Chương 95: Bạn Học Cũ
Nhưng sau tất cả, đối với Dương Khoa tin vui nhất trong những ngày đầu tháng 12 vẫn là phòng làm việc của hắn chuẩn bị đón nhận thêm thành viên mới gia nhập.
“Này, Khoa chuẩn bị chào đón thêm thành viên mới đi nhé, cái Tú sắp sửa dắt thêm một người về đây thực tập đấy.” Ngoài thềm cửa, Thu Lan nói nhỏ vài câu với Dương Khoa trước khi ra về.
“Thật à chị Lan? Sao chị biết?”
“Thật mà, trưa nay hai chị em đi ăn thì cái Tú nó có nói như thế với chị.”
“Tú mời thêm bạn cùng lớp về thực tập hả chị?”
“Ừ, bạn cùng lớp. Hình như còn là bạn thân nữa, chắc là kiểu chưa có nơi để xin thực tập nên rủ nhau về đây làm cùng hay sao đó.”
“Nhưng sao không thấy chị Tú nói gì với em nhỉ?”
“Chắc là muốn làm cho em bất ngờ, chị đoán thế.”
“Thế mà chị còn đi nói với em! Giờ thì còn gì là bất ngờ nữa?”
“Thì chị chỉ đoán thế thôi chứ cũng có biết đâu. Cơ mà trông cái Tú có vẻ chắc chắn, có khi đầu tuần sau em nó dắt người ta về ra mắt luôn đấy.”
“Đầu tuần? Này, nếu thế thì chị giải quyết giúp em chuyện này nhé, sang tuần thứ hai em đi có việc đấy. Chị cứ xem xét thấy phù hợp thì nhận vào luôn giúp em, chị ok là em cũng ok.”
“Chị thì chỉ cần nó giống như cái Tú là được, tốt nhất là gom nhiều nhiều thực tập sinh như thế về đây để chỉ đạo cả một thể. Nhưng mà em cũng phải chuẩn bị sẵn thóc lúa để nuôi quân đi nhé.”
“Được, chị yên tâm. Ngày mai em sẽ chuyển cho chị một cục nữa.”
“Ừ. Vậy thôi, chị về đây.”
Đưa tiễn hết mọi người đi hết. Dương Khoa trở vào góc làm việc thu dọn đồ đạc rồi cũng chuẩn bị ra về. Lại thêm một tuần làm việc nữa trôi qua nhanh chóng, mọi thứ vẫn đang tiến triển rất thuận lợi.
“Hừm, tối nay cần soát lại xem bản cập nhật “Twist” còn có lỗi nào nữa không, sau đó ngày mai sẽ gửi lại bên SmileIndie cho xong nợ. Thế rồi hai ngày cuối tuần,... có lẽ nên nghiên cứu tình hình thị trường rồi chuẩn b·ị b·ắt tay vào thực hiện dự án mới?”
Đúng vậy, trải qua một thời gian suy tính Dương Khoa quyết định sau khi hoàn thành xong phiên bản cập nhật cuối cùng cho “Bejeweled” hắn sẽ triển khai một dự án độc lập mới, thay vì đẩy nhanh tốc độ chế tác “Fruit Ninja”. Lý do chủ yếu là vì trò chơi này của hắn hiện giờ không cần thiết phải hoàn thành gấp do vướng phải những yếu tố bên lề không theo kịp, tỷ như trang web chưa xây dựng xong, hay là hệ thống phân phối sang năm mới có, vân vân và mây mây.
Cho nên tận dụng quãng thời gian rảnh rỗi buổi tối để khởi động một dự án khác là một lựa chọn tốt hơn hẳn. Còn về phần tại sao không dùng thời gian rỗi để nghỉ ngơi thì Dương Khoa gạt phắt đi ngay. Hiện tại gánh thì nặng mà đường thì dài, nghỉ ngơi bây giờ để mà c·hết à?
Hắn sẽ còn tiếp tục làm việc miệt mài không ngừng nghỉ, ít nhất là cho đến khi Ninja Studio không còn cần hắn phải bơm vốn vào để duy trì vận hành. Tới lúc đó thì hắn hưởng thụ nhân sinh cũng chưa muộn.
Mang theo dự định ấy trong đầu Dương Khoa bắt xe quay trở về Dương gia. Thế nhưng mới đi được vài con phố, điện thoại của hắn chợt đổ chuông. Nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình, khuôn mặt của Dương Khoa bỗng xuất hiện một tia do dự. Đắn đo vài giây hắn mới bấm thưa máy:
“A lô.”
“** mày, dạo này trốn đâu kỹ thế? Giờ mới chịu bắt máy cơ đấy.” Giọng văng tục của một thanh niên lập tức vang lên trong ống máy.
“Thuận à, có việc gì không?”
“Ôi *** giờ phải có việc mới được gọi cho mày à? Nghe chả khác **** gì thủ tướng cả? Qua 90 Đại Việt nhanh lên, cả lớp đang tụ tập ăn uống ở đây hết rồi.”
“Ồ, nhân dịp nào mà lại tụ tập thế?”
“Mày *** đọc chat trong nhóm à? Sinh nhật lớp trưởng, nó mời tận mấy ngày trước rồi. Nhanh lên không thì bọn tao đứng dậy bây giờ.”
“Chém vừa thôi. Giờ mới 5 rưỡi, tụi mày ăn từ trưa chắc mà bảo đứng dậy?”
“Đứng dậy ra đường xếp hàng đón mày có được không? Nào thế có đến không để bọn tao còn biết đường?”
“Ầy, nhưng mà tao bận quá không đọc tin nhắn, không biết hôm nay sinh nhật thằng Minh nên tao không chuẩn bị gì cả. Sinh nhật mà đến tay không mất mặt lắm, hay là mày xin vắng mặt giúp tao đi Thuận.”
“Cầm máy đấy chờ tao…. A lô. Thằng Minh bảo nó *** thiếu món quà rách của mày, liệu hồn mà đến cho nhanh không thì 12 giờ đêm nay nó sẽ kéo cả lớp đến nhà mày đập phá một trận.”
“Gớm, tao lại sợ chúng mày quá! Tụi mày đến nhìn thấy bố tao lại chả sợ run!”
“Thôi nào có đến đây không, hôm nay lớp mình chỉ thiếu mỗi mày thôi, đến cả đám con Vân Anh cũng đến cơ mà.”
“Thật không?”
“Thật! Đến đi, Minh nó gọi đồ lên rồi đây này.”
“… Thế thì đợi tao tý. Tao đang bắt xe đi ra đấy. Chắc khoảng mười lăm hai mươi phút nữa mới đến nơi.”
“Ok. Đến luôn đi tao chờ.”
“Bác tài đổi cho em đi sang 90 Đại Việt.” Cúp máy, Dương Khoa vội vàng nói với tài xế thay đổi lộ trình. Sau đó hắn gọi điện báo lại về cho gia đình, rằng tối nay bản thân đi tụ hội với bạn bè cùng lớp nên không ăn cơm nhà.
“Rốt cuộc cũng không tránh được.” Ngẫm lại trong đầu ký ức về những người bạn cũ của kẻ tiền nhiệm, Dương Khoa thở dài nhét điện thoại vào trong túi quần.
…
“Đây Khoa ơi.”
Một thanh niên gầy gò với mái tóc vàng hoe màu nắng, trên người ăn mặc bộ quần áo chứng minh rằng chủ nhân của nó là một dân chơi thứ thiệt vẫy tay với Dương Khoa ngay khi hắn vừa bước chân xuống xe taxi.
“Mày ăn mặc thế này mà không c·hết rét à Thuận?” Trông thấy Thuận, Dương Khoa đi tới chào hỏi. Người thanh niên trước mắt này đã từng là một trong những “cạ cứng” của hắn, hay nói đúng hơn là của “Dương Khoa” tiền nhiệm thời cả hai vẫn còn học dưới mái trường cấp ba.
“Pfftt! Thế này mà kêu rét? Mà sao mày ăn mặc kiểu gì trông cứ như ông già vậy, lại còn xách túi gì lỉnh kỉnh thế? Vừa đi học về à?”
“Không, tao đi có việc.”
“Ờ ha, thế dạo này mày ra sao rồi. Từ hồi hè tới tận bây giờ chả thấy có tin tức gì hết, làm tao cứ tưởng mày kiêu không muốn chơi với bọn tao nữa.” Dứt lời Thuận vỗ vai kéo Dương Khoa tiến vào sảnh của một nhà hàng cực kỳ sang trọng nằm trên con phố lớn nhất Hà thành.
“Kiêu gì? Dạo này… xảy ra hơi nhiều chuyện, tao phải tập trung giải quyết cho nên không đi chơi được nữa.” Dương Khoa hàm hồ cho qua chuyện.
“Ờ, thế vụ bỏ nhà đi như thế nào rồi?”
“Về lâu rồi.”
“Thế mà không chịu nói gì với bọn tao, làm bọn tao cứ tưởng mày đang c·hết giẫm ở xó nào đấy. Lên cầu thang đi, thằng Minh nó bao trọn cả tầng ba rồi.”
“Ghê vậy?”
“Ghê chứ. Nó vừa kiếm được một quả lớn lắm, với lại thế này ăn thua gì so với hồi tháng tám. Thằng Minh nó đỗ vào Quốc gia mày biết chưa? Cái hôm có kết quả thi gửi về nhà nó gọi hết mọi người lên Riverside tiệc tùng thâu đêm suốt sáng. Hôm đấy mấy chục anh em trong lớp đi đủ cả, thiếu mỗi mày thôi.”
“Đỗ Quốc gia là giỏi ra phết, thế mày đi học đâu rồi hả Thuận?”
“Ông khốt trong nhà vừa chạy cho tao vào Cố đô, học tạm trong đó lấy cái bằng rồi sau này tính tiếp. Ngoài chuyện đẻ tao ra thì tao thấy trong cả cuộc đời tao tính đến bây giờ có mỗi cái quyết định này của ông khốt là đúng đắn: gái trong trường đó thơm và ngon vãi *** luôn! Chưa kể nhiều con còn dễ dãi kinh khủng, tháng nào tao cũng chăn được một hai em mới, kinh chưa!”
“Kinh. Nhưng mà bé mồm thôi mày, nơi công cộng đấy.”
“… Mày dạo này khang khác thế nào ấy Khoa ạ. Ăn mặc rồi lười đi chơi… hay là hai bác không chu cấp cho nữa nên hết tiền rồi? Yên tâm tý tao share (chia sẻ) mấy bé rau quê trường tao cho, không cần quà cáp gì hết chỉ cần dẻo mồm một tý là đổ ngay.”
“Thôi, dạo này tao đang tu chí làm ăn, không có thời gian gái gú.”
“Kinh vậy mày, làm ăn cơ đấy!”
Vốn còn định hỏi thêm tin tức, song lúc này cả hai đã lên đến tầng ba nên Thuận đành tạm dừng câu chuyện. Đẩy cửa ra, Thuận dẫn Dương Khoa đi thẳng vào trong phòng ăn, nơi có những gương mặt vô cùng quen thuộc đang ngồi thưởng thức bữa tiệc một cách vui vẻ tự nhiên.
Trông thấy Dương Khoa, đám đông lập tức quay ra chào hỏi nhiệt tình:
“Oa, Khoa đến rồi này! Chờ mãi.”
“Khoa vào đây làm chén rượu với tôi ông ơi! ** dạo này mất xác ở đâu mà chả thấy tin tức gì cả!”
“Hot boy sao hôm nay ăn mặc tuềnh toàng thế này? Không biết hôm nay ngồi đây toàn giai nhân à?”
“Khoa có nhớ em Thuỳ Linh đây không đấy Khoa? Sao đến rồi mà bơ đi thế chẳng chào hỏi gì cả!”
“Chào mọi người.” Đối diện với cả đám bạn học cũ tỏ ra nhiệt tình quá mức Dương Khoa lúng túng gãi đầu. Trông ai nấy đều ăn diện cả, tóc tai son phấn cứ phải gọi là sành điệu. Biết thế này thì hắn đã sớm đổi một bộ quần áo tươm tất cho phù hợp.
“Trời ơi vui quá, mời mãi mới được thành viên quan trọng nhất đến!” Thế rồi từ trong dãy bàn đầu tiên, một thanh niên điển trai lịch lãm đứng lên đi tới nắm tay hắn.
“Chúc mừng sinh nhật “trưởng ban” nhé.” Dương Khoa mỉm cười áy náy: “Đợt vừa rồi tao bận quá nên không biết hôm nay là ngày vui của mày, thế nên không có chuẩn bị gì cả.”
“Sao lại nói thế, tấm lòng to tướng thế này mà mày lại bảo không chuẩn bị gì? Vào đây vào đây, ngồi làm mấy chén tâm sự với anh em nào. Từ hồi tốt nghiệp xong đến giờ chả thấy mày đâu.”
“Được rồi, tao với Thuận ngồi đây được rồi. Ngồi vào trong đấy thằng Tèo toàn ép tao uống thôi.”
“Khoa à hôm nay thì mày phải uống đấy nhé.” Minh dùng giọng nửa đùa nửa thật: “Đầu buổi tiệc bọn tao quán triệt tinh thần rồi, ai cũng phải uống hết. Mày xem mâm con gái tụi nó còn làm hết can táo to tướng rồi kìa.”
”Phải đấy, Minh ơi dắt thằng Khoa vào đây, hôm nay tao sẽ chữa khỏi cái bệnh trốn uống rượu của nó!” Một nam thanh niên khác mạnh miệng, sau đó khối người phụ hoạ theo:
“Chuẩn, thằng Khoa hôm nay phải say mới được giải tán.”
“Không nói nhiều, đến muộn ba chén.”
“Khoa này còn *** tham dự cái hôm Riverside nữa nhé, hôm nay phải thanh toán một thể.”
“Thằng Khoa không uống thì sang mượn váy Thuỳ Linh mà mặc vào. Làm được thế thì bọn tao tha.”
“Này Khoa, kệ mấy ông đấy sang mâm bên này ngồi cũng được. Có cả Thuỳ Linh lẫn Hồng đây này, tha hồ mà ngồi chấm mút nhau!” Một nữ thanh niên khác cũng không chịu thua kém. Có vẻ như Dương Khoa được bạn bè học cùng lớp cấp ba quý mến vô cùng, bất chấp cái tính ương bướng quậy phá lừng lẫy một thời. Là nhân vật chính cho nên mặc định sở hữu nhân duyên tốt?
Không, chỉ đơn giản là ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà thôi.
Cái lớp này của hắn cũng thật là đặc biệt. Nhân số hơn bốn mươi người chia ra trai gái cân bằng, tuổi tác trải dài từ mười tám đến đôi mươi, có người thông minh lanh lợi cũng có đứa dốt đặc cán mai, tính cách thì càng là mỗi người một vẻ nhưng tất cả đều có một đặc điểm chung: đó là đều xuất thân trong gia đình khá giả có điều kiện, nếu không muốn nói là vô cùng giàu có.
Và hiển nhiên, đều là cậu ấm cô chiêu như vậy thì sẽ cùng nhiễm một bệnh chung: tinh thông khoản ăn uống, chơi bời và quậy phá ngay từ bé. Những trò nghịch ngợm trong quá khứ của Dương Khoa có thể làm gia đình đau đầu, họ hàng khó chịu, giáo viên bó tay hết cách, nhưng trong mắt những thanh thiếu niên này thì chúng chẳng là cái gì đó quá to tát.
Tương phản, Dương Khoa trong mắt họ còn bị coi là “hiền lành” khi mang danh là quậy phá nghịch ngợm nhưng lại chưa từng vượt qua những “giới hạn đỏ” như chính bản thân họ. Âu cũng là vì gia giáo của dòng họ Dương quá mức nghiêm khắc, khiến hắn chỉ có thể đứng ở một bên nhìn những cậu ấm cô chiêu này dần dần nâng cuộc chơi lên một tầm cao mới.
Nói đâu xa, hiện tại tên bạn chí cốt của hắn nói chuyện 10 câu thì phải tới 5 câu có nội dung liên quan đến việc tên đó vừa sử dụng tư thế nào để “phang” c·hết đi sống lại một em gái nào đó mới quen. Và tất nhiên 5 câu còn lại là không ngừng rủ rê hắn sớm đi tìm mục tiêu để “thực hành” tư thế vừa nêu.
Hoặc như Minh lớp trưởng, nam thần trong lòng vô số các nữ sinh vì vẻ ngoài sáng sủa, tính cách dễ gần lẫn học thức uyên bác của mình, đằng sau cái vỏ bọc đó là một con bạc có hạng trong giới thiếu gia Hà thành. Nghe nói sới bạc lớn nào trên mảnh đất thủ đô cũng từng có dấu chân của anh để lại, cũng không thiếu những chiến tích lừng lẫy của anh được lưu truyền theo tháng năm, là nguồn cảm hứng cho vô số đàn em noi theo học tập.
Cho đến các thành viên nữ trong lớp cũng vậy, đều cùng một dạng rạch giời rơi xuống thậm chí còn máu lửa gấp mấy lần các thành viên nam. Đó là lý do tại sao mà kể từ khi xuyên qua tới giờ Dương Khoa luôn né tránh giao tiếp hết mức có thể với đám bạn học cũ. Linh hồn một đời trạch nam hiền lành như hắn làm sao có thể hoà hợp được với hơn bốn mươi nhân vật ghê gớm này được chứ?
Đều nói làm người xuyên việt dễ lắm, chả cần làm gì cũng có thể vô tư tái hoà nhập với cộng đồng. Toàn là l·ừa đ·ảo hết!