Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Sinh Tựa Lục Bình - 木易

Chương 10




Ba ngày sau, Niếp Hàn Sơn trình chứng cứ lên bệ hạ. Thái tử được giải trừ cấm túc ở Trường Xuân cung, phụ thân ta cũng được thả ra ngoài.

Trong cơn mưa phùn rả rích, ta cùng mẫu thân đến nhà lao Hình bộ đón ông ấy.

Lúc đi ra, trên người phụ thân vẫn còn mặc y phục vào ngày bị bắt, là bộ trường bào màu xanh do mẫu thân tự tay làm. Lúc đầu áo bào rất vừa vặn, nhưng bây giờ thì hơi rộng, cơn gió thổi qua lại càng lộ ra thân thể của phụ thân gầy gò.

Chỉ trong vài ngày, phụ thân đã gầy đi không ít, nhưng tinh thần vẫn đang còn ổn định.

Dù vậy, mẫu thân vẫn không kìm được nước mắt.

"Khóc cái gì? Không phải là ta vẫn khỏe mạnh mà ra ngoài sao?" Phụ thân nhìn mẫu thân rồi cười lớn.

"Lão già nhà ông, chỉ biết tìm rắc rối cho nữ nhi và nữ tế nhà ta. Lần này nếu không phải Vương gia ra tay, chỉ sợ ông đã ch.ết ở nhà lao Hình bộ rồi. Hừ, ông ch.ết thì thanh thản, nhưng toàn bộ Tự phủ thì phải làm sao bây giờ?"

Mẫu thân tất nhiên là rất bất bình.

Nhưng nơi này là nhà lao Hình bộ, nhiều người nhiều miệng, ta vội vàng ngắt lời bà ấy.

"Mẫu thân! Được rồi! Người muốn giáo huấn phụ thân thì chúng ta cũng phải về nhà đã. Với lại cũng để cho phụ thân nghỉ ngơi một chút."

Mẫu thân cũng là người hiểu chuyện, chỉ lầm bầm vài câu rồi không lên tiếng nữa.

Trên xe ngựa, ta nhìn phụ thân:

"Phụ thân ở trong ngục thế nào ạ?"

"Nhờ Vương gia chiếu cố, mọi chuyện đều tốt cả."

"Vậy là tốt rồi."

"Thái tử được thả ra chưa?"

"Hôm nay bệ hạ đã giải trừ cấm túc của Thái tử, cũng đã sai người bắt đầu tra rõ chuyện vu hãm."

"Là Vương gia phụ trách?"

"Không, là thống lĩnh cấm vệ quân thân cận nhất bên cạnh bệ hạ, Cổ Bách."

"Là hắn thì ta yên tâm, Cổ Bách tính tình mạnh mẽ chính trực, chắc chắn có thể tra ra manh mối." Phụ thân hài lòng gật đầu "Mấy ngày nay cũng làm phiền đến Vương gia. Chờ thân thể ta hồi phục, Vi Vi, con đưa Vương gia về nhà một chuyến, ta muốn cảm tạ Vương gia."

"Phụ thân, không cần đâu ạ, để con về nói với Hàn Sơn. Chỉ là gần đây hắn cũng rất mệt mỏi, trước kia mỗi ngày đều ở trong viện đánh quyền luyện võ từ sáng sớm. Vậy mà bây giờ mặt trời lên cao cũng chưa thấy hắn dậy. Chờ hắn nghỉ ngơi đầy đủ, con sẽ cùng với hắn về nhà thăm phụ thân."

Ta cười cười, không lập tức đáp ứng, nhưng cũng không cự tuyệt.

Nghe xong lời này, phụ thân mới cười: "Các con tình cảm tốt đẹp, ta cũng yên lòng."

Ta mím môi không nói gì.

Sau khi tiễn người về phủ thì ta cũng không ở lại lâu, ta trầm mặc ngồi trên xe ngựa, khiến Hổ Phách cũng phải khó hiểu nhìn ta.

"Tiểu thư, làm sao vậy? Lão gia đã về rồi, không phải người nên vui vẻ sao?"

“Không sao đâu, Hổ Phách, ta rất vui.” Ta nói vậy nhưng trên mặt không có chút ý cười.

Cổ Bách quả thực là tâm phúc của bệ hạ, nhanh chóng tra ra manh mối Hoàng quý phi vu hãm Thái tử, trong kinh thành lại một hồi mưa m.áu gió tanh.

Thái tử được thả ra, Thập tam hoàng tử lại rơi vào cảnh thất thế, nhưng Hoàng quý phi (mẹ ruột của Thập tam hoàng tử) lại chuyển hướng sang Niếp Hàn Sơn.

Có nhiều người tố giác Liễu di nương và biểu đệ làm việc ác ở kinh thành. Tuy rằng lúc đó Niếp Hàn Sơn đang ở Bắc Cương, cũng không trực tiếp chỉ đạo Liễu di nương, nhưng cuối cùng vẫn bị liên lụy.

Hôm nay Bắc Cương đã yên bình, Niếp Hàn Sơn thanh danh vang dội. Hoàng quý phi cũng không thể gây ra hậu quả gì quá lớn, nhưng cuối cùng vẫn khiến Niếp Hàn Sơn phải về vương phủ đóng cửa suy nghĩ, binh quyền trên tay cũng tạm giao cho phó tướng xử lý.

Ta có chút áy náy, chỉ cần là người sáng suốt thì có thể nhìn thấy Niếp Hàn Sơn bị Thái tử liên lụy. Mà lý do khiến Niếp Hàn Sơn nhúng tay vào chuyện của Thái tử đều là vì ta, vì cứu phụ thân ta ra ngoài.

Niếp Hàn Sơn cũng không quan tâm lắm, khoảng thời gian này, hắn đưa ta ra ngoài du ngoạn, từ núi Phổ Đà, hồ Bích Tỳ, chùa Lam Sơn,...

Chúng ta đi khắp ngõ ngách của kinh thành, từ những con đường phồn hoa nhộn nhịp ở Chu Tước cho đến những con phố nghèo nàn lụp xụp.

Chúng ta nếm thử những món điểm tâm tinh xảo ở Bát Đại Điếm, cũng đã ăn những món bánh chỉ hai đồng bán trên đường phố. Cũng đã đến cúng dường tại các chùa miếu, gặp được những người ăn mày quần áo tả tơi.

...

Ta chưa từng có thời gian nào gần gũi với hắn như vậy, cũng chưa có thời khắc nào khiến ta vui vẻ giống như lúc đó.

Hắn có thể ngồi uy nghiêm trước một nhóm người quyền cao chức trọng, cũng có thể cúi xuống giúp đỡ lão nông bị ngã trên ruộng, thân thiết giống như một người vừa hồi hương.

Ta chưa từng nghĩ tới, Niếp Hàn Sơn ngoại trừ thiên phú về quân sự thì cũng tinh thông về việc đồng áng, hắn cũng có thể vui vẻ trò chuyện cùng với các lão nông.

Có lẽ là do ánh mắt của ta quá chuyên chú, hắn đột nhiên xoay đầu lại rồi cười với ta.

Sau khi nói chuyện với lão nông, hắn đi tới và trực tiếp ngồi xuống bờ ruộng bên cạnh ta.

Gió nhẹ thổi bay tóc hắn, ánh mắt của hắn nhìn ra xa.

Ta lấy ở trong giỏ một ấm nước mượn ở quán trà ven đường, sau đó rót một tách trà rồi đưa cho hắn.

“Vi Vi, nhìn kìa, đẹp thật.” Hắn lẩm bẩm.

"Ừ, thật đẹp, núi vàng núi bạc cũng không bằng một mành xanh biếc này." Ta đưa tay chạm vào thân lúa, có cảm giác thô ráp sần sùi, nhưng chính nó đã nuôi sống không biết bao nhiêu con người lớn lên trên mảnh đất này.

Hắn nở nụ cười rồi bắt đầu nói liên miên.

"Bắc Cương không có bốn mùa, mỗi khi cây cỏ mọc um tùm, nàng có thể thấy dê bò chạy trên thảo nguyên. Cây cỏ xanh biếc, màu trời xanh lam. Đó là thời điểm đẹp nhất trong năm, trên khuôn mặt của cha và nương cũng mang theo ý cười. Họ đưa ta phi ngựa trên thảo nguyên, đi vào sâu trong đồng cỏ để xem những đàn ngựa hoang phi nước đại, nghe tiếng gió lướt qua tai vù vù.

"Trong núi cũng náo nhiệt, nàng có thể nhìn thấy thỏ rừng nhảy ra từ bụi cỏ, còn có hươu nai, lợn rừng,... Nếu một thợ săn lành nghề vào trong núi thì sẽ chẳng bao giờ đi về tay không. Thời gian đó, cuộc sống của mọi người đều rất khá giả.

"Đáng tiếc ngày lành ít ỏi, Bắc Cương không phải là nơi khí hậu tốt. Mùa đông chưa đến thì gió Bắc đã thổi qua, tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng khiến cả vùng đất trở nên khô cằn.

"Bắc Cương không thích hợp trồng trọt, thời điểm này đều sẽ lạnh buốt và thiếu lương thực. Còn có Hung Nô thường xuyên xuống phía Nam xâm phạm vào mùa đông. Nàng nói bọn họ thích gi.ết người, thích chinh phục sao? Những người ở phía trên có thể là tham vọng, nhưng đa phần những kẻ khác đều là vì sống không nổi.

"Năm ta mười hai tuổi, cha ta tử trận ở cửa ải Bắc Lộc, ta tiếp nhận Trấn Bắc quân, là từ tiểu binh thấp kém nhất rồi từng bước đi lên. Năm đó trời rất lạnh, ta được cử đứng gác ngoài quân doanh. Dù đã đốt cây đuốc bên người nhưng vẫn rất rét buốt, ta nhìn con đường phía trước đều tối đen đến mức dọa người.

"Ta không biết lối ra ở chỗ nào, cũng không biết con đường nào giải thoát cho Bắc Cương. Chẳng lẽ đời đời kiếp kiếp Bắc Cương đều phải sống trong vô vọng, sống trong tàn khốc như vậy sao? Ta rất lạnh, lạnh đến nỗi khi về quân doanh thì đã quên cả thời giờ."

"Khi đó ta có một đại ca, hắn là tiểu đội trưởng của chúng ta. Thấy ta chưa về thì hắn ra ngoài tìm ta, lúc đó ta mới biết chân mình đã bị đông cứng.

"Đại ca là người Bắc Cương, tính tình hào sảng phóng khoáng, chỉ là hay nói lời thẳng không dễ nghe. Hắn nhập ngũ năm năm, cũng đã nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ ch.ết ở trên chiến trường. Than củi trong quân doanh đều không đủ, vì vậy mọi người ngủ cùng nhau, thời gian ấy mọi chuyện đều đơn giản."

Nói đến đây, hắn lắc đầu cười:

“Khi đó ta còn nhỏ, ở trong mắt bọn họ chỉ là một tiểu đệ đệ, trong quân doanh có rất nhiều đệ đệ như ta. Đại ca vừa quở trách ta ngu ngốc, vừa giúp ta từng bước đi lên. Mỗi một thế hệ quân đội Bắc Cương đều được đào tạo ra như vậy.

"Khi đó ta hỏi hắn: Ra chiến trường không sợ sao?"

"Bọn họ nói với ta, có sợ thì cũng không còn cách nào, ai mà không muốn được sống những ngày yên bình. Nhưng Hung Nô đến cướp lương thực, cướp thê tử và nữ nhi, gi.ết huynh đệ chúng ta, sao chúng ta có thể đứng nhìn? Chỉ có thể theo chân bọn chúng để gi.ết từng kẻ một."

"Vi Vi nàng xem, ở Bắc Cương, mạng người có phải đều rất rẻ tiền?"

Nụ cười trên mặt hắn phai nhạt, lộ ra một tia tự giễu.

Cổ họng ta nghẹn lại, ta là một hài tử được bảo vệ và lớn lên ở kinh thành. Bây giờ dù ta có nói gì thì cũng rất nông cạn, chỉ biết đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.

Hắn không nhìn ta, ánh mặt mờ mịt nhìn về phía trước, giống như lại một lần nhìn ngắm thế gian.

"Sau đó, đại ca ch.ết trong một trận chiến nhỏ vào ba ngày sau, hắn bị một mũi tên lạc đâm xuyên ngực mà ch.ết."

"Đó là lần đầu tiên ta ra chiến trường, chúng ta là tân binh nên được các ca ca bảo vệ rất tốt."

Hắn dừng một chút, thật lâu sau mới tiếp tục:

"Lúc ấy có một số người Hung Nô bị bắt làm tù binh, trong đó có người trạc tuổi ta. Ta phẫn nộ hỏi hắn tại sao lại ra chiến trường, tại sao muốn tới xâm lược đất nước của ta."

"Trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ ngu ngốc. Hắn nói với ta, tòng quân thì sẽ được ăn cơm, một ngày sẽ được ăn ba cái bánh bao.

"Đúng vậy, ba cái bánh bao mua được một mạng người."

Niếp Hàn Sơn cụp mắt xuống, một lúc sau mới giơ tay nhẹ nhàng gạt cọng lúa trước mặt, hắn kiên định nói:

"Vi Vi, ta muốn thử một lần, tuy rằng Hung Nô đã không còn, nhưng vấn đề cốt lõi ở Bắc Cương vẫn chưa được giải quyết. Nếu không giải quyết vấn đề lương thực thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra tranh chấp khác. Bắc Cương không thích hợp để trồng lúa nước, nhưng diện tích đất rộng lớn như vậy thì sẽ có những loại cây trồng phù hợp, có thể thu hoạch nhiều để mang lại sự trù phú cho Bắc Cương.

"Một ngày nào đó, ta nghĩ Bắc Cương sẽ thịnh vượng như kinh thành."

"Ừ, nhất định sẽ vậy." Ta chậm rãi thở ra một hơi rồi trịnh trọng đáp lời.

Hắn cười cười, trở tay nắm lấy tay ta thật chặt:

"Chúng ta sẽ làm cùng nhau?"

"Tất nhiên rồi."

Sau khi ở lại một lúc, nhìn thấy mặt trời sắp lặn, ta kéo Niếp Hàn Sơn đến một nhà nông gần đó để ăn cơm.

Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng mắng chửi, thậm chí còn có tiếng roi quất vùn vụt.

Một thiếu niên cưỡi tuấn mã, mặc cẩm y hoa phục, dẫn theo hơn chục người hầu hung hãn vây quanh mấy lão nông.

"Cút ngay! Cút ngay cho lão tử!"

Lão nông quỳ xuống đất rồi dập đầu cầu xin: "Đại nhân, van cầu các ngài, chỉ một ngày nữa lúa sẽ chín, đừng mà."

"Phì phì... Lão già nhà ngươi đừng có mà không biết điều, nhanh cút ra cho ta, làm mất hứng thú của tiểu gia, cho ngươi gánh tội không nổi đâu."

...

Niếp Hàn Sơn và ta bước nhanh đến gần, bỗng nhiên một ngọn roi quất mạnh về phía lão nông, khiến lão nông ngã xuống đất rên rỉ.

Niếp Hàn Sơn cau mày, hắn tiến lên phía trước vài bước rồi đưa tay nắm lấy ngọn roi. Hắn giật mạnh ngọn roi rồi đánh về phía người ngồi trên ngựa.

Tên kia chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã mắng mỏ.

"Không muốn sống nữa à, có biết chúng ta là ai không? Từ đâu chui ra..."

Hắn còn chưa nói xong, vừa ngẩng đầu lên, giây tiếp theo bị đạp cho một cước.

"Bản vương đánh, đến mà tìm bản vương."

Vị thiếu gia kia sắc mặt tái nhợt, hắn nhịn đau vội vàng xuống ngựa, cùng một đám người quỳ rạp xuống đất.

"Trấn... Bắc Vương..."

"Nhi tử của Đại Lý tự khanh Hà Viễn Sơn, bái kiến... Trấn Bắc vương, chẳng biết Trấn Bắc vương ở đây..."

"..."

Ta đặt chiếc giỏ trên tay xuống và đỡ lão nông vẫn đang quỳ dưới đất dậy.

"Chuyện gì xảy ra thế?"

Lão nông nhìn xung quanh, trên mặt có chút do dự.

"Đừng sợ, chỉ cần nói ra sự thật, Trấn Bắc Vương ở đây, ngài ấy sẽ chủ trì công đạo."

Những lời này vừa nói ra, lão nông liền cảm thấy yên tâm, bắt đầu nước mắt ròng ròng.

Sự tình không phức tạp cũng không mới mẻ gì, chẳng qua là mấy nhi tử nhà quyền quý cậy thế kiêu căng mà thôi, chỉ tiếc hôm nay lại đụng phải Niếp Hàn Sơn.

Bách tính ở Bắc Cương vì một miếng ăn mà có thể liều mạng. Mà ở chỗ này, chỉ vì bị đám người kia gây chuyện mà lương thực bị lãng phí.

Sắc mặt Niếp Hàn Sơn lập tức trầm xuống, hắn cười lạnh một tiếng rồi tùy ý ném roi xuống đất. Hắn không muốn nhìn bọn người kia mà chỉ lạnh lùng.

"Cút."

Các công tử quần là áo lượt nhìn sắc mặt đen kịt của Niếp Hàn Sơn, trong lòng run lên rồi vội vàng chạy mất.

Ta chỉ vào bóng lưng của bọn họ: "Chỉ vậy thôi sao?"

"Tất nhiên không phải, cha không dạy được con, chắc chắn sẽ có người giáo huấn." Hắn lạnh nhạt nói, rồi quay người nói với các lão nông "Yên tâm đi, việc này bản vương nhất định cho các ngươi công đạo."

Ta cũng không rõ hắn định làm gì, chỉ cảm thấy trong kinh thành có người phải chịu xui xẻo.

18

Ngày thứ hai, kinh thành truyền đến tin tức, mấy người ăn chơi trác táng kia đều bị trưởng bối trong nhà trách phạt. Kẻ bị đánh đòn, kẻ bị quỳ từ đường. Còn kẻ đề nghị phá nát ruộng lúa kia còn bị đánh gãy cả chân.

Mà phụ thân của bọn họ ở trong triều cũng bị Ngự Sử đài tố cáo, nhất thời đều bị thất thế ở kinh thành, nghiêm trọng nhất là từ quan tứ phẩm mà bị giáng xuống ba cấp rồi đày ra biên cương.

Các công tử của các nhà quyền thế đều phải thu liễm hành vi. Mọi người vốn còn nghĩ thời gian này Niếp Hàn Sơn chỉ lo ăn chơi hưởng thụ, nhưng bây giờ cũng phải nhìn hắn với con mắt khác.

Thái hậu nương nương gọi ta tiến cung, khi nhắc đến cách xử lý và tính tình của Niếp Hàn Sơn thì cũng cười vui vẻ:

"Hài tử này vẫn không đổi tính đổi nết chút nào."

"Vương gia cương trực liêm chính, là phúc của xã tắc."

"Nhưng quá cứng rắn cũng dễ ch.ết." Thái hậu nương nương nói "Hiện tại đang là thời khắc rối ren, ổn định một chút vẫn là tốt hơn.”

Ta sững người một lúc rồi mới phản ứng lại, mím môi gật đầu.

Lúc ra khỏi Từ Ninh cung thì ta gặp được Thái tử điện hạ. Trải qua thời gian giam cầm, cả người hắn có vẻ trầm ổn hơn nhiều, nhưng khuôn mặt lại càng ưu tư.

Ta tùy ý hàn huyên vài câu với hắn rồi vội vã rời đi.

Ra khỏi cửa cung, ta lại phát hiện binh lính thủ thành đều xơ x.ác tiêu điều.

Sau khi hồi phủ, trong cung lại truyền đến một tin.

Bệ hạ bệnh nặng, có ý định sửa lại di chiếu.

Gió ở kinh thành càng ngày càng mạnh.

Cùng lúc đó, bên cạnh ta cũng xuất hiện nhiều kẻ đến thăm dò, không ít phu nhân của các quan lớn đều ghé qua vương phủ, đó đa phần đều là người bên phe Thái tử.

Từ lần trước, Niếp Hàn Sơn ra tay cứu Thái tử, hiển nhiên mọi người đều cho rằng hắn ủng hộ Thái tử. Hơn nữa, những kẻ mà Niếp Hàn Sơn dạy dỗ, trùng hợp đều là nhi tử của các gia đình bên phe cánh Hoàng quý phi.

Phụ thân ta thường xuyên giữ Niếp Hàn Sơn nói chuyện, lại càng chứng thực những tin đồn này.

Ta đối với thái tử cũng không có ác cảm, nhưng bản năng lại đánh hơi được có mùi âm mưu.

Ta đã nói chuyện này cho Niếp Hàn Sơn biết.

Hắn im lặng hồi lâu, sau đó nhìn ta với ánh mắt vô cùng phức tạp, hắn chỉ nhẹ nhàng nói:

“Vi Vi, chúng ta cuối cùng cũng phải lựa chọn, không phải sao?”

Ta hiểu được lời này, nhưng rốt cuộc trong lòng ta vẫn còn mờ mịt.

Niếp Hàn Sơn mơ hồ tỏ ra thái độ, thế lực của Thái tử nhất thời chiếm thế thượng phong.

Phụ thân ta và những người bên cạnh cũng có chuẩn bị trước, tất cả đều nhằm vào Hoàng quý phi và Thập tam hoàng tử.

Cũng là từ thời khắc đó, ta dường như càng nhận thức rõ ràng hơn đây mới là triều đình.

Những người nhìn bề ngoài thì hào hoa phong nhã, trong miệng đầy nhân nghĩa đạo đức. Nhưng khi xung đột cãi nhau thì không khác gì những kẻ bán rong ở ngoài đường, thậm chí sử dụng những thủ đoạn mờ ám, không quang minh chính đại.

Trong cung lại lần thứ hai truyền đến tin bệ hạ bệnh nặng, không thể xử lý công việc trong triều.

Quân Tây Cảnh trấn giữ biên giới phía tây có biến động, thái hậu nương nương quyết định rất nhanh, sai Niếp Hàn Sơn dẫn binh trấn áp.

Ngày xuất phát, ta tiễn hắn rời đi, dưới ánh mặt trời, áo giáp bạc của hắn lại càng rực rỡ.

Ta quyến luyến đưa tay sờ vào gò má của hắn: "Tính toán đâu ra đấy, ngài cởi áo giáp cũng đã nửa năm, ta còn tưởng…"

Nói đến đây, ta lại cảm thấy vô vị, rốt cuộc cũng không nói hết những lời phía sau.

"Chờ chuyện này kết thúc, Vi Vi, chúng ta đi Bắc Cương được không?” Trước mặt mọi người, Niếp Hàn Sơn đột nhiên ôm ta vào trong ngực, phía sau chợt truyền đến một tràng cười.

Ta áp vào lồng ngực của hắn, nghe thấy tim hắn đập nhanh như nổi trống dồn.

“Được.” Ta trả lời như thế.

Đại quân xuất phát, Niếp Hàn Sơn cưỡi Bạch Tuyết dẫn đầu, bóng người dần dần biến mất ở phương xa.

Mãi đến lúc này, Hổ Phách mới lại gần ta.

"Tiểu thư, lão gia bảo tối nay người về ăn cơm."

"Ta biết rồi, sai người về nói lại một tiếng, hôm nay thân thể ta không khỏe, ngày khác sẽ hồi phủ vấn an phụ thân."

Hổ Phách muốn nói lại thôi, nhưng rốt cuộc vẫn trả lời "Vâng ạ"

Ta vẫn không về phủ, còn cáo bệnh ở trong vương phủ đợi mấy ngày.

Mãi cho đến thái hậu nương nương gọi ta vào cung, rồi lưu ta ngủ lại ở thiền điện.

Đây là lần đầu tiên ta ngủ lại ở trong cung, bây giờ suy nghĩ một chút, hóa ra tất cả đều đã sớm được dự liệu rồi.

Nửa đêm, trong cung sáng rực ánh lửa, cùng với đó là tiếng cung tỳ lo lắng chạy quanh.

Ta trở mình xuống giường, vừa thay y phục xong thì cẩn thận giấu con dao găm vào trong ngực. Tô Cẩn cô cô cùng mấy thị nữ chạy tới, kéo ta chạy vào mật thất của Từ Ninh cung.

Thái hậu nương nương ngồi bên trong, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn nhàn nhã uống trà.

Ta nhìn bà ấy, nếu không phải đã sớm có dự liệu, vậy thì khí khái này quả thực không hổ là người của Niếp gia.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của phản quân, âm thanh chan chát của đao kiếm truyền vào tai ta, tiếng kêu khóc cầu xin của các cung tỳ vang lên trong đêm tồi.

Sắc mặt ta tái nhợt, Thái hậu nương nương thậm chí còn có tâm tình an ủi ta.

Thời gian đã quá nửa đêm, có người gõ cửa mật thất, sau vài giây an tĩnh thì người đó đẩy mạnh cửa bước vào.

Ngay lúc ta đang đề phòng, Tô Cẩn đã ra nghênh đón.

Người đến mặc áo giáp đen, trên thanh kiếm còn dính vết m.áu đỏ tươi, hắn cung kính lui sang một bên nhường đường.

“Vi Vi, chúng ta qua đó đi.” Thái hậu đứng dậy, vuốt lại làn váy hơi xộc xệch, nhìn ta rồi lạnh lùng nói.

Ta không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ đi theo sau bà ấy.

Dọc theo đường đi, khắp nơi đều là th.i th.ể nằm bên đường, m.áu đỏ thấm ướt vạt váy ta.

Càng tới gần đại điện, vết m.áu trên mặt đất càng nhiều, có thể thấy đã được thu dọn sạch sẽ, th.i th.ể đều bị kéo ra ngoài sân.

Trong số những thủ vệ canh gác, ta nhìn thấy những khuôn mặt cực kỳ quen thuộc.

Hà Nhị - thuộc hạ của Niếp Hàn Sơn - lúc đầu còn mang vẻ mặt hung thần, nhưng khi nhìn thấy ta thì lập tức cười ngây ngô.

Th.i th.ể khắp nơi trên đất, ta cười không nổi, chỉ biết gật đầu xem như đã biết.

Nếu hắn ở đây, Niếp Hàn Sơn có lẽ cũng...

Ta đang nghĩ như thế, rồi bất tri bất giác đi tới trước đại điện, cánh cửa lập tức được mở rộng ra.

Ta nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Niếp Hàn Sơn, bên cạnh hắn là Thái tử cầm thanh bảo kiếm. Từng giọt m.áu từ thân kiếm rơi xuống sàn nhà lạnh như băng.

Dưới chân hắn là th.i th.ể của Hoàng quý phi và Thập tam hoàng tử, ch.ết không nhắm mắt.

Niếp Hàn Sơn nhìn thấy ta thì kinh ngạc, nhưng sau khi thấy Thái hậu nương nương thì lập tức trở lại bình thường.

Cánh cửa đại điện đóng lại sau lưng ta.

Bệ hạ vốn đang bệnh nặng, bây giờ lại ngồi trên ngai vàng như không có chuyện gì xảy ra.

Mà cách đó không xa, chính là phụ thân ta.

Thấy ta và Thái hậu nương nương đi vào, bệ hạ đột nhiên cười lớn, sắc mặt cũng trở nên dữ tợn: "Phù An! Phù An! Trẫm cũng biết là ngươi! Là ngươi!"

Thái hậu phất tay áo rồi chậm rãi đi tới, bà ta đá vào th.i th.ể Thập Tam hoàng tử đang cản đường rồi thản nhiên.

“Không bằng ngài, vì bảo vệ hoàng quyền mà cũng có thể giả vờ bệnh tật. Bệ hạ bây giờ chắc đang rất vui vẻ. Hai người con trai mà ngài kiêng kỵ nhất, một kẻ thì cấu kết với cấm vệ quân phát động cung biến, một kẻ thì thẳng tay chém ch.ết đệ đệ ruột của mình. Không phải đây là những gì mà ngài mong muốn sao?"

Thái hậu nương nương giọng đầy châm chọc.

"Đại khái là báo ứng.

"Niếp gia ta đối với ngài trung thành tận tâm, ngài chỉ cần ngự bút, cả Niếp gia sẵn sàng anh dũng ra trận không tiếc thân mình. Còn ngài thì sao? Chỉ vì một vài nghi ngờ không căn cứ mà đẩy Niếp gia vào hiểm cảnh. Binh mã ra trận nhưng lương thảo không có, họ rõ ràng là ch.ết đói.

"Hôm nay chỉ còn một người là Hàn Sơn, ngài cũng không buông tha! Nếu không phải mạng hắn lớn, sao có thể sống tới bây giờ." Thái hậu nương nương lên tiếng mỉa mai.

Bệ hạ hai mắt đỏ hoe, khàn giọng rồi quát: "Trung thành, nghi kỵ vô cớ? Ha ha ha! Vậy ngươi đi hỏi con dân Đại Hạ xem, có ai không biết Trấn Bắc quân, còn có bao nhiêu người biết đến trẫm?"

"Trấn Bắc quân nói là quân đội của trẫm, nhưng thực ra là tư quân của Niếp gia các ngươi. Bọn chúng nghe lời Niếp Hàn Sơn còn hơn cả thánh chỉ của trẫm, như vậy còn dám nói là trung thành tận tâm?"

"Nếu bệ hạ có thể ngự giá thân chinh, có thể cùng binh sĩ cùng ăn cùng ở, cùng chém gi.ết trên chiến trường, nguy hiểm tứ phía thì cũng sẽ được như vậy, thậm chí còn tốt hơn cả Niếp gia." Niếp Hàn Sơn nở nụ cười tự giễu "Nhưng ngài chỉ muốn ngồi trên đài cao, trốn ở trong thâm cung để quan sát thế gian."

"Trẫm là hoàng đế!"

"Vâng, hoàng đế." Niếp Hàn Sơn nhàn nhạt lặp lại, khuôn mặt bình tĩnh lộ ra cảm xúc cuộn trào.

Tuy bây giờ ta đang ở chỗ này, nhưng đây cũng không phải là chuyện mà ta có thể tham gia. Ta yên tĩnh đi tới một góc đại điện rồi nhìn phụ thân ta, đáy lòng như rơi xuống vực sâu.

Cuối cùng, đích thân Thái tử đút thuốc độc vào miệng Bệ hạ.

Trước khi ch.ết, Bệ hạ nhìn Thái tử rồi để lại di ngôn: “Ngày mai vẫn sẽ là ngày mai”.

Phụ thân ta ở bên cạnh lạnh lùng nhìn.

Mọi thứ cuối cùng đã kết thúc.

Phụ thân khàn giọng nói:

"Bệ hạ bệnh nặng băng hà, Thập tam hoàng tử mưu phản, hiện đã bị xử tử. Nước không thể một ngày không vua, mời Thái tử đăng lâm đại bảo."

Vừa nói, phụ thân vừa lấy trong tay áo ra chiếu chỉ mà ông ấy đã chuẩn bị sẵn.

"Thái tử sao? Gi.ết cha gi.ết đệ, lấy cái gì để làm gương cho vạn dân? Tự Thái phó giả mạo thánh chỉ, đại nghịch bất đạo, lập tức bắt lại, đưa Thái hậu nương nương hồi cung."

Niếp Hàn Sơn xoay người rời đi, Thái tử ở phía sau vừa luống cuống vừa kinh ngạc. Hắn vừa dứt lời thì cửa chính điện mở ra.

Hắn phất tay, binh lính lập tức xông vào, lúc Thái tử bị bắt đi vẫn còn phản kháng, bị người xung quanh bịt miệng mấy lần.

Thái hậu nương nương lộ ra biểu tình kinh ngạc, sau đó lại nở nụ cười.

Phụ thân ta vẫn phối hợp, chỉ là sắc mặt tái nhợt, ánh mắt từ khiếp sợ chuyển thành một mảnh yên tĩnh.

Vừa ra đến trước cửa, ông ấy cuối cùng cũng nhìn thoáng qua ta đang đứng ở trong góc, khó khăn mỉm cười.

Ta không đành lòng nhìn kỹ, chỉ có thể xoay người sang chỗ khác, lệ rơi đầy trên khuôn mặt.

19

Ba ngày sau, Tứ hoàng tử lên ngôi hoàng đế.

Thái tử không chịu được nhục, tự sát trong ngục giam, Thái phó Tự Truyền Hoa giả mạo thánh chỉ, mùa thu xử tử.

Nhưng tân đế niệm tình nên không liên lụy đến người nhà. Nhi tử Tự Phương từ quan, giáng chức làm thường dân, hậu thế cả đời không thể làm quan.

Không biết tại sao lại là Tứ hoàng tử, nhưng trong ấn tượng của ta, hắn là một người ôn hòa, không thích tranh đấu.

Nhưng chuyện này cũng không quan trọng.

Sau khi phán quyết, ta cầu xin Niếp Hàn Sơn đến thăm ông ấy một lần.

Hắn không nói gì, chỉ sai người đưa ta đến đó.

Đó là lần đầu tiên ta bước vào Hình bộ đại lao, ánh sáng mờ ảo, không gian lạnh lẽo ẩm thấp. Trên kẽ nứt giữa những viên gạch có vết m.áu không thể rửa trôi.

Tuy rằng ta là nhi nữ của phạm nhân, nhưng ta cũng là thê tử của Trấn Bắc vương. Trước khi thái độ của Niếp Hàn Sơn rõ ràng, không ai dám làm khó dễ gì ta.

Cai ngục dẫn ta đến một phòng giam ngột ngạt.

Ta lấy một hà bao ở trong tay áo rồi đưa cho hắn "Xin hãy để chúng ta nói chuyện riêng."

Cai ngục liếm liếm môi, có chút động lòng, lại có chút sợ hãi.

"Không có việc gì, chuyện ta đến đây, hắn đã biết."

Cai ngục cũng hiểu “Hắn” mà ta nói là ai.

Cai ngục nhìn quanh một lượt, vội vàng đem hà bao nhét vào trong ngực, thấp giọng nói: "Vương phi nương nương đừng ở quá lâu, đừng làm tiểu nhân khó xử."

“Được.” Ta cười nhẹ.

Phòng giam rất nhỏ, không gian kín bưng u ám, trên đỉnh bức tường đá chỉ có một cái cửa to bằng lòng bàn tay là có thể lọt ra ánh sáng.

Ta mang theo hộp đựng thức ăn đi vào, phụ thân mặc áo kép mỏng. Ông ấy khom người rồi dùng nước viết cái gì đó trên nền gạch.

Ta bước tới, đặt hộp thức ăn và nhìn xuống…

Dựng tâm vì thiên hạ, dựng mệnh vì dân, kế thừa tri thức của bậc thánh nhân xưa, tạo thái bình cho muôn đời.

Đây đều là thái độ giữ mình làm người của phụ thân, cũng là những lời răn dạy đối với nhi tử nhi nữ trong nhà.

“Tới rồi à.” Ông ấy ngẩng đầu cười với ta, dáng vẻ hiền hòa vẫn như ngày trước.

"Dạ." Ta cúi đầu, giơ tay lên mở hộp đựng ra, bên trong có một bàn cơm và thức ăn "Đây là mẫu thân tự tay làm, gạo là gạo quê, bà ấy chạy mấy con phố mới tìm được. Bà ấy nói trước khi ch.ết phải ăn một bữa cơm nhà, sau này cha mới không quên đường về."

"Mẫu thân còn khỏe không?"

"Bà ấy khóc vài ngày thì cũng đã hồi phục, đợi một thời gian nữa đến thu lại th.i th.ể của phụ thân. Sau đó chuẩn bị cùng ca ca bọn họ trở về quê nhà."

"Mẫu thân của con là một nữ nhân kiên cường."

Ta không nói gì, chỉ cung kính nâng đũa lên.

Phụ thân ta gắp một miếng thịt cho vào miệng rồi chậm rãi nhai, mắt híp lại như đang thưởng thức.

"Hắn đã để ai ngồi vào vị trí kia?" Ông ấy đột nhiên hỏi.

“Tứ hoàng tử.” Ta đáp.

"À! Hắn ấy hả, ta cũng đã từng dạy hắn, là một người hiền lành ôn hòa." Ánh mắt ông ấy hiện lên về hoảng loạn, nhưng sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại "Thực ra, Vương gia đối xử với con rất tốt."

Nhắc tới việc này, giọng nói của ta mang theo một tia châm chọc, ta ngẩng đầu nhìn ông ấy:

“Phụ thân, chẳng phải tất cả đều nằm trong kế hoạch của phụ thân sao?

"Bảy năm trước chỉ hôn cho con và hắn, là người âm thầm thương nghị với Thái hậu nương nương.”

Ông ấy trầm mặc một hồi, sau đó phức tạp mở miệng "Con cũng biết?"

"Phụ thân, con không phải kẻ ngu. Lúc đầu có thể con cũng không biết, nhưng mấy năm hắn lạnh nhạt với con, đề phòng con, mỗi ngày hắn đều phải quan sát từng cử động của con ở trong tiểu viện vương phủ. Nếu đến chuyện này mà con cũng không biết, sao xứng với công sức mà phụ thân dạy dỗ con?" Ta lạnh nhạt nói.

"Vì dọn đường cho Thái tử, người... đã từ bỏ con.” Nói đến đây, đáy lòng ta truyền đến một trận đau đớn.

"Có lẽ là bệ hạ sủng ái Hoàng quý phi, hoặc là bệ hạ vô tình để lộ, khiến cho người bất an. Mặc dù Thái tử được định trước là người kế vị, nhưng vẫn yếu kém hơn so với Thập tam hoàng tử có Tĩnh Tây quân chống lưng. Người duy nhất có thể đối đầu với Tĩnh Tây quân, chỉ có một mình Niếp Hàn Sơn."

"Nhưng Niếp Hàn Sơn tính tình cố chấp, toàn bộ tâm tư của hắn đều hướng về Bắc Cương, không có ý định chia bè kết phái trong triều. Cho dù Thái hậu nương nương là cô mẫu của hắn, cũng không thể ảnh hưởng được những suy nghĩ trong lòng hắn."

"Vì vậy, ngài mới chuyển chủ ý sang người con, để con trở thành một ngọn đao nhẹ nhàng chặt đứt áo giáp của hắn. Người biết hắn cực khổ, người biết hắn cô đơn, người biết hắn phải gánh chịu áp lực và trọng trách nặng nề.

"Người đưa con qua đó, bởi vì hắn là một khối băng lạnh lẽo. Nhưng một khi đã được hâm nóng thì nhiệt huyết bùng lên sẽ nóng hơn cả lửa, người cần con để đổi lại sự ủng hộ từ Niếp Hàn Sơn.

"Đáng tiếc, sự tình xảy ra ngoài dự đoán của người và Thái hậu nương nương. Chỉ sợ người cũng chưa từng nghĩ tới, con và hắn đã duy trì quan hệ xa lạ như vậy trong suốt nhiều năm. Con không ngốc, hắn cũng không phải là người ngu xuẩn."

Ta cười một tiếng, nghĩ đến những lần gặp gỡ nhau, những lần trò chuyện, những lời nói đầy khắc chế và thăm dò của hắn đối với ta trong những năm này, trong lòng cảm thấy tẻ nhạt.

"Nhưng rốt cuộc thì con vẫn thành công."

"Đúng vậy, con đã thành công, giống như phụ thân mong muốn. Nên sau khi con trở về, người mới hành động khẩn cấp và không chút kiêng nể gì." Ta thở ra một hơi dài, nước mắt vô tình rơi xuống.

"Con mất ba năm để hiểu được con người của hắn, lại mất hai năm để tiến vào trong tim hắn. Chỉ có một chuyện, có lẽ phụ thân không hiểu, hoặc là người sớm đã quên. Nếu muốn chân tình thì phải lấy chân tình ra đánh đổi."

"Con nếu không muốn, nếu không động tâm với hắn, thì vẫn có thể giống như trước đây, không ai có thể ép buộc con. Nhưng Vi Vi à, mặc dù ta có tư tâm, nhưng bình tĩnh mà xem xét, Vương gia cũng là nam tử độc nhất vô nhị trên thế gian này." Ông ấy nói với ta.

"Đúng vậy, phụ thân, con động tâm rồi. Vậy người nghĩ xem, nếu không phải hắn có tình cảm với con, trên dưới Tự gia mấy trăm con người, còn có cả thân nhân của gia tộc, liệu bao nhiêu người có thể sống sót?

"Phụ thân, con đã khuyên người nhiều lần. Bệ hạ đa nghi, ông ta đã sớm xem người như cái gai trong mắt. Nếu người đồng ý lui về sớm một chút, cũng không đến mức được ăn cả ngã về không, rồi rơi vào tình cảnh như bây giờ."

"Nhưng thiên hạ này phải có người làm Hoàng đế, vì sao người đó không thể là Thái tử? Ta đâu có làm gì sai?" Phụ thân như là nổi giận, đập mạnh chiếc đũa xuống mâm.

Ta cúi đầu nhìn thịt xào vương vãi bên ngoài, sau đó nhắm mắt lại, lộ ra nụ cười nhàn nhạt:

"Phụ thân, người có biết tại sao bệ hạ kiêng kỵ Thái tử như vậy không?

“Bởi vì bệ hạ sợ hãi, ông ta đã nhìn thấy con người trước đây của chính mình ở trong Thái tử, là một kẻ ích kỷ, lạnh lùng, tàn nhẫn. Phụ thân tự hỏi mình xem, Thái tử có thật sự là một vị quân vương tốt không?”

"Tại sao không? Nó là do ta tự tay dạy dỗ!"

"Lúc Thái tử gi.ết đệ gi.ết cha cũng không có chút mủi lòng?"

"Sống trong Hoàng thất, làm chuyện gì cũng phải dứt khoát nhanh tay!"

“Vậy thì cấu kết với Hung Nô, coi thường tính mạng của mấy chục vạn dân chúng Bắc Cương, đây cũng là quyết định một quân vương tốt sao?” Ta sắc bén hỏi.

Ông ấy nhắm mắt lại.

Mắt ta đỏ hoe, ta nhìn thẳng vào ông ấy:

“Phụ thân, khi người còn trẻ đã từng đến Bắc Cương, đã nhìn thấy gió Bắc Cương, cũng đã nhìn thấy người Bắc Cương đổ m.áu, phải không? Phụ thân biết con đau lòng nhất là vì cái gì không?

“Đó là phụ thân mà con tự hào, người quyết tâm sống cả đời vì bách tính, tạo phúc cho muôn dân, hóa ra lại là chủ mưu đứng sau mọi chuyện. Một phong thư, người khác có thể nhìn không ra, nhưng con đều biết đó là do phụ thân viết.”

“Chuyện này mà hắn cũng không giấu con à?” Ánh mắt phụ thân phức tạp, mơ hồ thở ra một hơi nhẹ nhõm.

"Con đã nói rồi, con đã bước vào trong tim hắn, chuyện gì hắn làm con cũng đều biết cả." Ta lau nước mắt trên mặt "Phụ thân, con chỉ hỏi một câu, tại sao người lại làm như vậy?”

Ông nhắm mắt lại, tựa như cảm khái thở dài:

"Dù sao cũng phải có người hy sinh, Đại Hạ cần một khởi đầu mới, sau khi Thái tử đăng cơ, ta đương nhiên sẽ lui về."

"Thế nhưng phụ thân à, người nghĩ người sẽ làm đúng như vậy sao? Hôm nay người có thể hy sinh con, cũng có thể hi sinh Bắc Cương, sau này còn gì mà người không thể hy sinh được nữa?

"Trên cả hoàng quyền, còn có lương tâm!

"Thiên hạ bách tính đều phụ thuộc vào một ý nghĩ của người ngồi trên ngai vàng, sinh mệnh của bọn họ như cát bụi, dễ bị phá hủy."

Ta nhắm mắt lại, nước mắt giàn giụa trên mặt, một lúc sau mới đứng dậy rồi quỳ xuống:

"Nữ nhi... bái biệt, dập đầu cảm tạ công ơn nuôi dưỡng của phụ thân."

Sau khi dập đầu ba lần, ta đứng dậy, nhìn thấy ông ấy nhắm mắt không nói gì, cuối cùng quay người rời đi.

Đúng lúc định ra ngoài, phía sau truyền đến một giọng nói yếu ớt.

"Chăm sóc tốt mẫu thân của con, nàng ấy lớn tuổi rồi."

"Còn có... sống tốt với Vương gia, hắn bề ngoài kiên cường, nhưng thực ra trong nội tâm thì mềm yếu."

"Vi Vi, năm đó phụ thân chọn hắn, cũng không phải là chưa từng suy nghĩ cho con."

“Vâng.” Ta nghiến răng, giọng nghẹn ngào, bước ra khỏi nhà lao.

Vừa đi ra ngoài, ta đã nhìn thấy Niếp Hàn Sơn đứng trước cửa chờ ta.

"Nói xong rồi à?"

"Ừ." Ta nghiêng đầu để tránh đi ánh mắt của hắn, đưa tay lên lau nước mắt trên khuôn mặt.

"Ta đưa nàng về nhà."

"Được."