Chương 10: Đệ Nhất Tu Tiên Giả Hồi 2
“Hừ.”
Mộc đặt một tay lên tai Hoả rồi niệm phép, thứ ánh sáng màu xanh lục từ bàn tay hắn chầm chậm xuất hiện rồi bao bộc lấy v·ết t·hương. Sau đó vài giây, vành tai bị cắt đứt nay lại lành lặn như thể chẳng có chuyện gì.
Tiếu Dương nhìn thế bất ngờ trố mắt. Cậu nhóc vốn biết Tu Tiên Giả là những người mình đầy phép thần thông, hô mưa gọi gió như chơi nhưng đây là lần đầu nhóc họ Bạch thấy điều kì diệu thế này.
“Sư phụ tên đó đang hồi phục kia!”
Đang thông báo cho Minh Bảo, Tiếu Dương lại thấy vẻ mặt không mấy dễ chịu của người đàn ông đang cầm thanh bảo kiếm.
Tái tím lại thế này... Giống hệt như chiều hôm qua!
Tiếu Dương nhận ra luồng gió lớn vừa cứu mình khi nãy là phép thuật của Vương Bảo. Mà theo như lời của Hạo Lực, nếu vị trưởng lão Thiên Anh Phái đang bị khoá tu vi lại dùng phép thì sẽ tổn hại cơ thể đến mức trầm trọng, thậm chí có thể m·ất m·ạng.
“Sư phụ! Người đang...”
Định hét lên mà cản Vương Bảo lại thì Tiếu Dương lại bị Hạo Lực bụm miệng. Cậu đại phu họ Triệu lúc này cũng ở tình trạng trọng thương mà thoi thóp nhưng vẫn cố giữ cậu nhóc lại mà thều thào.
“Đừng... Chúng mà biết sư phụ ta đang b·ị t·hương thì c·hết hết cả lũ đấy.”
“Nhưng...”
Kệ cái phản ứng của Tiếu Dương, cánh tay của Hạo Lực rung rung lục lội chiếc túi vải bên hông rồi ném ra một viên thuốc về phía Vương Bảo.
“Sư phụ.”
“Cảm ơn Lực nhi.”
Đệ Nhất Tu Tiên Giả nuốt viên thuốc vào miệng ngay lập tức. Làn da tím tái của người đàn ông trung niên dần hồng hào trở lại. Đôi mắt của y vẫn không rời khỏi hai tên đệ tử Ngũ Hành Môn.
Bọn này đúng là không phải hạng tầm thường.
Vương Bảo phải công nhận điều đó mà bắt đầu suy tính lại đường đi nước bước của bản thân. Nếu y có thể vận dụng Phi kiếm mà ra đòn, việc g·iết c·hết hai kẻ kia chẳng phải việc gì khó nhưng thế cũng khiến bản thân m·ất m·ạng. Còn nếu lao đến mà t·ấn c·ông như đã làm với Hoả, Vương Bảo cũng sẽ vô tình để tính mạng hai đệ tử của mình vô thế nguy hiểm.
“Hừ! Tên khốn mạt kiếp này!”
Trưởng lão của Thiên Anh Phái còn chưa biết nên đối phó với hai tên cao thủ thì Hoả lại rống to lên. Gã Tu Tiên Giả tóc đỏ lại một lần nữa bùng lửa, tro bụi đang dần tàn lại tóe lên, khiến khắp nơi như chìm trong một cơn mưa vụn gỗ b·ốc c·háy.
Hạo Lực ngay lập tức dùng hết linh khí của bản thân tạo ra một lớp màn chắn màu lam cản lại. Những mảnh vụn lửa tưởng chừng vô hại với các Tu Tiên Giả khi chạm đất thì ngay lập tức nổ tung, hàng loạt chấn động nhỏ lẻ cứ liên tục nối tiếp nhau làm tấm màn chắn của cậu đại phu bắt đầu rung chuyển.
“Lực nhi!”
“Vâng!”
Nghe thấy hiệu lệnh của sư phụ, Hạo Lực dừng tấm chắn dù cho cơn mưa đạn lửa vẫn chưa dừng lại. Vương Bảo hít lấy một hơi thật sâu mà vung kiếm. Không gian lúc ấy như bị cắt lìa ra, toàn bộ những đòn t·ấn c·ông đang tiến đến nhóm người Thiên Anh Phái hoàn toàn tách sang hai bên, bay xa khỏi mục tiêu ít nhất năm thước.
Không dừng lại ở đó, người đàn ông có bộ râu lởm chởm không đều họ Minh lại tiếp tục vung kiếm một lần nữa. Lưỡi kiếm lần này phát ra thứ hào quang màu vàng đỏ cực kì bắt mắt, nó đưa đến đâu, lửa tắt đến đó và như thể đang hút lấy toàn bộ sắc đỏ xung quanh, khiến toàn bộ khung cảnh đang rực cháy hóa lại thành màu của than, tro.
“Đến lượt ta đây, tiếp chiêu!”
Không hề để cho ba thầy trò Minh Vương Bảo được nghỉ ngơi, lần này đến Mộc lại t·ấn c·ông. Gã tóc lục giương cánh tay bằng gỗ của bản thân về phía mục tiêu, từ vật sần sùi ấy bắn ra hàng loạt những mũi tên gai gỗ tẩm đầy độc. Chưa dừng lại, Hoả cũng rống to lên một lần nữa. Những mũi gai của Mộc lại bùng c·háy d·ữ d·ội.
Mặc dù Vương Bảo đã vung kiếm để rẽ đường bay của những viên đạn gai, chúng khi chạm đất lại p·hát n·ổ rồi bung ra những chùm gai nhỏ li ti, cứ nhằm thẳng đến kẻ mang danh Đệ Nhất Tu Tiên Giả mà găm vào. Những mũi gai nhỏ chẳng quá mũi kim tuy đâm nông nhưng lại có độc tính cao đến mức khó ngờ. Vương Bảo hộc máu ngay sau đó nhưng chưa quỵ ngã. Rồi những mũi kim lại nổ tung, khiến khắp cơ thể người đàn ông họ Minh như một quả bom sống.
“Sư phụ!”
Tiếu Dương lẫn Hạo Lực hét toáng lên khi chứng kiến đòn t·ấn c·ông tàn bạo không chút nhân tính ấy. Ở phía bên kia, Hoả lại cười như điên như dại.
“Phen này sư phụ các ngươi c·hết chắc!”
Mộc lại chẳng hề có vẻ gì đắc thắc. Khi hắn thấy màn khói tạo ra bởi v·ụ n·ổ dần tan đi thì ngay lập tức hét lên.
“Cẩn thận Hoả huynh!”
Gã Tu Tiên Giả tóc lục đấm bàn tay bằng gỗ của mình thủng qua mặt đất. Ngay lập tức, một bức tường được làm bằng rễ cây dày đến một phân trồi lên mặt đất.
Hoả nhìn vội qua người em trai như thể muốn hỏi chuyện gì thì một v·ụ n·ổ khác lại vang lên, khiến cả bức tường được dựng lên bị cháy vụn thành tro chỉ trong tích tắc.
Trước mặt hai đệ tử chân truyền của Ngũ Hành Môn là Minh Vương Bảo vẫn đứng vững dù quần áo đã tả tơi rách nát. Khắp người Đệ Nhất Tu Tiên Giả là những v·ết t·hương sâu, nông đủ cả nhưng gương mặt vẫn tỉnh táo đưa mắt nhìn về phía trước.
“Thế quỷ nào mà hắn còn sống?!”
“Không cần thiết phải nhặng xị thế Hoả huynh.”
Hoả Tuy bàng hoàng gầm gừ nghiến răng, Mộc vẫn bình tĩnh quan sát đối thủ lẫn bức tường rễ cây đang cháy thành tro của mình. Hắn liếc nhìn khắp nơi trên cơ thể Vương Bảo trước khi nhìn sang Hạo Lực và Tiếu Dương. Chẳng khó khăn gì để gã em trai thông minh của cặp sinh đôi biết rằng mình nên làm gì tiếp theo.
“Có vẻ đệ hơi nhầm. Đối thủ của chúng ta tính ra cũng không phải dạng máu lạnh vô cảm đâu.”
Vương Bảo không nói gì, hai chân của người đàn ông vẫn cố đứng thật vững khi tay phải nắm chặt thanh bảo kiếm. Thấy thế Mộc lại càng chắc chắn hơn về nhận định của mình.
“Hắn đang bảo vệ hai tên đệ tử của hắn nên sẽ không thể áp sát t·ấn c·ông chúng ta. Thay vào đó, hắn sẽ tận dụng lửa của huynh để phản công bằng thanh kiếm kì quái kia.”
“Ý đệ là!”
“Phần còn lại để đệ lo.”
Mộc mỉm cười liếc nhìn cánh tay mang hình thù một khúc gỗ đầu nhọn. Một luồng ánh sáng chung màu tóc của hắn dần xuất hiện ở bàn tay trái lành lặn dần dần truyền khắp cơ thể. Cánh tay gỗ kia bắt đầu rung, nứt rồi vỡ ra một cách mạnh mẽ. Từ trong đấy, một cánh tay mới mang màu gỗ được hình thành với dáng vẻ thật chẳng khác gì hàng thật. Bàn tay của Mộc thậm chí có thể di chuyển, cử động một cách thật sự thoải mái khiến cho lẫn Tiếu Dương phải nuốt nước bọt lo lắng.
“Triệu sư huynh, cánh tay của tên đó lành lại kìa...”
“Ừ, ta thấy rồi,”
Hạo Lực tuy sức lực đã cạn nhưng cậu ta vẫn cố gắng uống nước phục hồi linh lực, đồng thời niệm phép tự trị thương cho bản thân trước đợt t·ấn c·ông tiếp theo của hai kẻ địch.