăn trưa của ta mà?!”
Đó là điều đầu tiên mà A Mãnh nhớ được trong cuộc đời này.
Một ánh mắt không chứa một chút căm phẫn nào, chỉ có một tấm lòng vị tha đáng quý. Không có đòn roi hay đ·ánh đ·ập, chỉ có một bàn tay dịu dàng đặt lên đầu mà ru cho một giấc ngủ ngon.
Đó là Trương Giai Tuệ, người mà luôn được bao con dân Tề Quốc xem như tiên nữ giáng thế, mang đến sự thương cảm cho chúng sinh. Một nữ thần bảo hộ. Và cũng là cô ta có thể xem như là người phụ nữ mạnh nhất Tề Quốc lúc bấy giờ. Thậm chí có thể nói là còn vượt xa hơn cả Quán Tiêm Uế của Ngũ Hành Môn. Chỉ cần người phụ nữ này còn sống, Tề Quốc nhất định sẽ yên bình.
Thế mà cho đến một ngày…
“Giai Tuệ! Nàng định đi đến chỗ của bọn Hồ tộc đó thật à?!”
Đối diện với Uy Liêm đang thở hồng hộc sau khi tức tốc bay nửa Tề quốc là vợ của hắn, đang cùng những đệ tử khác Mạc Giả Cốc chuẩn bị lên đường qua biên giới Yên Quốc. Mục tiêu của họ là đến gặp thủ lĩnh của Hồ tộc mà bàn chuyện đình chiến, tái thiết hòa bình trên danh nghĩa là sứ giả của Tề Vương. Mọi chuyện thoạt đầu có vẻ nghe là một điều tốt nhưng có một vấn đề mà có lẽ ai ở đây cũng biết rõ.
“Nàng biết thừa là bọn chúng căm thù nàng lắm mà?! Cái danh Sát Hồ của nàng đâu phải là để chưng? Ta nghe nói hai tên Tề Vương và Yên Vương đang âm thầm dâng nàng làm lễ vật mà mong đổi lấy hòa bình thì có!”
Người phụ nữ mang tên Trương Giai Tuệ vốn được người dân Tề Quốc xem như một tiên nữ, là hộ thần của họ vốn dĩ là một con quái vật ở chiến trường. Suốt trăm năm chinh chiến ở Yên Quốc, người phụ nữ này đã tiêu diệt biết bao nhiêu kẻ địch hùng mạnh và tàn sát không ít bọn xâm lược. Giờ dù đã cố từ bỏ cái quá khứ ấy mà đến Tề Quốc để lập gia đình với cái mong muốn có được một cuộc sống yên bình, thì những ân oán thuở trước đây vẫn cứ đeo bám cô ta.
Sát Hồ, cái danh hiệu mà người Thất Quốc đặt cho cô ta để tạo ra một biểu tượng răng đe Hồ tộc. Thế mà tác dụng của nó thì ngược lại, những kẻ da ngăm cao to ấy lại xem Trương phu nhân như một mối nhục cần phải bị tiêu diệt. Cuộc chiến đang âm ỉ nổ ra ở nơi biên cương cốt cũng vì bọn chúng đã biết Giai Tuệ đang ở đây, tại Tề Quốc này.
Chúng muốn nàng phải c·hết.
“Chàng biết Đạo tâm của th·iếp là gì mà phải không?”
Giai Tuệ không đáp câu hỏi của chồng mà mỉm cười. Cô ta là một người phụ nữ khó hiểu, đến cả Uy Liêm chưa bao giờ không hiểu những hành động của vợ. Bây giờ cũng như vậy, hắn biết Đạo tâm của Giai Tuệ là gì, biết rất rõ nhưng vẫn không thể hiểu được vì sao cô ấy lại muốn tự lao đầu vào c·ái c·hết.
“Th·iếp muốn hoà bình.” Ánh mắt của người phụ nữ nào đã g·iết không biết bao nhiêu mạng trong cuộc đời trông thật bình yên. Ấy là ánh mắt của một người đã sẵn sàng chấp nhận điều sắp xảy tới. “Và để đạt được điều đó, với tư cách là một Tu Tiên Giả, th·iếp sẽ không bỏ lỡ một cơ hội nào.”
“Nhưng ta không thể để nàng lao vào chỗ c·hết-!”
Uy Liêm tức giận lao lên. Hắn định dùng vũ lực để ngăn cản Giai Tuệ nhưng sức của hắn không thể đọ lại người phụ nữ mang danh Sát Hồ nổi tiếng. Chỉ bằng một cái chạm tay vào ngực, Uy Liêm ngã lăn ra đất mà b·ất t·ỉnh. Thân là Trưởng lão của một môn phái lớn cũng chẳng thể so được với Giai Tuệ. Nhất là khi cô ta đã quyết tâm mà lên đường.
“Th·iếp xin lỗi. Nếu máu của th·iếp có thể mang lại hòa bình, th·iếp cũng nguyện lòng.”
Rồi Giai Tuệ bay đi cùng những đệ tử thân tín. Họ đi đến c·ái c·hết được định sẵn của mình mà không một chút e dè. Họ b·ị c·hặt đ·ầu mà không hề phản kháng, chỉ để đổi lấy một hiệp định đình chiến vĩnh viễn. Một hiệp định không thể bị phá vỡ được chứng nhận bởi trời và đất.
Ai ai cũng xem đó là di nguyện của Giai Tuệ mà chấp nhận c·ái c·hết của nàng. Chỉ có mỗi một người là không.
“Khốn kiếp!”
Uy Liêm sau khi tỉnh dậy đã bay thẳng đến căn cứ địa của Hồ tộc ở Yên Quốc. Hắn chiến đấu một cách điên cuồng nhưng chẳng thể nào đánh bại được những kẻ điên mạnh đến mức vô lý này. Hắn b·ị đ·ánh đến tả tơi bán sống bán c·hết.
Nhưng nhờ có hiệp ước hoà bình đã định rõ rằng hai bên sẽ không g·iết người của nhau nên hắn vẫn chưa c·hết. Vậy mà hắn chỉ sống để thấy đầu của Giai Tuệ bị treo ngay trước cổng dịch chuyển khổng lồ nối liền hai Cõi.
Dù c·hết, Giai Tuệ vẫn cười. Và nụ cười ấy làm Uy Liêm căm hờn vô cùng.
“Sao nàng lại hy sinh vì bọn khốn này chứ?! Nếu muốn hoà bình thì g·iết sạch chúng đi không phải là xong sao?!”
Hắn la hét ở ngay cổng, ở giữa vô số Hồ tộc đang đứng nhìn. Vài tên thấy thế liền chướng mắt mà định đến đập Uy Liêm tiếp một trận nhưng một kẻ mặc chiếc mũ lông chim tộc trưởng bước ra. Gã cao to như một quả núi, tay vác theo một thanh đao phải dài hơn mười trượng lầm lì nhìn xuống Uy Liêm bé tẹo y hệt một con kiến.
“Nhà ngươi muốn g·iết sạch cái gì hả? Nhắc lại coi.”
Giọng nói của gã không chút cảm xúc nhưng lại uy dũng đến lạ thường. Linh lực phát ra từ tay tộc trưởng khủng kh·iếp đến độ Uy Liêm phải câm nín. Nó như muốn bao trùm lấy không gian, muốn bóp c·hết tay Trưởng lão.
Đó là sức mạnh của Hồ tộc.
Uy Liêm sau đó bị moi một mắt, phế mất tu vi như một sự sỉ nhục vì sự yếu hèn. Hắn vẫn nhớ mãi cái nỗi đau này mà căm ghét lẫn sợ hãi chủng tộc ấy. Nhưng hắn đã hứa rằng mình sẽ tiêu diệt tất cả, diệt trừ toàn bộ bọn man di phương Bắc.
Chúng là những kẻ không có nhân tính! Ta nhất định phải g·iết sạch!
Thế mà giờ đây, trước mặt hắn là A Mãnh, một tên Hồ tộc đang đứng ra cố bảo vệ hắn dù thân đang mang biết bao thương tật.
“Mày tránh ra! Tao không cần một con chó Hồ tộc bảo vệ!”
“A Mãnh, tên này không đáng được sống.”
Mặc kệ Uy Liêm la hét, kệ luôn cả Tiếu Dương đang kề kiếm đến cổ mình, A Mãnh vẫn không hề lay động lấy một chút. Ánh mắt của cậu thanh niên cao to vẫn nhìn thẳng về phía trước, nhớ về cái ngày định mệnh ấy.
…
“À A Mãnh. Ngươi đang nghe lén đấy à?”
“A!”
A Mãnh dù núp sau gốc cây nhưng cũng khó mà lọt qua tai mắt của người phụ nữ mạnh nhất Tề Quốc. Cậu nhóc da ngăm biết mình đã bị lộ thì bèn lon ton chạy lại trước mặt người đã từng cứu và cưu mang mình, cất tiếng hỏi với giọng rung rung.
“Trương phu nhân… người sẽ c·hết à?”
“Có thể.” Giai Tuệ nhún vai rồi ngồi xuống trước mặt cậu nhóc. “Nhưng những gì ta làm là vì hoà bình-Đạo tâm của ta. Nên miễn nó đạt được thì sẽ ổn cả thôi.”
“Hoà bình…?” Cậu nhóc nghiêng đầu hỏi. “Nó có nghĩa là gì?”
Một câu hỏi ngây thơ. Nhưng lại đủ sâu sắc để khiến Giai Tuệ phải phì cười. Bàn tay hiền dịu của người phụ nữ đặt lên đầu cậu nhóc. Người phụ nữ ấy bắt đầu lý giải, và nó cũng sẽ khiến cậu ta nhớ mãi đến tận bây giờ.
“Hoà bình là không còn hận thù, không còn phải đánh nhau nữa.”
“Kể cả giữa Hồ tộc và dân Thất Quốc?”
“Ừ. Bất kể dân tộc nào, hoà bình sẽ giúp chúng ta có thể sống cùng với nhau.”
Người phụ nữ mỉm cười thật tươi khi nói về viễn cảnh của mình. Một thế giới mà không còn thấy cảnh khóc thương c·hết chóc bởi c·hiến t·ranh. Bất kì ai cũng có thể yên bình an cư lập nghiệp. Không có sự phân biệt. Không có sự thù ghét.
Với nhiều người đó là một điều vô lý. Nhưng với A Mãnh vào lúc ấy, đó lại là một viễn cảnh thật tươi đẹp.
“Mà này, ta có chuyện muốn nhờ nhóc.”