Chương 12: Đệ Nhất Tu Tiên Giả Hồi 4
“Hây... Đúng là mệt thật đấy.”
Còn Vương Minh Bảo thì ngã gục xuống ngay sau khi tung đòn. Hạo Lực thấy vậy vội vã chạy đến mà đỡ sư phụ của mình dậy.
“C·hết tiệt! Người lại dùng quá sức nữa rồi!”
Cậu trai họ Triệu dù trách mắng nhưng vẫn vội vã lấy hàng loạt những viên thuốc đủ các loại màu. Lần này cậu ta không cho Vương Bảo uống nữa là niệm phép, dùng linh lực màu lam của bản thân kết nối chúng đến cơ thể đang dần tím tái của họ Minh. Tay Hạo Lực run run vừa bởi lo lắng vừa vì mệt mỏi. Nhưng cậu ta vẫn cố chấp tay lại thật chặt, không hề để những cơn đau cơ thể làm bản thân thực hiện bất cứ sai sót nào. Những viên thuốc tan dần, màu sắc cơ thể của Trưởng lão Thiên Anh Phái cũng hồng hào trở lại. Khi toàn bộ đã tan hết, Hạo Lực mới gục luôn bên cạnh.
Thấy cả hai người đi cùng mình giờ nằm gục hết cả, Tiếu Dương mới lại lây.
“Sư phụ! Triệu sư huynh! Đừng c·hết mà!”
“C·hết cái đầu nhà ngươi. Bọn ta còn sống.”
Hạo Lực tuy đã nằm đo ván nhưng vẫn còn chút sức ký đầu Tiếu Dương. Còn Vương Bảo cũng cười ha hả.
Người đàn ông mang danh Đệ Nhất cố ngồi dậy sau một phen kiệt sức. Trận chiến này báo hiệu cho một hành trình gian nan cực kì trong tương lai nên giờ y phải đề cao cẩn trọng.
Còn chí ít bây giờ, mọi thứ đã tạm ổn.
“Dậy nào, kẻ thắng cuộc thì phải đứng vững.”
Vương Bảo ném cái bình hồ lô thần vốn của mình cho Hạo Lực. Cậu đại phu uống cạn sạch cũng ngồi dậy.
Xe nay đã không còn, có lẽ họ sẽ phải đi bộ. Nhưng chẳng hiểu sao đôi chân của Minh Vương Bảo lại nặng nề đến lạ thường. Trái tim của y cũng đập mạnh lên một cách kì lạ. Một sức nặng vô hình chẳng biết từ đâu lại xuất hiện đè lên thân thể tàn tạ.
Cái cảm giác này...
Y hệt như một trăm năm trước, khi Vương Bảo đang đối đầu với vị Tiên Nhân hùng mạnh ấy.
Cái cảm giác sợ hãi, bất lực và yếu đuối.
Cảm giác khi biết c·ái c·hết sắp cận kề.
Không lẽ...!
Khi nhận ra cũng đã là quá muộn.
Mộc tuy bị cắt làm đôi nhưng hắn vẫn còn chưa hoàn toàn c·hết. Nửa phần trên cơ thể của hắn bắt đầu rã ra rồi thắm xuống mặt đất sau khi bị thiêu trụi bởi ngọn lửa kinh hoàng khi nãy. Rồi từ đống tro bụi ấy, chúng hoá thành một đầu gai nhọn sắt bén chẳng kém gì những món bảo khí hùng mạnh nhất. Nó đâm xéo lên từ mặt đất, nhằm thẳng vào Vương Bảo mà t·ấn c·ông.
Vương Bảo biết rằng mình khó mà né được đòn này. Hạo Lực cũng chẳng thể cứu giúp khi cậu đại phu cũng hoàn toàn cạn kiệt linh lực. Những gì mà cả hai vị Tu Tiên Giả có thể làm là nhìn mũi lao phóng thẳng đến với tốc độ kinh hoàng.
Ta c·hết ở đây sao?
Đôi mắt vốn không hề có chút nào luyến tiếc cuộc sống sao lại mở thật to.
Suốt bao nhiêu năm, ta lại c·hết chỉ vì một đòn đánh lén?
Nhưng cơ thể y lại chẳng thể làm gì. Nó cứng đơ mà chấp nhận số phận như thể không còn cách nào khác.
“Sư phụ!”
Tai họ Minh ù ù đến điên đầu. Thế mà vẫn cố nghe thấy được giọng ồm ào đến khó chịu của Tiếu Dương. Đến khi nghe được một tiếng “phập” dứt khoát đâm xuyên qua cơ thể, những giác quan của Vương Bảo mới quay trở lại.
Tại sao ta không hề thấy đau đớn?
“Sư... phụ...”
Tại sao tên tiểu tử này lại ở trước ta...?
Đôi mắt Vương Bảo mở to đến hết cỡ khi thấy rõ hình ảnh trước mặt mình-một Tiếu Dương b·ị đ·âm thủng bàn tay phải và ngực bởi đầu gai nhọn. Máu của cậu nhóc dính đầy người Trưởng lão Thiên Anh Phái. Hai tay y đỡ lấy cậu nhóc đang dần trút những hơi thở cuối cùng của mình một cách vội vã.
“Ngươi... Tiếu Dương! Ngươi nghĩ mình đang làm gì vậy hả?!”
Đầu óc của Đệ Nhất Tu Tiên Giả cuống cuồng lên, cố gắng lý giải chuyện đang xảy ra. Ở đời suốt nhiều trăm năm nay chưa bao giờ y thấy một kẻ có tham vọng Tu tiên lại sẵn sàng hi sinh thân mình vì kẻ khác. Bởi Tu tiên là vì bản thân mình, là vì cái Đạo tâm, cái mục đích tối thượng của bản thân mà?
Biết bao nhiêu kẻ đã thề non hẹn biển rằng sẽ bảo vệ lẫn nhau nhưng vẫn bỏ chạy đi được. Bao nhiêu kẻ cũng hứa một chữ Thiện nhưng cũng hoá thành kẻ ích kỉ.
Vương Bảo chứng kiến tất cả và không trách họ. Vì chính y cũng sẽ làm như vậy. Y cũng đã chẳng có ý định hi sinh thân mình để bảo vệ hai cậu nhóc đệ tử hờ này. Thế thì tại sao? Tại sao một thằng nhóc lại đủ điên rồ để bảo vệ y cơ chứ?!
“Tại sao?!”
Vương Bảo hét lên rồi nghiến chặt hai hàm răng của mình. Đau đớn? Không hẳn. Cảm giác của y giống như là tủi nhục hơn. Khi để một đứa trẻ phải bảo vệ rồi hi sinh vì mình. Một đứa trẻ mà chính Vương Bảo cũng chẳng hề có ý định truyền dạy gì lại cứu mạng y.
Nhưng bất kể không xứng hay không cần. Tiếu Dương cũng đã làm.
Bàn tay trái lành lặn nhỏ bé của cậu nhóc run run giơ lên cố tìm thấy người đang đỡ mình. Đôi mắt của nhóc trai trưởng họ Bạch đã mờ đến mức chẳng thể thấy gì ngoài những tia nắng mờ nhạt từ mặt trời. Nhưng miệng, cái miệng vốn ồn ào nhất thôn Tam Viên lại cử động, nó cố đáp, trả lời câu hỏi của sư phụ.
“Vì... đây là điều... con cần... làm...”
Rồi đôi mắt đang mở to cùng hai hàng nước mắt ấy vụt tắt hẳn những tia sức sống cuối cùng. Hạo Lực đã cố hết sức để luyện thuốc chữa thương nhưng cũng đã không kịp.
Tiếu Dương đ·ã c·hết.
Hạo Lực cảm thấy thật nặng nề. Đây là lần đầu cậu ta thấy một ai đó m·ất m·ạng trước mặt mình. Là một đan dược sư được người đời mến mộ gọi là đại phu, cậu đã cứu bao nhiêu người. Thế mà giờ nay lại thật bất lực. Những gì cậu ta có thể làm là tạo ra một viên thuốc chỉ hoàn thành được một nửa.
“C·hết tiệt...”
Họ Triệu ôm lấy trán mà quay mặt về một gốc cây bị cháy thành gỗ đen bên cạnh. Hình ảnh này thật khó nhìn. Cậu ta vốn không ưa Tiếu Dương. Nhưng nhìn thấy c·ái c·hết của cậu nhóc lại khiến cậu đại phu thật đau đớn. Cậu đã tự nhủ rằng đây là điều thường thấy ở cái giới Tu Tiên Giả này. Sự tàn khốc và nhẫn tâm không chừa một ai... kể cả với một đứa nhóc còn vắt mũi chưa sạch. Nhưng Hạo Lực vẫn thấy thật bất công mà giận dữ đập tay lên gốc cây trước mặt. Bàn tay cậu đau điếng, nhưng vẫn chưa trút hết được cái tức trong lòng.
“Lực nhi.”
“Dạ?”
Bỗng cậu đại phu nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại.
Vương Bảo đang đặt Tiếu Dương nằm xuống mặt đất một cách từ tốn. Có lẽ sư phụ chuẩn bị hành l·ễ t·ang? Hạo Lực tự hỏi.
“Con biết vì sao thằng nhóc này cứu ta không?”
Nhưng cậu thanh niên lại nhận được một câu hỏi khác. Một câu hỏi mà chẳng ai ngờ rằng mình sẽ được nghe vào lúc này.
“Vì...” Hạo Lực nhíu mày lại. Cậu ta hoàn toàn không biết câu trả lời mà chỉ có thể đoán mò. “Vì nó là đệ tử của người?”
“Tôn Hoá cũng từng là đệ tử của ta, thậm chí còn bên cạnh ta suốt hơn một trăm năm. Và nó đã bỏ mặc ta đến c·hết. Giờ lại muốn g·iết ta. Nếu chỉ là một cái danh đệ tử, thật không đáng phải không?”
Hạo Lực không thể nhìn thấy gương mặt của sư phụ mình. Nhưng dựa vào giọng nói vô cảm, cậu ta có thể đoán gương mặt Vương Bảo đang bộc lộ ra vẻ tương tự.
“Có lẽ... vì nó là một đứa nhóc chưa biết sự c·hết chăng?”
“Đó cũng có thể.” Vương Bảo lộ một ít đồng ý qua lời nói nhưng lại lắc đầu. “Nhưng một đứa trẻ sẽ sợ hãi mà bỏ chạy. Thậm chí cũng khó mà có thể đủ quyết đoán mà đỡ cho ta mà chẳng hề chần chừ.”
“Hả?”
Hạo Lực tròn xoe mắt. Không phải vì lời nói của Vương Bảo mà vì một màu linh lực hướm bạc chẳng biết vì đâu mà xuất hiện từ cơ thể của sư phụ. Nó lan ra khắp nơi, đâm thẳng xuống đất, luồn lách qua những cành cây bị cháy rụi, để lại một màu xanh tươi dần dần hiện ra lại.
“Sư phụ... ngươi đang...?”
Vị đại phu nhìn lại về Vương Bảo là ậm ừ hỏi. Mái tóc màu đen bù xù của Trưởng lão đã hoá thành màu hạt tiêu, rồi dài ra hơn khi sắc bạc cũng dần xâm chiếm hoàn toàn màu đen.
“Lý do thì ta đã nghĩ và có lẽ ta đã rõ.”
Hạo Lực nhìn những gì đang diễn ra trước mặt mà lạnh cả sống lưng. Dù không hề kiểm tra, cậu thanh niên hoàn toàn có thể nhận thấy một luồng linh lực khổng lồ đang phát ra từ trước mặt.
Thầy ấy đang mở khoá tu vi?!
Rừng cây vốn cháy rụi nay lại tươi tốt màu xanh trở lại như chưa hề có chuyện gì. Nhưng luồng linh lực màu bạc vẫn cứ lan đi, tụ lại quanh người Vương Bảo. Người đàn ông già cõi ấy lúc này lại tiếp tục nói.
“Vì đó là đạo tâm của tên tiểu tử này.”
Luồng linh khí cũng luồn qua người Hạo Lực. Cậu đại phu lúc này cmar thấy cơ thể mình khỏe mạnh đến vô lý. Không hề có một chút đau đớn, không một v·ết t·hương nào.
“Cứu nhân độ thế, mang lại yên bình cho Thất Quốc. Đó chính là điều tiểu tử ấy đã nói.” Vương Bảo nói, càng lúc giọng nói lại càng chậm chạp nặng nề hơn. “Và nó đã thật sự cứu ta. Ấy chẳng phải là nó đã làm theo đúng Đạo tâm của mình sao? Như một Tu Tiên Giả thật sự.”
Cậu đại phu không khỏi tò mò chuyện gì đang xảy ra dù đã ngờ ngợ đoán được đôi chút, cậu bước lại gần. Giờ trước mặt Hạo Lực là Vương Bảo già cỗi không kém gì một cụ già trăm tuổi. Râu ria lởm chởm không được cạo gọn nay lại dài đến tận đùi với một màu trắng tinh. Gương mặt vốn chẳng hề có chút nghiêm túc giờ hiện rõ bao nét nhăn trông thật nghiêm trang, tỏ ra hình hài của một Tu Tiên Giả hùng mạnh.
Nhưng điều quan trọng không nằm ở Vương Bảo. Vết thương của Tiếu Dương chính là trung tâm của luồng linh lực màu bạc ấy. Chúng đang tụ lại giữa lòng bàn tay và ngực cậu nhóc, chuyển hoá thành da thịt như đang khâu lại v·ết t·hương chí mạng.
Thuật hồi sinh?!
Hạo Lực nhận ra ngay lập tức mà nhìn sang Minh Vương Bảo. Đôi mắt nghiêm túc của người đàn ông già cõi ấy chẳng có chút nào là đang chần chừ cả.
Thầy ấy thật sự đang hồi sinh thằng nhóc?!
“Sư phụ! Người...”
Hạo Lực đã tính lao đến cản nhưng lại chùn bước trước cái nhìn đầy cương quyết kia.
Vương Bảo cười thay vì trách mắng. Bởi lẽ ông ta hiểu vì sao Hạo Lực lại đang phản ứng mạnh thế. Điều mà ông đang làm, thuật hồi sinh, là một thứ cực kì nguy hiểm vì sẽ giảm tuổi thọ lẫn tu vi của người sử dụng một cách kinh hoàng. Nếu không đủ sức, người dùng có thể mất vài trăm năm tu vi thậm chí phải m·ất m·ạng.
“Đừng lo Lực nhi. Ta không c·hết được đâu.” Cụ già có mái tóc bạc phơ lại nhìn xuống cậu nhóc đang nằm trong lòng mình mà mỉm cười. “Với lại, tu vi có thể tìm kiếm mà tu luyện. Nhưng mạng của một người tốt thì không.”
“Người... tốt?”
“Phải. Người tốt.”
Vương Bảo gật đầu. Ông ta nhìn v·ết t·hương của Tiếu Dương đã lành hẳn rồi đặt một ngón tay lên mu bàn tay phải của cậu nhóc. Móng tay dài đến cả thước của họ Minh phát ra ánh màu bạc óng ánh đẹp đến say đắm lòng người bắt đầu khắc lên ấy từng nét chữ một.
“Ta đã luôn tự hỏi nếu giới Tu Tiên Giả chúng ta có thêm nhiều người thật sự tốt sẽ như thế nào. Một thế giới không phải chỉ toàn những kẻ keo kiệt, tham lam, gian xảo, tàn ác và đạo đức giả liệu có phải tốt hơn không. Nếu mọi thứ có thật sự trở thành một màu tươi sáng đầy hi vọng như tên tiểu tử này đã nói thì có lẽ chúng ta mới thật sự hành xử giống như một Tiên Nhân.”
Vương Bảo bắt đầu nhớ lại lời mà mình đã nghe vài nhiều năm trước, bởi chính kẻ duy nhất đã đánh bại được mình mà nhắc lại.
“Suy nghĩ và mang Đạo tâm của một phàm nhân, thì mãi không thể thành Tiên.”
Móng tay của Vương Bảo dứt lên, thứ ánh sáng ấy cũng tan biến mất. Để lại trên mu bàn tay phải Tiếu Dương là một chữ “Thiện” được viết một cách rõ đẹp. Khi nó phát sáng lên cũng là lúc mà cậu nhóc họ Bạch hít lấy một hơi thở thật sâu xong lại vẫn chìm trong giấc ngủ.
Người đàn ông già cỗi đứng dậy và đưa Tiếu Dương cho Hạo Lực. Chỉ với lời dặn ngắn ngủi là hãy mang cậu nhóc này trở về làng Tam Viên, ông ta liền nhảy phắt lên một đám mây rồi cưỡi nó đến Thiết Sơn, ngay sảnh đường của Ngũ Hành Môn mà dừng lại.
Đối diện người đàn ông mang danh Đệ Nhất là Quán Tôn Hoá cao to vĩ đại. Chưởng môn Ngũ Hành Môn không hề giống đám đệ tử đang phòng bị hết mức trước kẻ xâm nhập mà lại mỉm một nụ cười đầy ma quái.
“Không ngờ người lại đến thẳng chỗ c·hết thế đấy sư phụ.” Tôn Hoá chậm rãi đứng dậy khỏi cái ngai của mình mà bước thẳng đến người mà mình muốn g·iết nhất lúc này. “Và cũng lạ thật, ta không nghĩ người sẽ để bề ngoài của mình trông như thế đấy.”
Vương Bảo lúc này cũng chợt nhận ra vẻ ngoài của mình chẳng khác gì một cụ già, cái hình hài mà bản thân luôn bảo rằng mình không hề muốn trở thành. Nhưng thay vì phản ứng lại, ông ta lại phì cười khi nhớ lại bức tượng của mình đã từng được Tiếu Dương khắc.
“Ha ha. Ta nghĩ mình hợp với vẻ ngoài hiện giờ hơn. Trông như một hiền nhân, một Tu Tiên Giả thật sự. Con có nghĩ thế không Hoá nhi?”
Tôn Hoá đứng ngay trước Vương Bảo mà cười to. Chiều cao hai bên quả thật quá chênh lệch. Nhìn thế nào cũng thấy người đàn ông tóc bạc sẽ bị nghiền nát.
“Ha ha! Cũng biết nói đùa vào lúc này cơ đấy. Giờ người có gì để trăn trối trước khi bị ta g·iết c·hết không, sư phụ?”
Dù mang vẻ ngoài của một cụ già, nhưng Vương Bảo vẫn cười khẩy y như xưa. Giọng nói đầy mỉa mai vẫn cực kì gợi đòn.
“Cứ thử xem.”
...
Sau này người ta thường nhắc đến sự kiện năm ấy là Hoạ Thiết Sơn.
Một trận chiến long trời lở đất thật sự khiến ngọn núi có lượng linh lực lớn nhì Tề Quốc phải sụp đổ, Ngũ Hành Môn cũng vì thế mà bị tiêu diệt.
Người đàn ông tóc bạc phơ đứng trên ngọn núi đổ rạp mà nhìn lên bầu trời đen như thể sắp có một cơn bão. Vương Bảo biết thừa thứ ấy là gì nhưng ông ta không sợ.
Ông ta cười, giơ một tay lên bầu trời đang dần hiện ra một gương mặt người rồi la thật to.
“Ba mươi năm! Ta sẽ chiến đấu với ngươi sau ba mươi năm nữa! Và lần này ta không chạy đâu!”
Đám mây đen nghe thế thì không lan rộng ra thành bão nữa mà dần dà tan biến đi mất để lại một bầu trời trong xanh không chút gợn mây, yên bình và hoàn toàn trái ngược với bãi chiến trường dưới đất.
“Ba mươi năm. Nhất định ngươi cũng phải tìm được ta đấy tên tiểu tử thúi.”
...
Tám năm sau, cũng tại Thiết Sơn giờ đây nơi này đã trở thành căn cứ của Thiết Sơn Phái, một môn phái mới toanh được lập ra bởi những đệ tử Ngũ Hành Môn nhưng lại có hướng đi mềm mại nhẹ nhàng hơn. Giờ đang là đầu xuân, cũng vừa là lúc diễn ra cuộc tuyển chọn đệ tử mới của môn phái.
Và dẫn đầu đoàn người đang hướng thẳng từ biển l·ên đ·ỉnh núi chỉ còn cao bằng nửa khi xưa là Bạch Tiếu Dương, một chàng thanh niên nhanh nhẹn không hề đổ một giọt mồ hôi nào khi vượt qua biết bao chướng ngại được đặt sẵn. Đến con Thiết Sà Tinh to lớn như một con ngựa cũng bị cậu trai họ Bạch chém đứt làm đôi bằng thanh kiếm trên tay. Mê cung rừng rậm được tạo ra bởi thuật chú cũng chẳng làm gì được cậu ta vì Tiếu Dương cứ thế mà nhảy phắt qua cả một vùng đất rộng lớn. Và chỉ với vỏn vẹn hơn bảy phút Tiếu Dương đã hoàn thành cuộc tuyển chọn mà bình thường phải tốn hơn hai ngày trước sự ngỡ ngàng của biết bao người.
“Cái... Ngươi là cái gì thế tên kia?!”
Tên đệ tử tuyển chọn của Thiết Sơn Phái chỉ tay thẳng mặt Tiếu Dương mà quát to. Hắn không hề cảm nhận được chút linh lực nào từ cậu thanh niên thế mà sao có thể nhanh nhẹn và mạnh mẽ chẳng hề thua kém một Tu Tiên Giả lâu năm thế này?!
Đây không thể nào là một thằng nhãi chưa mở tu vi!
Trong khi đó cậu nhóc họ Bạch lại cười ngạo nghễ với hai tay chống nạnh.
“Ha ha! Còn phải hỏi à? Thế nghe mà nhớ cho kĩ nhé!” Cậu thanh niên nắm chặt tay lại rồi chỉ ngón cái vào bản thân. “Ta là Bạch Tiếu Dương, người bảo vệ sự yên bình của Thất Quốc.”
Rồi cậu cười toe, một nụ cười chẳng hề thay đổi gì sau bao nhiêu năm.
“Và ta sẽ trở thành Đệ Nhất Tu Tiên Giả!”