Nhân Sinh Tựa Lục Bình - 木易

Chương 7




"Ăn đi, đủ chưa?" Ta hỏi.

"Được rồi."

Có lẽ là vì đại sự đã xong, bây giờ nhìn hắn thả lỏng hơn trước rất nhiều.

Cơm nước xong xuôi, Niếp Hàn Sơn lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Còn ta nằm trên nhuyễn tháp, cả đêm đó không tài nào chợp mắt nổi.

Ý chỉ từ kinh thành đến rất nhanh, ngày thứ ba sau khi Niếp Hàn Sơn trở về, ý chỉ được truyền tám trăm dặm khẩn cấp đến Trấn Bắc vương phủ.

Ngoại trừ mấy lời tán dương khách sáo, còn lại đại khái là lệnh cho Niếp Hàn Sơn và các tướng sĩ nhanh chóng hồi kinh nhận thưởng.

Ba ngày sau, lại là một buổi sáng nắng ấm trời trong.

Ta ngồi cùng xe ngựa với Niếp Hàn Sơn và cùng nhau trở lại kinh thành.

Hà đại giám vừa mới khỏi bệnh nặng, ông ta ngồi một mình ở chiếc xe ngựa phía sau.

Vất vả nhiều năm, không phải chỉ một vài ngày là có thể hồi phục được. Phần lớn thời gian trên đường đi thì Niếp Hàn Sơn đều nghỉ ngơi, thỉnh thoảng sẽ xem một số tin tức từ Dương Thành.

Nửa tháng sau, đoàn xe ngựa đã đến kinh thành.

Bách tính tụ tập lại ở cổng thành, khung cảnh cực kỳ đông đúc.

Niếp Hàn Sơn mặc lại áo giáp màu trắng bạc và nhận lấy lời chúc mừng từ ngàn vạn bách tính.

Tuy mọi người đều biết hắn đã thành thân, nhưng vẫn có rất nhiều tiểu nương tử ném hoa tươi vào cho hắn.

Ta ngồi bên trong xe ngựa rồi vén rèm cửa lên nhìn. Một tiểu cô nương vừa ném hoa tới, nhưng không may ném trượt, hoa bị rơi vào trong xe.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ấy đỏ ửng, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Niếp Hàn Sơn.

Ta nhặt hoa đưa cho Hổ Phách rồi dựa vào thành xe ngựa nghỉ ngơi.

Mới chỉ mấy tháng ở lại Bắc Cương bao la, khi vừa trở lại kinh thành là trong lòng ta đã sinh ra cảm giác bài xích khó chịu, giống như bị một dây cương trói vào người, bị kìm hãm không thể động đậy.

Niếp Hàn Sơn không hồi phủ mà trực tiếp vào cung.

Hổ Phách đỡ ta xuống xe ngựa.

Quản gia dẫn theo đám hạ nhân đến trước cửa nghênh tiếp chờ ta, hiếm khi gặp được Liễu di nương cũng đang ở đó.

Nàng ta mặc một thân áo gấm lông cáo, trên đầu cài một cây trâm hồng ngọc lớn, khuôn mặt trang điểm diễm lệ.

Chắc hẳn nàng ta buôn bán bên ngoài cũng ăn nên làm ra.

Lúc ở trong phủ, ta và Liễu di nương không hợp nhau, sống chung cứ như lửa với nước, cũng may là vương phủ rộng lớn nên cũng tạm gọi là yên bình.

Ngoại trừ một vài tin đồn từ Phương viện truyền tới, ta gọi bọn chúng đến dạy dỗ một phen ngay trước mặt Liễu di nương, thì cũng không còn chuyện phức tạp gì khác.

Sau khi Niếp Hàn Sơn nghe được nguyên do thì lập tức đuổi mấy người đó ra ngoài.

Ta còn nghe nói là mặc dù Liễu di nương khóc lóc cầu xin cả ngày nhưng hắn vẫn không thay đổi ý định.

"Tỷ tỷ, Vương gia đâu?" Liễu di nương đi nhanh vài bước rồi vội vàng hỏi ta, vẻ mặt còn có chút lo lắng.

"Tiến cung rồi." Ta nhàn nhạt trả lời.

Nghe xong lời này, Liễu di nương nhất thời mất hứng, nàng ta miễn cưỡng sai nha hoàn Tiểu Ngọc đỡ trở về.

Nàng ta diễn nhiều cũng thành quen, ta cũng không hơi đâu mà chú ý.

Ta phân phó quản gia, mấy ngày nay chuyển thêm tiền vào trong sổ sách của vương phủ.

Rời đi đã mấy tháng, bên trong phủ xảy ra không ít chuyện.

Sau khi nghe quản sự cuối cùng ở thôn trang trình bày xong thì trời đã tối.

Ta nghĩ đến hôm nay sẽ có đại yến trong cung, Niếp Hàn Sơn nhất định phải uống rất nhiều. Ta phân phó nhà bếp chuẩn bị canh giải rượu rồi bảo Hổ Phách dọn cơm lên.

Bình thường ta ăn uống rất giản đơn, bữa cơm chỉ có một món canh và ba món mặn.

Vì trong người mệt mỏi nên ăn xong ta đã sớm đi nằm.

Nửa đêm, ta nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh nên vội khoác y phục vào, vừa ra ngoài thì đã thấy Niếp Hàn Sơn một thân mùi rượu.

Các bà tử và nha hoàn gác đêm nhìn thấy cảnh này thì lập tức kinh ngạc, trong ánh mắt còn mang theo vẻ vui mừng.

Từ khi thành thân thì Niếp Hàn Sơn chưa ngủ lại viện của ta bao giờ, cùng lắm chỉ là đến ngồi trò chuyện một lúc mà thôi.

Bây giờ hắn đã say đến nông nỗi này, chắc hẳn là muốn nghỉ lại đêm nay.

Mấy trăm năm nay, tam cương ngũ thường đã buộc chặt nữ nhân vào trong hậu viện của mình. Tư tưởng xuất giá tòng phu không thay đổi được, trong đó bao gồm cả ta.

Nếu không được trượng phu yêu thích, nữ tử dù có giỏi giang đến mấy thì cũng bị người ngoài chỉ trích sau lưng.

Đây là đêm đầu tiên Niếp Hàn Sơn đến chính viện, các nha hoàn bà tử sao có thể không vui mừng? Dù sao bọn họ cũng muốn chủ tử của mình được sủng ái, như vậy cuộc sống của họ cũng tốt hơn.

Hổ Phách nhìn ta lo lắng.

Ta mím môi, ánh mắt phức tạp nhìn Niếp Hàn Sơn.

Lý trí nói cho ta biết, ta không thể từ chối việc hắn muốn nghỉ lại đêm nay, nhưng trong lòng ta thực ra vẫn không muốn.

Ta kính trọng những nỗ lực của hắn vì nước vì dân, ta thưởng thức những hiểu biết uyên bác và học thức sâu xa của hắn, thậm chí là có chút động lòng.

Chỉ tiếc rằng chúng ta gặp nhau không đúng lúc, giống như hoa hướng dương trồng vào mùa thu, nhưng mùa đông thì không thể nào nở rộ.

Ta lại nghĩ đến phụ mẫu ở nhà, cuối cùng vẫn không thể cự tuyệt. Trong lòng ta khẽ thở dài, cuối cùng phất tay ra hiệu cho Hổ Phách.

“Đi bưng canh giải rượu cho Vương gia đi.”

"Không cần vội, chuẩn bị nước trước, bản vương còn muốn đi tắm rửa." Niếp Hàn Sơn mở miệng trả lời.

"Vâng ạ." Hổ Phách nhìn ta rồi đáp.

Mặc dù hắn không tới, nhưng y phục và đồ dùng thường ngày đều được chuẩn bị sẵn ở đây. Là một thê tử của Niếp Hàn Sơn, những việc cần làm ta đều đã làm đầy đủ.

Ta ngồi vào bàn rồi thẫn thờ nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua khung cửa, chiếu rọi trên nền nhà lạnh như băng, in trên đó là một bóng người cô đơn trầm mặc.

Bình thường ta quen ngủ một mình, nên có chút không quen thuộc khi có thêm một người khác đêm nay.

12

Khi Niếp Hàn Sơn đi ra thì đã tỉnh táo hơn nhiều.

Hổ Phách mang canh giải rượu lên, hắn uống một hơi cạn sạch. Hổ Phách còn cố ý muốn lưu lại trong phòng, Niếp Hàn Sơn chỉ liếc mắt một cái là đã đuổi nàng ấy đi ra.

Hổ Phách tủi thân nhìn ta, sau đó theo lời ta mà đi ra khỏi phòng.

"Y phục rất vừa vặn."

"Vừa là tốt rồi." Ta kéo áo trên vai, cố gắng tìm ra chủ đề để nói chuyện.

Niếp Hàn Sơn hồi phủ nhưng lại không qua Phương viện, ở phía bên kia chắc hẳn sẽ có động tĩnh.

"Ngài đã gặp thái hậu nương nương chưa?"

"Gặp rồi."

"Những ngày đó không nhận được tin tức của ngài, thái hậu nương nương rất lo lắng."

"Sau khi kết thúc yến hội thì bà ấy kéo ta vào Từ Ninh cung nói chuyện rất lâu. Lần này Hung Nô đại bại, hoàn toàn chấm dứt chiến loạn ở Bắc Cương. Năm phần là nhờ mưu kế, còn lại năm phần là nhờ may mắn. Có thể còn sống để trở về đúng là rất may."

"Tiểu nhi tử của Hoàn Nhan bị bắt vào ngục là do cố ý?" Ta tò mò hỏi.

"Cũng không phải, đều là dựa theo tình thế mà làm. Hoàn Nhan yêu thương ấu tử, còn muốn cho ấu tử của hắn lên làm đại hãn. Mấy người ca ca của hắn sao có thể cam tâm? Lần này Trác Sa liều lĩnh như vậy, cũng là do ca ca hắn giúp một tay."

Niếp Hàn Sơn cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện ra cảm xúc không rõ ràng.

"Quyền lực là rượu ngon, nhưng cũng là độc dược. Nó hấp dẫn nhưng cũng đủ khiến người ta rơi vào cám dỗ ch.ết người."

Không chỉ là Hung Nô trên thảo nguyên, Đại Hạ cũng chẳng yên bình. Lúc trước bệ hạ lâm trọng bệnh, trong triều lại càng thêm hỗn loạn, gió nổi mây vần.

"Người chức cao quyền trọng sẽ không tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo." Niếp Hàn Sơn đột nhiên nhìn ta một cái, không đầu không cuối mà nói ra một câu.

Lúc ta vừa định mở miệng, bỗng nhiên nghe được tiếng cứu viện mà ta đã mong đợi từ lâu.

Chưa bao giờ ta cảm thấy giọng nói của Triệu ma ma lại ngọt ngào êm tai như thế này.

Hổ Phách quả nhiên hiểu được lòng ta, trước đây kiểu gì nàng ấy cũng ra ngăn cản, nhưng bây giờ thì lại mở rộng cửa viện để đón Triệu ma ma vào.

Triệu ma ma vén rèm chạy thẳng về phía Niếp Hàn Sơn.

Mấy năm nay bà ta bị ta dạy dỗ vài lần, cả trong tối lẫn ngoài sáng nên bây giờ cũng biết điều hơn, ít nhất thì còn biết hành lễ với ta.

"Bái kiến Vương gia, Vương phi." Triệu ma ma quỳ gối hành lễ, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào người Niếp Hàn Sơn.

Lúc này tâm tình ta cực kỳ vui vẻ, ta cười khách khí rồi hỏi một câu "Triệu ma ma tới đây đêm khuya là có chuyện gì? Liễu di nương không khỏe sao?"

Đây đều là những chiêu cũ rích, nhưng đối với Niếp Hàn Sơn thì chắc chắn hữu dụng.

"Di nương vẫn khỏe, chỉ là nghe nói Vương gia bị thương ở biên cảnh. Di nương lo lắng nên ăn không được, ngủ không yên. Vương gia vừa vào thành thì đã tiến cung nên chưa được gặp, khi nãy nghe nói Vương gia ngài đã trở về, di nương sai lão nô qua đây hỏi một phen."

Bà ta vừa nói vừa cẩn thận quan sát nét mặt của Niếp Hàn Sơn.

Nếu là bình thường thì Niếp Hàn Sơn chắc chắn sẽ đứng dậy đi qua, nhưng mà hiện tại hắn lại không nhúc nhích, giọng nói cực kỳ bình tĩnh.

“Quay về nói với di nương, bản vương vẫn ổn.”

Triệu ma ma ngơ ngẩn một hồi "Di nương hôm nay đã phải đợi từ sáng đến đêm…”

"Tâm ý của nàng ấy, bản vương đã biết, ngươi bảo di nương nghỉ ngơi đi. Hôm nay trời đã khuya, bản vương sẽ ngủ ở chính viện."

Đồng tử của Triệu ma ma hơi co lại, thậm chí còn không khống chế được vẻ mặt của mình.

Niếp Hàn Sơn nhìn thấy cũng không để lộ ra biểu cảm gì "Còn có chuyện khác sao? Nếu không còn việc gì thì trở về đi, trời không còn sớm, bản vương và vương phi cũng muốn nghỉ ngơi."

Hắn đã nói đến mức này, Triệu ma ma biết tính của Niếp Hàn Sơn nên cũng không dám nhiều lời nữa. Lúc bà ta rời đi thì sắc mặt tái nhợt đến mức dọa người.

Liễu di nương không có gia thế chống lưng giống như ta, mặc dù Niếp Hàn Sơn không thích ta nhưng hắn cũng chưa bao giờ làm gì quá đáng.

Địa vị của nàng ta ở trong vương phủ đều là từ Niếp Hàn Sơn. Nếu như Liễu di nương mất đi sủng ái, cho dù ta chẳng cần làm gì, chỉ riêng những lời đàm tiếu của nha hoàn trong phủ thì cũng đủ để dìm ch.ết nàng ta.

Mấy năm nay nàng ta ở trong phủ lại quá mức kiêu ngạo, khiến cho bao nhiêu người chướng tai gai mắt.

"Vi Vi, đã muộn rồi, mau nghỉ ngơi đi."

Thân thể ta lập tức cứng đờ, khuôn mặt lộ ra nụ cười còn xấu xí hơn là đang khóc.

Niếp Hàn Sơn chỉ cười chứ không nói chuyện, hắn bước vào phòng trước rồi nhìn ta. Còn ta thì chui vào chăn như con mèo chui vào ổ, cố gắng giữ khoảng cách với hắn.

Tuy rằng chúng ta là phu thê, nhưng ta và hắn thực ra vẫn còn xa lạ.

Đèn tắt, một cánh tay choàng qua bên người, trái tim ta cũng lập tức đập nhanh hơn.

Niếp Hàn Sơn cúi người, ghé vào tai ta rồi nhẹ nhàng nói "Vi Vi, thực xin lỗi, mấy năm nay ta để cho nàng chịu nhiều tủi thân. Bây giờ chiến sự đã kết thúc, sau này ta chắc chắn sẽ bù đắp thật tốt cho nàng."

"Yên tâm ngủ đi, ta biết là nàng không thích, ta nguyện ý đợi đến một ngày mà nàng cam tâm tình nguyện. Nàng nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai theo ta đến một nơi."

Sau khi nói xong thì hắn cũng thu cánh tay mình lại.

Ta thở phào nhẹ nhõm, chỉ quay đầu qua liếc hắn một cái rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình.

Tuy rằng Niếp Hàn Sơn không có làm gì, hắn cũng còn có một lời thề như vậy. Nhưng bên cạnh ta bỗng nhiên lại xuất hiện thêm một người, ta nhất thời chưa thích ứng được nên nằm ngây người cho đến tận khi trời sáng. Mãi đến lúc rạng sáng thì ta mới ngủ thiếp đi.

Trong ngực có cảm giác khó chịu, ngay cả ngủ cũng không ngon giấc.

Ngày hôm sau ta thức dậy, Hổ Phách giúp ta trang điểm thay y phục, tinh thần ta cũng không có chút phấn chấn nào.

"Tiểu thư..." Hổ Phách cứ muốn nói lại thôi.

Ta hiểu ý của nàng ấy, nhưng cũng không nói gì "Không có chuyện gì cả, đừng có nghĩ lung tung."

"Vương gia vừa cho chuẩn bị ngựa, bảo là muốn dẫn tiểu thư đi ra ngoài. Nhưng ngài ấy lại còn không cho người khác đi theo, rốt cuộc tiểu thư đi đâu vậy ạ?" Hổ Phách cau mày hỏi.

"Ta không biết, hắn cũng chỉ mới nói với ta tối qua. Nếu đã phải đi ngựa thì chắc khoảng cách cũng không gần." Ta đưa tay che miệng rồi ngáp một cái.

"Được rồi, nếu là đi ra ngoài thì chỉ cần búi tóc đơn giản, mặc y phục bình thường cũng dễ cử động hơn. Ta đoán chắc cũng không phải là đến các phủ khác để bái phỏng đâu."

"Vâng ạ." Hổ Phách nghe xong thì chỉ búi cho ta một búi tóc đơn giản ở sau đầu, còn lấy một cây trâm hoa ngọc lan để cố định lại.

Mặc dù chiến sự đã kết thúc nhưng Niếp Hàn Sơn vẫn không bỏ được thói quen dậy sớm luyện võ. Lúc hắn quay lại thì vừa kịp bữa điểm tâm.

Phương viện ở bên kia thường xuyên sai người tới mời, nhưng đều bị Niếp Hàn Sơn đuổi ra về.

Sau khi xong bữa, Niếp Hàn Sơn rảnh rỗi ngồi trên nhuyễn tháp và đọc một quyển sơn dã mà ta đã từng xem qua.

Ta cũng cầm quyển sách ngồi ngay bên cạnh, nhưng ta không đọc mà thỉnh thoảng lại nhìn về phía hắn.

Cảm giác này rất kỳ lạ.

Mặc dù ta và hắn đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện ở Dương Thành, quan hệ cũng đã thân quen hơn so với trước kia, nhưng chung quy vẫn còn một bức tường vô hình ngăn cách.

Mà sau khi hồi kinh, hắn vào cung một chuyến thì đột nhiên thay đổi.

Thực ra thì ta cũng không ngại gì cuộc sống như trước đây.

So với những nam nhân khác sủng thiếp diệt thê thì Niếp Hàn Sơn đã quá tốt rồi. Hắn dành cho ta đầy đủ sự tôn trọng của một thê tử. Hơn nữa Phương viện ở bên kia được an phận như vậy, cũng là do hắn một tay áp chế.

Có lẽ ta nên vào cung một chuyến để tâm sự với Thái hậu nương nương.

Ta có thể hỏi được từ chỗ bà ấy kết quả mà ta đang cần.

"Nghỉ ngơi đủ chưa?"

“Hả.” Ta ngẩn người, nhất thời chưa kịp phản ứng.

"Có thể đi được chưa?"

"Được."

Hóa ra hắn ở chỗ này là chờ ta nghỉ ngơi, còn ta thì cứ lo suy nghĩ phức tạp.

Ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng trước cửa phủ, Niếp Hàn Sơn dẫn theo ta ra ngoài.

Con ngựa Bạch Tuyết của Niếp Hàn Sơn đang chán nản đạp vó, khi thấy ta đi tới thì ngẩng đầu rồi bước lại gần ta.

Ta xoa đầu nó rồi nở nụ cười.

So với việc ở chung với con người, thì động vật lại càng chân thành thân thiết với ta hơn.

Niếp Hàn Sơn cũng cười, hắn không đợi ta lên ngựa mà thành thạo đỡ ta lên, sau đó hắn cũng xoay người lên ngựa, động tác cực kỳ dứt khoát.

Mọi người trước cửa phủ đều mang theo ý cười.

Lúc Niếp Hàn Sơn đang nhấc dây cương và chuẩn bị lên đường, một bóng người yếu ớt lảo đảo đi ra từ vương phủ.

Thậm chí Liễu di nương cũng không cần người đỡ: "Vương gia..."

13.

Khi nhìn thấy ta ngồi trên ngựa, ánh mắt nàng ta lập tức biến đổi.

"Vương gia."

Niếp Hàn Sơn cúi đầu nhìn nàng, nhưng lại không xuống ngựa "Có chuyện gì sao?"

"Cũng không có chuyện gì, chỉ là Vương gia hồi phủ, thiếp còn chưa được gặp."

Đôi mắt to tròn đầy vẻ mong đợi nhìn Niếp Hàn Sơn.

Kết hợp với một thân trang phục màu bạch ngọc, lại càng khiến cho nàng ta đáng thương yếu ớt.

Ta nghiêng đầu nhìn về phía Niếp Hàn Sơn.

Nếu là bình thường, hắn đã sớm xuống ngựa đi tới an ủi nàng ta.

Nhưng hiện tại thì lại không có chút phản ứng gì.

Chỉ thấy hắn rũ mi mắt: "Vậy bây giờ gặp rồi đấy, hôm nay trời lạnh, thân thể nàng không khỏe, sớm trở về nghỉ ngơi đi."

Nói xong cũng không chờ Liễu di nương trả lời lại, hắn trực tiếp sai người đỡ nàng ta trở về.

Liễu di nương sững người tại chỗ, giống như là không tin được chuyện này sẽ xảy ra, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại.

Ta nhìn nàng ta, nhưng lại không sinh ra chút cảm thông nào.

Hôm qua quản gia có nói với ta, trong thời gian ta không ở đây quản thúc, cả vương phủ này trở thành thiên hạ của một mình nàng ta.

Mọi người đều biết nàng ta là tâm can bảo bối của Vương gia, ai dám làm mất lòng?

Thừa dịp trong khoảng thời gian này, Liễu di nương cũng để mặc cho biểu đệ làm xằng làm bậy ở kinh thành, cướp đoạt dân nữ, bày trò cướp đất của thôn dân, ép mua rẻ các cửa hàng,... nói chung là chuyện gì xấu cũng đều đã làm ra.

Lúc đó đang là thời khắc mấu chốt của trận chiến với Hung Nô, Niếp Hàn Sơn cũng không có thời gian lo chuyện.

Nhưng có không ít bản kết tội đã chất thành đống ở kinh thành.

Thực ra ta cũng không hiểu, nàng ta cần nhiều tiền như vậy để làm gì?

Niếp Hàn Sơn yêu thương dung túng cho nàng ta, mọi người đều thấy rõ. Chỉ cần Niếp Hàn Sơn còn ở đây, cả đời này nàng ta cũng không cần lo cơm ăn áo mặc, thậm chí là cuộc sống còn tốt hơn so với đại đa số mọi người.

Chỉ là nàng ta lòng tham vô đáy.

Ý cười trên mặt các hạ nhân càng rõ ràng hơn, ánh mắt mờ mịt nhìn Liễu di nương cũng dần dần thay đổi.

Ta không nói chuyện, Bạch Tuyết đã hơi mất kiên nhẫn. Niếp Hàn Sơn giật giây cương một cái, nó vui mừng chạy vọt ra ngoài, dù là đường lớn trong kinh thành thì cũng không khống chế được bước chân của nó.

Trời lập tức nổi cơn gió mạnh, Niếp Hàn Sơn nhẹ nhàng trùm chiếc áo choàng lên đầu ta.

Bạch Tuyết phi nước đại một đường hướng về phía Bắc, mãi đến khi ra khỏi thành mới giảm tốc độ chạy.

Ta nhìn con đường phía trước, có tiếng gió rít bên tai, đằng sau là lồng ngực vững chãi nóng rực của Niếp Hàn Sơn.

Bạch Tuyết chạy đến tận chân núi Phổ Đà rồi mới chậm lại, trước mặt là một đoạn đường lát đá xanh, hai bên xung quanh mọc đầy cỏ dại.

Bạch Tuyết đối với nơi này rất quen thuộc, sau khi chúng ta xuống ngựa thì tự mình đi bộ lên.

Cũng may là ta đã dự kiến trước nên y phục trên người khá đơn giản.

Vẻ mặt Niếp Hàn Sơn trang trọng, hắn cầm thanh kiếm sắc bén đi đằng trước như đi hành hương. Hắn thay ta mở đường và dọn dẹp cỏ dại ở hai bên.

Ta mơ hồ đoán được nơi ta phải đến có lẽ không bình thường. Ta đứng ở bên, chỉ yên lặng chứ cũng không hỏi nhiều, từng bước từng bước đi đằng sau lưng hắn.

Sau nửa canh giờ, cuối cùng chúng ta mới đến nơi.

Ta mệt mỏi đến mức đôi chân cũng đau nhức nên đứng đó nghỉ ngơi. Trước mặt ta là vách núi, dưới vách núi là sơn cốc, bên trong sơn cốc đâu đâu cũng có cây cỏ xanh mơn mởn, ta mơ hồ nhìn thấy bên trong có không ít những tấm biển bằng gỗ.

Hiếm khi Niếp Hàn Sơn lộ ra vẻ mặt buồn thương như lúc này.

"Vi Vi, đi thôi, chúng ta xuống phía dưới."

“Được.” Ta gật đầu.

Hắn đưa tay ra rồi vững vàng nắm chặt lấy tay ta, ta theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng do dự một chút thì vẫn để yên.

Bạch Tuyết cũng trở nên yên tĩnh, mỗi bước đi xuống sơn cốc đều cực kỳ trang nghiêm.

Từ trên núi nhìn xuống và ở bên trong sơn cốc hoàn toàn khác nhau.

Bây giờ ta mới nhìn rõ những tấm biển gỗ, ở mặt trên đều viết từng tên người, xung quanh còn có đao kiếm mục nát cắm trong đất ẩm. Tuy nói là sơn cốc, nhưng thực ra là một nghĩa trang.

Niếp Hàn Sơn lấy gói đồ từ trên lưng Bạch Tuyết xuống, cũng không ngẩng đầu lên "Đây là phần mộ của Trấn Bắc quân, nếu là binh sĩ không tìm được thân nhân, chúng ta sẽ mai táng người đó cùng với một ít vật dụng thân cận ở nơi này."

"Tổ tông của Niếp gia cũng đều ở đây.

"Vi Vi biết nấu ăn không?"

"Biết."

Đại khái là ta cũng đoán được hắn chuẩn bị làm gì, quả nhiên khi mở bọc đồ ra thì bên trong là các loại thịt, gạo, dao, nồi,...

Bên trên là một bó hương đỏ.

Niếp Hàn Sơn đốt bếp lửa ngay tại chỗ và tìm củi đốt xung quanh.

Ta vo gạo vào đầy một cái niêu rồi ra suối rửa, vừa lúc nhìn thấy Bạch Tuyết đứng bên một tấm biển gỗ, nó lưu luyến cọ đầu mình lên tấm biển.

Ta đi tới rồi nhìn thoáng qua.

Tấm biển gỗ có viết mấy cái tên "Truy Phong", "Đoạt Vân", "Hắc Thiên". Nhưng tấm biển cũng đã bị mục, có những cái tên đã không nhìn rõ nữa.

Ta vuốt ve đầu Bạch Tuyết, cũng để mặc cho nó ở lại đây.

Sau khi vo gạo và rửa rau bên suối thì ta đi bộ trở về.

Niếp Hàn Sơn cũng đã chuẩn bị củi lửa.

Ta đặt nồi lên bếp, sau đó tìm một phiến đá bằng phẳng để thái rau và thịt. Cơm sẽ lâu chín hơn nên ta chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, đợi cơm chín xong sẽ bắt đầu nấu nướng.

Niếp Hàn Sơn mang theo hai vò rượu.

Hắn lấy ra một vò rượu: "Vi Vi, nàng đi theo ta."

“Được.” Ta cũng không nhiều lời.

Sơn cốc này đã lâu không có người đến nên đá tảng khắp nơi, cỏ dại cũng mọc um tùm.

Hắn dẫn ta đến một gốc cây cành lá xum xuê, sau đó mở vò rượu và nhẹ nhàng nói "Tro cốt của người Niếp gia tử trận trên chiến trường đều được chôn cất ở chỗ này."

Ngay sau đó, hắn trang nghiêm lên tiếng: "Tổ phụ, tổ mẫu, cha, nương, Hàn Sơn dẫn theo thê tử Vi Vi đến đây bái kiến. Hung Nô đã phá, Bắc Cương đã định, ý nguyện của Niếp gia đã thành, mọi người có thể an nghỉ rồi."

Trong lòng ta đã sớm đoán được nên quỳ xuống thi lễ: "Con dâu Tự Như Vi bái kiến... tổ phụ, tổ mẫu, cha, nương."

Niếp Hàn Sơn nâng vò rượu lên, hắn chậm rãi rót rượu xuống đất xung quanh gốc cây. Sau đó hắn lại quỳ xuống dập đầu thêm mấy lần.

Ta khom người ở phía sau và cũng dập đầu theo hắn, cũng không có chút nghi ngờ nào.

Những nỗ lực của Niếp gia là đáng trân trọng.

Niếp Hàn Sơn đứng dậy, hắn kéo ta lại và ngồi trên một tảng đá dưới gốc cây.

Giờ phút này, hắn đã trút bỏ được trọng trách của một tướng quân. Hắn không còn là Trấn Bắc vương uy nghiêm nữa, chỉ là một hài tử nói liên miên, hắn lảm nhảm với Niếp gia về những chuyện mà mấy năm nay hắn làm được.

Lúc Niếp Hàn Sơn bình thản kể lại những chuyện nguy hiểm của mình mà ta chỉ thấy kinh hãi.

Rốt cuộc ta cũng được bảo vệ rất tốt, thời gian ta trải qua chiến loạn ở Dương Thành, so sánh với cuộc đời của hắn thì chẳng qua chỉ là trò trẻ con.

Hắn nói mãi một lúc lâu rồi mới dừng lại, sau đó ngẩn người nhìn một lúc rồi mới quay lại nhìn ta “Chờ lâu rồi phải không?”

Ta lắc đầu: "Không có, ta cũng không vội, Vương gia lâu rồi chưa tới đây, nên ở bên cạnh phụ mẫu nhiều hơn."

"Không sao cả, tâm nguyện đã thành, về sau còn nhiều thời gian, cơm nước hẳn là chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta đi thôi."

Vừa nói hắn vừa đứng dậy, sau đó rất tự nhiên mà nắm lấy tay ta, được nửa chừng thì đột nhiên lại hỏi.

"Vi Vi không tò mò sao? Tại sao mộ phần của Niếp gia lại ở chỗ này?"

"Có, mộ phần Bắc Định ở trên núi là ý gì?"

Nếu như ta nhớ không nhầm, mộ phần của Niếp gia là do bệ hạ ngự ban, nương tựa vào hoàng lăng, có người trông coi đàng hoàng.

"Nơi đó chỉ là để cho người ngoài nhìn thấy, thay vì ở nơi được người đời cung phụng, tổ tiên Niếp gia chúng ta càng muốn ở bên cạnh những người đã cùng kề vai chiến đấu. Chúng ta bắt đầu ở chỗ này, và cũng sẽ kết thúc ở đây."

Niếp Hàn Sơn ngắt một đóa hoa vàng rực rỡ và tiện tay cài nó cho ta.

Ta hiểu, có lẽ là hắn thổ lộ tình cảm với ta, nhưng ta và hắn liệu có thể trăm năm?

Khi quay lại bếp lửa thì cơm trong nồi đã nấu chín, ta xắn tay áo bắt đầu xào rau.

Niếp Hàn Sơn cầm bó hương đi xung quanh sơn cốc, ở mỗi chỗ lại cắm một vài nén hương.

Một nồi cơm trắng, một đĩa đồ ăn kèm, còn có một vò rượu.

Niếp Hàn Sơn để lại ba nén nhang cuối cùng ở trước bàn cơm, sau khi kính rượu, hắn nói vài câu rồi cao giọng gọi Bạch Tuyết.

Tiếng vó ngựa của Bạch Tuyết phá vỡ sự im lặng xung quanh.

Mọi chuyện đã làm xong, chúng ta dắt ngựa chậm rãi đi trở về. Đằng sau có tiếng gió gào thét, giống như những tiếng reo hò thắng trận.

Khi đi tới vách đá, ánh nắng mặt trời chiếu qua mi mắt ta.

“Thời tiết hôm nay rất đẹp.” Ta nheo mắt nhìn vầng thái dương ở chân trời.

"Ừm, rất đẹp."

Niếp Hàn Sơn hơi nhếch khóe miệng rồi nở một nụ cười, thực ra khi hắn cười lên nhìn trông rất đẹp.

Bạch Tuyết vui mừng hí lên một tiếng, nó lập tức đi về phía trước, vội vã giống như đang thúc giục.

Đường xuống núi dễ hơn là đi lên.

Chỉ vài khắc sau, ta và Niếp Hàn Sơn lại cưỡi lên Bạch Tuyết.

Tiếng gió thổi qua tai, giống như tiếng tim ta đập trong lồng ngực.