Chương 17: Oán Và Ân Hồi 1
Trương Uy Liêm, người đàn ông có bộ râu kẽm kì quặc và một con mắt bị chột là trưởng lão của Mạc Giả Cốc. Mặc dù họ Trương chỉ được phân công cai quản, tuyển chọn đệ tử mới cho môn phái-việc dành cho người yếu nhất trong hàng ngũ trưởng lão, nhưng hắn vẫn là một Tu Tiên Giả hùng mạnh mới có thể lên được cái ghế này. Đặc biệt là nếu so sánh với Tiếu Dương, người chẳng hề tỏa ra một chút linh khí gì thì chẳng khác nào châu chấu đá xe bò.
“Cái kiểu nói chuyện này… ra ngươi là tên nhãi ở nhà con chó Hồ tộc kia mấy tháng trước phải không? Ta tưởng là đã đuổi ngươi đi rồi chứ nhãi ranh.”
“Ngươi mà là một kẻ biết giữ lời với A Mãnh thì ta đã đi từ lâu.” Tiếu Dương lườm lườm nhìn Uy Liêm rồi đánh mắt nhìn qua cậu ân nhân còn quỳ mọp bên cạnh. “Giờ ngươi biết xin lỗi và nhận tên này làm đệ tử thì ta sẽ tạm bỏ qua.”
“Ha ha! Ngươi hẳn điên rồi! Bắt ta xin lỗi một con chó Hồ tộc cơ đấy!”
Uy Liêm cười to rồi vương vai trái răng rắc, xương cốt của gã vốn vừa bị bóp nát bởi Tiếu Dương khi nãy cũng đã tạm hồi phục. Hắn không rõ bằng cách nào mà một tên yếu như thằng nhóc trước mặt lại có thể đả thương mình. Nhưng dù thế nào, gã râu kẽm cũng biết thừa rằng mình có thể g·iết c·hết tên này bằng một đòn.
“C·hết đi nhãi ranh!”
Trưởng lão Mạc Giả Cốc dùng tốc độ hơn người của mình rút thanh đoản đao ra mà chém. Dù Tiếu Dương ở ngoài tầm của lưỡi đao nhưng một sóng lực được tạo ra từ đường chém lại được tạo ra, nó v·út bay đến vị trí của cậu thiếu gia họ Bạch. Một v·ụ n·ổ rung trời vang lên khiến bùn đất của khu đầm lầy văng tung toé.
Uy Liêm không nghĩ mình sẽ dùng đến chiêu tất sát với một thằng nhãi vô danh chẳng rõ nguồn gốc này. Nhưng đánh càng lâu, càng nhây thì gã lại sẽ càng thấy khó chịu.
Giao đấu với mấy tên nhãi nhép chẳng cần phải nhẹ tay làm gì, g·iết gọn cho đỡ bẩn tay.
Gã râu kẽm cười khinh bỉ đinh ninh rằng Tiếu Dương hẳn phải đứt lìa người mà phơi thây như con Thỉ Tinh bên cạnh gã. Nhưng chỉ sau một khắc ngắn ngủi để bùn rơi xuống đất sau đòn đánh, gã lại thấy Tiếu Dương mình mẩy chẳng có lấy một chút thương tích.
“Thế quái nào ngươi còn sống?!”
Họ Trương reo bối rối. Hắn chưa từng nghĩ một tên nhóc có vu vi chỉ ngang một đứa vừa tu luyện hôm qua lại có thể còn sống huống chi là vô thương tật sau đòn tất sát của mình. Chưa khỏi bất ngờ, hắn còn phải há hốc cả miệng khi thấy linh lực của tên nhãi trước mắt mình đột nhiên tăng lên một cách chóng mặt.
Linh lực màu bạc của Tiếu Dương chảy ra từ khắp cơ thể mà tụ quanh thanh Bạch Hổ Kiếm-thứ bảo vật lâu đời của nhà họ Bạch. Gương mặt không có gì ngoài sự phẫn nộ của Tiếu Dương khiến họ Trương phải rùng mình.
“Hỏi lằm hỏi lốn! Đỡ này tên Chột!”
Tiếu Dương rống lên mà lao đến với tốc độ kinh hoàng. Mỗi bước chân chạm xuống của cậu thanh niên để lại một vệt màu bạc óng ánh đậm đặc linh lực dưới mặt đất, chúng nổ tung ngay khi tụ lại thành cục, thành như họ Bạch bước đến đâu, mặt đất nổ tung đến đấy.
Uy Liêm vậy mà không hề tránh né, gã vung thanh đoản đao trong tay mình mà đỡ nhát chém của Tiếu Dương.
Hai món bảo vật va vào nhau tạo nên tiếng keng đau tai cùng một tia sáng chói loá chẳng kém gì chớp. Trưởng lão Mạc Giả Cốc nghiến răng, dùng hết sức bình sinh để cản nhưng luồng linh khí màu nâu bao bộc quanh thanh đoản đao của hắn lại như muốn bị nuốt chửng bởi ánh bạc. Y hệt như chính hắn đang bị một con hổ trắng khổng lồ đang vung nanh vuốt vào người vậy. Thật dữ tợn và uy lực.
Không thể kéo dài cuộc đọ sức này, Uy Liêm bèn lùi người lại, tránh đòn chém của Tiếu Dương. Thanh kiếm màu bạc vụt ngang qua người họ Trương, cắt xuống mặt đất bùn tạo một vết cắt sâu đến chục thước. Điều đáng sợ ở đây là lớp bùn không hề tự lắp lỗ cắt như một lẽ thường tình, chúng lại bị bao bọc bởi cái màu bạc kỳ quặc của Tiếu Dương-một cảnh tượng mà kẻ sống gần trăm năm như Uy Liêm phải thấy kì lạ.
Gã họ Trương không biết tên nhóc vô danh đang giao chiến với mình là ai, thân thế ra sao. Nhưng có một điều hắn có thể chắc chắn.
Thằng này mạnh kinh khủng! Điên loạn như một con thú! Và cái đống linh lực màu bạc đó ở đâu ra vậy?!
Những nhát chém đầy uy lực của Tiếu Dương như muốn xé không gian ra làm đôi. Nếu mà lỡ dính phải đòn này, Uy Liêm chắc chắn khó mà toàn mạng.
Càng tránh, và đỡ, với kinh nghiệm của một trưởng lão, gã chột đã bắt đầu nhận ra điểm yếu chí mạng của Tiếu Dương mà bắt đầu phản công.
“Sơ hở này!”
Nắm bắt được những đòn đánh của kẻ địch không hề có chút kiếm pháp nào mà chỉ toàn là đánh bừa, Uy Liêm liền biết cách lách người qua đòn đánh để đâm một phát vào ngực Tiếu Dương.
“Hả?!”
Tưởng chừng như mình đã nắm chắc phần thắng khi có thể đâm vào tim, gã trưởng lão không thể tim được là tên nhãi này lại đủ điên để lấy một tay nắm chặt lấy phần lưỡi đao để chặn. Không những thế, Tiếu Dương còn dùng chính cây đoản đao ấy làm vật cố định vị trí của Uy Liêm. Cậu trai họ Bạch dùng cái sức lực mạnh ngang một con quái thú kéo mạnh kẻ địch lại, rồi dùng đầu cụng một phát cực mạnh vào giữa mặt Uy Liêm.
Ngũ quan của họ Trương méo mó đến xấu xí. Máu mũi miệng chảy ra Trường Giang tràng đê. Đầu óc của hắn cũng quay cuồng bối rối chẳng biết mình đang phải đối đầu với cái quái gì nữa.
“Thế này mà là một trưởng lão à?” Tiếu Dương bĩu môi, vung tay rơi sạch máu ở trên v·ết t·hương đã lành lại. “Yếu còn hơn cái con heo c·hết kia nữa.”
“Hừ!”
Người khác nghe sẽ nghĩ Tiếu Dương đang mỉa mai để sỉ nhục. Nhưng thực chất cậu ta lại đang nói thật, một cách ngây ngô đến đáng sợ. Vì ai ai trên đời cũng biết việc coi thường một Tu Tiên Giả chẳng khác nào đang tự đâm vào tay vài phát để tăng độ khó cho trận đấu cả.
“Thằng nhãi khốn kh·iếp! Ta sẽ không cho mày c·hết toàn thây!”
Trương Uy Liêm thật sự tức giận trước lời bình phẩm “thật lòng” kia mà gồng mình hết cỡ. Luồng linh khí màu nâu của hắn bung ra nhiều khôn xiết. Ở vị trí của Tiếu Dương thì chúng chẳng khác nào một cơn s·óng t·hần nhưng được tạo bởi đất bùn trông đáng sợ thật sự. Cậu thanh niên phải đứng thủ thể bằng thanh kiếm nhuốm màu bạc trên tay, chuẩn bị cho đòn t·ấn c·ông uy lực của kẻ địch. Thế mà cái thứ đất bùn này không đập hẳn xuống Tiếu Dương, nó tụ lại rồi chìm xuống mặt đất y như thể tất cả biến đi mất.
“Hả? Vậy thôi á?”
Tiếu Dương không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà thả lòng hai tay mình ra, đôi mắt vẫn cứ chằm chằm quan sát đối thủ.
“Đồ ngu.”
Cũng chính cái lúc Tiếu Dương bất cẩn, từ dưới mặt đất bùn lại trồi lên một bàn tay khổng lồ mà đập mạnh xuống cậu ta. Giác quan của cậu thanh niên đã may mắn cứu mạng cậu mà vung kiếm đỡ kịp. Luồng linh lực màu trắng bao bọc quanh thanh bảo kiếm cố hết sức để chém đứt nấm đấm kia.
“Cái quái gì thế?!”
Tiếu Dương hốt hoảng la toáng lên. Dưới mặt đất lại xuất hiện tiếp vô số bàn tay, v·ũ k·hí đầy đủ hình thù mà tung đòn t·ấn c·ông. Tiếu Dương phải nghiến răng mà vung kiếm đỡ, chém liên hồi trước chiêu thức kì dị này.
“Chưa hết đâu thằng nhãi c·hết tiệt! Lạc Vụ Thổ Cầu Thuật tầng thứ nhất, Thổ Vũ!”
Kèm với tiếng kêu chiêu thức của Uy Liêm, từ trên bầu trời bỗng xuất hiện một cơn mưa đất đá được hình thành bởi linh lực. Tiếu Dương thấy thế liền vội vã tránh né bằng tốc độ của mình, nếu vô thế khó, cậu thanh niên sẽ chém đứt chúng.
Nhưng quá nhiều! Nhiều đến mức nhanh nhẹn như Tiếu Dương cũng không tránh nổi. Cậu ta có cố thế nào thì cũng dính đón bởi cơn mưa. Cứ mỗi một viên đá rơi kia trúng vào người, Tiếu Dương cảm giác như bị cả trăm chiếc xe ngựa va vào vậy. Nếu không có lớp linh lực màu bạc bao bộc khắp người, hẳn thân thể cậu thiếu gia nhà họ Bạch đã phải lủng không biết bao nhiêu lỗ cho phải xiết. Kèm theo đó là những bàn tay bằng đất cứ xuất hiện đ·ánh đ·ập liên tục, khiến Tiêu Dương không kịp nghỉ xả hơi được lấy một giây.
“Thứ này mãi không dứt à?!”
Tiếu Dương né, tránh rồi đỡ nhưng mưa đá, những đòn đánh từ lòng đất vẫn nhắm vào vị trí của cậu ta mà t·ấn c·ông, thậm chí càng lúc số lượng càng nhiều hơn.
“Đã dính vào Lạc Vụ Thổ Cầu Thuật của ta thì bất kể ngươi là thứ gì thì cũng bị tan xác mà c·hết thôi thằng nhãi c·hết tiệt.”
Uy Liêm đứng bên cạnh xác con Thỉ Tinh mà đắc thắc nói. Dù thế thắng đang dần ngả về phía mình nhưng hắn vẫn niệm phép liên tục không hề ngừng nghỉ. Hắn muốn kết thúc trận đấu này vì nhiều lý do và có lẽ đã đến lúc dứt điểm.
“Chạy nhảy vô ít! Giờ ngươi c·hết chắc rồi! Lạc Vụ Thổ Cầu Thuật tầng thứ-”
Còn chưa kịp niệm phép xong, Uy Liêm bỗng bị cả đống bùn đất dính vào người vì Tiếu Dương vô tình tạo ra sau cú ngã ra để tránh mưa đá.
“Khặc!”
Uy Liêm sặc bùn, ho khù khụ trông cực khổ thật sự. Mặt khác, Tiếu Dương chợt nhận ra cơn mưa đá linh lực đáng sợ khi nãy đã dừng thì nhận ra vấn đề ngay lập tức.
“A!” Cậu trai họ Bạch vỗ hai tay vào nhau một cái bốp mừng rỡ, miệng lại cười toe. “Ra là ngươi cần tập trung để thi triển pháp thuật! Nếu bị t·ấn c·ông thì sẽ không dùng được nữa!”
Cảm thấy có gì đó không lành, Uy Liêm liền cau mày lại nhìn Tiếu Dương. Vừa thấy thằng nhóc kia cầm bùn lên thì ngay lập tức hắn bỏ chạy thục mạng.
“Đứng lại coi! Ném đá vào ta xong bị ném lại thì chạy à?!”
Tiếu Dương vừa dí theo vừa ném bùn đất vào Uy Liêm. Còn họ Trương lại cố mà né khi mà đống bùn tưởng như vô hại kia được cường hoá bằng linh lực bạc thì mạnh mẽ chẳng khác nào do chính hắn tạo ra, chỉ bị cái là h·ôi t·hối hơn gấp vạn lần!
“Hàng của ta được tạo bằng linh lực thổ hệ đàng hoàng nhé! Trăm phần trăm sạch sẽ! Sao mà so được cái thứ đất bùn h·ôi t·hối kia hả thằng khốn nạn?!”
“Thế thì tạo mấy cục đá linh lực của mi cho ta ném là được chứ gì?!”
“Mắc gì ta lại tạo v·ũ k·hí ra cho mày dùng hả?!” Uy Liêm quay đầu về sau mà chửi, may mà nhờ thể né được đòn của Tiếu Dương. “Bị ngu à thằng điên kia?!”
“Thế thì ăn bùn thúi đi tên Chột Râu Kẽm!”
“Tổ tông nhà ngươi thằng mất dạy!”
Cả hai người họ cứ thế mà đuổi dí nhau. Tiếu Dương ném bùn linh lực màu bạc, Uy Liêm lại cố mà né để giữ mạng, thỉnh thoảng lại bắn ra đất được tạo bởi linh lực ngược lại. Miệng cả hai lại luôn mồm chửi rủa nhau hết điều này đến thứ khác, lôi hết cả tổ tông dòng họ ra để sỉ nhục. Ở gần thì thấy rõ sát khí của cả hai đùng đùng đến mức ngộp thở. Thế mà nếu ai đó ở xa đi ngang nhìn thấy thì giống như họ đang cùng nhau chơi đùa vọc bùn dưới ánh hoàng hôn hơn là giao chiến, trông tình cảm phết!