Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Tâm Thiên Ý

Chương 15: Thử Thách Của A Mãnh Hồi 1




Chương 15: Thử Thách Của A Mãnh Hồi 1

“Cố lên! Cố lên! A Mãnh mạnh mẽ, cố lên nào, còn vài tấn củi nữa thôi!”

Tiếu Dương ngồi trên một cánh cây cao nhìn A Mãnh chặt củi từ sáng đến tối rồi luôn mồm cổ vũ. Cũng chỉ mới hôm qua, chính cậu thanh niên ngồi cổ vũ gã đệ tử Mạc Giả Cốc trong quá trình gánh mấy ngàn vại nước mà chẳng hề giúp gì. Thực chất, không phải vì Tiếu Dương không muốn giúp mà là vì A Mãnh không cho.

“Đây là thử thách mà Trương sư phụ đề ra để thử thách tại hạ. Mong Bạch huynh đệ đừng can dự.”

Cái tên đó đã nói đến vậy thì ai mà dám động tay vào?

Thành ra Tiếu Dương chỉ biết ngồi nhìn người kia làm việc thâu đêm suốt sáng, từ ngày này qua tháng nọ mà không hết việc. Vừa xong cái gì thì Trương Uy Liêm, gã mà cậu thanh niên họ Bạch gọi là Chột Râu Kẽm sẽ xuất hiện, giao việc, chửi rủa, đ·ánh đ·ập rồi đi về. Lần nào cũng như lần nào. Dù bản thân là phận ăn nhờ ở đậu, nhưng Tiếu Dương càng nhìn càng thấy sư phụ tương lai của chủ nhà chướng mắt.

“Thôi ngồi đây cũng chẳng làm gì, đi tu luyện chút vậy.”

Tuy bận cổ vũ bạn, thế nhưng Tiếu Dương vẫn dành thời gian tu luyện ở trong rừng. Dù lượng linh khí ở đây chẳng đáng là bao song, cậu thanh niên đang lăm le danh hiệu Đệ Nhất chưa ngừng tu luyện một ngày nào cả. Ở bất kì đâu, vào thời gian nào, Tiếu Dương luôn dành ít nhất ba đến năm tiếng để tu luyện, hít lấy hít để linh khí của thế gian (dù cậu ta không chắc nó có tác dụng gì hay không).

Chứ Tiếu Dương đã cố gắng tu luyện hơn tám năm qua nhưng ai cũng nghĩ cậu ta là một thằng nhóc mới mở tu vi vào ngày hôm trước.

Mà kệ, Tu Tiên Giả nào cũng làm vậy mà.

Đến khi thấy đói, Tiếu Dương cứ chui về túp lều của A Mãnh ăn chực, hết ngày này qua ngày khác. Chẳng mấy chốc ba tháng đã trôi đi biệt tăm.

“Mới hôm nào còn Xuân này Hạ mất rồi. Nóng kinh hoàng thật!”



Vẫn như mọi hôm, Tiếu Dương, ngồi trên cành cây trên cao mà nhìn A Mãnh làm việc. Hôm nay, trên tay hắn lại có thêm cái quạt mo trưng dụng từ cậu thanh niên da ngăm. Dù Tiếu Dương đã dùng hết sức bình sinh để quạt, thế nhưng, cái nóng cháy cả da thịt này vẫn làm mồ hôi tuôn như suối. Chỉ ngồi một chỗ mà cậu thiếu gia vẫn thấy kiệt sức cơ mà!

Thế mà nhìn xuống dưới kia, tên A Mãnh dù đã đổ mồ hôi nhễ nhại đến nỗi bóng bẩy cả làn da ngăm vẫn chẳng hề than vãn gì. Cậu ta chăm chỉ khuân hết túi hàng này đến bao thứ khác. Nếu phải so sánh thì A Mãnh phải làm việc gấp trăm lần một đệ tử ngoại môn bình thường. Đôi khi cậu Hồ tộc ấy còn làm giúp luôn cả việc người khác cùng một nụ cười thật niềm nở, thế mà đám đệ tử ngoại môn khác cũng chẳng xem cậu ta ra gì, đôi khi còn cố tình đùn việc.

Với các đệ tử nội môn còn tệ hại hơn, chúng lại xem A Mãnh chẳng khác gì cỏ rác. Đại khái thì chúng h·ành h·ạ cậu ta chẳng khác gì lão họ Trương. Nếu không phải vì Tiếu Dương đã hứa là không can thiệp thì hẳn đã ra mặt, thậm chí đánh cho cả đám ngang ngược ấy một bài học.

Trong lúc rảnh rỗi, Tiếu Dương tự hỏi liệu các đệ tử ngoại môn của Thiên Anh Phái có bị đì thế không. Dẫu sao thì cậu ta là một đệ tử chân truyền nên chắc sẽ không mang cái kiếp phục dịch kia, nhưng nếu về sau mà thấy cái cảnh này, họ Bạch liền tự nhủ mình chắc chắn không để yên cho bọn láo nháo ấy.

“Mà có tin vui đây Bạch huynh đệ!”

Tối hôm ấy như mọi hôm, A Mãnh làm bữa tối ngon cực kì rồi lại nở một nụ cười tươi đến đáng lạ. Tiếu Dương tự hỏi không biết trong cái lúc cậu ta đi tập luyện, A Mãnh đã có chuyện gì mà mừng rỡ như vừa lượm được bí kíp thất truyền gì đó. Mà nghĩ lại, có lẽ chỉ có một lý do đủ khiến cho cậu trai hiền như cục đất này vui đến vậy.

“Sao thế? Ngươi vừa được tên Chột Râu Kẽm khen à?”

“Đúng đúng!” A Mãnh gật đầu lia lịa nhưng cũng không quên nhắc nhở Tiếu Dương, “mà làm ơn đừng gọi Trương sư phụ cái tên đó nữa được không Bạch huynh? Ai mà lại gọi nhau cái kiểu xúc phạm ấy.”

“Ờ ờ rồi. Thế có gì vui hử?”

Tiếu Dương lại ngoáy mũi, chẳng có vẻ gì là sẽ nghe lời cả. A Mãnh cũng chẳng muốn nói vấn đề xưng hô này nữa mà quay lại chuyện ban đầu.



“Mà đại khái là tại hạ sắp được trở thành đệ tử nội môn rồi đấy! Rõ ràng là tin vui phải không?!”

“Hả?”

Trái ngược với mong đợi của A Mãnh, Tiếu Dương đực mặt ra, chẳng có chút nào là vui mừng.

“Sao vậy Bạch huynh đệ?”

“Không có gì.” Tiếu Dương vẫy tay trái còn tay phải thì vuốt mồ hôi một cách vội vàng. “Chỉ là ta không ngờ tên Chột… à nhầm Trương trưởng lão lại giữ lời đấy. Thậm chí còn sớm hai tận hai tháng, vô lý.”

“Là tận hai tháng đấy!”

A Mãnh thật sự vui mừng mà nhắc lại điều Tiếu Dương vừa nói. Cái sự việc này cũng khiến thanh niên làng Tam Viên cũng cười gượng theo. Ngay sau đó, khi nhận ra rằng có gì hơi sai sai, Tiếu Dương hỏi lại ngay.

“Khoan đã, sắp? Thế là chưa nhỉ?”

“Vâng.” A Mãnh cầm cái đùi gà lên mà quăng hẳn vô miệng nhai một cách ngấu nghiến, thế mà miệng vẫn có thể nói chuyện bình thường. “Trương sư phụ đã cho đệ thử thách cuối cùng trước khi trở thành đệ tử của ngài ấy. Đó là đánh bắt một con Thỉ Tinh.”

Biết ngay mà!

Suốt ba tháng nhìn A Mãnh bị h·ành h·ạ thế thì đời nào có chuyện Tiếu Dương tin họ Trương thật sự có ý tốt. Giờ một mặt bảo là đưa ra thử thách cuối, một mặt lại kêu A Mãnh, dù là một Hồ tộc nhưng lại chẳng có một chút tu vi nào trong người đi đánh bại một con yêu quái.

“Bộ tên kia muốn g·iết người hay sao mà kêu ngươi đi đánh Thỉ Tinh thế?!”



Tiêu Dương đập bàn một cái rõ mạnh. Cũng may bộ bàn ghế nhà A Mãnh được làm từ loại gỗ tốt nhất rừng và chỉ mới thay hôm qua nên chúng vẫn còn tạm nguyên vẹn. Trong khi đó A Mãnh lại nghiêng đầu đáp một cách thản nhiên.

“Chỉ là một con Thỉ Tinh thôi mà Bạch huynh đệ làm gì phải căng thẳng thế?”

Thấy A Mãnh lại bình tĩnh nói, Tiếu Dương mới nhận ra hình như mình vừa hớ mà hỏi lại.

“Mà Thỉ Tinh là con gì thế?”

Nghe thế, A Mãnh cũng lắc đầu.

“Không biết.”

Cả hai đều không biết Thỉ Tinh là cái gì. Tiếu Dương vốn nghĩ nó phải là một con quái vật hùng mạnh khổng lồ thuộc tầm như Đại Yêu Quái. A Mãnh thì nghĩ nó chỉ ngang như một con ma gấu là cùng.

Thế là kết cục, ngày hôm sau khi họ đến nơi mà người ta bảo nhìn thấy một con Thỉ Tinh, câu trả lời cũng rõ ràng ngay trước mặt.

“Khoan đã, đó là một con heo?”

Tiếu Dương chau mày lại để nhìn cho kỹ. Bởi cậu ta khó mà tin rằng họ Trương lại cho A Mãnh đi đánh với một con heo cả.

“Một con heo đi bằng hai chân và có mặc quần áo.”

A Mãnh lại diễn tả thêm một cách đáng ngờ. Rõ ràng nó to lớn hơn một con ma gấu. Cậu thanh niên mang gương mặt của một ông chú ngoài ba mươi cũng nhận ra nó lớn hơn mình phải nói là gần như gấp đôi. Cây chùy mà con heo hoá tinh ấy vác trên vai cũng phải nói là lớn hơn gấp ba lần A Mãnh là ít. Cân nặng của nó có lẽ phải đến hàng tấn!